Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 17-2




Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà mở nắp ra: "Cậu biết được thật nhiều đấy." Cậu lấy ra một con, dùng đũa lấy thịt bên trong, mùi tỏi đập vào mặt, cậu giơ đến môi cô: "Ăn đi, cậu cũng nên tráng dương."

"Tớ cũng không phải là con trai." Trương Lam tự nhiên tiến lên, cắn một miếng.

Sau khi ăn, lại uống một ngụm trà sữa, đảo mắt, đã thấy cậu dùng đôi đũa vừa mới đút cho cô, gắp hàu bỏ vào trong miệng.

Trương Lam hít vào một hơi, đem đôi đũa đoạt lại.

Cậu sửng sốt, khóe môi còn dính một chút tỏi, cậu vươn đầu lưỡi liếm, không hiểu hỏi: "Cậu lấy đũa của tôi làm gì?"

"Tớ... Cậu... cậu vừa mới dùng đũa này đút tớ đấy! Cậu..." Trương Lam nói năng lộn xộn.

Tiết Nhượng cúi đầu, nghe hiểu.

Cậu nở nụ cười xấu xa: "Cho nên? Lại gián tiếp hôn môi đúng không?"

Trương Lam cả người cương lại.

Cô chỉ vào cậu: "Cậu đủ rồi!"

Cậu cúi đầu cười, ngẩng đầu lên lãnh đạm nói: "Cậu nghĩ quá nhiều."

Trương Lam trong lòng gầm thét.

Cậu trêu chọc tớ còn nói tớ nghĩ quá nhiều??

...

"Thật sự không cần chúng tớ đưa các cậu về sao?" Phan Vĩ cùng Tiết Nhượng đi sau lưng Trương Lam cùng Long Ngọc, hỏi.

Trương Lam xua tay: "Không cần, tớ gọi chú Trần tới đón, đợi lát nữa tớ đưa Long Ngọc về luôn."

Long Ngọc lại buồn ngủ, bóng rổ xem được một nửa, phải dựa vào vai cô ngủ gà ngủ gật, Trương Lam lúc này đỡ cô ấy, mắt cô ấy hơi hé mở, chỉ thấy mặt đường, phố ăn vặt Trạng Nguyên rất náo nhiệt, ánh đèn sáng chói, ngọn đèn lộng lẫy, bốn người đi, hai người đi trước hai người đi sau, chậm rãi mà đi.

Đi qua phố Trạng Nguyên, đến đường lớn, xe Jaguar màu đen đậu ở ven đường, Phan Vĩ tiến lên, mở cửa xe, Trương Lam đỡ Long Ngọc vào xe, xoay người cười nói: "Các cậu vào đi thôi, tớ lên xe đây."

Phan Vĩ cười: "Tớ giúp cậu đóng cửa."

"Cảm ơn."

Trương Lam xoay người tiến vào xe, ngồi lên lại kéo cửa kính xe xuống, nói: "Hút nhiều thuốc quá cẩn thận bị viêm phổi!"

Tiết Nhượng nhướng mi: "Cậu quản tôi!"

Sau đó cậu lại lười biếng câu môi: "Chỉ có bạn gái mới có thể quản tôi!"

Trương Lam hướng cậu giơ ngón tay giữa.

Phan Vĩ cười ha ha: "Tiểu tỷ tỷ, cậu đừng như vậy, ngón tay giữa của cậu rất khả ái!"

Chú Trần cũng kéo cửa xe xuống, cùng bọn họ chào hỏi, sau đó khởi động xe, rời đi.

Xe màu đen bỗng chốc liền chạy đến đèn giao thông, đèn đổi, xe Jaguar liền chạy trong màn đêm, Phan Vĩ quay đầu, nhìn Tiết Nhượng, cũng không lên tiếng.

Tiết Nhượng dụi thuốc, tay đút trong túi, nói: "Đi."

Phan Vĩ ngăn cậu lại: "Đừng đi nha, Tiết ca ca, điếu thuốc này mới hút một nửa, liền vứt đi như vậy? Không hút?"

Tiết Nhượng nhàn nhạt nhìn cậu ta: "Muốn nói cái gì?"

Phan Vĩ cười: "Cậu cho tới bây giờ đều không nói đến bạn gái nha, trong thế giới của cậu có sinh vật đó sao?"

Tiết Nhượng câu môi, mấy phần châm chọc: "Trong lòng tôi có là được."

"Phải không? " Phan Vĩ quan sát cậu từ dưới lên trên: "Cậu hôm nay có gì đó không đúng, thái độ của cậu đối với tiểu tỷ tỷ phi thường ái muội, bọn tớ cũng không phải người mù."

"Tôi cho là cậu?" Tiết Nhượng thờ ơ nói.

"Tớ là cái gì? "Phan Vĩ trợn mắt.

"Cậu là người mù nha."

"Con mẹ nó, Tiết Nhượng!"

Tiết Nhượng đem thuốc vứt vào thùng rác, xoay người đi tới phố Trạng Nguyên, Phan Vĩ vội vàng đuổi theo, đi theo cậu vào con người ánh đèn rực rỡ, cậu ta ríu rít nói: "Tiết Nhượng, cậu sẽ không phải coi trọng tiểu tỷ tỷ đi? Cậu không phải không thích yêu đương sao? Mẹ cậu sẽ không đồng ý!"

Mẹ của Tiết Nhượng.

Phi thường nghiêm khắc.

Ba của Tiết Nhượng, hàng năm đều không ở nhà.

Nhưng cũng rất nghiêm khắc.

Hai người đều nghiêm khắc, bọn họ từ khi sinh ra ở thư hương thế gia*, đối với đứa nhỏ quản giáo, thật tốt.

* Thư hương thế gia: Nhà dòng dõi có truyền thống học tập.

Tiết Nhượng thỉnh thoảng sẽ đánh nhau.

Cậu cũng không phải là muốn đánh, mà cậu muốn phát tiết.

Còn về yêu đương.

Yêu sớm.

Điều này.

Ở trong mắt ba mẹ, là tội ác tày trời, có thể để cho đứa nhỏ xuống địa ngục.

Bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

" Tiết Nhượng, tớ nói cho cậu, cậu phải suy nghĩ kỹ, dì..." Phan Vĩ nghĩ đến gương mặt của Chung Lệ Nhan, liền run lên, cậu ta rất ít khi đến nhà Tiết Nhượng.

Mỗi lần đến, Chung Lệ Nhan cũng sẽ hỏi: "Phan Vĩ lần này thành tích như thế nào? Nghe nói con tụt hạng, dì nói cho con, phải cùng Tiết Nhượng học tập thật nhiều, còn có phải nhìn chằm chằm Tiết Nhượng, đừng để cho thằng bé yêu đương."

Bả vai Phan Vĩ run lên.

Tiết Nhượng không lên tiếng tay đút túi.

Tính cậu lạnh lùng, còn có nguyên nhân khi còn bé dáng dấp của cậu rất giống con gái, những người đó đều nhầm cậu thành con gái, một phần khác chủ yếu cũng là bởi vì cha mẹ cậu.

Giáo dục của bọn họ, làm tính cách cậu như vậy.

Phan Vĩ còn nói: "Thật ra thì cậu cũng có thể không nghe ba mẹ cậu, cậu lúc này thích ai, cậu nếu không thử một chút, sau này rất khó sẽ không hối hận, hơn nữa, cậu thật vẫn không thể nào chống lại ba mẹ cậu, ba mẹ cậu muốn cậu học y, đó không phải ngành cậu không thích sao?"

Thuở niên thiếu, đều muốn nghịch ngợm lông bông một lần.

Tiết Nhượng dừng ở tiệm trà sữa.

Phan Vĩ: "Cậu muốn uống trà sữa sao?"

"Vị dâu tây, ống hút màu lam." Tiết Nhượng nói với chủ quán.

Phan Vĩ không hiểu: "Uống trà sữa còn chọn ống hút?"

Tác giả có lời muốn nói: Trà sữa muốn ống hút màu xanh da trời là có ý gì nha.

Tôi không hiểu.