Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 54: Giải cứu




Mà kể cũng lạ. Nói không nghi ngờ là nói dối, còn nói nghi ngờ thì lại không có bằng chứng. Thứ nhất, vốn tụi nó và Tạ Vũ Thành đã có mối thâm thù. Thứ hai, việc tụi nó đột nhập trong đêm qua là bí mật, tuy rằng lí do là xuất phát từ lời thách đố của bọn Tạ Vũ Thành nhưng không ai bảo rằng phải đột nhập vào phòng bảo mật trộm hồ sơ, cho nên sẽ không ai biết tụi nó đột nhập như thế này, buổi tối lại gặp ngay tên Tạ Vũ Thành trước khi đi trộm, cộng thêm việc đá đểu nhau một lúc, mối thù gia tăng. Tất yếu hiềm nghi sẽ nảy sinh.

Nhưng nếu là Tạ Vũ Thành, cậu ta đã học với tụi nó gần bốn năm, cũng là học sinh trong trường, hẳn sẽ phải biết ông hiệu trưởng quý tụi nó đến mức nào, mà từ cái mức độ quý này sẽ suy ra việc ông thầy nhẹ nhàng bỏ qua như không có chuyện gì, vậy thì việc gì phải tốn công vô ích như thế. Cứ cho là cậu ta quên mất điều này, sau khi tố cáo tụi nó xong điều đầu tiên sẽ phải chạy qua chạy lại bỡn cợt chế giễu thêm một lúc nữa nhưng hiện tại, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.

Nhược Vy cúi cúi xuống gầm bạn lục tìm mấy quyển sách, bỗng nhiên một tờ giấy màu hồng đã gấp cẩn thận rơi xuống thu hút sự chú ý của nhỏ.

“Tôi cần gặp cậu, ở sâu sau trường, gần cây vú sữa, em gái của Mai Đình Phong ạ”.

Dòng chữ “em gái của Mai Đình Phong” khiến nhỏ càng nhíu chặt mày, tại sao lại biết chuyện này chứ?

Cô bạn loay hoay tìm ra sân sau trường, chỉ thấy duy nhất một cậu bạn đang đứng quay mặt về phía nhỏ, mỉm cười, hai tay đút túi quần, dáng bộ thong thả vô cùng. Trong đầu nhỏ mơ hồ đã gặp người này ở đâu. Cũng với mái tóc hơi rối đó, bộ đồng phục nam sinh trường khác, chiếc ca-vát thắt hờ hững… Chẳng phải cậu bạn hôm trước kêu nhỏ khi nhỏ đang đi vào lớp hay sao?

- Cậu tìm tôi sao?

Nam Di trước khi đi gặp Nhược Vy đã sớm vào bệnh viện nhờ bác sĩ tiêm cho liều thuốc “mẫn cảm với các loại mỹ nữ quyền pháp”, nên bây giờ có thể nói là giữ thăng bằng và bình tĩnh trước những loại đả kích cao thâm kiểu này.

- Ừm._Cậu bạn nhìn ra xa xa.

- Có chuyện gì?

- Mai Nhược Vy, đúng không? Nhược Vy, có những chuyện chúng ta không nên cứ để trong lòng như thế, nó cứ âm ỉ và bào mòn tất cả những tế bào tình cảm khiến cho người ta chẳng thể phân biệt giữa yêu thương và thù hận nữa.

- Chuyện đó có liên quan đến tôi?

- Nhược Vy, cho dù cậu đã phải trải qua chuyện gì, có đau đớn, có bất lực bao nhiêu, người khác cũng như cậu thôi, họ cũng phải chịu đựng một số chuyện, như thế, nhưng có khi họ lại không thể hiện ra ngoài, khiến chúng ta lầm tưởng cuộc sống của họ toàn màu hồng. Che giấu cảm xúc là giả tạo, cố gắng lấp đi bản thân là nhu nhược, nói quên không phải chuyện dễ nhưng cứ cố gắng gồng ép bản thân vào những chuyện không phù hợp lại càng giả tạo và nhu nhược hơn. Bên cạnh cậu vẫn còn rất nhiều người, yêu thương và quan tâm cậu. Dừng lại đi, Nhược Vy à…

Nam Di nhìn thấy trong mắt Nhược Vy là những cỗ dao động, mệt mỏi có, buông xuôi có, chán nản có. Thà như vậy còn hơn là một nỗi hận thù cứ càng ngày càng dai dẳng và bền chặt bám sâu vào tiềm thức. Rồi thời gian sẽ khiến cậu cảm thấy vui hơn. Cậu không chắc những lời mình nói có thể thay đổi Nhược Vy nhưng cậu tin rằng Nhược Vy là một người tốt, cũng đáng yêu, cũng hồn nhiên, vui vẻ đúng với cái tuổi 15 mộng mơ của mình thôi. Thực ra cậu đã đi hỏi Hạ Băng về một số chuyện của Nhược Vy, chẳng qua là cô bạn bị những chèn ép tình cảm dẫn đến tổn thương, đau đớn, thay đổi hẳn đi và có những phút giây bồng bột thiếu suy nghĩ.

Cậu bỗng cảm thấy đầu mình choáng váng, cổ hơi đau đau, Nhược Vy đang hết sức ngạc nhiên nhìn cậu, không kịp phải ứng mà đứng chết trân tại chỗ, rồi mọi thứ trước mắt cứ mờ dần, mờ dần, cho đến khi cậu không nhìn thấy gì nữa.

- Nhược Vy, ai vậy?_Phương Tường Vy từ đâu xuất hiện trên tay cầm chiếc gậy bóng chày gỗ.

- Chị Tường Vy, tại sao chị lại làm thế?

- Nghe chị nói này, em không được dao động trước những lời nói của cậu ta. Em phải hiểu, em là Mai Nhược Vy, em gái của Mai Đình Phong._Phương Tường Vy dường như còn rất bình tĩnh trước những chuyện mình vừa gây ra.

- Em hểu, nhưng chị có cần thiết làm vậy không?

- Nhược Vy, em không phải hoảng_Phương Tường Vy tiến đến vỗ vai Nhược Vy_Chị đã nghĩ ra cách.

....

- Cho em hỏi ở đây ai là anh Minh Nhật ạ?

Một cậu nhóc đeo kính cận thập thò ngoài cử lớp ‘dê’ khẽ lên tiếng hỏi.

- Anh đây. Có chuyện gì sao?_Minh Nhật tiến đến thân thiện nhìn cậu nhóc.

- Có người gửi cho anh cái này_Nói đoạn, cậu nhóc đưa tờ giấy đã cầm sẵn trong tay đưa cho Minh Nhật._Nếu không còn việc gì nữa thì em đi đây.

- Cảm ơn em.

Minh Nhật khó hiểu đi đến chỗ Thiên Duy, Vũ An và Hạ Băng đang ngồi.

- Lại có em nào viết thư tỏ tình hả?_Thiên Duy cười cười giật lấy tờ giấy trong tay Minh Nhật._Xem nào...Các cậu biết cậu nhóc hôm trước đến lớp mặc đồng phục trường nội trú ARED chứ? Nhà kho bỏ hoang của trường, có muốn đến hay không thì tùy.

Cả bốn biến sắc. Học sinh trường nội trú ARED hôm trước đến lớp? Còn ai khác ngoài Nam Di chứ?

Hạ Băng, Minh Nhật, Vũ An, Thiên Duy tất tưởi chạy đến nhà kho bỏ hoang của trường. Cầu mong Nam Di không gặp phải chuyện gì, không thì Băng Di về hiếp từng đứa mất.

Đây là một nhà kho bỏ hoang đã khá lâu, cửa sắt đã hoen gỉ ra hết, tróc ra từng lớp, tường xung quanh cũng biến dạng trong đến thảm thương, mốc meo, nhìn cứ như sắp sập đến nơi, không cần nhìn cũng biết bên trong bụi bặm đến cỡ nào.

Tụi nó xô cửa bước vào, gọi to: “Ai đấy? Ra đây đi.”

Vẫn không có tiếng trả lời, và sau cùng là tụi nó chỉ nghe được tiếng “bịch” xuống nền đất đầy bụi, chính xác hơn là cả bốn thân ảnh đều đồng loạt ngã xuống.

Đến khi họ tỉnh dậy thì đã thấy xung quanh tối om, thân người tựa vào bức tường đằng sau, chân tay đều đã bị trói, mỏi vô cùng.

- Vũ An, Minh Nhật, Hạ Băng...các ông bà không sao chứ?_Thiên Duy lên tiếng hỏi.

- Vẫn chưa chết._Vũ An bình thản nói.

- Ra tay part 2. Chúng ta cũng nên để ở con số 3 thôi nhỉ. Chuẩn bị thôi, sắp đến rồi.

Minh Nhật ngồi trầm ngâm suy nghĩ, hình như cậu đang cảm nhận được từng đợt co ro, từng hơi thở hắt ra lạnh lẽo, run run gần kề. Cậu chợt nhớ ra, không phải Hạ Băng sợ bóng tối hay sao?

Thế là Minh Nhật xê xê mông đến gần thân thể đang co ro lại kia, khẽ áp sát vào cô bạn, thì thầm bên tai: “Hạ Băng, đừng sợ, tôi vẫn luôn ở đây”.



- Hạ Băng, Minh Nhật, Thiên Duy cùng Vũ An đi đâu rồi, Linh An, em có biết không?

Nghe đến đây, Tạ Vũ Thành thoáng nhìn qua chỗ tụi nó, ánh mắt dừng lại ở một tờ giấy còn nằm bơ vơ dưới nền gạch. Cậu tiến lại xem thử, phát hiện bên trong có ghi dòng chữ: “Các cậu biết cậu nhóc hôm trước đến lớp mặc đồng phục trường nội trú ARED chứ? Nhà kho bỏ hoang của trường, có muốn đến hay không thì tùy”. Không cần suy nghĩ, cậu bạn họ Tạ nhanh chóng chạy ra khỏi lớp, hướng về phía nhà kho bỏ hoang.

Tụi nó vốn đang ngồi trong bóng tối bỗng nhiên thấy cánh cửa bị xô ra, ánh sáng hắt vào khiến tụi nó chói mắt, chỉ thấy một bóng lưng đang dần dần tiến vào.

- Là Tạ Vũ Thành..._Thiên Duy khẽ lên tiếng.

Tạ Vũ Thành vẻ mặt lo âu trên trán còn lấm tấm mồ hôi vội chạy lại chỗ tụi nó, tháo dây thừng giải thoát cho từng đứa.

- Không sao chứ?

- Tất nhiên, vẫn còn sống nhăn răng ra đây.

Tuy rằng tụi nó và Tạ Vũ Thành là hai phe đối địch nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo âu của cậu bạn sẽ biết họ có phải là bạn bè hay không.

Từ xưa đến nay, người Việt Nam vẫn như thế, có thể đoàn kết nắm tay nhau cùng vượt qua hiểm nguy hay những phong ba bão táp của cuộc đời, nhưng lại không thể cùng nhau đi trong một thế giới phẳng.