Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 30: Thám tử "dỏm"




Chắc các bạn cũng biết anh chàng Minh Nhật đang nói về chuyện gì, bởi tụi nó mặc váy – đồng phục của trường mà. Tất nhiên, nếu là con gái lớp ‘dê’ thì chẳng phải ngồi yên đó mà đỏ mặt, ngại ngùng đâu. Họ luôn tiền tàng và ẩn chứa một sức mạnh phi thường. Và, tình hình bây giờ rất căng thẳng: ba đứa con gái đạp một thằng con trai vào cửa, khiến cánh của đó phải “rầm”, đó đích thị là cánh cửa phòng bệnh của ác ma. Sau chuyện này thì tụi con trai lớp ‘dê’ càng hiểu hơn về nghịch lí “không nên đùa với lửa” và khi con gái nổi giận, đó mới chính là lúc họ mạnh mẽ, phi thường nhất, đến nỗi có thể quật ngã bất cứ thằng con trai nào.

Hay thiệt, đây có thể nói là vô tình sử dụng chiêu “tương kế tựu kế” không nhỉ? Nhưng chuyện quan trọng là vào trong cái đã. Tụi nó nhẹ nhàng bước gần đến giường bệnh.

- Hai đứa con trai, nấp sau lưng ba đứa con gái, thế mà coi được à?

- Nhưng…tôi..s…sợ.

- Rồi, vào đến nơi rồi, ác ma chứ ma nào ở đây.

- Ừ, ác ma.

- Nhưng mùi gì mà nồng nặc vậy?

Nói xong, tụi nó nhìn quanh căn phòng, rồi sau đó lại nhìn nhau và cuối cùng là nhìn ác ma đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền. Cứ thế cho đến 40 giây sau thì tất cả mới tá hỏa, từ nãy đến giờ lo nhìn nhau mà quên gọi bác sĩ.

- Tí to…tí to…

Phòng cấp cứu cứ liên tục phát sáng, rồi kêu “tí to… tí to” khiến tụi nó càng sợ hơn…

- Ê, sao Hạ Băng và Vũ An đi lâu thế? Gọi cho họ mau đi.

- Ừ, đợi chút.

….

- Họ bảo đang đến. Tôi đã nói ác ma đang phải cấp cứu rồi, chắc họ đến ngay ý mà.

- À, mà các ông bà còn nhớ đến vụ ác ma không?

- Ừ, mà sao ác ma lại bị nhốt trong phòng kín, lại còn toàn hoa ly, hoa dạ hương xung quanh nữa.

- Không hiểu sao nữa. Hay là ác ma thất tình tự tử.

- Không đâu, tính ác ma chúng ta thừa biết mà, không dễ dàng mà đang yên đang lành tự tử đâu. Với lại muốn tự tử sao không tự tử từ trước đi, lại gọi điện cho chúng ta đến. Chẳng lẽ tự tử nhưng lại sợ, gọi chúng ta đến để cứu. Nhưng có ai rảnh rỗi vậy đâu.

- Cũng có lí. Vậy chuyện là thế nào đây?

- Chẳng lẽ…

- Có người muốn…

- Giết ác ma.

- Hix, các bạn đừng có nói giọng nguy hiểm thế được nữa không? Mình…h…hơi…r…r…u…n...

- Các người tò mò lắm rồi hả?

Một người con gái có khuôn mặt sắc sảo đi đến chỗ tụi nó.

- Chị là ai?

- Chị Tường Vy…

- Ai vậy Nhược Vy?

- Chị dâu tôi.

- Ừ, vậy lúc nãy chị nói như vậy là sao đây?

- Thì về Bạch Diệp Anh. Chẳng lẽ không cần sao?

Tất cả rơi vào những suy nghĩ của riêng mình. Cùng lúc đó, ở cổng bệnh viện…

- Này, chạy từ từ thôi Hạ Băng.

- Tôi muốn vào đó nhanh.

- Lo cho ác ma hả? Chuyện lạ đó nha.

- Ông bị khùng hả. Tôi muốn vào đó để xem hiện trường vụ án. Tôi hơi tò mò. Tại vì mấy cái vụ ngộ độc hoa trong phòng kín tôi chỉ thấy trong phim ảnh thôi chứ ngoài đời thì chưa bao giờ. ÁAAAAAAAAAAAAA.

- Ha ha, chết bà chưa. Chắc thấy bà nhẫn tâm quá nên ông trời mang cục đá ra đó cho bà vấp đấy.

- Còn đứng đó cười nữa à. Không mau lại đây đỡ tôi dậy.

- Chờ chút.

- Á, tôi không đứng dậy được.

- Này, định lợi dụng hả?

- Ông có bị khùng không? Tôi không có thời gian để đùa, trẹo chân rồi.

- Hả? Thật?

- 100%, cõng tôi đi.

- À, có cách rồi.

- Cách gì?

- Bẻ…