Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 13-14: Thiên lí vạn vật




- Hay là chúng ta thử lại lần nữa xem sao, lần này lên tới tầng 5 thôi, chỗ phòng Thiên Duy ấy, rồi lần này sẽ không thay đổi nữa, dù kết quả có ra sao, coi như là một thử thách trong cuộc sống, giờ đến rồi sau không phải gặp nữa. Các ông bà thấy có được không?_Giọng nói nhỏ nhẹ của cô nàng Hạ Băng vang lên đều đều như đúng rồi.

Tụi nó ngán ngẩm nhìn những bậc thang trước mặt kia, rồi cũng phải bước chân lên, cứ xem như Hạ Băng vừa nói cũng được, thử một lần cũng không làm sao. Lỡ lần này số tụi nó may, vào hang hổ nhưng gặp hổ sợ vợ mà hổ cái cũng đang ở đó thì sao?

Thiên Duy ngồi ung dung, cử chỉ thư thái, cậu mỉm cười, vắt chéo hai chân chờ tụi nó lên. Cậu biết chắc rằng, tụi nó có đi thêm một trăm lần nữa thì vẫn là có thôi bởi một điều mà tụi nó chưa biết.

“HẢ?”_ Ba lần, ba lần những bậc thang kia đã khuyên tụi nó nên ở lại. Có thể trùng hợp vậy sao?

Không thể nào, không thể nào. Tụi nó vẫn cố chấp không chịu tin vào bậc thang trước mặt. Chẳng lẽ nhà Thiên Duy có ma thật. Càng nói tụi nó càng cảm thấy hoang mang, mồ hôi vì phải đi nhiều lần này được dịp phát sinh nhờ sự lo lắng này. Chính xác là tụi nó đang đứng trước cửa phòng Thiên Duy. Tiến một bước rồi lại lùi một bước, cứ thế 10 phút rồi mà tụi nó vẫn chưa bước được vào bên trong, vẫn chưa có thể nhìn thấy nét mặt gian xảo của ai kia. Có một người trong số tụi nó vẫn đâu biết rằng mình là mục tiêu của cái kế hoạch quái dị kia hay cũng có thể là một con mồi, một con mồi quan trọng trong cuộc săn đầy cạm bẫy được ai đó vạch ra.

- Vào thì vào đi, đứng đó làm gì nữa, các ông bà bộ muốn ngắm nhà tôi hả, hay là đang GATO vì không được như nhà tôi._Thiên Duy đầy kiêu hãnh nói vọng ra.

Thiên Duy đang nói đấy ư? Tụi nó như chôn chân tại chỗ. Sao... sao...

- Sao tôi biết chứ gì?_Giọng nói mang hơi nét khó chịu. Cậu tức khi phải dán chặt vào cái màn hình vi tính mất 10 phút để theo dõi nhất cử nhất động của tụi nó, bước một, lùi một. Cứ như vậy thì cho dù cả đời cũng chẳng bước vào phòng cậu được. Tụi nó không vào thì cậu sẽ đưa tụi nó vào. Cố chấp với Vũ Thiên Duy à? Để xem.

Đúng, là tụi nó đang thắc mắc vì sao cậu biết tụi nó đang đứng ở ngoài mà nói vậy. Nhưng chẳng đứa nào hé miệng mà hỏi cả, bởi chúng đang còn một lòng kiêu hãnh ngang vút trời. Kỉ lục, kỉ lục, đúng là kỉ lục mà. Nhớ lại xem, tụi nó đã đi được 20 tầng nhà của tỉ phú Vũ Thiên Hải - papa của Thiên Duy rồi đấy chứ. Nói đến đây, các bạn cũng tưởng tượng ra được những cực hình của tụi nó rồi đấy. Vâng, nhà của tỉ phú mà, bậc thang cũng phải khác người tí chứ, dài ngoằn nghèo, những bậc thang uốn lượn hết sức dẻo dai thành hình vòng tròn, bán kính 1 mét, chúng cách nhau 35 cm. Kể ra thì tụi nó cũng superman đấy chứ, mới sáng sớm mà đã đi 20 bậc thang thế kia, hết uốn sang bên này rồi lại lượn sang bên kia, phải chạy maraton đường dài trên những bậc thang gồ ghề, 15 phút như đứng chôn chân tại chỗ, chưa một ngụm nước, một miếng ăn nào. Đáng để mọi người thỉnh giáo.

Nhưng “sức chịu đựng của con người cũng có cái giới hạn của nó” thôi. Tụi nó sắp chết khát rồi. Đành vậy, cánh cửa thứ 21 trong tháng thăng thiên. Tụi nó đạp phăng cách cửa ra, mồ hôi đứa nào đứa nấy đều túa như mưa. Thiên Duy nhìn thảm cảnh trước mặt mà không khỏi... thích thú. Mà Thiên Duy bây giờ cũng là đang ở phòng khác rồi, chứ không phải phòng lúc nãy nữa. Tụi nó nằm rũ rượi trên sàn nhà, tức mà không nói được câu nào, đã thế thằng Thiên Duy đáng ghét lại còn bò lăn lộn trên giường mà cười như điên như dại. Tụi nó như thế là tại ai, tại ai?

- Cười gì mà cười?_Câu nói mang đầy tính đe dọa được Trúc Hy phát biểu rành rọt, mệt nhọc.

Được thể, Thiên Duy càng cười to hơn khiến tụi nó càng sôi máu hơn. Được 5 phút thì Thiên Duy không còn cười nữa, tụi nó cũng hạ hỏa rồi (nhờ uống 10 lít nước nhà cậu bạn). Thiên Duy lấy lại sự nghiêm túc:

- Các ông bà biết giá của những đồ cổ đó không mà mang ra chơi bầu cua hả?

- Đại ca tha tội._ Vũ An ngọt ngào.

- KHÔNG BAO GIỜ._Những lời nói ngọt ngào kia của anh chàng Vũ An vẫn không lay chuyển nổi Thiên Duy.

- Đại ca._Lần này là Băng Di.

- Nợ lần trước cộng nợ lần này nữa, tính rẻ khoảng hơn 120 triệu, mỗi người đưa tôi 6 triệu 500 ngàn 600 đồng thôi.

Tụi nó xém chút xỉu, không ngờ con của tỉ phú nổi tiếng của Việt Nam mà cũng chi li như vậy. Đi ra một góc khác thảo luận, cách chỗ Thiên Duy không xa, tụi nó bắt đầu đưa ra những sáng kiến khác nhau, nói nhỏ vừa tầm để Thiên Duy không thể nghe thấy.

Linh San: “Hay là chúng ta đánh xỉu thằng cha Thiên Duy đi”. Ý kiến đó ngay vừa khi đưa ra đã bị dập tắt. Không nhớ đây là nhà ai sao? Đánh xỉu con trai cưng của tỉ phú thì chỉ còn nước đăng kí cơm tù đi là vừa.

Minh Nhật: “Chúng ta lấy trộm máy bay của lão Thiên Duy đi”. Vâng, lấy thì dễ, nhưng có ai biết lái máy bay không?

Hạ Băng: “Hay dùng điệu hổ li sơn-dụ rắn khỏi hang đi”. Lại tiếp tục bị dập tắt một cách phũ phàng. Dụ, thì dụ bằng cách nào đây? Con rắn độc Thiên Duy đâu có ngu như vậy.

Thiên Duy vẫn ung dung ngồi trên giường, có chút tò mò về sự thảo luận của tụi nó. Nếu biết những cái biệt danh ‘thằng cha’, ‘lão’, ‘con rắn độc’ được tụi nó gắn cho một cách phũ phàng như vậy thì không biết Thiên Duy sẽ đi đốt nhà từng đứa bằng cách nào.

Trúc Hy sau một hồi im hơi lặng tiếng rồi cũng ‘em đã trở lại là lợi hai hơn xưa’: “Trong chúng ta, Băng Di chơi thân với hắn ta nhất, hay là... một mạng đổi mười tám mạng đi. Coi như Băng Di tu tâm tích đạo đi. Dù sao bà cũng mạnh mẽ đầu đội trời chân đạp đất mà, đúng không?”

Năn nỉ ỉ ôi, Băng Di đành chấp nhận ‘cuộc đời xô đẩy’. Nhỏ chơi với Thiên Duy từ

Cái gật đầu mà tụi nó mong đợi nhất từ Băng Di cũng đã xuất hiện.

Và, then chốt bây giờ là nói chuyện với Thiên Duy.

Thương lượng, thương lượng rồi thằng cha Thiên Duy cũng đồng ý. Hay thật, tụi nó thấy thật may mắn, yêu cậu bạn Thiên Duy đáng yêu của tụi nó biết chừng nào. Băng Di đã ở lại hang rắn và tụi nó thì đi về. Và nếu tụi nó biết hết mọi chuyện thì sao nhỉ? Mọi chuyện là do con người tạo ra chứ không phải số phận hay vô tình gì gì đó. Bức màn đằng sau Thiên Duy vẫn đang mở ra, chờ đợi tụi nó một cách vô thức. Đúng, rồi tụi nó sẽ biết, bí mật đó.

...

Băng Di vẫn ngồi đó, mắt nhìn mông lung ra bầu trời nhộn nhịp tươi vui ngoài kia. Không biết Thiên Duy nghĩ gì nữa. Sự tò mò về cậu bạn thanh mai trúc mã ngồi bên xâm chiếm lấy Băng Di. Tuy 2 người là bạn thân từ hồi mới 2 tuổi nhưng những gì về Thiên Duy, nhỏ đều chưa nắm bắt hết. Không phải nhỏ không quan tâm đến cậu bạn hay đại loại là như thế, mà ngược lại, nhỏ rất quan tâm đến Thiên Duy, những thứ về cậu bạn như một mê cung không lối thoát, rất phức tạp và dễ làm cho người ta bị lạc. Có chăng, nhỏ chỉ biết về cậu bạn với bản tính là một cậu nhóc đào hoa, phong nhã. Nhưng điều đó đã đi sâu vào quá khứ, từ khi cậu nhóc gặp tụi nó, gặp lớp ‘dê’ này.

Thấy người bạn Băng Di cá tính từ nhỏ cứ nhìn mình chằm chằm, mặt như con tắc kè hoa, không biết nhỏ có nghĩ xấu gì về Thiên Duy này không. Nhưng bổn thiếu gia đây làm gì có tật xấu kia chứ. Nhìn cái mặt kia cũng dễ thương đấy chứ, chơi với nhau bao nhiêu năm, Thiên Duy chưa bao giờ nhìn Băng Di như thế này, bởi cô nàng khó tính Băng Di nếu biết có người con trai nào nhìn thẳng cái mặt baby của mình một cách ‘có duyên’ như thế này thì chắc nhà xác lại chuẩn bị đón tiếp thành viên mới rồi. Cậu đâu biết rằng, có người cũng đang nghĩ về cậu như cậu đang nghĩ về ai kia. Thiên Duy luôn nghĩ về cô bạn của mình với một tính cách đặc trưng, chính là bạo lực còn hơn cả con trai. Vậy mà không ngờ có lúc nhìn Băng Di cũng đáng yêu, nữ tính như thế này. Hồi nhỏ, Thiên Duy mít ướt cực, và chủ nhân làm cho cậu công tử bột này ‘rơi lệ’ đó là cô nhóc không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một thứ - Băng Di. Vì vậy, theo Thiên Duy giờ là thời cơ tốt nhất để cậu ‘phục kích - trả thù’. Nhớ lấy, Diệp Băng Di.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thiên Duy phá vỡ những ý nghĩ của cô nhóc ‘trong sáng’ Băng Di.

- Bà có thắc mắc về những chuyện lúc nãy không?

- Những chuyện lúc nãy là chuyện gì?_ Băng Di không hiểu cậu bạn đang nói về chuyện gì, nhìn cái mặt kia Băng Di lại càng không tránh khỏi bản tính tò mò vốn có. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu nhỏ._Ý ông là cái chuyện lúc bọn tôi đi xuống mà lúc sau lại ở trên tầng thượng, rồi sao ông lại biết bọn tôi ở ngoài mà bảo vào và lí do gì bọn tôi đi mãi thì vẫn là ‘có’ à?

- Ừm, bà có thắc mắc không?_ Ánh mắt thoáng nét cười khiến cô bạn Băng Di khẽ rùng mình. Thiên Duy biết sao?

- Tất nhiên._Băng Di đáp nhanh gọn.

- Chắc bà cũng không biết, cầu thang nhà tôi lắp các thiết bị điều khiển từ xa._ Dừng lại một lát, thấy nét mặt khó hiểu kia, Thiên Duy lại tiếp tục._Tức là chúng ta có thể di chuyển các bậc thang một cách tùy ý, giống trong phim Harry Potter đấy.

Cơ mặt Băng Di lúc này đã dãn ra, có vẻ đã tiêu hóa hết câu nói của cậu bạn, nhưng Thiên Duy nói vậy là sao? Không phải chứ?

- Thì sao?

- Từ từ, phải liên quan thì tôi mới nói chứ._Uống một ngụm nước, Thiên Duy nói tiếp._Là thế này, những chuyện đó không phải là trùng hợp đâu. Bà cũng biết nhà tôi ở đâu cũng lắp camera chứ nhỉ, nên tôi biết được nhất cử nhất động của các ông bà. Tôi dùng máy điều khiển cầu thang bộ để di chuyển các bậc thang đó. Cho nên, các ông bà đang đi xuống mà lúc sau lai có mặt trên tầng thượng.

- Nhưng sao bọn tôi lại không biết được các bậc thang đang chuyển động?_ Băng Di kìm chế cơn giận dữ lại.

- Tôi di chuyển từng bậc một nên mọi người khó phân biệt được. Vả lại, lúc đó chắc các ông bà cũng đang chăm chú đếm nên không biết. Đó cũng là lí do vì sao các ông bà luôn gặp phải từ ‘có’ trong lúc xuống bậc thang định mệnh, bởi cầu thang đó cũng có cả thiết bị bớt hoặc thêm một bậc.

Cơn sóng thần Nhật Bản đã sống lại trong cơ thể Băng Di. Kiềm chế, kiềm chế. Thiên Duy vẫn chưa giải đáp hết những thứ mà Băng Di muốn biết.

- Còn nữa, với sự thông minh ngang ngửa thiên tài thế giới thì tôi có thể đoán ra cái trò đếm bậc thang của các ông bà, nhưng tôi lại không ngờ đến chuyện các ông bà đi tận đến 3 lần, 2 lần 5 tầng và 1 lần 10 tầng. Tất nhiên, cái kế hoạch đổi một lấy mười tám của Trúc Hy cũng không qua khỏi bộ não thần đồng như tôi. Đúng như dự đoán, bà đã ở lại, ở lại MỘT MÌNH nơi VẮNG NGƯỜI như thế này_ Âm điệu ở những từ cuối được Thiên Duy làm ‘nổi bật’ bằng khuôn mặt gian xảo khiến Băng Di cảm thấy lạnh sống lưng.

Thiên Duy chết tiệt, dám lừa tụi nó đi đến tận 20 tầng, lại còn phải lo lắng, tốn hết mấy lít mồ hôi nữa chứ (bà này cứ chém). Đã thế, Diệp Băng Di này không cho ngươi cơ hội sống sót trở về nhà (chị Băng Di à, đây là nhà của Thiên Duy rồi mà).

- Ôn...(g)...

Chưa kịp nói hết câu, Băng Di đã bị Thiên Duy nhảy vào chặn họng một cách ‘có duyên’, cơn sóng thần đã bắt đầu lan vào các con sông trong thành phố

- Mà lúc nãy bà cũng tự sướng hay ghê á._ hiên Duy nhanh chóng thay bằng bộ mặt hớn hở.

- Lúc nãy là lúc nào?_Tuy đang rất ức chế nhưng Băng Di vẫn cố trả lời vì bản tính tò mò của mình.

- Cái gì mà ‘yếu đuối, nết na, thùy mị, uyển chuyển, duyên dáng, dịu dàng, tuyệt vời, lịch thiệp’ _ Thiên Duy như đã học thuộc lòng mấy từ đó.

- À_Nghe vậy, Băng Di thích thú quên hết món nợ xưa mà vui vẻ nhìn Thiên Duy_Vậy ông thấy thế nào, có đúng không?

Cô bé đáng yêu Băng Di vẫn hồn nhiên vô tư mà không biết mình đang dần sa vào lưới do con sói Thiên Duy tạo ra.

- Nghe ớn quá mẹ ơi, bà hỏi tôi thấy bà thế nào là ý gì?_ Một chừ ‘đểu’ lai tiếp tục hiện ra trên gương mặt baby của cậu bạn._ Nghe giống kiểu đi xem mắt ý nhỉ, người con gái hỏi người con trai xem thấy cô ta thế nào, có được không, có đồng ý làm boyfriend của cô ta không. Hay là...để tôi...