Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 29: Muốn về nhà chị




Editor: Hạc Hiên

Beta: Bánh bao nhỏ

Reup: Mèo Tai Cụp

---

Chương 29: "Chị Tiếu Tiếu, em không muốn về ký túc xá, em muốn về nhà chị!"

---

Lúc học đại học, Dương Tiếu đã từng cùng nhóm bạn gái đến quán bar. Lúc đó, bọn cô vẫn còn trẻ, nhảy nhót suốt cả đêm, tám giờ sáng hôm sau vẫn có thể vui vẻ xuất hiện trong lớp học.

Nhưng từ lúc đi làm, cuộc sống về đêm mà cô đã từng có toàn bộ đều rời xa cô. Mỗi ngày chỉ với việc vùi đầu trong đài truyền hình đối mặt với dàn máy tính cũng đủ mài mòn tinh thần và thể lực của cô. Buổi tối tan ca về đến nhà, cô chỉ muốn thong thả tẩy trang, ngâm chân vào chậu nước nóng, nằm ườn trên giường xem phim truyền hình Mỹ.

Thế mà hôm nay....... Dương Tiếu phá vỡ lời thề "rửa tay gác kiếm" của cô, lại lần nữa xuất hiện trên phố đi đến quán bar.

Chẳng qua lần này cô đến không phải để nhảy nhót mà là đến bắt chó.

Cô mở định vị và rất nhanh chóng tìm thấy quán bar đó --- --ngay tại đầu đường với vị trí bắt mắt nhất, tên quán lại còn khá nghệ thuật, gọi là "Find love".

Dương Tiếu mặc một bộ đầm ngủ, khoác một chiếc áo bên ngoài, hùng hùng hổ hổ xông vào quán bar trong sự liếc nhìn của không ít người.

Cô cũng không thèm để ý đến những cái liếc nhìn của người khác. Rất nhanh, trong đám đông đó, cô phát hiện ngay bóng dáng nổi bật --- ---

--- --- chỉ nhìn thấy một chàng trai cao lớn đang đứng trước quầy bar, bước đi loạng choạng, người đầy mùi rượu, một tay túm nhân viên bảo vệ, một tay đè nhân viên bartender và đang lải nhải điều gì đó.

Cậu đang rất say, lời nói thốt ra cũng không thành câu hoàn chỉnh, ly rượu ngã sõng soài trước mặt cậu, cũng không thể nhìn ra được là đã ly uống cạn hay là ly rỗng.

Dương Tiếu ngay lập tức lao đến, vỗ vỗ cánh tay cậu, hỏi: "Mạnh Vũ Phồn? Cậu còn nhận ra tôi không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạnh Vũ Phồn từ trong cơn say cố gắng ngọ nguậy ngẩng đầu lên nhìn.

"Chị là ...." Cậu nghiêng đầu xiêu vẹo, dáng vẻ trông như là một chú chó Golden Retriever đang nghiêng đầu lắng nghe mệnh lệnh của cô chủ, "....chị Tiếu Tiếu?"

Cậu dần nới lỏng tay, nhân viên bảo vệ và nhân viên bartender vốn đang bị cậu túm lấy cuối cùng cũng thoát ra khỏi móng vuốt của cậu, khiếp vía chạy trốn ra phía sau quầy bar.

Giây tiếp theo sau đó, đột nhiên hai chân Mạnh Vũ Phồn trở nên mềm nhũn, cậu dựa lưng vào quầy bar, choáng váng ngồi lên ghế phía sau. Cậu chìa hai cánh tay ra ôm chặt lấy cơ thể của Dương Tiếu. Sau đó, cậu rêи ɾỉ nói: "Tiếu Tiếu..... chị Tiếu Tiếu.......Hic, hic, hic, tôi có phải đang nằm mơ không......"

Từ lúc cùng cậu về nhà thăm ba mẹ, Dương Tiếu đã được chứng kiến tửu lượng và tửu phẩm của cậu. Có điều lần đó cậu chỉ hơi say, còn lần này cậu hoàn toàn say đến mất lý trí, biến thành một cỗ máy Aegyo, cọ qua cọ lại vào người Dương Tiếu, giống như là một anh chàng thích nũng nịu.

Toàn bộ ánh mắt những người xung quanh đều đang đổ dồn vào hai người bọn họ: Từ trước đến nay, chỉ mới nghe nói bạn gái làm nũng với bạn trai, thế mà bây giờ lại đảo ngược hoàn toàn, cảnh tượng này rất hiếm gặp ở phương Tây!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đây đã là lần thứ mười ngàn lẻ một Dương Tiếu cảm thấy hối hận, tự hỏi vì sao cô lại phải mềm lòng chạy đến đây đón cậu. Hà cớ gì cô phải lặn lội xa xôi đi gần nửa thành phố để "bắt chó", là do phim truyền hình Mỹ nhàm chán hay là do chăn mền không đủ mềm mại? Đúng ra nên mặc kệ Mạnh Vũ Phồn, để cậu nằm bên lề đường như xác chết, đóng băng trong gió khuya một đêm mới đúng.

Bỗng nhiên, Dương Tiếu chú ý tới má bên trái của Mạnh Vũ Phồn có một vết bầm tím, sát ngay trên xương gò má của cậu, cách mắt cậu chưa đến một centimet.

Vết bầm tím này rất đậm, xung quanh dần chuyển thành màu đỏ, may mà da không bị rách.

Dương Tiếu nhẹ nhàng đưa tay lên khẽ chạm nhẹ, cơ thể Mạnh Vũ Phồn bỗng chốc co rúm lại, nhẹ nhàng hít một hơi.

Nhân viên bảo vệ bên cạnh nhanh chóng thanh minh: "Vết thương này không phải do chúng tôi gây ra đâu! Lúc cậu ấy đến đây đã như vậy rồi."

Mạnh Vũ Phồn hơi nghiêng đầu né tránh Dương Tiếu chạm vào, trông giống như hai đứa trẻ lén đánh nhau và bị mời phụ huynh đến làm việc vậy.

Dương Tiếu vừa vỗ về chú chó say rượu này vừa cảm ơn nhân viên bảo vệ và nhân viên bartender.

"Thật ngại đã làm phiền hai anh. Cậu ấy uống nhiều quá rồi thì phải?"

"Không nhiều đâu." Nhân viên bartender nói, "Chỉ một ly thôi."

"Một ly gì?"

"Long Island Iced Tea."

"....."

Long Island Iced Tea, nghe có vẻ ngọt, rất nhiều người mới lần đầu bước vào quán bar sẽ nhầm tưởng nó giống với hồng trà đá. Trên thực tế, món đồ uống này sử dụng bốn loại rượu Vodka, Rum, Gin, Tequila làm cơ sở, độ cồn rất cao, rất nhiều người không quen uống, chỉ một ly cũng đủ say khướt.

Dương Tiếu xót xa cho chàng trai của mình, không thể chịu đựng được bèn nói: "Cậu ấy vẫn còn là sinh viên, sao anh lại cho cậu ấy uống một loại rượu có nồng độ cồn cao như vậy?"

"Cậu ấy là sinh viên?" Nhân viên bartender hết sức kinh ngạc, "Từ trước đến giờ, tôi vẫn chưa thấy sinh viên nào lại cao hơn tôi cả một cái đầu. Hơn nữa, cô xem, cậu ấy như vậy, cánh tay cậu ấy còn to hơn cả đùi của tôi, lúc cậu ấy bước vào quán, vẻ mặt rất nghiêm trọng, tôi sợ nếu không cho cậu ấy uống thì cậu ấy có thể sẽ cho tôi một cú đấm về chầu ông bà mất."

Mạnh Vũ Phồn hoàn toàn không hay biết bọn họ đang trách mắng cậu, cậu gục đầu lên vai Dương Tiếu cười đầy ngớ ngẩn.

Hơi thở cậu phà ra nóng bừng bừng ngay vành tai và cổ cô. Dương Tiếu đẩy đầu cậu ra xa, nhưng sau một lúc, cậu lại tiếp tục bám dính lấy cô làm nũng, thậm chí ôm còn chặt hơn lúc nãy.

"Tiếu Tiếu.... chị Tiếu Tiếu ...." Cậu như thể tìm thấy được một món đồ chơi thú vị, nhằm vào tai của Dương Tiếu hà hơi, tỏ vẻ đắc ý khi thấy vành tai cô từ từ chuyển dần sang màu đỏ.

Cậu ôm lấy eo cô, trong cơn vô thức, mượn lời rượu, cậu thốt ra những lời chôn sâu trong lòng mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra: "Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nghĩ làm sao cô gái xinh đẹp này lại có thể chưa có người yêu được chứ.......Sau này khi biết sự tình với tên bạn trai của chị, tôi thật sự rất tức giận..........Tại sao hắn ta lại phụ bạc chị chứ, tại sao hắn ta lại không yêu chị chứ........Nhưng tôi, tôi lại nghĩ, nếu hắn ta không xấu như vậy, hì hì, vậy thì không có chuyện của tôi rồi .........."

Cậu uống một ly rượu, ôm báu vật trong lòng cậu càng chặt hơn nữa: "Chị Tiếu Tiếu, chị có biết, có thể được làm bạn trai của chị, tôi vô cùng hạnh phúc..........Chị tiếp tục gia hạn hợp đồng, tôi lại càng, lại càng vui mừng hơn nữa........."

Một chàng trai trước giờ chưa từng nói qua chuyện yêu đương không thể nói rõ rốt cuộc loại cảm xúc này như thế nào. Lần đầu tiên gặp cô, cậu chỉ muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của mình dâng hiến cả cho cô, kết quả lại phát hiện hóa ra sự xuất hiện của cô lại chính là điều tốt đẹp nhất mà cậu có được.

"Tôi biết rồi, biết rồi." Nhưng Dương Tiếu trả lời cho có lệ, cô hoàn toàn không để trong lòng những lời cậu nói. Mỗi một từ cậu thốt ra, cô đều xem đấy là những lời nũng nịu của đứa trẻ.

Bị một kẻ say rượu tỏ tình tại quán bar ư? Cô càng không phải nàng công chúa trong các câu chuyện cổ tích, làm sao có thể coi đó là sự thật.

Cô nghĩ, nếu bây giờ đổi lại là Lưu Duyệt Nguyệt đang đứng trước mặt cậu, nói không chừng Mạnh Vũ Phồn cũng sẽ thốt ra những lời tương tự với Lưu Duyệt Nguyệt.

Đáng tiếc, người nói hữu ý, người nghe vô tình.

Mạnh Vũ Phồn ngồi đó, mỉm cười rạng rỡ, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, đôi mắt híp lại thành hai vòng cung, cơ thể cậu lắc lư. Dương Tiếu bảo cậu giơ tay cậu liền giơ tay lên, bảo cậu đứng dậy cậu liền đứng dậy....Không ai nhìn ra đây là người mà ban nãy gây náo loạn ở quán bar, thậm chí còn hò hét muốn cởi hết quần áo lên sân khấu nhảy múa.

"Vẫn là cô lợi hại." Nhân viên bảo vệ vẫn còn đang sợ hãi nói, "Trước khi cô đến, mấy người chúng tôi cũng không thể ngăn được cậu ấy, cậu ấy vừa la hét vừa làm ồn, chúng tôi thiếu chút nữa báo công an rồi."

Dương Tiếu lo lắng hỏi: "Cậu ấy bình thường không bao giờ uống rượu, cậu ấy có nói vì sao lại chạy đến đây uống rượu giải sầu không."

"Cậu ấy không nói, chỉ gọi một ly rượu và đưa lên nốc ừng ực một hơi." Nhân viên bartender nhún vai, "Có điều đàn ông uống rượu giải sầu không ngoài ba nguyên nhân. Thứ nhất, liên quan đến tình cảm, thứ hai, liên quan đến sự nghiệp, thứ ba, chính là liên quan đến anh em, bạn bè."

Đầu tiên, Dương Tiếu loại trừ nguyên nhân thứ nhất. Cô rành rành còn đang đứng ở đây, Mạnh Vũ Phồn làm sao có thể có cái gọi là "vấn đề tình cảm" được chứ"?

Còn về sự nghiệp và anh em bạn bè............Dương Tiếu nghĩ ngay đến trận thi đấu bóng rổ lần trước, nhớ tới mâu thuẫn giữa Từ Đông và Mạnh Vũ Phồn. Trong nháy mắt, cô liền kết luận, việc Mạnh Vũ Phồn đến đây tự mình chuốc say tuyệt đối có liên quan đến chuyện này! Nói không chừng, vết thương trên mặt cậu chính là do tên khốn Từ Đông đó gây ra!

Có điều tất cả chỉ là do cô suy đoán, nguyên nhân cụ thể chắc chắn không thể hỏi rõ lúc này rồi. Vấn đề đặt ra trước mắt cô hiện tại là, làm sao cô có thể đưa chú chó say bí tỉ này về nhà đây.

Dương Tiếu giơ tay lên gãi gãi cằm của cậu, hỏi: "Mạnh Vũ Phồn, cậu bây giờ đã tỉnh chưa? Có thể đứng dậy không?"

"Được .... được!" Mạnh Vũ Phồn gật gật đầu, lắc lư đứng dậy, tay và chân chập chững bước đi.

Dương Tiếu: "............."

Được rồi, đứa bé một tuổi có lẽ cũng ngang trình độ này.

Dù sao thì cậu cũng có thể tự bước đi, mặc dù không thể đi thẳng, cứ một phút lại va phải tường một lần. Nhưng may là không say đến mức không thể di chuyển được.

Nếu không thì Dương Tiếu quả thật không tài nào di chuyển một anh chàng cao to hơn mình gần ba mươi centimet được.

Khi cô đứng tính tiền ở quầy bar, Mạnh Vũ Phồn đứng ở góc quầy đối diện, bên trái là tường, bên phải là tường, rõ ràng cậu chỉ cần lùi về sau một bước là có thể rời khỏi góc tường. Nhưng cậu vẫn khăng khăng cố chấp không chịu quay người lại, mà cứ đứng tại chỗ nhảy nhót, mỗi lần cậu nhảy lên là mỗi lần đầu cậu va vào tường.

Dương Tiếu hỏi: "Cậu đang làm cái gì vậy hả?"

Mạnh Vũ Phồn trả lời: "Không....không sao! Tôi bị lỗi bug rồi, tôi nhảy một lát sẽ thoát được thôi!"

............Cậu còn tưởng rằng mình đang chơi game nữa chứ.

Dương Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào lòng bàn tay to lớn của cậu, nắm chặt tay cậu, ôn tồn nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu ra khỏi cái bug này."

"........Được."

Thế là, hai người bọn họ tay nắm tay bước ra khỏi cái "bug" đang vây hãm Mạnh Vũ Phồn kia.

...............

Gió khuya lành lạnh, Mạnh Vũ Phồn ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo phía sau Dương Tiếu, rời khỏi cái quán bar kỳ lạ kia.

Gió khuya thổi qua mái tóc vừa mới gội của Dương Tiếu mang theo mùi hương hoa hồng dễ chịu, như một bài thơ tình du dương, cứ vương vấn trên mũi cậu.

Cậu giống như càng say hơn, cũng giống như càng tỉnh hơn.

Khi còn cách xe cô chỉ vài mét, bất thình lình cậu dừng lại, không chịu đi tiếp về phía trước nữa.

"Sao thế?" Dương Tiếu quay đầu lại nhìn cậu. Ánh đèn neon hắt xuống gương mặt cô, đêm nay cô ra ngoài vội vàng, không kịp đánh má hồng. Thế nhưng, được bao quanh bởi ánh đèn cầu vồng này, cô lúc này trông càng xinh đẹp hơn bất kỳ lúc nào khác.

Thắt lưng của áo khoác ngoài không biết từ lúc nào đã lỏng ra, bộ váy ngủ lụa tơ tằm màu hồng phấn bị lộ ra một góc, xương quai xanh của cô thẳng đều, chỉ là một cái chạm ở da cổ cũng đủ để đánh bại cả mùa xuân.

Cậu giật giật đôi môi, thốt lên một câu từ phía dưới cổ họng.

"Tôi.............. không muốn quay về ký túc xá đâu."

Dương Tiếu sửng sốt, nhưng chợt nghĩ đến hẳn là Mạnh Vũ Phồn không muốn quay về ký túc xá và gặp mặt Từ Đông.

Dựa trên mối quan hệ của hai người bọn họ, chắc hẳn sẽ có một trận ẩu đả khi nhìn thấy nhau.

Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Dương Tiếu mềm lòng, cũng không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô thỏa hiệp nữa. Cô thở dài, hỏi chàng trai trẻ đang say khướt trước mặt mình: "Không về ký túc xá, vậy cậu muốn đi đâu? Cậu chắc là cũng không mang theo chứng minh thư, không cách nào vào khách sạn được. Gia đình của cậu có ở trong thành phố này không, nếu mà cách không xa lắm, tôi có thể chở cậu về nhà."

"Chị Tiếu Tiếu...." Mạnh Vũ Phồn nói rất chậm, có thể do cồn ảnh hưởng đến lưỡi của cậu, khiến mỗi một từ cậu nói ra đều rất dịu dàng và quyến luyến," .........Tối nay tôi có thể đến nhà chị được không? "