Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 112: Mời ăn lẩu (2)




Edit: Xiao Zhuang

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Hạc Hiên + Tiêu Diêu



Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh đã hết.

Dựa theo trình tự rút thăm, cặp đấu của đội Mạnh Vũ Phồn và đội của Đinh Man sẽ thi đấu trận cuối cùng.

Do không có người thay thế, mỗi trận đấu dự kiến diễn ra trong vòng hai mươi phút, thời gian phạt được tính riêng và sau đó tính toán thời gian hao phí khác, ước tính rằng một trận đấu sẽ diễn ra trong khoảng bốn mươi phút đến một giờ.

Trong chớp mắt hai trận đấu phía trước đã kết thúc. Kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ ngoài dự đoán, hai đội có cầu thủ CBA đều dễ dàng giành chiến thắng.

Đội của Phùng Tương điên cuồng ghi tám mươi điểm trong trận đấu, khiến những anh bạn nhỏ của đội bạn phải rơi nước mắt ngay tại chỗ. Phùng Tương hoàn toàn không hề có một chút nhân nhượng nào. Phải biết rằng Nha Khắc Phủ Giang cũng đã cố tình để cho đối thủ của mình ghi một vài bàn thắng danh dự nhưng còn Phùng Tương, ngay cả một chút tình cảm cũng không hề có, khí thế như chẻ tre làm cho đối thủ phải khóc thét.

Anh ấy rõ ràng là làm cho người ta cảm thấy căm tức, nhưng sau khi thi đấu những đối thủ kia toàn bộ đều chạy đến vây quanh xin chụp ảnh cùng anh ấy, thậm chí còn lấy bút dạ ra đưa anh ấy kí tên lên áo để làm lưu niệm.

Phùng Tương vừa kí tên vừa lau nước mắt cho mấy anh bạn nhỏ, còn cố ý trêu chọc bọn họ: “Sau này còn muốn thi đấu với tôi nữa không?”

“Đấu!” Cậu bạn nhỏ sụt sịt trả lời, “Chú Phùng Tương, chú mãi mãi là thần tượng của cháu!”

Phùng Tương lập tức sửa lời cậu: “…Là anh chứ?”

“Chú Phùng Tương, sao chú biết cháu còn có một người anh trai? Chú mãi mãi là thần tượng của anh em chúng cháu!”

Phùng Tương: “…”

Lúc Phùng Tương đang bị mọi người vây lấy xung quanh, đúng lúc gặp Mạnh Vũ Phồn cả người tràn đầy sinh lực đi ngang qua.

“Cố lên tiểu sư đệ!” Trước mặt bao nhiêu người, Phùng Tương vỗ vỗ vào vai cậu, nhưng trong cổ họng anh ấy khe khẽ nói một câu rất chói tai, “Nếu cậu thua cái loại rác rưởi Đinh Man này, tôi sẽ cười nhạo cậu cả đời!”

“Sư huynh không cần lo lắng.” Mạnh Vũ Phồn trả lời một câu đĩnh đạc, “Tôi còn cho rằng trong trận đấu lần trước, anh vẫn còn nhớ rõ hậu quả của việc đánh giá thấp tôi chứ.”

“… Mạnh Vũ Phồn, đó là tôi cố ý nhường cậu đấy thôi!”

Mạnh Vũ Phồn nhún nhún vai như thể “Anh nói sao thì chính là như vậy.”

Phùng Tương nói không lại cậu, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người quay trở về ngai vàng ngồi xuống, sắc mặt xanh mét.

Đợi anh ấy đi rồi, mấy anh bạn nhỏ trong đội Mạnh Vũ Phồn lập tức chạy lại, cả bọn đều mang bộ dáng vô cùng tò mò.

“Đội trưởng, anh làm thế nào mà quen với Phùng Tương vậy?” Giáp hỏi, “Hơn nữa các người trông có vẻ rất thân quen, anh ấy đã nói gì với anh thế?”

“Quen à?” Mạnh Vũ phồn nghĩ, anh ấy muốn tán bạn gái của cậu, loại quan hệ này mà gọi là quen à? “Anh ấy là sư huynh của tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất kém.”

Ba bạn nhỏ Giáp Ất Bính rõ ràng không hề tin lời cậu.

Anh bạn Bính xấu hổ hỏi: “Vậy anh có thể giúp tôi xin chữ kí của anh ta được không?”

Mạnh Vũ Phồn: “Các cậu xin chữ kí của tôi thì được, chữ kí của anh ta thì miễn bàn.”

Giáp Ất Bính ghét bỏ bĩu môi, đồng thời “xì” một tiếng. Biểu cảm của ba anh bạn nhỏ này khiến hậu vệ đại ca lớn tuổi nhất cũng phải bật cười, trong mắt anh ấy, mấy anh bạn nhỏ này giống như con của anh ấy vậy.

Không giống như đội của Mạnh Vũ Phồn vui vẻ đùa giỡn, bầu không khí của đội Đinh Man ở phần sân bên kia vô cùng yên tĩnh.

Trong khi làm nóng cơ thể, mấy người bọn họ không hề giao tiếp với nhau, ai nấy đều im lặng như diễn kịch câm. Sau khi làm nóng xong, Đinh Man vẫy tay gọi ba cầu thủ đã giải nghệ lại và bắt đầu giao nhiệm vụ cho mọi người và bàn bạc về kế hoạch tác chiến.

Cầu thủ dự bị trẻ tuổi duy nhất trong đội bị gạt bỏ sang một bên. Cậu ta thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội được chơi bóng với một cầu thủ giỏi như vậy. Cậu ta vội vàng mặt dày chen vào, xung phong nói: "Đội trưởng Đinh, có chuyện gì tôi có thể làm, anh cứ căn dặn! Tôi cũng muốn đóng góp sức mình cống hiến cho đội!”

Cậu ta mới mười bảy tuổi, đã cao hơn hai mét, nhưng lượng cơ bắp của cậu ta không theo kịp. Cả người vừa gầy và vừa cao. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, dường như cậu ta chỉ bằng một nửa so với Đinh Man.

Cậu ấy nghĩ rằng lời chủ động đề nghị* của mình có thể được Đinh Man coi trọng, nhưng thần tượng của cậu ấy đã đập tan ảo tưởng của cậu --- ---

* Lời chủ động đề nghị (nguyên văn là “Mao Toại tự tiến” - 毛遂自荐 - Mao Toại tự đề cử mình): Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Có một vật nặng một tấn, không ai nhấc nổi. Mao Toại nói, “Tôi có thể nhấc được - Tôi sẽ làm được”. Sau đó ông ta bước đến và nhấc nó lên. Đó gọi là “Mao Toại tự tiến”. Mao Toại là tên một nhân vật sống thời xưa ở Trung Hoa. Bấy giờ vào thời Chiến Quốc, nước Triệu có một viên tướng quốc giàu có gọi là Bình Nguyên Quân, người thường xuyên chiêu hiền đãi sĩ đến ba ngàn môn khách. Khi có việc cần kíp, Mao Toại nói, “Tôi có thể làm được việc này, để tôi nhận lãnh nó,” vì vậy có câu nói rằng “Trong ba ngàn người, chỉ có Mao Toại”. Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn. Mao Toại đã nói việc mà ông ấy có thể làm được, và vì vậy mới có thành ngữ “tự tiến như Mao Toại”.

“Nằm mơ à, cậu nhóc.” Đôi mắt khinh bỉ của Đinh Man, từ trong đám đông, ngạo nghễ nhìn cậu, “Cậu cho rằng cậu vì sao có thể vào đội của tôi? Cậu nghĩ rằng tôi coi trọng năng lực như vứt đi của cậu sao? Chỉ vì cái luật chơi chơi ngu ngốc này mà thôi. Đợi lát nữa sau khi vào sân, cậu hãy ngoan ngoãn đứng dưới bảng rổ cho tôi, đừng làm phiền chúng tôi, hiểu không hả?”

Trong ánh mắt hắn ta ẩn chứa vô số cảm xúc oán độc, không hề kiêng nể gì cứ thế phóng hết lên người cậu bé tội nghiệp kia.

“…” Cây gai dầu nhỏ toàn thân run rẩy, sự sùng bái tôn thời thần tượng ban đầu của cậu ấy trong nháy mắt tan thành sương khói, và thứ duy nhất còn lại là nỗi sợ hãi, “Tôi ... tôi hiểu rồi,” Cậu ấy ngập ngừng trả lời.

Đây chắc chắn là trò chơi ngớ ngẩn nhất mà cậu ấy từng tham gia, và trận đấu này chắc chắn sẽ trở thành một bóng ma tâm lý trong cuộc đời cậu ấy.



Trận đấu cuối cùng rốt cuộc cũng được bắt đầu.

Cái bắt tay của hai đội trước trận đấu đã bị cả hai bên cố tình lờ đi. Đội Đinh Man ra sân với đồng phục màu trắng, đội Mạnh Vũ Phồn ra sân với đồng phục màu đỏ, hai màu sắc tương phản rõ rệt, trong ống kính trông như có hiệu ứng thị giác như của ngọn lửa chạm vào núi băng.

Tổ chương trình đã mời đến ba vị trọng tài chuyên nghiệp, trọng tài chính cầm một quả bóng rổ đứng trong vòng tròn, tiền đạo của hai đội đứng về phía trước mỗi bên.

Trong phòng điều khiển, nhân viên công tác tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt họ, nín thở chờ đợi. Dương Tiếu tạm dừng công việc, tinh thần rất khẩn trương.

Tiếng còi trận đấu vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Trọng tài ném trái bóng rổ cao lên không trung, hai cầu thủ nhanh chóng lấy đà nhảy lên giành quyền phát bóng.

Ống kính đặc tả cận cảnh trái bóng màu cam, rồi hai cánh tay bất ngờ xuất hiện, một cái móc sau và một cái đập mạnh mẽ - chỉ nghe một tiếng động lớn, cánh tay đập mạnh vào quả bóng nọ nhanh chóng đập về phía đồng đội của mình, sau khi rơi xuống quả bóng rổ bị đội bóng trắng cầm trong tay. Trải qua một hồi tranh giành quyết liệt, cuối cùng bóng rơi vào tay của Đinh Man.

Đinh Man to cao cường tráng, cầm bóng một đường dũng mãnh tấn công, nhắm thẳng hướng bảng rổ đội đỏ mà chạy.

Trung phong của đội đỏ nhanh chóng quay về phòng thủ và vươn cánh tay ra chặn, nhưng cậu ta chỉ cao một mét chín, làm sao có thể so với đối thủ Đinh Man cao hai mét kia chứ?

Đinh Mẫn dùng bả vai đẩy một cái liền phá tan phòng tuyến của cậu ta, hắn ta liền thực hiện một cú nhảy lấy đà ném rổ --- --- “Vào”!

Bình luận viên trực tiếp tại hiện trường đặc biệt được mời đến ngay lập tức nói: "Một cú ném hoàn hảo! Chỉ trong mười giây khai mạc, Đinh Man đã ghi một bàn thắng, mà lúc này đây, đối thủ của anh ta hoàn toàn không hề có phản ứng gì. Mấy cầu thủ trẻ của đội đỏ chưa có nhiều kinh nghiệm, chúng ta có thể thấy rằng bây giờ tất cả họ đều rất bối rối. "

Theo lời bình luận, đạo diễn kề sát ống kính, trêи các màn hình khác nhau, ba anh bạn nhỏ Giáp Ất Bính đều có cùng biểu cảm khϊế͙p͙ sợ giống nhau.

“Haha”. Trong phòng điều khiển Hình Phi cất tiếng cười lớn, "Còn đâu là ‘nghé con mới sinh không sợ hổ’ (ám chỉ điếc không sợ súng) chứ? Tôi thấy đây rõ ràng là kiến càng muốn rung cây, không biết tự lượng sức mình."

Nhưng không một ai trong phòng điều khiển chú ý đến lời hắn nói. Trêи màn hình, Mạnh Vũ Phồn thân là đội trưởng, chạy về phía các anh bạn nhỏ nọ. Cậu giơ hai tay lên, bọn họ cứ nghĩ rằng cậu sẽ nổi giận mà đánh họ, bất chợt phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, nào ngờ cánh tay Mạnh Vũ Phồn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu họ.

“Thả lỏng đi nào”. Cậu xoa loạn tóc bọn họ, “Vừa mới khai trận mười giây thôi mà, chúng ta còn tận hai mươi phút cơ đấy.”

Đinh Man có thể vào được CBA, tất nhiên là cũng có chút tài năng. Kỹ thuật chơi bóng của hắn quả thật là rất cao, tuy rằng không thể so với các cầu thủ đứng đầu được, nhưng mà gϊếŧ đàn nghé con chưa ra trận bao giờ như thế này hoàn toàn không có gì khó.

Vừa mới bắt đầu hắn đã cố tình triển khai thủ đoạn dữ tợn nhằm răn đe họ, làm lung lay ý chí chiến đấu của họ. Tuy nhiên, chỉ cần Mạnh Vũ Phồn kiên định vững vàng, ý chí chiến đấu của họ sẽ không bị phân tán.

Đáng tiếc, năng lực cá nhân của các thành viên đội áo đỏ so ra vẫn kém hơn đội trắng, mặc dù họ đã sử dụng phương pháp dắt chết đối thủ, khiến các cầu thủ đội trắng chạy loạn xung quanh sân như một con diều nhưng mà kết quả cuối cùng vẫn không được như ý muốn.

Ba điểm, hai điểm, hai điểm, ba điểm, ba điểm, hai điểm…

Cách biệt điểm số ngày càng lớn, thấy thời gian chậm rãi trôi qua, đội của Mạnh Vũ Phồn thực sự chỉ ghi được một vài cú ném ba điểm, còn tất cả những cú ném hai điểm đều bị chặn ở gần rổ! Nếu như có thể cao thêm một cm, bạn sẽ có nhiều cơ hội ghi điểm hơn. Đội của Đinh Man lại không chỉ cao hơn một cm, mà là hoàn toàn đè bẹp đội đỏ của Mạnh Vũ Phồn.

Hơn nữa, đội viên của Đinh Man rất giỏi về phạm quy, vào thời điểm quan trọng nhất họ luôn có thể cắt ngang đường lên bóng của đối thủ, nhưng hết lần này đến lần khác lại không bị vi phạm luật ném phạt.

“Cứ thế này thì không ổn rồi.” Hậu vệ đại ca lo lắng nói “Bọn họ hạ quyết tâm không cho chúng ta giành được điểm nào rồi.”

Anh bạn nhỏ Ất đã bị block (chắn bóng trêи không) một vài lần, bây giờ cậu ta đã nản chí: “Đội trưởng, hay là ... ta cũng ‘phạm quy’ đi.” Cậu ta thì thầm, “Anh cũng thấy họ đã làm thế nào mà, tôi vất vả lắm mới bắt được bóng một lần, vậy mà trung phong bên đó đã để lại cho tôi ba vết móng tay cào.”

Cậu ta chỉ cho Mạnh Vũ Phồn xem vết thương trêи cánh tay, ba dấu móng tay sắc nhọn vẫn còn đó, vết máu đã sắp khô. Còn có một lần, bạn học Giáp bị va chạm ngã nằm trêи mặt đất, thế mà đối phương chỉ bị phạt lỗi kĩ thuật mà thôi.

“Không được.” Mạnh Vũ Phồn lớn tiếng ngăn cản. “Bọn họ phạm luật là vì không biết xấu hổ, chẳng lẽ chúng ta cũng không cần thể diện giống bọn họ à?”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Mạnh Vũ Phồn nói với đội viên trẻ tuổi, “Đi con đường không đứng đắn này, có lần một sẽ có lần hai, các cậu thông qua phạm luật đạt được ích lợi rồi, sau này lần nào cũng nghĩ đến việc đi đường tắt thôi.”

Thi đấu bóng rổ có thắng có thua, cậu muốn thắng nhưng cậu càng mong muốn bảo vệ tốt đội viên của mình. Cậu có thể giữ bình tĩnh nửa đầu trận nhưng mà các đội viên trẻ làm bừa hơn nhiều so với cậu.

Ở phút thứ tám của trận đấu, đội áo đỏ rốt cục cũng chờ đợi được một cơ hội tấn công tuyệt vời.

Mạnh Vũ Phồn dẫn bóng qua người, mấy đội viên của đội trắng mạnh mẽ áp sát cậu, cậu dừng lại, quan sát khoảng trống rồi chuyền bóng cho hậu vệ đại ca, hậu vệ đại ca nhanh chóng dẫn bóng di chuyển, nhưng tiếc là anh ấy chưa chạy đến giữa sân liền chạm trán Đinh Man đang quay về phòng thủ.

Hậu vệ đại ca cũng không hiếu chiến mà lập tức chuyền bóng cho đồng đội Bính đứng cách đó hơn một mét, nhưng ―― bóng đã bị cản lại!

Bạn học Bính cao một mét chín mươi, cánh tay không đủ dài, đầu ngón tay của cậu rõ ràng sắp chạm được bóng rồi, nhưng mà đội viên đối thủ đột nhiên xuất hiện, bàn tay to đập vào quả bóng, quả bóng liền rơi vào tay đối thủ.

Ngay sau đó vị đội viên đó liền xoay vai, nghiêng người về phía bạn học Bính, khuỷu tay gập lại ‘vừa khéo’ dừng ngay trước mặt Bính.

Mà lúc này phần thân trêи của Bính đã mất thăng bằng, không thể giữ quán tính, mặt trực tiếp đụng vào khuỷu tay của đối phương.

Trong nháy mắt, mũi của bạn học Bính đau nhói, không nói nên lời, cảm giác đau, nhói, ê ẩm ùn ùn kéo đến, mà cầu thủ đụng vào cậu ta cũng không hề quay đầu lại, nhanh chân dẫn bóng chạy xa rồi.

Ngay lúc này, trọng tài thổi còi, cắt ngang sự tấn công của cầu thủ nọ.

Mọi người đều dừng lại, vị tuyển thủ kia giơ hai tay lên cao, tỏ vẻ vô tội: “Tôi không phạm lỗi, là cậu ta không chịu nhìn nên đã va chạm vào tôi.”

Các nhân viên y tế chờ sẵn ở bên ngoài nhanh chóng xông vào sân, bạn học Bính ngơ ngơ ngác ngác đứng im tại chỗ, mãi đến khi bị mấy người vây quanh, cậu ta mới nhận ra máu mũi đã chảy đầy vạt áo.

Không ai nghĩ rằng mới lượt bóng thứ hai mà đã có tai nạn đổ máu cả! Máu mũi của Bính không ngừng tuôn ra, các nhân viên y tế sờ sờ mũi cậu ta, kết luận xương mũi của cậu ta không bị thương, rồi nhanh chóng dẫn cậu ta ra sân để cầm máu.

Những người chơi khác chạy nhanh lại vây quanh cậu ta, cameraman cũng chuyển máy quay lại gần. Dưới ống kính, Bính bị tầng tầng lớp lớp người vây quanh, đầu ngửa ra sau, hai lỗ mũi chảy máu được nhét mấy cục bông.