Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 70: Cô là ai? tôi là ai?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trường Đại Học Milky Way.

Ngồi thẫn thờ một mình trong phòng học, Băng đưa mắt nhìn về khoảng không vô định. Hôm nay Băng đã đến lớp rất sớm khi chưa có một ai xuất hiện. Ngồi đó với mớ suy nghĩ hỗn loạn.

_”Sao anh lại về? Sao anh lại nói cho em biết mọi chuyện em đã làm? Sao anh lại nói yêu em, nhớ em? Vậy mà sao anh lại đối xử với em như thế? Tại sao anh lại để em thấy được hình ảnh tối qua? Anh nỡ nhẫn tâm sát muối vào tim em như vậy chỉ vì em đã để anh đau khổ suốt thời gian qua? Là anh còn yêu em mới chỉ cho em một bài học về đau thương anh từng mang, hay chỉ là sự trả thù của anh? Dương Minh Kỳ, anh nói cho em biết đi, anh nói đi.” Đôi mắt Băng đã mờ đi vì mệt, sưng húp lên vì đau thương Kỳ mang lại.

_Này, ngồi đây làm gì vậy? Sao đến lớp sớm thế, từ bao giờ mày ham học vậy? Từ Hy cả đêm không ngủ được vì đã nghe được tiếng khóc của Băng. Chỉ mới tờ mờ sáng đã thấy Băng bước ra khỏi nhà khiến Hy không khỏi lo lắng đi theo, vậy ra là Băng đến lớp từ sớm à. Lại khóc sao? Nhìn em mình Hy không khỏi đau lòng.

_Em...........ủa sao Hy ở đây? Còn sớm mà sao không ngủ thêm đi. Băng lau vội nước mắt nhìn Hy nói. Nhưng giọng nói cũng đã biến dị rồi.

_Vậy sao mới giờ này mày lại ngồi ở đây? Cái giọng bị sao vậy? Hy tuy biết nhưng cũng vờ hỏi.

_À, em bị đau họng đấy nên giọng hơi lạ. Mà Hy này tại..........tại em ham học nên mới đi học sớm thôi. Băng cười xuề xòa.

_Mày định giấu chị mày đến bao giờ? Con mắt sưng húp lên thế kia đừng nói là do ong chích đấy. Mày tưởng cả đêm qua tao ngủ sao? Ngủ yên được với cái tiếng khóc đau thương của mày hả con ngốc kia? Hy nói rồi ôm Băng vào lòng bật khóc theo. Thấy vậy Băng đã kìm lòng không nổi cũng đã khóc thành tiếng to hơn.

_Hy. Anh ta............. em phải làm sao đây? Tối qua em đã thấy anh ấy và Lâm Phạm Anh.......2 người.............

_Sao? Nín đi nói chị nghe, 2 người làm gì? Hy lo lắng hỏi Băng.

_Họ......... hình như họ đang quen nhau. Em thấy họ hô............n nhau. Băng nói rồi bật khóc to hơn.

_Có phải anh ấy đang trừng phạt em? Băng ngước mắt hỏi Hy.

_Không phải, đây nhất quyết là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Nín đi, chị sẽ đi hỏi anh ta cho rõ. Hy an ủi Băng.

_Đừng. Em không muốn gặp anh ta nữa. Không muốn. Băng hét lên.

_Thôi được rồi, không gặp, không gặp nữa là được chứ gì. Thôi bây giờ về nhà đi, hôm nay nghỉ một hôm, mắt mũi thế này thì học làm sao được. Đi về nhà thôi. Hy nói rồi đỡ Băng về nhà.

Cả ngày hôm đó Băng nghỉ học, Hy cũng vậy, Đăng vì lo cho 2 chị em cũng nghỉ nốt. Đăng báo cho Kỳ biết rằng Băng đã thấy được những gì tối qua của Kỳ và Lâm Phạm Anh. Bảo Kỳ mau giải quyết. Khi nghe xong, Kỳ không khỏi lo lắng liền tới phòng trọ nơi Băng và Hy ở để giải thích.

_Thiên Băng, nghe anh giải thích đi, anh xin em đó chỉ là hiểu lầm, anh và cô ta thật sự không có gì với nhau. Kỳ đứng bên ngoài nói vọng vào trong.

_Anh đi đi tôi muốn yên lặng, không muốn gặp anh. Mau đi đi. Hy......mau đuổi anh ta đi đi mà. Băng than khóc giữ chặt cửa, quỳ xuống nắm lấy tay Hy.

_Anh Đăng à, mau đưa anh Kỳ về đi, chuyện này chúng ta hãy nói sau. Đi đi anh. Hy bất lực nhìn em nói.

_Về thôi, đứng đây cũng không phải là cách, mày phải cho nhóc thời gian suy nghĩ đi. Đăng khuyên Kỳ, nhưng chẳng ăn thua. Chợt có tiếng nói vọng lên.

_Cô ấy đã không muốn gặp, cậu hà tất làm khó?

_Phùng Minh Khang? Là mày? Minh Kỳ nhìn Khang bất ngờ hỏi.

Khang đúng ra đang nằm bệnh viện, nhưng vì thấy Băng cả ngày đã không đến thăm, nên anh đành gọi cho Băng, kết quả là Hy bắt máy nói Băng đang ở nhà không đi được. Khang thấy lo lắng nên tới xem mặc dù vết thương chưa lành hẳn. Nghe tiếng Khang, Băng vội mở cửa.

_Sao anh lại đến đây?

_Tại có người không đến thăm tôi nên tôi phải tự mình đến thăm cái người mà làm tôi ra như thế này đây. Khang chọc Băng.

_Anh mau quay trở lại bệnh viện mau lên. Băng nói ánh mắt không khỏi lo cho Khang.

_Có vẻ như tôi đến không đúng lúc thì phải. Tôi một mình đến đây đã là rất mệt rồi nha. Bây giờ muốn tôi trở về thì phải có người đưa về chứ. Sao lại có thể để tôi tự đến tự đi như vậy nhỉ, thật bất công với người cứu mạng em đấy Vũ Thiên Băng. Khang mỉm cười nhìn Băng. Rồi nhìn qua Kỳ.

Băng không để ý có Kỳ đang hiện diện ở đây mà tiến tới ôm lấy tay Khang đỡ đi.

_Hy à, em đưa anh ta về bệnh viện trước, lát em về. Hy đói thì ăn trước đi. Nói rồi cất bước đi đỡ Khang đi. Kỳ thấy thế vội vàng nắm tay Băng kéo lại.

_Em không được đi với hắn.

_Tôi đi với ai, anh cần bận tâm sao? Băng nhếch môi cười gạt tay, nhìn Kỳ rồi lại bước đi. Khi Kỳ nắm lại lần thứ 2 thì không đợi Băng gạt ra mà đã có người gạt cánh tay đó ra rồi. Người đó chính là Phùng Minh Khang.

_Cậu muốn gì? Kỳ nhìn Khang hỏi.

_Cậu đang đụng vào bạn gái của tôi đấy Dương Minh Kỳ. Tôi không cần biết, lúc trước cô ấy và cậu có quan hệ gì, nhưng từ bây giờ, cô ấy đã là bạn gái của tôi, chính cô ấy cũng thừa nhận rồi không phải sao? Vậy thì xin cậu, ý tứ một chút, đừng có mà tùy tiện đụng vào bạn gái của tôi. Được chứ? Khang gỡ tay Kỳ ra khỏi Băng nói rồi ôm eo Băng rời đi. Chẳng hiểu sao Băng cũng chẳng thèm chống cự, chỉ biết đi theo Khang thôi. Kỳ định lao đến cho Khang một trận nhưng đã được Hy và Đăng ngăn lại.

_Cho nó một chút thời gian suy nghĩ đi. Nó sẽ hiểu mà, đừng ép nó như vậy. Hy nói rồi nhìn Đăng.

Tại Bệnh Viện.

Sau khi đỡ Khang lên phòng, Băng dặn dò vài thứ rồi định rời đi.

_Em cứ như thế mà bỏ tôi ở trong cái bệnh viện u ám này để tôi buồn chết à? Khang kéo tay Băng hỏi.

_Anh lo mà dưỡng thương cho tốt đi, tôi phải về nhà với chị tôi rồi. Mai tôi sẽ lại đến thăm anh. Băng nói rồi gỡ tay Khang ra, nhưng điều này chỉ khiến Khang nắm chặt hơn.

_Vũ Thiên Băng. Tôi có chuyện muốn nói với em.

_Anh cứ như thế cầm tay tôi nói sao? Băng nhìn tay Khang đang nắm chặt tay mình nói. Khang chợt buông lỏng nhưng cũng chẳng thèm thả ra. Thấy thế Băng liền ngồi xuống giường đối diện Khang.

_Có phải em còn nợ tôi một điều kiện? Khang nhắc lại chuyện cũ.

_Đúng vậy.

_Có phải chỉ cần tôi ra điều kiện gì thì em đều làm theo? Khang lại hỏi.

_Đúng vậy. Nhưng là việc nằm trong khả năng của tôi, nếu anh nói tôi cướp của giết người thì là chuyện không thể nào. Băng suy nghĩ nói.

_Em yên tâm đi, tôi không thiếu tiền mà phải kêu em cướp của giết người đâu. Khang bật cười khi nghe Băng nói.

_Vậy chuyện gì, ngoài 2 chuyện đó ra thì chuyện gì tôi cũng sẽ làm.

_Em chắc chứ? Khang hỏi lại.

_Vũ Thiên Băng tôi nói lời là giữ lấy lời, anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ...............................

_Làm bạn gái của tôi được chứ? Băng đang định thề thốt đủ thứ, nhưng khi nghe điều kiện của Khang, Băng lập tức biến sắc.

_Anh..............anh đang đùa tôi có phải không?

_Hãy để tôi thay tên đáng ghét Dương Minh Kỳ đó chăm sóc cho em có được không? Khang không nghe Băng nói, lại nói thêm một lần nữa khẳng định.

_Anh.....đừng đùa như thế, không có vui. Băng nở nụ cười nhạt nhìn Khang.

_Anh không đùa. Anh thật sự yêu em. Hãy cho anh cơ hội. Khang nhìn Băng chằm chằm, đầu óc Băng lúc này trống rỗng hoàn toàn, chẳng còn gì trong đầu. Theo phản xạ tự nhiên thì Băng quay lưng định chạy, nhưng chưa kịp thì đã bị Khang nắm tay kéo lại ôm vào lòng.



_Em đừng trốn tránh. Trong suốt thời gian 2 tháng qua, khi anh tiếp xúc với em.......... à phải nói là giây phút đầu khi thấy em xuất hiện hạ gục lão Ben chỉ bằng một động tác nhỏ và một thân đánh ngã mười mấy tên thuộc hạ của anh, giây phút em nói em chính là “Tích Băng” thì anh đã cảm thấy em rất đặc biệt. Anh thích em từ giây phút đó. Suốt thời gian qua, em đã cho anh biết bao cảm xúc, tuy chỉ trong 2 tháng, nhưng cũng để anh dám khẳng định. Anh yêu em. Khang thì thầm vào tai Băng khiến Băng nổi hết da.

_Anh.........nghỉ ngơi đi. Em cũng mệt, muốn về nhà. Băng nói rồi vội vàng đẩy Khang ra. Rồi chuồn nhanh cho kịp. Khang không giữ lại mà mỉm cười nhìn Băng rời đi.

_”Em cứ đáng yêu như thế thì chắc anh chết mất. Không cần biết lúc trước em là ai, nhưng giờ thì em đã là bạn gái của Phùng Minh Khang này rồi, em đừng mong thoát khỏi anh.” Khang nghĩ thầm, nở nụ cười trên môi rồi vụt tắt hẳn.

_”Dương Minh Kỳ. Mày không đáng để có được cô ấy.”

Khu nhà trọ sinh viên.

Phòng của Băng_Hy.

Băng lại ngồi thẫn thờ về lời tỏ tình vừa rồi của Khang. Á. nhức cái đầu thật. Anh ta muốn chọc mình nổi điên đây mà. Suy nghĩ một hồi, Băng khẳng định chính là Khang đang chọc mình, bởi bình thường Khang cũng hay có những kiểu chọc như vậy. Haha Vũ Thiên Băng này không phải đơn giản mà có thể chọc vào nha, từ từ tôi sẽ xử anh sau, ngủ trước đã. Băng nghĩ việc Khang nói yêu mình chỉ là một lời chọc ghẹo, nên lấy đó làm bình thường và thản nhiên ăn uống no nê rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau cái đêm hôm đó. Khang cũng chẳng nhắc lại những lời nói sến súa rằng yêu Băng. Băng cũng chẳng thèm nhớ vì cho nó chỉ là lời trêu đùa. Vậy là họ lại trở lại làm đôi bạn “Thân ai nấy lo“. Về phần Kỳ. Kỳ luôn luôn cố gắng tìm mọi cách làm nguôi cơn giận trong Băng. Hằng ngày, Kỳ vẫn đến đón Băng đi học rồi về học. Mặc cho Băng không nhận sự đón đưa của Kỳ. Chỉ cần Băng và Khang đi mua sắm hay đi bất cứ đâu ngoài trường học thì Kỳ lập tức sẽ chen ngang, mặc cho Băng đuổi đi, nhưng Kỳ vẫn bám theo.

Quán trà sữa Lung Linh.

_Anh Kỳ. Anh và con gấu sao rồi, em thấy hình như nó đã hết giận anh. Từ Hy ngồi ăn cá viên chiên nói.

_Anh không biết, anh thấy hình như Thiên Băng chẳng thèm quan tâm anh, mặc cho anh có ra sức làm cho Băng hiểu rằng anh không hề phản bội Băng, đó là một sự hiểu lầm. Kỳ ủ rũ nói sau biết bao cố gắng nhưng vẫn không được Băng chấp nhận.

_Giá như không có Phùng Minh Khang thì hay biết bao nhiêu nhỉ, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Vĩnh Đăng cắn miếng dưa leo nói.

_Ừm. À mà nè. Anh Kỳ, em nghe Thiên Băng nói 3 tháng trước anh Khang tỏ tình với nó trong bệnh viện đấy. Nhưng theo con gấu ngốc nghếch đó hiểu thì như là anh Khang đang chọc nó. Còn em lại không nghĩ như vậy. Hy nói.

_Có chuyện này sao? Phùng Minh Khang. Kỳ tức giận đứng lên định đi kiếm Khang cho Khang một trận.

_Này, anh nghĩ là con gấu ngu ngốc đó sẽ để anh đụng vào anh Khang? Nói không chừng anh lại để hiểu lầm giữa anh với nó sẽ còn khó giải quyết hơn đấy. Hy kéo tay Kỳ ngồi xuống.

_Vậy giờ em nói anh phải làm sao đây? Kỳ nhức đầu bất lực nói.

_Nếu đã vậy chỉ còn một cách thôi. Hy gian manh nhìn Kỳ nói.

_Cách gì? Cả Kỳ và Đăng cùng đồng thanh

_Cho nó thấy được đâu là người nó thật sự cần, thật sự quan tâm. Hy nói khiến cả hai con người kia nghệch mặt ra với nhau.

_Hiện tại nó đang bị lu mờ giữa tình bạn và tình yêu, vì thế chúng ta phải cho nó trải nghiệm thật sự để nó thấy rõ, chứ nói, chắc chắn là nó sẽ không tin. Hy mỉm cười nhìn Đăng và Kỳ. Thâm thúy thật.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Sau khi Băng cùng Minh Khang đi ăn kem, cả 2 đang trên đường về thì bỗng Khang có cuộc điện thoại quan trọng nên đành để Băng về một mình.

_Chào cô. Còn nhớ tôi chứ? Vũ Thiên Băng. Có người con gái đứng sau Băng cất giọng nói quen thuộc.

_Triệu Phạm? Lâm Phạm Anh? Băng nheo mắt nhìn cô gái trước mặt.

Khu đất trống sân banh.

_Cô đúng là cái thứ con gái trơ trẽn. Nói yêu anh Kỳ, vậy mà còn đi với anh Khang. Cô..........đúng là có tài dụ hoặc trai đấy. Triệu Phạm mỉm cười, một nụ cười khinh bỉ dành cho Băng.

*Bốp*

*Bốp*

2 cái tát từ Triệu Phạm giáng xuống trên mặt Băng. Nhưng Băng chẳng nói gì chỉ đứng im.

_Đã nói là sẽ giữ bí mật, vậy mà lại âm thầm nói cho anh Kỳ biết. Đã thế còn làm cho anh ấy hủy hôn với Triệu gia. Cô đúng là không đơn giản. Lại một câu nói hướng mũi kim cay độc vào Băng.

_Nhưng cô đừng vội mừng. Cô hãy xem đây. Đây chính là tín vật đính ước mà anh Kỳ đã tặng cho tôi vào 3 tháng trước. Hằng ngày anh ấy vẫn quan tâm, lấy lòng cô. Nhưng tối đến thì cô có biết anh ấy ở với ai không? Chính là ở cùng tôi đấy. Tôi nghĩ, trông cô thật đáng thương. Triệu Phạm đưa ánh mắt thương hại nhìn Băng.

Băng từ đầu đến cuối vẫn không nói gì. Bỗng giờ đây Băng bật cười lớn khiến Triệu Phạm ngơ người, rồi cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi nhẹ qua. Triệu Phạm chợt rùng mình lùi lại.

_Hahaha........ thật đáng thương cho chị đấy chị Lâm Phạm Anh. Nếu đã có nhẫn đính ước và còn hằng ngày ở chung với nhau thì việc gì hôm nay chị lại đến đây? Định chọc cho tôi tức sao? Nếu tôi biết anh Kỳ thực sự hạnh phúc bên chị. Tôi Vũ Thiên Băng đây hứa với chị tôi sẽ không bao giờ tức giận dù chỉ một giây. Tôi sẽ luôn chúc phúc cho chị.

_Nhưng hình như đó chỉ là chị mơ tưởng? Băng nhếch nhẹ môi cười nhìn Triệu Phạm đang tròn mắt nhìn mình.

_Cô mới chính là người mơ tưởng. Tôi và anh Kỳ thật sự đang rất hạnh phúc. Triệu Phạm nói rồi né tránh ánh mắt của Băng.

_Hạnh phúc? Hahaha........ Dàn dựng một cảnh ôm hôn thật nồng thắm, tha thiết trước mặt tôi, khiến tôi tin rằng anh Kỳ thay lòng đổi dạ với tôi, cho tôi thấy tôi đã thất bại và sẽ tự động rút lui. Tìm đại một chiếc nhẫn đeo vào rồi nói là nhẫn đính ước. Chị thật khôi hài đấy chị Lâm Phạm Anh.

_Sao cô.........

Triệu Phạm bất ngờ với những lời Băng vừa nói.

_Chị đã quá bất cẩn đấy. Nếu chị tìm một địa điểm khác để thực hiện kế hoạch đó, thì trông sẽ khả thi hơn. Có thể là trong nhà anh Kỳ, trong bếp, trong phòng khách, hoặc thậm chí trong phòng ngủ và trên giường của anh ấy, có lẽ tôi đã hoàn toàn tin kế hoạch của chị. Chị thật không ngờ tôi biết đúng không. Tôi cũng không ngờ tôi lại biết được đấy. Chị đã quá sơ xuất khi chỉ diễn cho một mình tôi xem trên “sân khấu” và khi chị hạ màn thì lại cho những người qua đường thấy được cảnh hạ màn đó. Trong đó có một người bạn của tôi. Một người biết chị mà chị không biết đến cậu ấy.

Từng lời Băng nói càng khiến Triệu Phạm hoang mang hơn, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu Băng đang nói gì.

Hồi ức.

Sau khi Minh Kỳ chủ động hủy bỏ hôn ước giữa 2 nhà Dương_Triệu thì Lâm Phạm Anh liền bị mọi lời ra tiếng vào rất khó nghe. Ba cô thì vô cùng thất vọng vì đứa con gái này, ngay cả chồng định ước cũng không giữ được. Thật là mất mặt. Lâm Phạm Anh trong lòng tự trách, tất cả mọi lỗi lầm đều do Vũ Thiên Băng mà ra. Nếu không có Thiên Băng thì chắc chắn Minh Kỳ sẽ lấy cô. Cô thầm nghĩ cô thì có gì thua Thiên Băng kia chứ, nếu so ra cô vẫn hơn Thiên Băng rất nhiều kể cả ngoại hình lẫn gia thế. Nhưng tại sao Minh Kỳ vẫn chỉ chọn một mình Thiên Băng và xem cô không ra gì. Cô đã nghĩ rằng cô không ăn được thì Vũ Thiên Băng kia cũng đừng mong ăn được. Vì vậy Lâm Phạm Anh liền về Việt Nam, cho người theo dõi cuộc sống của Băng và đã biết được tối hôm đó Băng sẽ đến nhà Kỳ.

Phạm anh đứng trước nhà Kỳ bấm chuông, và đứng vào góc khuất. Vĩnh Đăng đã đi ra ngoài mua đồ vài phút trước đó nên Kỳ phải tự mình ra mở cửa. Kỳ sống với Vĩnh Đăng nên cũng không mướn người làm. Mọi việc trong nhà đều được 2 anh chàng chia nhau ra làm. Phần vì cũng chẳng quen với việc có người lạ vào trong nhà. Hai anh chàng này có một cái bệnh bất trị được đó chính là bệnh sạch sẽ quá mức. Rất ghét bị người khác đụng vào đồ, đó cũng chính là phần giải thích vì sao nhà lại không có người giúp việc.

Vừa lúc Kỳ mở cửa ra thì cũng là lúc Lâm Phạm Anh nhảy tới ôm chặt cổ và hôn lên đôi môi của Kỳ, bị tập kích bất ngờ, Kỳ đã không kịp phản ứng, chỉ biết đứng ngơ ra đó. Đúng lúc này Băng vừa tới, theo hướng Băng nhìn thấy thì chính là Kỳ ôm Phạm Anh hôn cô chứ không phải là do cô cưỡng hôn. Lúc Băng vừa bỏ đi thì Lâm Phạm Anh vừa bị Kỳ đẩy ra.

_Cô có ý gì? Sao cô lại ở đây? Kỳ nhìn Triệu Phạm hỏi.

_Em nhớ anh, đến thăm anh không được sao? Anh bị bệnh sao? Triệu Phạm quan tâm Minh Kỳ hỏi.

_Không can gì tới cô. Dương gia và Triệu gia từ giờ trở đi chẳng còn quan hệ gì ngoài cái quan hệ đối tác. Mong cô nhớ cho. Kỳ nhìn Triệu Phạm nói.

_Là vì Vũ Thiên Băng đúng không? Em có gì không bằng cô ta kia chứ? Anh nói đi cô ta có gì cho anh mà em không có? Tại sao anh lại bất công với em như vậy? Triệu Phạm vừa nói vừa khóc.

_Cô có tất cả mọi thứ, và còn có nhiều hơn cả cô ấy nữa. Nhưng vẫn có duy nhất một thứ nếu đem ra so với cô ấy thì cô mãi mãi không so được. Đó là lòng tự trọng, sự hi sinh và lòng vị tha. Những thứ này, cô có nhưng chỉ là một phần nhỏ của cô ấy đang có thôi, Cô hiểu chứ. Kỳ nói xong đóng cửa lại bước vào nhà bỏ mặc Triệu Phạm đứng một mình ở đó.

Ở một góc ngược lại với Băng thì có một con người đã thấy rõ toàn bộ sự việc bằng con mắt thật nhất. Người đó chính là Nguyễn Vũ Hoàng, người bạn tốt của Băng. Vũ Hoàng đi làm thêm về, tình cờ đi qua thấy Băng đang xách túi đồ và đi hướng ngược lại nên định lại hỏi thăm và tiện thể xin lỗi cái chuyện đã thất hứa với Băng. Nhưng chỉ bước vài bước đã thấy Băng đứng lại và đánh rơi túi đồ. Hoàng tò mò nên đành nhìn theo hướng đôi mắt của Băng đang nhìn liền ngơ người. Đó chẳng phải là Dương Minh Kỳ sao? Đúng lúc nhận ra Kỳ thì Băng liền bỏ chạy, Hoàng định đuổi theo, nhưng khi nghe tiếng Kỳ vừa cất lên đã khiến Hoàng dừng hẳn bước chân và đứng lại. Nhờ vậy mà Hoàng biết được mọi việc, và cũng nhờ Hoàng mà chỉ ít lâu sau Băng cũng biết được nội tình, biết Kỳ bị oan.

Hiện tại.

_Tôi thật thương cho chị khi cố gắng làm điều mà làm cho mọi người, ngay cả chị đều thấy không được hạnh phúc như vậy. Băng đưa đôi mắt thương cảm nhìn Triệu Phạm.

_Cô........

Triệu Phạm đang định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Băng chặn lại.

_Alo. Băng bắt máy.

.........

_Sao?

.........

_Em đến liền. Băng nói rồi cúp máy chạy đi, để lại Triệu Phạm đang ngơ ngác nhìn theo.

_”Cô ta bị sao vậy? Có chuyện gì mà chạy bán mạng thế kia. Hứ. Vũ Thiên Băng, mặc dù cô đã biết kế hoạch của tôi thì đã sao kia chứ. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô sống ung dung hạnh phúc như là cô muốn đâu. Thứ tôi không có, cô cũng đừng mong có.” Nghĩ rồi Triệu Phạm nhếch môi cười rời đi.

Bệnh Viện Nhân Đức.

Băng hớt ha hớt hải chạy nhanh vào bệnh viện khi nghe được cuộc điện thoại đó.

“Con ngố kia mày đang ở đâu vậy hả? Anh Kỳ bị đụng xe đang trong phòng cấp cứu kia kìa. Không nhanh tới thì đừng mong nhìn mặt lần cuối.” Đó là những âm thanh đang vang vọng trong đầu Thiên Băng từ nãy đến giờ. Thanh âm của Từ Hy cứ bay vòng vòng trong đầu khiến Băng càng thêm lo.

_Minh Kỳ, anh không được làm sao hết, anh phải bình an. Em không cho phép anh bị làm sao hết. Em không cho phép. Vừa nói vừa chạy, Băng chạy thật nhanh đến phòng cấp cứu nơi Kỳ đang nằm.

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Băng như ngừng thở. Đó không phải là Vĩnh Đăng sao? Vĩnh Đăng đang ôm Từ Hy trên ghế chờ, còn mặt Từ Hy thì không khỏi lo lắng, xanh xao.

_Hy, Anh Đăng, Anh Kỳ đang ở đâu? Dương Minh Kỳ anh ấy đang ở đâu? Mọi người nói cho biết đi, đã xảy ra chuyện gì? Băng chạy đến bên Hy, vừa tới nơi, chân đã đứng không nổi liền ngã xuống bên chân Hy và Đăng.

_Thiên Băng, em đến rồi sao. Đứng lên đi rồi hãy nói. Đăng bỏ Từ Hy ra đỡ Băng lên ghế.

_Anh Kỳ đâu rồi, nói cho em biết đi, anh ấy vẫn còn bình thường đúng không? Băng nắm chặt tay Đăng hỏi.

_Nó đang ở trong kia. Đã cấp cứu được 2 tiếng rồi. Nó vẫn cho người theo dõi em, lúc nãy có đứa báo tin em đang đi với Phùng Minh Khang, nó liền nổi nóng, hấp tấp chạy đi tìm, lúc qua đường không để ý nên........... Đăng bất lực nói.

_Là tại em, tại em anh ấy mới ra như vậy. Chẳng phải đều là tại em sao? Nếu không vì em, anh ấy đã không như vậy, đúng ra em nên nói cho anh ấy biết sớm hơn việc em đã hết giận anh ấy, việc em đã biết rõ mọi chuyện. Nếu em nói sớm hơn thì anh ấy sẽ không............ Băng khóc nức nở ôm chầm lấy Hy.

_Thôi đừng tự trách nữa. Đó coi như là số mệnh của anh ấy phải chịu đi. Em đừng lo, chắc chắn anh Kỳ sẽ không sao đâu. Hy vỗ vai Băng an ủi.

Lúc này cửa phòng cấp cứu mở, một vị bác sĩ đã đứng tuổi đi ra.

_Ai là người nhà của bệnh nhân vừa mới được chuyển vào phòng cấp cứu do tai nạn giao thông? Lời vừa dứt, Băng đã nhào đến nắm chặt tay vị bác sĩ.

_Bác sĩ, anh ấy không sao chứ? Anh ấy có phải vẫn còn.........

_Cô yên tâm, anh ta đã qua được cơn nguy kịch, nhưng vẫn là để anh ta nghỉ ngơi nhiều, anh ta đã được chuyển qua phòng hồi sức, trong vòng 24h tới người nhà sẽ không được thăm nom, bây giờ người nhà cùng tôi đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân. Vị bác sĩ nói luôn vào vấn đề khiến Băng cùng Hy và Vĩnh Đăng cũng nhẹ nhõm.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Phòng Bệnh.

Sau khi nằm ở phòng hồi sức 24h Kỳ liền được chuyển xuống phòng bệnh bình thường. Vì đây là phòng bệnh nằm theo dịch vụ nên một mình Kỳ được nằm một phòng.

Băng đã đến từ rất sớm, khi các y tá nói rằng người nhà có thể vào thăm bệnh nhân thì Băng liền tức tốc chạy vào bên giường bệnh của Kỳ. Ngồi bên cạnh, nắm lấy đôi bàn tay đã từng rất mạnh mẽ, nhưng nay lại vô cùng yếu ớt của Kỳ, Băng không khỏi đau lòng. Trông bộ dạng Kỳ đang nằm say sưa ngủ bây giờ giúp Băng có thể nhìn rõ khuôn mặt của Kỳ hơn. Từ lúc quen biết Kỳ cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Băng nhìn rõ khuôn mặt của Kỳ đến như vậy.

_Anh đúng là rất đẹp trai đấy, anh có biết rằng khi em nhìn anh em cũng phải ghen tị. Ada, dạo này anh gầy đi nhiều thì phải, da dẻ cũng không còn trắng hồng. Không được, sau khi anh tỉnh lại, em sẽ phải bồi bổ cho anh, biến anh thành con heo đáng yêu nhất hệ mặt trời này mới được.

_Hờ hờ, tại sao anh lại yêu em cơ nhỉ.

_Này, anh cứ phải đáng ghét thế mới được sao? Anh đã ngủ hơn 24h rồi, anh tỉnh được rồi đấy. Người ta nói ngủ nhiều không tốt đâu. Không lẽ anh cứ như vậy mà để em ngồi đây chờ anh sao?

_Anh mau dậy đi mà, em tha thứ cho anh rồi đấy, hứa sẽ không giận anh nữa đâu, dậy đi, đừng cứ nằm bất động như thế chứ. Anh không dậy thì em đi tìm anh Khang đấy.

Băng cứ thế ngồi nói chuyện một mình, à không là phải nói ngồi nói chuyện với Minh Kỳ, nhưng Minh Kỳ thì hiện tại vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Đứng ở cửa nhìn vào, nghe được những lời nói của Băng khiến Từ Hy không khỏi đau lòng và cảm thấy có lỗi thật nhiều với Băng.

_Anh à, em thấy tội gấu quá, hay là nói ra nha anh. Hy nhìn Đăng nói.

_Em nghĩ sao khi con gấu đấy biết mình đang lừa nó? Anh chưa muốn chết đâu, em muốn thì cứ đi mà nói. Nói cho em nghe một tin nha, trong thế giới ngầm, cái tên “Tích Băng” gì đó giờ nổi như cồn rồi, chỉ cần em ra ngoài đường, gặp bang phái nào cứ tự chọc tức họ, đến khi có chuyện chỉ cần nói là chị của “Tích Băng“. Anh bảo đảm 100% với em chẳng thằng nào dám đụng đến em. Đăng nói với giọng khâm phục Thiên Băng.

_Thật vậy sao? Vậy thôi để cho anh Kỳ tự giải quyết đi. Mình tốt nhất đừng đụng vào. Hy rùng mình nói. Chỉ mới hơn nửa năm mà con em trời đánh của mình nổi như vậy sao? Thật không thể tin được.

Trong phòng bệnh.

Đầu óc Kỳ hoàn toàn trống rỗng. Từ từ mở mắt ra.....

_Cô...........cô là ai sao lại.............sao lại nắm tay tôi? Kỳ hốt hoảng khi trước mắt Kỳ là hình ảnh Băng đang nắm tay Kỳ.

_Anh......... anh tỉnh rồi sao. Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi hả? Anh có biết là em lo cho anh lắm không? Băng vừa thấy Kỳ tỉnh liền lao vào ôm cổ Kỳ khóc to. Kỳ thấy vậy càng hốt hoảng đẩy Băng ra.

_Cô là ai sao lại ôm tôi? Tôi và cô quen nhau sao? Kỳ như là không biết Băng là ai, nhìn Băng bằng ánh mắt xa lạ nói.

_Anh bị sao vậy. Em là Thiên Băng đây. Anh không nhận ra em hả? Anh...... anh đang chọc em có đúng không? Đừng đùa kiểu đó mà, không vui đâu. Băng bối rối nhìn Kỳ.

_Thiên Băng? Thiên Băng là ai? Còn Tôi nữa, tôi là ai sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? A. Đau đầu quá. Kỳ nhíu mày ôm chặt đầu mình la hét.

_Anh bình tĩnh đi, Anh tên Dương Minh Kỳ, anh chính là bạn trai của em, em tên Vũ Thiên Băng. Đây là bệnh viện, anh bị tai nạn giao thông hôm qua, mới được chuyển từ phòng hồi sức xuống đây. Băng cố giải thích cho Kỳ hiểu.

_Minh Kỳ? Thiên Băng? Tai nạn. A a sao tôi lại không nhớ gì thế này, tại sao?

Từ bên ngoài, nghe thấy tiếng động bất thường, Đăng cùng Hy tiến vào trong

_Có chuyện gì vậy? Đăng hỏi.

_Anh Kỳ............... không nhớ được em. Băng khóc nói.

_Sao? Cả Hy và Đăng cùng ngạc nhiên nhìn Kỳ đang luôn miệng hỏi “Tôi là ai?” Đăng thấy vậy tiến lại gần giường nắm chặt vai Kỳ.

_Này thằng kia, mày đang đùa với tao đó hả? Đăng nheo mắt nhìn Kỳ nhưng nhận lại chỉ là một ánh mắt ngây thơ của Kỳ.

_Bỏ tôi ra. Anh là ai? Kỳ gạt tay Đăng ra.

_Mày......

_Anh Kỳ anh có nhớ em không? Em chính là Từ Hy, đây là Vĩnh Đăng bạn thân của anh? Anh nhớ không? Hy cũng nheo mắt nhìn Kỳ. Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Kỳ.

_Băng à, em đi gọi bác sĩ đến đây nhanh đi, trên đường đi nhớ giải thích rõ bệnh tình của thằng Kỳ. Đăng nói, Băng chỉ biết làm theo. Khi Băng rời đi.

_Này, giỡn như vậy là đủ rồi đấy. Băng đi rồi không cần phải giả vờ nữa đâu. Đăng ngồi nhìn Kỳ nói.

_Anh Kỳ à, anh làm em hú tim đấy, nếu em không biết trước được kế hoạch, chắc có lẽ đã bị anh lừa rồi. Hy cười nhìn Kỳ.

_2 người nói đủ gì? Giả vờ? Kế hoạch gì? Kỳ khó hiểu nhìn Đăng và Hy.

_Thì cái kế hoạch giả vờ bị tai nạn để cho gấu con nó hết giận mày đấy. Tuy trong lúc thực hiện có chút sơ xuất mày có mất chút máu, nhưng cũng đã làm cho gấu con tha thứ cho mày rồi còn gì. Thôi đừng có giả vời nữa. Mày bị tai nạn là con gấu ngốc đó đã lo lắm rồi, nay lại bị mất trí nhớ, mày muốn gấu đau khổ đến chết à? Đăng cười nhìn Kỳ.

_Mấy người nói cái gì tôi không hề hiểu, gấu con nào cơ? Tôi...... tôi nhức đầu quá. Kỳ ôm đau la lên khiến Đăng và Hy đứng hình nhìn nhau.

_Mày............... không nhớ gì thật sao? Đăng hỏi lại.

_Đau......đau quá. Kỳ không trả lời chỉ càng la to hơn. Đúng lúc bác sĩ vừa đến. Mọi người đều bị chuyển ra ngoài, trong phòng chỉ còn vị bác sĩ điều trị cho Kỳ và 2 cô y tá. Đã vào lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra, điều này làm cho Băng không khỏi lo lắng, còn về phía Đăng và Hy lúc này đã thực sự đứng ngồi không yên.

Việc Minh Kỳ mất trí nhớ là sao đây? Thật hay giả? Nếu là thật thì Băng sẽ phải làm thế nào để giúp Kỳ khôi phục trí nhớ? Còn nếu Băng phát hiện đây chỉ là trò đùa của Kỳ thì Băng sẽ làm gì?