Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 69: Trách anh




Băng mở cửa phòng, từng bước nhẹ nhàng bước vào trong.

_Em chào thầy. Thấy hiệu trưởng đang ngồi trên sofa nhấm nháp ly trà, Băng lễ phép chào hỏi rồi cúi đầu với một cô gái ngồi đối diện thầy, nhưng cô gái này chẳng mảy may quan tâm đến Băng. Biết Băng vào thầy hiệu trưởng Trần Nhu đứng lên.

_Em....ở lại đây một chút có người cần gặp em. Thầy ra ngoài một chút. Nói xong thầy Nhu rời đi để lại Băng đứng ngơ ngác chẳng hiểu gì. Lúc cánh cửa vừa đóng lại thì có tiếng nói vang lên khiến Băng giật mình.

_Cô là Vũ Thiên Băng? Giọng nói đó xuất phát từ chiếc ghế của thầy hiệu trưởng. Chiếc ghế quay ra, trên ghế một người phụ nữ ngoài 40 toát ra trên mình một khí chất cao quý, sang trọng. Nhìn thấy bà Băng vội lui lại 1 bước.

_Ngôi trường này dạy cô khi người lớn hỏi thì cứ đứng trơ mặt ra như vậy sao? Giọng nói đó lại vang lên lần nữa, khiến Băng luống cuống.

_Dạ.........cháu tên Vũ Thiên Băng. Băng liếc nhìn người phụ nữ ngoài 40 rồi lại nhìn cô gái ngồi trên sofa, cô gái đó vẫn cứ điềm tĩnh uống trà như không có chuyện gì xảy ra.

_Để không mất thời gian cả 2 bên, tôi sẽ vào thẳng vấn đề vì sao tôi lại gặp cô ngày hôm nay. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Kim Khánh Chi mẹ của Dương Minh Kỳ là người đang học tại lớp chuyên Lý_Anh và tôi cũng được biết nó chính là bạn trai của cô.

_Mẹ..........anh Kỳ sao? Cháu.......chào bác. Băng lắp bắp nói.

_Tôi không cần cô chào tôi. Hôm nay trở về Việt Nam bất chợt như vậy cũng chính là vì chuyện cô và con trai tôi quen nhau. Tôi sẽ không chấp nhận một đứa con gái vô cùng bình thường như cô trở thành con dâu của nhà họ Dương và tập đoàn Dương Âu. Người phù hợp làm con dâu của chủ tịch tương lai tập đoàn Dương Âu đây chỉ có thể là Triệu Phạm con gái của Triệu Lâm chủ tịch tập đoàn Triệu gia. Cũng chính là cô gái đang ngồi đây. Khánh chi nói rồi đứng lên tiến sát lại cô gái ngồi trên sofa nở một nụ cười dịu dàng đến không tưởng. Cô gái được gọi là Triệu Phạm lúc này mới đứng lên nở nụ cười trên môi với mẹ của Kỳ rồi quay lại nhìn Băng làm Băng ngây người.

_”Cô ấy.........đẹp” Giờ Băng mới nhìn hết cả khuôn mặt của cô gái tên Triệu Phạm quả thực là một cô gái rất đẹp, cô có nước da trắng sở hữu chiều cao 1m67, và một khuôn mặt cực kì khả ái, đẹp mê hồn, đẹp đến mức Băng cũng phải hổ thẹn vì mình không Bằng.

_Chào. Tôi tên Triệu Phạm cô cũng có thể gọi tôi là Lâm Phạm Anh, Lâm Phạm Anh là bí danh của tôi, và tôi chính là vị hôn thê của anh Dương Minh Kỳ. Phạm Anh nở nụ cười nhẹ trên môi với Băng, nhưng lại nhìn Băng bằng một ánh mắt vô cùng khinh thường.

_Tôi mong rằng cô biết xấu hổ mà rời xa con trai tôi ra, đừng ảnh hưởng đến tương lai của nó. Cô thì sẽ chẳng giúp gì được cho nó và cũng sẽ không mang lại được hạnh phúc cho nó. Vì thế hãy để người có thể mang đến hạnh phúc cho nó chăm sóc nó. Và người đó không ai khác chính là Triệu Phạm vị hôn thê của nó. Bà Khánh Chi nhìn Băng bằng ánh mắt khinh thường hơn nói.

_Nhưng cháu yêu anh Kỳ. Băng lúc này mới cất lời.

_Yêu sao? Cô yêu nó hay là gia tài mà nó sẽ được hưởng? Được thôi nếu yêu nó thật lòng thì cô hãy chứng minh bằng việc rời xa nó đi. Còn nếu cô không làm được thì điều đó chắc chắn rằng cô đến với nó chỉ vì tiền. Nếu là vì tiền thì.....tôi sẽ cho cô một số tiền đủ để cô sống cả đời. Vậy thì cô sẽ đỡ mất thời gian bên con tôi hoang phí tuổi thanh xuân. Được rồi nói tóm lại cô muốn bao nhiêu thì kí vào đây, ngày mai tiền sẽ được đưa đến cho cô. Băng thật sự ngạc nhiên và khó hiểu. Tại sao một người phụ nữ cao quý lại có thể nói ra những lời khiến người ta dễ bị tổn thương đến như vậy? Nhìn tấm chi phiếu trên bàn, Băng nở nụ cười lạnh, cầm lên và xé đi.

_Tiền? Sẽ không bao giờ là đủ đối với cháu. Muốn cháu rời khỏi anh Kỳ. Được thôi khi bác chịu giao hết cả gia tài mà bác đang có bao gồm cả tập đoàn Dương Âu thì cháu sẽ đồng ý.

......

Lời Băng nói khiến Triệu Phạm cùng Kim Khánh Chi chỉ biết đứng nhìn, nói không nên lời. Rồi Băng lại cười lớn khi thấy họ không nói gì.

_hahaha.......Bác yên tâm cháu sẽ rời xa anh Kỳ và sẽ không lấy bất kì một đồng xu nào từ Dương gia.

......

_Cháu muốn bác biết rằng không phải cái gì cũng có thể mang tiền ra mà mua lấy,bác biết không? tiền có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian, mua được gia đình nhưng sẽ không mua được hạnh phúc, mua được sách vở nhưng không mua được tri thức, mua được địa vị nhưng không mua được sự kính trọng đâu bác ạ. Gia đình cháu tuy không giàu nhưng cũng không đến nỗi làm cháu đi quen với một người chỉ vì tiền của họ. Mấy ai nhiều tiền mà dễ dàng có được hạnh phúc hả bác? Băng nói khiến mẹ của Kỳ cùng Triệu Phạm đơ người.

_Cháu đến với anh Kỳ là vì tình yêu, có thể bác sẽ nghĩ cháu chỉ là một con nít ranh thì biết gì là yêu? Khái niệm yêu nó rộng lắm bác, và nó được hiểu, được cảm nhận theo cách nhìn của mỗi người, sẽ chẳng ai giống ai. Bác yên tâm, cháu sẽ rời khỏi anh Kỳ một cách âm thầm nhất có thể và......chuyện hôm nay nhất định cháu sẽ không nói cho anh ấy biết. Vậy chuyện đã xong, cháu xin chào bác ra về vì bạn cháu còn chờ ở dưới nếu đi lâu họ sẽ nhanh lên đây tìm cháu. Nói xong Băng cúi người rồi bước ra ngoài để lại 2 con người bên trong đã có cách nhìn khác về người con gái tên Vũ Thiên Băng này.

“Mấy ai nhiều tiền mà dễ dàng có được hạnh phúc?” Bên trong Triệu Phạm bị câu nói này của Băng làm cho ngây người. Vũ Thiên Băng hình như đã nói đúng. Tiền, tiền, tiền? Chẳng phải Triệu Phạm cô cũng là nạn nhân của tiền hay sao? Vì kiếm tiền mà ba cô Triệu Lâm đã thờ ơ với mẹ của cô là Lâm Huyền Anh khiến mẹ cô phải đi tìm một hạnh phúc mới cho riêng mình khi cô lên 5 tuổi? Cũng chẳng phải vì tiền mà ba cô mới chấp nhận cái hôn ước vớ vẩn này và ngay từ bé đã nghiêm khắc bắt cô học lễ nghi của một người sang trọng quyền quý sao? Chính vì thương mẹ nên cô đã lấy bí danh của mình theo họ của mẹ là Lâm Phạm Anh, nhưng cô cũng chưa từng hận ba vì ba cô cũng chỉ muốn cô được sung sướng mà thôi. Thật rắc rối.

Cô Triệu Phạm, cũng chính là Lâm Phạm Anh đây không tin rằng người giàu có, người nhiều tiền sẽ không có được hạnh phúc dễ dàng như lời Vũ Thiên Băng nói đâu. Cô sẽ thay đổi điều đó, hãy nhìn ba mẹ của Dương Minh Kỳ, họ giàu có nhưng cũng vô cùng hạnh phúc đấy thôi. Cô chắc chắc sẽ hạnh phúc bên Dương Minh Kỳ, cô tin vào điều đó. Và Vũ Thiên Băng sẽ không là gì đối với cô, mặc dù có cách nhìn khác về Băng nhưng Phạm Anh vẫn chỉ là thay vì lúc đầu để Băng ngoài con mắt thì giờ để Băng vào tròng trắng của 1 con mắt. Chỉ đơn giản là vậy thôi.

Bởi mẹ của Kỳ bay về Việt Nam xong lại trở về Mỹ ngay trong ngày cộng thêm sự việc được giấu kín nên Minh Kỳ có điều tra cũng chẳng được gì. Cho đến khi nhận được tin nhắn của Đăng báo là Băng đã đậu đại học Milky Way, và cũng chính Đăng không muốn Băng quen với Minh Khang nên nhắn tin nhắc khéo Kỳ, Kỳ trở về Việt Nam gặp Vũ Hoàng. Vũ Hoàng thương Băng, mến Băng, nhưng cậu cũng chính là không phải người ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, nên đã nói cho Kỳ biết sự thật vì sao Băng bỏ Kỳ, Hoàng không muốn Băng buồn, càng không muốn Băng chịu oan ức nên mới làm vậy.

Hiện tại.

_Anh đã biết được sự thật vào 2 tháng trước, nhưng anh chưa thể trở về để nói với em vì anh còn phải làm một số chuyện.......... Còn bây giờ anh Dương Minh Kỳ hứa với em rằng, từ giây phút này trở đi, anh sẽ luôn luôn bên cạnh em, anh sẽ không rời đi đâu hết sẽ không bỏ mặc em. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không có quyền ngăn cản tình yêu của 2 chúng ta, ngay cả ba mẹ anh. Vũ Thiên Băng anh nhớ em, thật sự rất nhớ em. Kỳ nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn của Băng nhìn thẳng vào mắt Băng nói rồi ôm chặt lấy Băng trong lòng. Bây giờ Băng thật sự rối lắm chẳng biết phải làm sao. Kỳ đã biết được sự thật, cũng đã trở về bên cạnh, nhưng vì sao Băng lại không vui? Còn Phùng Minh Khang, anh ta nghĩ cái gì mà đỡ giùm Băng cú đâm đó chứ, làm Băng bây giờ lo lắng không thôi, tâm trí thật sự không để Kỳ trong lòng mà chỉ nghĩ được gặp mặt Khang nhìn thấy Khang.

_”Vũ Thiên Băng mày bị sao vậy? Người mày thương nhớ suốt nửa năm qua đã về bên mày rồi vậy mà sao mày lại chẳng vui, đã vậy còn chẳng quan tâm đến người ta, trong đầu lại chỉ tư tưởng đến người khác? Á Mày điên thật rồi Băng ơi.” Băng ngây người cứ đứng im để đấu tâm lý. Rồi chợt Băng đẩy Kỳ ra lạnh lùng, thờ ơ với Kỳ.

_Xin lỗi anh, bây giờ tâm trí em rất rối, cho em thời gian đi. Băng nói khiến Kỳ ngây người.

_Thời gian? Kỳ hỏi lại nhưng Băng không trả lời chỉ quay đầu bước đi bởi bây giờ Băng cũng chẳng biết phải nói cái gì nữa. Phải chăng thời gian xa cách của 2 người vừa qua đã tạo nên một bức tường vô hình ngăn cách họ, mặc dù đã tìm thấy được lý do khiến họ phải xa nhau và đã giải quyết nó, nhưng hình như bức tường vô hình này quá cao to và vững chắc nên mặc dù đã giải quyết được nguồn gốc xuất hiện bức tường này nhưng lại không thể phá vỡ nó.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Phòng hồi sức.

Khang nằm trên giường, khuôn mặt trở nên xanh xao chứ không còn hồng hào handsome như mọi khi Băng vẫn hay gặp nữa. Đôi môi khô ráp trắng bệch không còn chút máu nào, khiến người trông thấy không khỏi động lòng thương.

_”Tao thấy anh ta cũng tốt, không những tốt lại còn đáng thương nữa. Anh ta cũng bằng tuổi 2 người kia đấy, nhưng lại kém thông minh, lưu ban 2 năm rồi, nên giờ vẫn là sinh viên năm nhất, lại còn từ nhỏ đã là côi nhi bị ba mẹ bỏ rơi, tự thân vận động nên mới có được cái chức bang chủ như ngày hôm nay đấy.”

Nhìn Khang nằm trên giường vì mình lại nhớ lại những lời nói của Hy, Băng càng cảm thấy thương Khang nhiều hơn.

_Anh ấy đúng là rất tội nghiệp. Băng nhìn Khang chăm chú tới nỗi có người đi vào mà cũng không hề hay biết.

_Yêu rồi sao? Nghe tiếng nói quen thuộc Băng liền giật mình quay lại.

_Hy? Ai yêu chứ.

_Không yêu sao nhìn người ta chằm chằm thế? Hy cười khi Băng đột nhiên đỏ mặt.

_Anh Đăng đâu? Băng lờ qua chuyện khác ngay.

_Hộ tống Kỳ về rồi. Nghe nói lúc nãy mày vừa đi khỏi là ảnh xỉu luôn. Hy nói.

_Sao? Băng sốt rột.

_Yên tâm, đã tỉnh và được anh Đăng đưa về rồi. Bác sĩ nói chỉ là làm việc quá mức không ăn uống đàng hoàng, thiếu chất, rồi thiếu ngủ nên mới vậy, chỉ cần ăn uống đàng hoàng lại ngủ đúng giấc sẽ bình phục trở lại. Hy nói làm Băng cũng đỡ lo hơn.

_Đi ra đây chị có chuyện muốn nói với mày này. Hy nhìn Khang rồi kéo Băng ra ngoài hành lang. Băng vội vàng bước theo nhưng lại không hiểu chuyện gì.

_Sao vậy chuyện gì mà phải lôi em ra đây?

_Bây giờ có 2 tin tức muốn cho mày biết đây, một liên quan đến Kỳ, một liên quan đến Khang, chung quy cả 2 đều liên quan đến mày. Hy nhìn Băng nói. Băng nhíu mày.

_Liên quan tới em? Thấy Băng như vậy Hy nói luôn.

_Đăng nói với tao, Kỳ đã nghi ngờ chuyện mày đòi chia tay là không bình thường từ sau khi trở về Mỹ, nhưng lại không điều tra ra là lý do vì sao mày bỏ ảnh. 2 tháng trước, anh Kỳ biết mọi chuyện đều do mẹ và cái gì mà vị hôn thê gì đó tên Lâm......Lâm Phạm Anh của anh ta làm nên đã tức tốc về Mỹ. Chịu cuộc kết hôn với con nhỏ Phạm Anh rồi tiếp quản tập đoàn Dương Âu lên làm tổng giám đốc tập đoàn này. Kỳ ngày đêm làm việc để đưa tập đoàn này trở nên mạnh hơn trong vòng một tháng, và cuối cùng anh ấy cũng làm được, sau tháng làm việc cật lực đó anh ấy tuyên bố hủy hôn với Triệu gia. Hy nói rồi dừng lại.

_Vậy liên quan gì tới em? Băng ngốc nghếch nói.

_Con khùng này, mày không thấy mọi việc anh ấy làm đều vì mày à? Anh ấy muốn chứng minh cho ba mẹ của anh ấy biết rằng tập đoàn Dương Âu sẽ tự lớn mạnh được với tài năng của anh ấy chứ không phải dựa vào Triệu gia thì mới lớn mạnh được. Anh ấy đồng ý lấy Phạm Anh cũng vì ba anh ấy nói chỉ khi anh ấy đồng ý hôn sự này thì mới cho anh ấy vào làm việc tại Dương Âu, vì để chứng minh tài năng của mình anh ấy mới làm vậy. Khi chứng minh xong rồi thì cũng là lúc Phạm Anh kia chẳng còn giá trị lợi dụng nữa nên anh ấy nhanh chóng hủy hôn. Ba mẹ anh ấy vì tính cách cứng đầu của anh ấy cũng như vì thành quả của anh ấy tạo ra làm cho cảm động nên đành cho anh ấy tự quyết định đời mình. Ba mẹ anh Kỳ nói với anh Đăng chưa bao giờ thấy con mình kiên quyết như vậy, người làm cho con họ trưởng thành như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, chắc chắn sẽ giúp đỡ được con họ rất nhiều sau này. Và Mẹ Kỳ đã đồng ý để 2 đứa qua lại. Bà nói rất ấn tượng với mày ngay lần gặp đầu tiên đấy. Hy nói nhưng điều này lại chẳng làm Băng vui nổi, nếu như 6 tháng trước những điều này diễn ra thì chắc chắn Băng sẽ vui mừng đến độ nhảy lên và cười liên tục 10 ngày luôn đấy, nhưng không hiểu vì sao Băng lại không vui được một chút nào. Thấy Băng như vậy, Hy đổi đề tài nhanh luôn.

_Tin thứ 2 liên quan đến anh Khang đấy. Trước khi nghe mày phải chuẩn bị tinh thần tốt nha không thì làm sao tao không chịu trách nhiệm.

_Vâng chị nói đi em nghe. Băng xem ra với cái tin tức về Khang thì quan tâm hơn ấy nhỉ.

_Phùng Minh Khang hay còn gọi là Kunhunter không chỉ là bang chủ của một bang phái mạnh trong thế giới ngầm miền nam ngang ngửa Kelvin và Delvin, anh ta còn là con trai của chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu. Anh ta không hề mồ côi ba mẹ, ba anh ta là Phùng Gia Vỹ chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu, mẹ anh ta là Huỳnh Phương Liên là một trong mười nữ doanh nhân thành đạt ở Việt Nam (Cái này chỉ mang tính chất minh họa cho sản phẩm không có thực heng). Tập đoàn Phùng Hậu chuyên về lĩnh vực Giáo dục bên cạnh đó cũng hợp tác với một số lĩnh vực khác như nhà hàng, y tế. Tập đoàn Phùng Hậu giống tập đoàn Dương Âu nhà Kỳ và Trương Hoàng nhà Đăng đều là một trong mười tập đoàn tạo nên tập đoàn mẹ tập đoàn Dương Hiển, và hiện tại anh ta đang phụ ba anh ta trong Phùng Hậu với cái chức ngang ngửa anh Kỳ đấy, anh ta cũng là tổng giám đốc của Phùng Hậu . Cái nhà hàng hồi hôm mình đi với trường mình đang học toàn bộ đều của Phùng Hậu hay nói cách khác là của nhà anh ta, Phùng Minh Khang. Hy thao thao bất tuyết rồi chỉ vào hướng phòng bệnh của Khang.

_SAo Hy biết chứ? Băng ngạc nhiên cũng xen lẫn thắc mắc.

_Thì lúc nãy anh Đăng nghe tao nói là Khang mồ côi nên hỏi lại tao rồi nói rõ mọi chuyện nhờ vậy chị mày mới biết đấy. Hy giải thích.

_Phùng Minh Khang anh giỏi lắm, vậy mà uổng công tôi lúc nãy còn thương hại anh, hứ, may cho anh là anh cứu tôi đấy, không thì tôi xử đẹp anh. Giám chọc tôi sao. Băng nghĩ lại vụ nhà hàng không khỏi bực tức rồi còn cái vụ vào học chung ngành nữa chứ, đùa mình sao? Rõ ràng anh ta muốn chơi mình mà. Băng nghĩ rồi bước vào phòng bệnh. Lúc này Khang đã tỉnh, vừa bước vào thấy Khang mở mắt, Băng liền đá chân vào thành giường hai cái. Khang thấy lạ nên lên tiếng.

_Này em bị sao vậy?

_Anh còn giám nói sao, cái gì mà mồ côi, cái gì mà sinh viên năm nhất chứ, hứ, toàn là lừa đảo nhau.

_Em nói cái gì? Ai mồ côi? Khang ngạc nhiên hỏi.

_Thì chẳng phải anh nói anh mồ côi sao? Hy đi vào từ phía sau hỏi.

_Tôi nói tôi mồ côi khi nào? Khang hỏi ngược lại.

_Chẳng phải anh nói anh bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ? Hy thắc mắc.

_Thì đúng là vậy, nhưng là ba mẹ bỏ tôi ở nước ngoài từ nhỏ, từ khi tôi lên 6 tuổi, tôi được ở cùng dì, ba mẹ tôi muốn tôi sau này tiếp nối cơ nghiệp nên luyện tôi từ nhỏ. Hôm đó tôi chưa kịp nói xong thì em đã nhảy vào họng tôi nói rồi tôi chẳng còn cơ hội giải thích. Khang thanh minh.

_Oh thì ra là thế, nhưng mà tại sao anh lại nói dối bọn em là anh còn là sinh viên? Hy hỏi.

__Phùng Minh Khang hay còn gọi là Kunhunter không chỉ là bang chủ của một bang phái mạnh trong thế giới ngầm miền nam ngang ngửa Kelvin và Delvin, anh ta còn là con trai của chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu, ba anh là Phùng Gia Vỹ chủ tịch tập đoàn Phùng Hậu, mẹ anh là Huỳnh Phương Liên là một trong mười nữ doanh nhân thành đạt ở Việt Nam. Tập đoàn Phùng Hậu chuyên về lĩnh vực Giáo dục bên cạnh đó cũng hợp tác với một số lĩnh vực khác như nhà hàng, y tế. Tập đoàn Phùng Hậu giống tập đoàn Dương Âu nhà Kỳ và Trương Hoàng nhà Đăng đều là một trong mười tập đoàn tạo nên tập đoàn mẹ tập đoàn Dương Hiển, và hiện tại anh đang phụ ba anh trong Phùng Hậu với cái chức ngang ngửa Dương Minh Kỳ, anh cũng là tổng giám đốc của Phùng Hậu . Cái nhà hàng hồi hôm anh dẫn bọn tôi đi với trường bọn tôi đang học toàn bộ đều của Phùng Hậu hay nói cách khác là của nhà anh. Đúng không anh Phùng Minh Khang? Băng nhắc lại từng câu từng chữ của Hy khiến Khang ngạc nhiên. Mình bị lộ rồi ư? Không thể nào.

_Sao.........

_Anh đừng hỏi sao bọn tôi biết, cái đó giờ đã không quan trọng, cái quan trọng bây giờ chính là........

_Hơ hơ anh vẫn còn là người bệnh đấy, là anh đã cứu em đấy. Khang cười khổ nhìn Băng và Hy tiến lại gần.

_Anh cứu tôi, tội chết tha nhưng tội sống khó tha nha. Băng nói rồi nhảy vào cùng Hy đè 2 chân Khang ra lấy ở đâu ra một sợi lông gà chọc vào chân Khang. Khang đang bị thương không cử động được nhiều mà lại bị chọc cười kiểu này anh sẽ chết vì cười quá nha.

=================================================================================

18h00'

Sau khi bước từ trong bệnh viện ra, chợt Băng nghĩ lại chuyện hồi sáng Hy nói.

“_Đăng nói với tao, Kỳ đã nghi ngờ chuyện mày đòi chia tay là không bình thường từ sau khi trở về Mỹ, nhưng lại không điều tra ra là lý do vì sao mày bỏ ảnh. 2 tháng trước, anh Kỳ biết mọi chuyện đều do mẹ và cái gì mà vị hôn thê gì đó tên Lâm......Lâm Phạm Anh của anh ta làm nên đã tức tốc về Mỹ. Chịu cuộc kết hôn với con nhỏ Phạm Anh rồi tiếp quản tập đoàn Dương Âu lên làm tổng giám đốc tập đoàn này. Kỳ ngày đêm làm việc để đưa tập đoàn này trở nên mạnh hơn trong vòng một tháng, và cuối cùng anh ấy cũng làm được, sau tháng làm việc cật lực đó anh ấy tuyên bố hủy hôn với Triệu gia.”

“_Anh ấy muốn chứng minh cho ba mẹ của anh ấy biết rằng tập đoàn Dương Âu sẽ tự lớn mạnh được với tài năng của anh ấy chứ không phải dựa vào Triệu gia thì mới lớn mạnh được. Anh ấy đồng ý lấy Phạm Anh cũng vì ba anh ấy nói chỉ khi anh ấy đồng ý hôn sự này thì mới cho anh ấy vào làm việc tại Dương Âu, vì để chứng minh tài năng của mình anh ấy mới làm vậy. Khi chứng minh xong rồi thì cũng là lúc Phạm Anh kia chẳng còn giá trị lợi dụng nữa nên anh ấy nhanh chóng hủy hôn. Anh Kỳ làm tất cả là vì mày.”

Nhớ lại hồi ức Băng quyết định đến thăm Kỳ phần cũng vì lo lắng cho Kỳ, dù có Vĩnh Đăng bên cạnh như Băng vẫn không yên tâm, và phần vì nhớ. Từ xa nhìn thấy cánh cửa nhà Kỳ Băng đột nhiên nở nụ cười mà mình cũng không biết. Nhưng nụ cười đó thắp lên chưa bao lâu chợt vụt tắt, khi trước mắt Băng kia là hình ảnh Dương Minh Kỳ người cô yêu đang ôm hôn một cô gái khác say đắm trước cửa. Và người đó không ai khác đó chính là Lâm Phạm Anh_Triệu Phạm. Trên tay xách đống đồ được chuẩn bị để nấu cho Kỳ ăn bỗng chốc tuột khỏi tay Băng và rơi tràn xuống đất. Băng vội quay đầu đi, chân bước nhanh, tay thì che miệng như không để phát ra tiếng khóc vậy. Lần nữa nước mắt lại tràn mi.

“Quá tin anh nên nhận lấy vết bỏng trong tim. Em yêu anh lòng như không thay đổi. Đến khi em vô tình thấy người nào hôn anh. Em không tin, chính em cũng không ngờ. Tại vì sao lại là anh? Vậy là sao? Em không tin. Tại vì sao lại là anh? Vậy là sao? Em không ngờ. Em đã sai khi lòng tin vào tình anh. Anh xem em chỉ như vui đùa. Có biết đâu bấy lâu nay. Thật dại khờ từng ngày dịu dàng chăm sóc anh. Níu kéo làm chi, nuối tiếc được gì. Vì 1 ngày hiểu rằng anh đang gian dối. Em đếm thời gian, đêm từng đêm. Chỉ muốn xoá đi bóng anh ở trong đầu. Em không yêu anh nữa đâu. Yên vui bên ai đó đi. Anh đi đi, anh đi đi từ đây là chấm hết. Thật sự em không muốn chia tay. Chỉ vì tuyệt vọng vì anh. Em phải chọn cách tốt nhất cho riêng mình.”