Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 64: Không thích! cô ấy đặc biệt! muốn bảo vệ!vậy thôi




Vũ Thiên Băng kiếp trước nàng là Tuệ Vũ chính là thê tử của ngươi.

Là ngươi đã nợ nàng.

Con đường phía trước của ngươi và nàng sẽ vô cùng chông gai.

Vô cùng vô cùng chông gai.

Giật mình tỉnh giấc. Lại là mơ sao? Có người không khỏi lo âu.

_Lại nhớ người đó sao?

_Không biết nữa.

_Đừng để tuột mất rồi mới hối hận nhận ra lúc đó đã chẳng kịp. Mày không về thì tao về một mình vậy. Nói trước là họ học ở Milky Way. Đăng nói rồi rời đi. Đã 4 tháng điều tra nhưng lại chẳng có chút manh mối gì về việc vì sao Vũ Thiên Băng lại quyết định chia tay Dương Minh Kỳ, làm một kẻ ham tiền, xấu xa, đột ngột như vậy. Vĩnh Đăng tuy biết chuyện nhưng lại không thể nói vì lời hứa của Từ Hy, Đăng đành ngồi nhìn bạn mình đau khổ, mơ hồ về sự thật rắc rối này.

Một nơi khác.

Hãy luôn tin rằng em vẫn mãi yêu anh dù bất kì hoàn cảnh nào, tình yêu của em nhẹ nhàng như Thiên Sứ luôn bên cạnh anh, và sau này khi chỉ hồng đứt đôi, em sẽ tìm một Thiên Sứ khác thay em đi yêu anh.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Đại học Milky Way.

_Chào 2 em. Có người tự tỉnh như ruồi, đi vào bàn ăn của Thiên Băng và Từ Hy, tay lấy bên Hy miếng bánh, tay còn lại lấy bên Băng miếng nước.

_Là anh sao Minh Khang? Thấy Khang Hy cười tươi, nếu ai không biết còn tưởng Hy thích Khang đấy.

_Ừm, đang ăn sáng sao? Anh ăn với. Lại cười, cái nụ cười ấy sao mà.....đáng ghét quá.

_Phiền anh tới bàn khác ngồi, anh không thấy mình đang rất bất lịch sự hay sao? Còn nữa, mắt anh có đui hay không , buổi sáng ngồi ở căn tin trên bàn có thức ăn không ăn sáng thì còn gọi là gì? Băng bực mình nói.

_Xem ra em vẫn còn giận anh sao nhóc? Ừm lúc giận cũng rất đáng yêu đấy. Khang nói.

_Anh....ránh......xa.....tôi.....ra. Băng gằn từng chữ. Gì chứ mới sáng sớm đã gặp tên hắc ám này rồi, uối giời ơi số mình sao đen thế này. Băng thầm than.

_Này gấu bị sao vậy? Anh Khang dù gì cũng lớn tuổi hơn mình đấy. Hy nhắc khéo.

_Sao Hy biết anh ta lớn tuổi hơn mình, cũng có thể là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng nên. Băng liếc nhìn Khang.

_Đúng mình chính là chỉ là thằng nhóc con miệng còn hôi sữa....vậy nên mình mới học chung lớp với con nhóc miệng vẫn còn hôi sữa như cậu đấy. Khang vặn lại, rồi lại nở nụ cười. Tức đến nỗi không nói nên lời, Băng đùng đùng đứng dậy đập bàn một cái “Ầm” chỉ vào mặt Khang rồi quay bước đi.

_Lại dỗi rồi “ Thiên Thiên Gấu“. Khang kéo tay Băng lại. Giờ đây mọi ánh mắt trong căn tin đều nhìn 2 người một nam một nữ này. Hy thì lại chẳng nói gì chỉ ngồi nhìn lướt qua 2 người rồi lại cắm đầu ăn, mặc nhiên thừa nhận không có sự tồn tại của 2 người này.

_BUÔNG. TÔI NÓI ANH BUÔNG! Băng hét lên rồi xoay người tặng cho Khang một cước thật đẹp mắt. Nhưng Khang là ai chứ, làm sao lại có thể dễ dàng trúng cước của Băng như vậy. Nếu vậy há chẳng phải cái tên Kunhunter kia chỉ là để trang trí? Nhanh như chớp Khang đã né được đòn đó của Băng cũng bằng một cú xoay người tuyệt đẹp. Lại cười, nụ cười của Khang chính là sự khiêu chiến đối với Băng đấy. Vậy là Băng đã mất kiểm soát, lao vào đánh nhau với Khang mặc kệ mọi sự chú ý. Hy thì vẫn chỉ ngồi yên một chỗ. Mọi người không khỏi lo cho Hy, có đánh nhau vậy mà Hy cứ ngồi im như tượng, miệng ăn ngon lành xem 2 người kia là không khí. Băng đánh Khang né đòn, cứ thế 2 người đã kẻ vờn mèo người bắt chuột trong vòng 10p vẫn chưa xong. Căn tin ngày càng nhiều người hơn nữa.

Bụp...

Cuối cùng vì sơ xuất nên Khang đã bị Băng cho ăn một cước hoành tráng. Sau khi đã đánh được Khang, Băng rời đi, mọi người vây quanh căn tin dần mở đường cho Băng. Đám con gái nhìn Băng với ánh mắt sợ hãi còn đám con trai nhìn Băng với ánh mắt nể phục. Khang nhẹ lau vết máu trên miệng, rồi rời về vị trí của Hy đang vẫn thản nhiên ăn uống và ngồi xuống.

_Anh......Thích nó sao? Đột nhiên Hy hỏi khiến Khang giật mình.

_Thích sao? Không thích.

_Vậy anh đối với nó là gì? Hy nhìn Khang hỏi.

_Cô ấy rất đặc biệt, khiến người ta muốn bảo vệ chỉ vậy thôi. Bất giác Khang trả lời khóe miệng cũng bất giác nở nụ cười. Đám đông thấy 2 người này cứ ngồi nói chuyện với nhau thì cũng dần tản ra.

_Anh bao nhiêu tuổi?

_20.

_Vậy thì anh phải học........

_Anh học không được giỏi như con người ta nên lưu ban 2 năm rồi, giờ vẫn sinh viên năm nhất đấy. Khang nói.

_Nhà anh giàu không?

_Anh bị ba mẹ bỏ rơi từ nhỏ.........Khang chưa kịp nói hết thì Hy bay vào nói.

_Được thôi em sẽ giúp anh có cơ hội bảo vệ nó. Hy nói rồi đứng dậy chùi miệng bước về lớp.

Hy đã quan sát Khang từ gặp lại ở vườn hoa, và cách Khang đối xử khác thường với Băng là Hy nhận ra ngay. Tuy rằng họ gặp nhau chỉ gây nhau rồi đánh nhau, nhưng cái chính thì chẳng phải Khang muốn Băng quan tâm tới mình mới làm như vậy sao? Hy biết Khang là một người tốt, đã tốt lại còn học dốt, kém thông minh, và điều quan trọng chính là ba mẹ mất từ nhỏ. Nên Hy sẽ yên tâm khi giao Băng cho một người bình thường như vậy, chỉ là anh hơi khác người tí_là một bang chủ mà thôi. Vậy thì khi yêu một người bình thường, gia thế không quá giàu sang thì chắc chắn Băng sẽ hạnh phúc, sẽ chẳng còn trở ngại gì có thể khiến Băng bé nhỏ của Hy đau lòng nữa. Hy đã nghĩ kĩ, phải giúp Băng thoát khỏi hình bóng của người cũ, người ta nói quá tam 3 bận. Tình yêu đầu của Băng với cậu bạn Thiên Đới Hy Vọng đã dang giở, đã vậy tình yêu thứ 2 cũng bị rào cản khiến Băng trở nên đau khổ. Nên Hy tin rằng mình không nhìn nhầm người, Băng quen người con trai này sẽ hạnh phúc.

Liệu mối duyên này sẽ thành? Liệu Băng sẽ hạnh phúc? Liệu Từ Hy sẽ thành công?Liệu Dương Minh Kỳ sẽ chấp nhận buông tay người mình yêu như lúc đầu đã nghĩ? Liệu bí mật sẽ bị chôn vùi? Và liệu rằng sẽ có thể thoát khỏi trận đấu sinh tử của Kelvin Vô Tình và Kunhunter? Tất cả mọi thứ đều là một ẩn số.