Đã 4 tháng kể từ ngày Dương Minh Kỳ và Trương Vĩnh Đăng rời đi. Để không nghĩ đến những chuyện không vui rồi lại nhớ đến ai kia, Vũ Thiên Băng quyết định không để trống thời gian của mình cô quyết định lao vào vòng chiến học tập. ra sức học tập để có thể vào được trường đại học mà cô yêu thích. Thấy em mình cố gắng để quên đi những chuyện không vui trước kia, Từ Hy cũng chẳng muốn nhắc lại những chuyện đã qua, thay vào đó Hy cũng cố gắng nỗ lực học tập với em mình và cũng cùng ước mơ là đậu đại học.
Kỳ thi trôi qua nhanh chóng, mới đó đã có kết quả thi, cả hai đều đậu vào trường mình yêu thích chính là trường Đại học Milky Way một trường đại học vô cùng nổi tiếng. Sinh nhật của Hy là vào tháng 1, sinh nhật của Băng là vào tháng 5, vì muốn đạt kết quả thi cao, Băng và Hy cùng quyết định dời lại sau khi thi xong có kết quả ăn mừng luôn một thể, lúc đó họ sẽ mở một đại yến tiệc, quẩy tưng bừng. Ngày đó cuối cùng cũng đã đến.
Ngày nộp hồ sơ nhập học. 2 chị em đã hết sức kinh ngạc về ngôi trường này, thật sự rất to, và đẹp. Trường có kí túc xá, căn tin là một Mini Shop, giữa sân trường là một đài phun nước hình nhân mã được điêu khắc tinh xảo, lớp học chia thành 2 khu vực, một khu vực là dành cho sinh viên tìm hiểu kiến thức về lý thuyết, khu vực 2 là nơi dành cho sinh viên thực tập ngay sau khi hoàn thành lý thuyết. Khu vực 2 rất rộng được trang bị mọi thiết bị tân tiến được phục vụ vào việc dạy và giảng dạy và được chia làm nhiều phòng khác nhau để sinh viên có thể thực hành theo đúng chuyên ngành của mình theo đuổi. Một thư viện sách to bự được Hy ví như là một nhà sách lớn, nơi đây thì thật sự yên tĩnh, yên tĩnh tới độ có thể nghe được tiếng muỗi bay, đây chắc chắn sẽ là nơi lý tưởng cho sinh viên tìm hiểu thêm nhiều kiến thức bổ ích.
Sơ qua vài nét về ngôi trường này là vậy, đối với Băng và Hy khi được bước vào ngôi trường này cứ như là được bước lên thiên đường vậy. Băng và Hy cứ từng bước từng bước khám phá hết ngôi trường này, nhưng thực sự nó quá rộng để tìm hiểu trong một ngày. Đang thẫn thờ nhìn khuôn viên sau trường học với một vườn hoa tươi thắm đang đua nhau đón chào ánh mặt trời, Băng thật sự bị cuốn hút vào đó, từng bước từng bước lê đôi chân vào trong vườn hoa. Bỗng....
Ầm....
Băng đụng trúng cây cột?
_Ui da, đau chết mình rồi. Ngồi dưới đất Băng than, Hy đang mải nhìn về phía ngược lại của Băng nên không biết Băng xảy ra chuyện gì chỉ khi Băng vừa la lên.
_Này nhóc có sao không? Giọng nói nghe lạ quá, không phải Hy, là con trai là, là ai mới được nhỉ? Băng đang định nói gì đó thì bất ngờ Hy chạy lại đỡ Băng dậy.
_Ê đi đứng kiểu gì vậy? Có sao không? Mắt với chả mũi mày để trên giời hả? Hy mắng và lơ ngay đi giọng nói lạ kia, thấy mình bị lơ giọng nói đó lại vang lên.
_Ừm.....hừm..... Lúc này 2 chị nhà ta mới để ý sự hiện diện của giọng nói kia.
_Xin lỗi anh vì em của em nó không để ý nên va vào anh xin lỗi. Hy nhìn người kia rồi nói, lúc này Băng mới ngước nhìn lên.
_Là anh/Là em sao? cả 2 cùng đồng thanh khi nhìn đối phương.
_2 người quen nhau sao? Hy hỏi. Băng ghé sát tai Hy nói.
_Phùng Minh Khang là người đã cứu bọn mình trong cái đêm mình bị bọn đầu gấu đánh đó. Anh ta còn được gọi là Kun_hunter là một bang chủ trong hế giới ngầm, cũng chính là người em đã gặp trong lúc đi cứu Hy là chủ của mấy thằng bắt Hy đó. Băng nói khiến Hy trợn tròn mắt như không thể tin vào tai mình. Người này vừa là địch vừa là bạn, rốt cục là địch hay bạn đây? Minh Khang nhìn thấy ánh mắt chuyển sắc của Hy liền nở nụ cười hiền hòa.
_Chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Đừng hỏi vì sao Hy không nhớ ra Khang và khang cũng vậy chính là hôm đó là vào buổi tối, lại bị bọn đầu gấu dọa cho sợ, nên Hy chẳng còn tâm trạng nhìn rõ người cứu mình là ai mặc dù có nghe Băng nói qua. Còn phần Khang thì chỉ lo chú tâm đến cô gái nhỏ Vũ Thiên Băng nên mọi người còn lại cũng chỉ xã giao cười cười chứ không hề nhớ mặt.
_Anh là người bắt cóc em cũng là người đã cứu em đó không nhớ sao? Hy trả lời mặc dù ban đầu khi nghe kể về bang chủ Huyền Bang, Hy có ấn tượng không tốt, nhưng sau khi tiếp xúc qua 2 lần Hy thấy anh cũng là người tốt, cũng không xấu như trong tưởng tượng, lại còn đẹp trai nên quyết định thay đổi cách nhìn về anh (Moon: Cái này mà ông Đăng biết thì sao nhỉ...*Hắc hắc*).
_Xin lỗi vì đã va vào anh, giờ thì tôi có thể đi? Tuy Hy đã có cách nhìn khác về Phùng Minh Khang nhưng Băng thì không, cô vẫn giữ thái độ lạnh lùng và kiệm lời khi nói chuyện với anh. Điều này làm anh không thấy bực bội mà lại thấy cô vô cùng thú vị, ngoài kia bao nhiêu cô gái phải điêu đứng vì vẻ đẹp của anh và luôn muốn bắt chuyện với anh nhưng anh lại không thèm để ý. Cô Vũ Thiên Băng không chỉ phớt lờ anh, bỏ qua vẻ đẹp của anh mà còn tránh anh không muốn nói chuyện với anh, đã 4 lần gặp mặt, cô vẫn giữ một phong độ đó với anh lạnh lùng, kiệm lời và tìm cách chuồn nhanh. Anh nhìn cô đánh giá 3 lần kia chỉ toàn gặp cô vào ban đêm nên cũng chưa nhìn rõ lắm khuôn mặt của cô, lần này thì đã nhìn thấy thật rõ rồi. Cô đúng là chẳng xinh đẹp, nhưng lại có nét vô cùng đáng yêu và dễ thương, muốn chuồn nhanh sao? Đừng có mơ lần này thì anh phải ngắm nhìn cô thật lâu, bắt cô phải nói chuyện với anh thật nhiều, nếu không làm được anh hứa sẽ đổi họ sẽ không mang họ của anh mà lấy họ của cô luôn.
_Nhìn chiếc thẻ sinh viên mới cáo của Băng, khang bất giác mỉm cười. Vũ Thiên Băng? Nghe cũng hay đấy này nếu gọi em là Băng, nghe lạnh quá đấy, thôi thì anh gọi em là Thiên Thiên nha. Minh Khang cười nói.
_Còn em tên gì. Khang nhìn sang Hy hỏi.
_Trịnh Từ Hy. Em học chuyên ngành Ngôn Ngữ Anh. Hy cười tươi đáp lại lời Khang.
_Vậy Thiên Thiên cũng học chung ngành với em à? Khang lại nở nụ cười hỏi Hy.
_Không phải nó..........Hy chưa nói xong liền bị Băng chặn họng.
_Tôi học ngành gì không can tới anh, và tôi tên Thiên Băng chứ không phải Thiên Thiên, phiền anh có muốn gọi tôi thì làm ơn gọi đúng tên giùm. Còn nữa xin lỗi thì cũng đã xin rồi giờ tôi đi được chứ? Băng nói rồi kéo Hy đi, Khang nhếch môi cười.
_Này đâu phải chỉ xin lỗi đơn giản như vậy là xong chứ? Dù gì anh cũng là người bị hại đấy. Khang chặn đường không cho Băng đi.
_Vậy anh muốn gì?
_Một chầu ăn, vậy nha, dù gì em cũng hoàn thành xong thủ tục nhập học cũng có thẻ sinh viên, giờ thì đi ăn thôi. Không lẽ em là người không có trách nhiệm như vậy? Khang nháy mắt cười.
_Đi thì đi, đừng có mà khiêu khích tôi. Băng nói rồi dẫn đầu để lại bà chị của mình cùng kẻ thù phía sau.
_Anh đừng trách nó, nó là vậy đấy, nhưng cũng rất đáng yêu. Hy đi đằng sau nhìn Băng phía trước nói khiến Khang đơ người.
_Haha, em là girl 100% đấy, em cũng đã có bạn trai rồi. Hy giải thích, vì nếu không giải thích không khéo lại khiến người ta tưởng là mình gay thật, mà cũng đúng đời nào con gái lại nhìn con gái một cách âu yếm rồi lại còn khen dễ thương?
_Anh xin lỗi. Mà bạn trai em có phải Delvin_Trương Vĩnh Đăng? Khang hỏi. Hy không nói gì chỉ gật đầu. Từ xa Băng đi lại kéo Hy lên phía trước rồi lườm Khang một cái khiến Khang chỉ biết lắc đầu.
Nhà Hàng Milky Way.
Minh Khang dẫn Thiên Băng và Từ Hy vào nhà hàng nổi tiếng. Khiến đôi chân mày của Băng hơi cau lại.
_”Anh ta tính chơi mình hay sao? Nhà hàng 5 sao mà trong túi mình chỉ có 200k? Chết chắc lần này chết chắc rồi. Ôi cái số tôi khổ thế này.” Băng thầm than vãn. Còn Hy chỉ biết liếc mắt nhìn tới nhìn lui, đùa sao? Đây là lần đầu tiên, suốt 18 năm qua đây là lần đầu tiên Hy bước chân vào nhà hàng 5 sao này đấy, đúng 5 sao có khách, thật sang trọng.
Khang dẫn Hy và Băng vào Phòng Vip, và kêu toàn những món đắt tiền, như tôm hùm, bào ngư,.... toàn những món nghe tên thôi đã thấy được sự sang trọng của nó, nhiều khi sợ nó còn sang hơn cả hai con người đang ngồi đây ngơ mắt nhìn nhau quá. Băng và Hy nhìn những món ăn bắt mắt trên bàn chỉ đánh nước bọt cái *Ực*
Thấy biểu hiện sợ hãi đã hiện rõ trên mặt 2 cô nương nhà ta Khang thầm cười.
_Được rồi ăn thôi. Khang nói rồi bắt đầu lao vào ăn, Khang ăn như bị bỏ đói xuốt 3 năm, bộ dạng lịch sự đã không còn thay vào đó chính là bộ dạng chết đói. Trời ạ, nhìn Khang bây giờ có ai nói Khang chính là Kunhunter một bang chủ của một bang phái lớn mạnh ở miền nam? Thấy 2 cô gái chỉ nhìn mình ăn mà không ăn, Minh Khang có chút xấu hổ.
_Này định là sẽ no khi nhìn tôi ăn sao? Rồi lại cắm đầu ăn. Băng thấy thế thì thầm tai Hy.
_Hy à, mau ăn đi, dù gì mình cũng phải trả tiền đấy, ăn để gỡ chứ. Ăn cũng phải trả không ăn cũng phải trả vậy tại sao không ăn gỡ đi. Băng nói rồi nhìn Hy và cũng cắm đầu ăn.
_”Dám kêu tôi bao anh ăn sao? Mơ đi, tôi ăn cho anh sáng mắt sau này sẽ không dám đi ăn cùng tôi nữa.” Băng nghĩ
Bây giờ Băng và Khang cùng một bộ dạng như nhau gói ghém trong 2 từ “Chết đói“. Hy nhìn tình cảnh ăn cũng chẳng vô chỉ dám ngồi len lén uống chút nước mặc dù đồ ăn rất hấp dẫn. Minh Khang nhìn lên thấy được tốc độ ăn của Băng đã đuổi gần kịp anh rồi liền mỉm cười. Ở đời có ai mời người ta đi ăn mà lại đi ăn đua với người ta không? Đã thế còn ăn với một khí thế hào hùng. Cũng chưa từng xuất hiện một cô gái nào như Băng thật, con gái khi đi ăn với bạn trai sẽ rất khép nép, với bạn mới quen sẽ từ tốn, chỉ với bạn thân mới bộc lộ bản năng thôi, nhưng nhìn Băng kìa, chẳng sợ hãi gì hết, một mình một thuyền đánh cho lính bay sạch, nhìn Băng bây giờ ai nói Băng là con gái mới là lạ đấy. Minh khang sản khoái khi Thiên Băng vẫn vô tư ăn uống đua với mình.
30p sau.
Đồ ăn đã được 2 người bọn họ chén sạch sẽ không còn manh giáp. Giây phút này đây mới là giây phút quyết định. Khi Băng nhìn và giấy thanh toán thì chỉ muốn hét lên thôi. 21tr500.000đ là con số khiến Cho Vũ Thiên Băng đang rơi xuống vực sâu. Hy thấy Băng đứng hình liền giật tờ giấy xem và mém ngất. Làm sao đây trong túi Băng chỉ có 200k Hy nữa thì cũng chỉ tròn 543.000đ thôi vậy mà phiếu thanh toán lại leo tới 21tr trời ạ giết người thật mà.
_Này, anh đúng là tên phá hoại mà. Băng dứng dậy đạp bàn chỉ vào Khang đang ngồi nhâm nhi tách trà.
_Anh chỉ ăn thôi mà phá hoại gì đâu? Khang giả vời ngu ngơ.
_Anh đi ăn không lẽ không tìm được một quán bình dân thôi sao? Chui vô cái gì mà 5 sao này để làm gì kia chứ lại còn kêu toàn đồ ăn mắc tiền nhất nữa chứ. Muốn chơi nhau à. Băng đã nhịn hết nổi rồi nha. Trời mẹ mà biết chuyện Băng dám bao trai đi ăn hết mấy chục triệu như vậy thì chỉ có nước quấn gói ra khỏi nhà nha còn ông Thiên Ân kia chắc chắn sẽ chỉ vào đầu mà nói Băng ngu cho xem. Ui trời nghĩ đến đây không tức mới lạ. Khang lại mỉm cười cô gái nhỏ nổi cáu trông thật dễ thương nha.
_Vậy chứ em không ăn sao? Theo như anh quan sát em ăn còn nhiều hơn anh nha. Lại nụ cười tức người đó.
_Tôi...... Băng cứng họng, ui trời thì ra kêu mình ăn chính là bẫy nha. Huhu Vũ Thiên Băng không lẽ có lúc lại chết vì đồ ăn. Người ta nói không sai mà, miếng ăn là miếng tồi tàn.
_Vậy đã xong rồi anh về nha, cám ơn em về bữa ăn, à mà anh nói nghe anh cũng là sinh viên năm nhất đấy anh học ngành.....ừm....quản trị dịch vụ du lịch và lữ hành, hình như em cũng học ngành đó phải không vậy thì mình là bạn cùng lớp đấy. Khang nói rồi nháy mắt cười đi ra ngoài.
_Anh.....Băng tức giận kêu lên, Khang liền quay lại.
_Sao gọi anh có chuyện gì, anh chưa rời đi mà đã nhớ anh rồi sao? Khang chọc Băng.
_Phùng Minh Khang, anh đi chết đi. Băng dùng cước với Khang nhưng Khang nhanh chân né được chạy nhanh ra ngoài.
_Phùng Minh Khang, tôi nguyền rủa 18 đời tổ tông nhà anh, hứ đáng chết tôi nói cho anh biết anh thật sự vô tích sự chẳng làm được gì ngoài cái chiều cao của anh, anh....Băng đang định chửi tiếp thì Khang thò đầu vào nhìn, thì ra nãy giờ Khang chưa đi,
_Ừm anh cao hơn em. Rồi vội vàng rụt đầu nhanh né cái cốc đang hướng anh mà bay. Đóng cửa lại Khang cười tươi.
_Vũ Thiên Băng. Rất đặc biệt. Rồi rời đi.
Trong phòng Băng sau khi lôi 18 đời nhà Khang ra chửi lại thêm, rủa anh đủ kiểu cuối cùng cũng đã chịu im lặng. Lúc này Băng bình tĩnh mới nhìn quanh phòng tìm Hy.
_Hy. Băng gọi rồi nghe tiếng rục rịch dưới gầm bàn.
_Mày chửi xong chưa? Hy hỏi. Thật ra Hy chưa bao giờ thấy Băng hung dữ như vậy, cứ như thể Băng muốn ăn tươi nuốt sống luôn cả Khang không bằng, rồi bao nhiêu chén đĩa cứ thế thay phiên nhau bay và tiếp đất. Choang.
_Ra đi em chửi xong rồi. Phùng Minh Khang chết tiệt, dám chơi chị em mình. Biết ngay anh ta nói đi ăn là không tốt đẹp gì mà. Băng nén cơn giận nói.
_Chửi xong rồi thì tính tiền đi rồi về đi, thật tao cũng muốn chửi anh ta nhưng nghe mày chửi xong hết hứng chửi. Mày xem đã không có tiền trả mà còn phá hoại như vậy. Không biết làm tới kiếp sau có trả được hay không Hy nói, rồi lắc đầu nhìn đống bát đĩa vỡ tan tành.
_Tính tiền? Băng nhìn Hy hoài nghi.
5p sau.
_Chị phục vụ à có thể nói ông chủ cho bọn em ghi giấy nợ không? Bọn em hứa sẽ trả đầy đủ tiền sẽ không chạy đâu. Không thì chị có thể kêu ông chủ nhận bọn em vào làm trả nợ không? Bọn em làm gì cũng được hết đó miễn là đừng báo về gia đình. Hy năn nỉ ỉ ôi khiến Băng trợn trong mắt. Nói về chửi thì Băng là số một, nhưng nói về năn nỉ thì phải xếp Hy vị trí đầu tiên. Cô Phục vụ nhìn 2 chị em khó hiểu.
_2 Chị à đã có người thanh toán hết chỗ thức ăn và tổn thất mà các chị gây ra rồi. Lời cô phục vụ vừa nói như thể sét đánh ngang tai.
_Chị nói sao? Có người thanh toán. Cả 2 cùng đồng thanh.
_Đúng vậy. Rồi cô phục vụ rời đi.
_Chị ơi cho em hỏi là ai đã thanh toán vậy ạ để em còn biết mà cám ơn người đó. Băng hỏi.
_Là người đi cùng 2 chị. Lời cô phục vụ nói như sét đánh ngang tai lần 2.
Cả 2 chị em bước chân ra khỏi cái nhà hàng này thì liền vui mừng. Hy đánh giá người này quả là không sai anh ta không xấu, chỉ là muốn chọc em gái của cô thôi. Hy tiếc vì lúc nãy mình đã không ăn nhiệt tình, giờ ấn tượng của Khang để lại trong lòng Hy ngày càng tốt, anh ta chắc chắn là bạn không phải địch. Còn đối với Băng.
_”Phùng Minh Khang, anh dám chơi tôi sao, mặc dù anh thanh toán cho tôi nhưng tôi sẽ không vì thế mà cám ơn anh đâu. Đồ xấu xa, anh đi chết đi.” Tôi sẽ giết anh đấy tên địch xấu xa kia.