18:15 Khu vực ăn uống của Trung Tâm thương mại.
_A mệt quá, mệt nhưng vui, lâu lắm rồi mới vui như thế này đấy đúng không Hy? Băng ngồi dựa ra ghế thư giãn sau một ngày dài vui chơi.
_Đúng đó, ủa mà Gia Huy đâu rồi??? Từ Hy nhìn xung quanh chẳng thấy bóng Gia Huy đâu nên hỏi.
_Đi vệ sinh rồi, cậu ấy nói chúng ta cứ gọi món trước khi nào món ăn ra thì cậu ấy sẽ xuất hiện. Đăng ngồi vuốt tóc Hy nói, 5p sau thức ăn đã được dọn ra nhưng vẫn chưa thấy Gia Huy đâu, Băng cảm thấy bất an trong người.
_Anh Đăng Huy đi lâu chưa? Băng hỏi vì lúc Huy đi cô cũng không để ý đến.
_20p rồi. Đăng nhìn điện thoại nói. Băng liền rút điện thoại của mình ra tìm số điện thoại của Huy trên màn hình điện thoại hiển thị 2 chữ” Con Trai” Băng nhấn vào, nhưng rất lâu không thấy Huy bắt máy. Gọi 5 cuộc liền nhưng vẫn vậy chỉ những tiếng tút.....tút.... dài vàng lên. Băng đứng phắt dậy.
_Em định đi đâu? Lúc này Minh Kỳ mới lên tiếng và kéo tay Băng.
_Em đi tìm Gia Huy em cảm thấy dường như cậu ấy đang xảy ra chuyện gì đó.
_Cậu ấy có chuyện gì thì liên quan gì tới em mà em phải đi tìm? Kỳ nói ớn khi thấy Băng cứ đòi đi tìm Huy
_Anh bị sao vậy? Sao anh lại lớn tiếng thế? Băng trợn mắt ngạc nhiên từ khi quen Kỳ đây là lần đầu tiên Băng thấy Kỳ nói lớn tiếng như vậy.
_Em có thể nào không quan tâm tới cậu ta có được không? Kỳ nhỏ giọng lại khiến Đăng ngỡ ngàng Dương Minh Kỳ đang cầu xin hay sao? Đó là chuyện không thể nào, chợt Đăng nhớ ra điều gì đó....
_Kỳ có phải mày.......... Đăng ấp úng muốn hỏi Kỳ chuyện gì đó nhưng lại thôi.
_Phải gì? Anh Kỳ đã làm gì? Từ Hy hỏi Đăng.
_À không có gì hết.
_Em không thể. Băng lên tiếng.
_Tại sao? Thật ra là Kỳ đang cố kìm nén để không phải nóng giận với Băng kìm nén để không làm chuyện không phải với Băng Kỳ thật sự đang kìm nén rất nhiều.
_Anh có thể không quan tâm em của anh sao? Anh có thể nhưng em không thể. Băng gỡ bỏ tay Kỳ và nói.
_Em??? Kỳ nhíu mày. Lúc nãy nói là bạn nhưng giờ lại là em? chuyện này là sao nhỉ, Kỳ đang hết sức rối bời.
_Đặng Vũ Gia Huy cậu ấy không chỉ là bạn của em mà còn là em họ của em, vậy anh thử nói xem em có thể không qua tâm?
_Mọi chuyện là sao đây có ai nói cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra? Kỳ nhìn mọi người nói. Đăng thấy tình hình có vẻ là đã đi qua một chiều hướng xấu nên nói luôn.
_Hai người ngồi xuống đi rồi tôi nói rõ mọi chuyện cho hai người nghe. Đăng nói.
_Thật ra Gia Huy chính là bạn thân của hai chị em họ (Băng và Hy) cũng là em họ của Thiên Băng. Lúc sáng tao và Hy định hẹn hò với nhau thì gặp Băng và Huy, vì Băng muốn trả thù tao chuyện đi chơi không rủ nên đã nhờ Huy đến giả vờ như là người yêu cũ của Từ Hy mà trêu chọc tao. Lúc Băng va vào mày trước đó mấy phút tao biết được sự thật nên đã đuổi bắt Băng, ai dè gặp mày, tao cay mày cái vụ bắt tao đi đánh đám du côn, nên muốn trả thù mày tao đã ép Gia Huy chơi lại chiến lược buổi sáng chọc cho mày tức. Vả lại tao cũng chưa bao giờ thấy mày ghen không biết mày ghen sẽ như thế nào. Nói chung giữa hai người họ không có gì hết mọi chuyện chỉ là chọc mày thôi. Chuyện là vậy đấy. Đăng giải thích xong liền có cảm giác ớn lạnh. Vũ Thiên Băng và Dương Minh Kỳ đang nhìn anh chằm chằm.
_TRƯƠNG VĨNH ĐĂNG!!! Băng hét to.
_Này sáng nhóc chọc anh giờ anh chọc lại coi như huề. Kỳ tao xin lỗi. Đăng làm mặt tội nghiệp nhìn Kỳ trong khi đó trên đầu Kỳ đang xuất hiện 3 vạch đen.
_Chết tiệt. Mày hại tao rồi. Kỳ nói xong liền đứng dậy nắm lấy tay Băng bỏ đi, Đăng cũng nắm ấy tay Hy đứng dậy đi theo.
_Mày đừng nói chuyện tao nghĩ là đúng nha??? Đăng nói.
_Mày bắt đầu hiểu tao rồi đấy. Kỳ nhìn Đăng rồi dẫn Băng bước vào thang máy. Lúc này Băng và Hy vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
_Có chuyện gì với Gia Huy??? Băng hỏi.
_Anh sẽ nói rõ với em sau giờ thì nhanh lên. Kỳ nói rồi móc điện thoại ra nhấn một loạt dãy số.
Hồi ức 30p trước.
Trong góc tối
_Bi chú cử người đến khu Trung Tâm Thương mại PI giải quyết giùm tôi một người, người nào thì lát tôi sẽ nhắn tin cho chú biết sau. Một giọng nói chứa đầy sự tức giận vang lên, bên kia có người mấp máy trả lời.
_Vâng 5p nữa em sẽ có mặt. Ai mà phải để anh Kelvin đích thân ra tay, đúng là tên đó có phước. Nói xong đầu dây bên kia tắt máy, một nụ cười hiện lên.
Khu vực ăn uống của Trung Tâm Thương mại.
_Này Đăng vào trước đi tôi đi vệ sinh xíu khi nào có thức ăn tôi sẽ có mặt. Gia Huy nháy mắt với Đăng. Đăng gật đầu rồi cười tươi với Huy hình như tình cảm của cả hai đã tiến triển tốt hơn rồi thì phải. Gia Huy bước vào nhà vệ sinh cậu rửa mặt rồi ngẩng nhìn mình trong gương.
_Mình cũng khá là đẹp trai mà sao con gấu đó lại nói mình xấu nhỉ??? Khi ngắm nghía nhang sắc của mình trong gương xong cậu tự hào bước ra ngoài nhưng chỉ được vài bước thì cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, lấy tay đưa ại sau đầu là máu, là máu sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Hiện tại.
Gia Huy chậm rãi mở mắt, cảnh vật xung quanh cậu chỉ một màu u tối, cậu hiện tại chẳng xác định được phương hướng và chẳng biết mình ở đâu ngoài một màu đen tối đang bao trùm lấy cậu.
Ầm....
Chợt có một tia sáng xuất hiện, ánh sáng dần lan tỏa hết căn phòng, một đám người mặc áo đen đi vào tay cầm gậy sắt người thì cầm roi da,..... Cậu ngồi dậy, toàn thân cứng ngắc, cậu đang bị trói.
Bụp.....
Một tên nhỏ nhất trong đám mặt đeo mặt nạ tiến lại gần cậu và đưa gậy đánh mạnh vào bụng cậu một cái rõ đau, chưa kịp hoàng hồn thì đã ăn một cái tát trời giáng khiến cậu đầu óc quay cuồng, môi dập chảy máu, hình như hắn là tên cầm đầu, rồi một âm thanh nghe có vẻ như là giọng của một đứa con trai đang trong giai đoạn dậy thì bị bể giọng vang lên.
_Mày cũng to gan thật đấy đến anh Kelvin mà cũng dám động vô, thật là chán sống. Tao chưa bao giờ thấy anh Kelvin phải đích thân ra lệnh xử thằng nào hết, trước đây mọi mệnh lệnh đều được nhận từ anh Delvin, hôm nay đích thân anh Kelvin ra lệnh xem ra cũng là một vinh dự cho mày đấy.
_Mấy người à ai? Tôi không biết Kelvin, Delvin là ai hết sao lại bắt tôi? Huy đau đớn hỏi.
_Thật là mày không biết??? Tóm lại tao chỉ làm việc theo lệnh thôi thông cảm nha anh bạn. Nói xong tên nhóc đứng dậy phất tay ập tức một đám người vây quanh Huy , lúc này cậu cảm thấy người mình đau nhức, từng khúc cây giáng vào người cậu, từng vết roi da hằn trên người, cậu đau lắm chỉ biết cuộn tròn người lại hứng chịu trận đòn đau đớn ấy thôi. Chợt điện thoại của tên cầm đầu vang lên. Tai Huy ù ù cậu chỉ nghe tiếng “Vâng” của tên nhóc đó vang lên và rồi trận đòn dừng hẳn, cậu thầm cảm ơn cuộc điện thoại ấy, cậu ngất.
2 ngày sau bệnh viện Thiện Tâm.
Huy mở mắt trước mặt cậu toàn là màu trắng một màu trắng mang lại sự ấm áp chứ không phải màu đen u tối mang lại cho người ta cảm giác chẳng lành. Cựa mình quay qua một bên sao mà nó nặng thế này, sao mà nó đau đến thế, không được hoàn toàn không được. Huy nhìn lên trần nhà thở hắt ra. Và rồi cậu giật mình...
_”SAo mình lại ở đây? Bệnh viện sao? Mình bị bắt, bị đánh nhưng sao giờ lại ở đây?” Càng nghĩ đầu cậu càng nhức nhiều hơn, rồi bỗng cánh cửa bật mở.
_Con trai tỉnh rồi sao? COn thế nào rồi? Băng thấy Huy đã tỉnh vui mừng chạy lại xem sao.
_Này không sao đấy chứ? Hy cũng chạy lại hỏi han.
_Vẫn chưa chết. Ủa mẹ sao lại ở đây? Sao con lại ở đây? Huy thắc mắc. Băng không nói gì chỉ nhìn lại phía sau nơi Kỳ và Đăng đang đứng.
_Xin mời người nhà ra ngoài một chút đã tới giờ bôi thuốc cho bệnh nhân. Ở đâu xuất hiện một cô y tá xinh đẹp, vậy là 4 con người tội nghiệp lại bị đuổi ra.
10:35p
_Đã đỡ hơn chút nào chưa? Hy hỏi. Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Huy, ngồi trên giường Huy ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo Băng đút cho.
_Anh cho tôi xin lỗi. Kỳ đứng phắt dậy cúi đầu xin lỗi Huy, cả Đăng cũng vậy.
_Anh sao vậy sao lại xin lỗi tôi? Huy thắc mắc về hành động của 2 người đàn ông kia.
_Thật ra kêu người bắt và đánh anh chính là tôi. Kỳ nói.
_Sao??? Huy ngạc nhiên. Đăng thấy vậy nên kể lại mọi chuyện cho Huy nghe, thì ra là Kỳ ghen với Huy muốn Huy không lại gần Băng nữa nên đã nghĩ ra cách là đánh cảnh cáo Huy, nhưng về sau Kỳ lại không ngờ Huy lại là em trai họ của Băng và mọi thứ chỉ là một vở kịch. Đăng kể lại từng chút từng chút một cho Huy nghe và cũng nói luôn là cậu đã hôn mê suốt 2 ngày. Huy thầm than vãn.
_Mẹ à cũng tại mẹ đấy, nếu không phải vì mẹ thì giờ con cũng chẳng nằm đây đâu.
_Sao lại tại mẹ ai biểu con hợp tác với anh Đăng trêu mẹ làm chi có trách thì trách anh ta đi. Băng nói.
_Này anh đã nói là sẽ bảo vệ tôi sao giờ tôi lại ra thế này hả? Huy trách Đăng.
_Tôi chỉ nói bảo vệ cậu khỏi con gấu đó chứ không hề nói bảo vệ cậu khỏi tên đó(Chỉ Kỳ). Mày đúng là Kelvin không thể đùa được, không ngờ mày lại ghen theo cách này đấy. Đăng nói xong cười lớn khiến Kỳ ngượng hết cả mặt.
_Đúng là tôi đã chọc vào ổ kiến lửa mà không hay, ban đầu thì chỉ bị 2 đấm nhưng lúc sau lại bị đánh tới nhạp viện. Mẹ à vợ à thấy 2 người có người bảo vệ tốt như thế tôi ra đi cũng an lòng. Huy khóc lóc xong vờ chết, nhìn cậu đúng là không nhịn nổi cười mà.
_Thôi được rồi cậu à mau chóng bình phục đi mẹ sẽ bù cho, coi như là vì mẹ nên con mới bị như thế này vậy nên khi bình phục sẽ có món quà lớn cho con đấy. Băng nói.
_Thật hả??? Huy mở to mắt nhìn, cả 3 người còn lại cùng đồng thanh gật đầu, vậy xem ra Đặng Vũ Gia Huy cậu trong cái họa còn có cái may. Đăng nhìn Huy xong liếc nhìn Kỳ. Kelvin, Dương Minh Kỳ đúng là không đơn giản đúng là không thể đụng vào. Đăng thầm mong rằng Kỳ sẽ quên chuyện này đi chứ nhìn kết quả của Huy khi đụng vào Kỳ là nhập viện thế kia thì tên đứng đầu liên minh với Huy chắc sẽ vào nhà xác là cái chắc, nghĩ xong Đăng khẽ rùng mình.