Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 43: Thân phận (1)




_"Dương Thiên Phong? Dương Thiên Phong? Anh đừng đi, đừng bỏ em, đừng. Đừng......" Băng thức dậy mồ hôi nhễ nhãi. Thì ra chỉ là mơ, nhưng sao dạo này Băng hay mơ giấc mơ đó quá vậy? Giấc mơ Phong trở về, gặp Băng. Ngồi trấn tĩnh bản thân, khoảng vài phút sau Băng mới ngồi dậy làm vscn rồi đi học.

Trường THPT Moon "Sân thượng"

Giờ ra chơi, Băng gọi Kỳ lên sân thượng trường.

_Có chuyện gì? Kỳ bỏ hai tay vào túi quần, ngả người ra phía sau lan can, gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc Kỳ bay trông Kỳ bây giờ như một kẻ bất cần đời. Băng thì chắp hai tay sau lưng, gió cũng làm từng lọn tóc nhỏ của Băng bay, đứng giữa cảnh tượng này, hình ảnh này, cứ như một bức tranh vẽ dành riêng cho hai người.

_Cậu có thể chuyển trường không? Băng nhìn thẳng Kỳ nói.

_Vì sao?

_Cậu chắc là con một nhà khá giả, cậu học giỏi như vậy thì sao lại chịu học ở một trường công bình dân như vậy? Nếu cậu chuyển đến một nơi khác tương lai của cậu sẽ sáng hơn, nhiều như trường Sun nơi đó tốt hơn ở đây rất nhiều.

_Cậu đang quan tâm tôi sao?

_Tùy cậu nghĩ, nhưng nhất định không được học ở đây nữa. Nơi này không thuộc về cậu. Vì cậu ở đây tôi sẽ........... Biết mình lỡ lời nên Băng im lặng

_Sẽ gì?

_Tôi....... nói chung là cậu phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Minh Kỳ nhìn Băng nhíu mày. Ánh mắt này là sao? Đúng là một cô gái kỳ lạ. Nói mới nhớ, trước đây những trường mà Kỳ và Đăng tới, họ đều gặp phiền phức với lũ con gái, không được tặng bông thì tặng thiệp, rồi tỏ tình,....... Nhưng cái trường này rất khác lạ, nếu có lắm thì chỉ nhìn, khen xong rồi bỏ đi, còn đặc biệt hơn chính là cái lớp 12 Lý_Anh, dường như cái gọi là hot boy không tồn tại trong lớp này, mọi người đều bình đẳng, nam nữ bình đẳng, xấu đẹp như nhau. Có lẽ đây cũng là lý do khiến người con gái này trở nên kỳ lạ hơn?

_Nếu tôi không đi?

_Tôi.......tôi sẽ làm cho cậu phải rời khỏi đây sớm nhất có thể nếu cậu không mau rút hồ sơ.

_Vậy sao? Tôi sẽ học ở đây và chẳng đi đâu hết. Nếu cậu có bản lĩnh thì cứ thử. Tôi sẽ chờ, chờ cái ngày cậu tống tôi ra khỏi cái trường này.

_Cậu...........

_Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước. À phải rồi, bây giờ tôi mới thấy nói chuyện với cậu thật thú vị, cậu rất đặc biệt trong cậu có cái gì đó rất khác lạ, nhất là đôi mắt. Minh Kỳ nói xong để lại một nụ cười rồi bỏ đi.

_"Cái gì? Tên này bị sao vậy? Cái gì mà chờ mình tống cổ đi, rồi cái gì mà đặc biệt cơ chứ?" Băng nghĩ.

_Cậu chờ đấy tôi nhất định buộc cậu phải chuyển trường. Băng hét lên.

8h45p tối nhà Kỳ_Đăng.

_Cái gì? Thiên Băng đe dọa mày, muốn mày chuyển trường? Vĩnh Đăng hét.

_Đúng.

_Vậy mày trả lời làm sao?

_Cứ việc nếu có bản lĩnh.

_Sao tự nhiên Băng lại muốn mày rời khỏi trường? Tao thấy chuyện này có cái gì đó không ổn. Vĩnh Đăng nghĩ.

_Tao cũng không biết, nhưng tao cảm giác cô gái này rất đặc biệt, nhất là khi nhìn vào ánh mắt của cô ta, tao thấy rất rõ điều đó.

_Mày sẽ làm gì? Tao nói trước, làm gì thì làm chứ đừng đụng vào thiên thần của tao.

_Không làm gì cả. Chỉ ngồi nhìn thôi, yên tâm tao không làm hại đến thiên thần của mày đâu mà lo.

_Tao biết mà. Đợi tao chinh phục được bà chị khó tính thì tao sẽ được đường đường chính chính quen với thiên thần. Vĩnh Đăng đắc ý cười. _Mà tao thấy cái thằng Vũ Hoàng ngồi kế bên Thiên Băng hình như có ý với Băng thì phải.

_Vậy mày còn không mau thực hiện kế hoạch, không mất thiên thần đừng khóc. Minh Kỳ cười nói.

_Đúng, tao phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Sáng hôm sau, Kỳ và Đăng đến lớp rất sớm, nhưng có việc, hai người để cặp lại lớp và đi. Băng tới không thấy ai chỉ thấy cái cặp quen thuộc của Kỳ nằm trên bàn, Băng nghĩ:

_"Tên này về trưa, không ở lại trường, nên chắc chắn phải có thẻ về trưa. Chỉ cần mất thẻ thì sẽ bị mời phụ huynh hạ một bậc hạnh kiểm. Vậy thì mình sẽ cho cậu ta thấy trường này khắc khe mà rút lui. Đúng." Nghĩ vậy, nên Băng lấy cái thẻ về trưa của Kỳ dấu đi.

Kỳ và Minh khi giải quyết việc xong thì cùng nhau về lớp ngồi học. Vừa thấy Hy ngồi bàn dưới cùng với một tên nam sinh xa lạ, hình như không phải nam sinh trong lớp. Bỗng Đăng chau mày, vào chỗ ngồi. Còn Kỳ khi bước vào lớp đã không thấy Băng đâu, rồi lúc chuông reo mới thấy Băng và Vũ Hoàng cùng nhau đi vào lớp, cười nói vui vẻ.

_Ê cuối tuần này đi chơi không? Từ Hy đánh vai Thiên Băng.

_Đi đâu?

_Tuần sau mình được nghỉ 4 ngày để các em lớp 10, 11 thi. Hai đứa mình đi Vũng Tàu đi. Từ Hy nói.

_Được thôi, đi thì đi. Băng nói rồi cười tươi nhìn Hy làm tim của hai người con trai cạnh đấy nhảy trật một nhịp, và Hy đáp lại nụ cười của Băng cũng làm ai đó đỏ mặt.

Giờ ra chơi.

Cả đám kéo nhau xuống căn tin, riêng có năm con người lười vận động là còn ở lại. Đó là chị Trịnh Từ Hy, Vũ Thiên Băng, Nguyễn Vũ Hoàng, Dương Minh Kỳ và Trương Vĩnh Đăng. Minh Kỳ thì ngủ, còn Vũ Hoàng thì chỉ bài cho Thiên Băng, còn hai người còn lại bận cãi nhau.

_Nhóc kia, cậu làm sao vậy? Cái bài này là phải làm như thế này.

_Nãy chị bảo là làm theo kiểu này mà.

_Mỗi bài một kiểu, một dạng, cậu phải linh hoạt chứ.

_Thôi tôi không học nữa, học với chị khó hiểu quá. Vĩnh Đăng bỏ viết quay mặt đi.

_Nè cậu mà không học thì lúc thầy hỏi đừng nói là tôi không chỉ đấy nhá. OK không dạy thì khỏe thôi, vậy tôi đi chơi đây. Bye. Hy nói xong nhảy lên bàn bỏ đi chơi, chưa kịp đi thì bị ai đó kéo lại, do đang có đà, bị lực kéo bất ngờ nên Hy trượt chân ngã vào lòng Vĩnh Đăng. Bất chợt bốn mắt nhìn nhau.

_Tôi....ai nói là tôi không học? Tôi vẫn học đấy, chị phải chỉ bài tiếp cho tôi. Vĩnh Đăng quay mặt đi nói, nhưng tay vẫn ôm Từ Hy.

_Này......... bỏ tôi ra đi.......tôi......tôi chỉ cậu là được chứ gì? Từ Hy nói xong đẩy Vĩnh Đăng ra, cả hai tiếp tục ngồi làm bài. Khi cả hai ngồi xuống, thấy mọi thứ hình như khác thường, quá im lặng, nên cả hai đều nhìn lên, 3 người 8 cặp mắt đang nhìn họ. Chẳng qua là khi Hy ngã, có A lê một tiếng, nên làm gây sự chú ý với các "đồng bào" phía trên.

_Nhìn gì mà nhìn học thì lo học, ngủ thì lo ngủ đi. Hy đỏ mặt nói, xong cắm đầu vào bài. Còn người kế bên thì sau khi mọi hoạt động quay lại bình thường thì nhìn Hy dắm đuối.

_"Từ Hy, cô ấy cũng rất xinh đẹp, dễ thương, dễ thương không bằng Băng nhưng xinh thì xinh hơn Băng nhiều. Ôi sao nghĩ đến cô ta tim mình, ôi... đập nhanh hơn lúc gặp Băng thế này?" Rồi Vĩnh Đăng quay mặt đi thở gấp.

_Ê cậu kêu chị chỉ bài, xong lại quay mặt đi chỗ khác, muốn ăn giày hả?

_Không không, chỉ là tôi mỏi mắt, quay mặt đi dụi mắt thôi mà. Ôi trời một lý do củ chuối vô cùng.

_Chị Từ Hy. Vĩnh Đăng gọi nhỏ.

_Hửm???

_Nam sinh buổi sáng ngồi cạnh chị là ai vậy? Vĩnh Đăng ngập ngừng hỏi.

_Hỏi làm chi???

_Tôi hỏi để có gì làm quen thôi mà, dù gì cũng là bạn. Vĩnh Đăng nói xong, Hy nhìn Đăng không ngừng kiểu như người ngoài hành tinh.

_Cậu thích cậu ta à? Đổi gu rồi sao? Không muốn quen với em tôi nữa à? Vậy thì tốt rồi, được thôi ngay lát nữa, tôi sẽ giới thiệu cho cậu làm quen, mà nói nghe, tên đó cũng thích cậu đấy. Hy nói nhỏ vào tai Đăng.

_Cái gì? Tôi không có ý đó, ý tôi chỉ là bạn bình thường, bình thường thôi. Với lại tôi không phải gay, tôi là con trai 100% đấy. Đăng bào chữa cho mình khi nghe Hy nói.

_Ừ không thì thôi làm gì ghê.

_Ủa tên đó là.....thật hả?

_Đúng vậy, nhưng nó có đối tượng rồi, cậu có muốn cũng chẳng có cơ hội đâu. Nghe câu trả lời của Hy bất giác ai đó kêu thầm "May quá" như một phản xạ có điều kiện vậy. Có người giờ đây lòng vô cùng nhẹ nhõm, mặt thì tươi như hoa.

_Này, tuần sau đi chơi cho tụi này đi cùng được không? Ở nhà riết chán.

_Muốn thì tự hai người đi đi.

_Đi mà, đi chung cho vui, tiện thể mình hiểu thêm về nhau hơn. Vĩnh Đăng nói, Hy Nghĩ:" Tên này coi ra có vẻ là đứa đàng hoàng đây, cậu ta quen Băng cũng tốt, vậy có người sẽ giúp mình bảo vệ con em ngốc này, nên tạo điều kiện cho hai đứa chúng nó."

_Được thôi nếu muốn đi, thì trước hết chiều nay đi siêu thị xách đồ cho tôi. Ai đó vui mừng trong lòng liền gật đầu ngay.

Phía trên, nói là Kỳ ngủ, nhưng thực chất là đang nghe lén cuộc nói chuyện của Băng và Hoàng. Nghe lén cũng không phải, chỉ là hai người này nói to quá nên Kỳ tiện thể nghe luôn.

_Băng, tối nay rảnh không? Đi coi phim với tao.

_Tao rảnh nhưng không đi đâu. Tao lười đi lắm, dạo này ra đường xe cộ nhiều, ở nhà cho lành.

_Ê tuần sau mày đi chơi, cho tao đi ké được không? Tao cũng muốn đi lắm, tao chưa bao giờ đi biển cả.

_Ừm,...... được thôi, đi nhiều người càng vui.

Giờ ra về.

_Mày tìm gì vậy? Đăng hỏi.

_Cái thẻ về trưa của tao.

_Mày để đâu?

_Tao để trong cặp.

_Mày tìm kĩ xem hay mày để nó ở nhà lúc soạn bài.

_Tao có bao giờ soạn bài đâu mà quên. Hay là....... Kỳ nói xong chạy đi thật nhanh.

======================================================================================

_"Haha... giờ này chắc cậu ta đang tìm cái thẻ điên lên mất thôi." Băng vừa nghĩ vừa cười, chân đang bước xuống đến lầu 1 thì....

_Vũ Thiên Băng. Tiếng gọi vang một vùng trời, hên là trên tầng này không có học sinh, mọi người phần thì về, phần thì xuống phòng cơm. Hiện tại trên lầu 1 này chỉ còn một mình Vũ Thiên Băng và Dương Minh Kỳ, Trịnh Từ Hy thì xuống dưới trước để lấy xe, và Trương Vĩnh Đăng cũng thế. Băng vờ như không nghe, cố đi xuống dưới thật nhanh, chỉ cần ra tơi cổng là Băng thoát rồi, nghĩ vậy Băng chạy thật nhanh. Nhưng đã không kịp, Kỳ đã tóm được Băng, một người 1m50 sao chạy bằng một người 1m7 được.

_Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra. Băng vùng vẫy.

_Trả thẻ lại cho tôi. Kỳ nắm chặt tay Băng.

_Thẻ gì tôi không biết.

_Có thật là không biết. Kỳ dồn Băng vào tường, mặt áp sát mặt Băng, chỉ còn khoảng 1cm là chạm nhau. Tim Băng bỗng đập nhanh, hơi thở bắt đầu gấp hơn. Bỗng Kỳ nhìn Băng một lượt rồi bỏ Băng ra.

_Nếu cậu thích cái thẻ đó thì cứ giữ lấy, tôi không đòi lại nữa, nếu nhớ tôi quá mà cái hình trong cái thẻ đó nhỏ quá, không thể nhìn rõ thì nói tôi, tôi cho một tấm hình lớn, tha hồ mà ngắm. Đừng làm như vậy, trẻ con lắm. Kỳ nói, xong búng vào trán Băng một cái rõ đau, rồi khoe chiếc răng khểnh trê gương mặt vô cùng điển trai của mình.

_Cái gì mà trẻ con, cái gì mà nhớ cậu, ai thèm nhớ cậu chứ?

_Vậy sao lại lấy thẻ về trưa của tôi? Muốn đuổi tôi ra khỏi trường bằng cách đó sao? Quá trẻ con. Nếu muốn tôi rời khỏi đây thì tìm cách nào mà nhanh, gọn, lẹ nhất đấy, đừng phí thời gian vào những cách vô bổ. Chào. Kỳ nói xong bỏ đi, Băng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng quen, nhưng lại không quen, thuộc nhưng lại lạ.

Trung tâm thương mại.

_Này sao chị mua nhiều đồ vậy? Vĩnh Đăng cùng Từ Hy đi chợ mua đồ dự trữ cho chuyến đi chơi của mình.

_Cậu có biết là mình đi mấy ngày không? Tôi thấy nhiêu đây còn chưa đủ nữa chứ là.

_Sao chị định mua tiếp sao? Vĩnh Đăng cầm đồ nặng nề trên tay than. _Cái gì mà toàn bánh và nước không thế này???

_Này nếu cậu không muốn đi cùng tôi thì nói ngay từ đầu để tôi kêu người khác đi, giờ cậu cứ ở đấy mà lèm bèm là sao? Không xách nổi thì về trước đi. Yếu như vậy, tôi cảm thấy việc giao em gái tôi cho cậu chắc có lẽ tôi phải tính lại. Hy nói một tràng. Đăng không biết nói gì hơn, chỉ biết cắm đầu đi theo, không giám hó hé.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

_Này mày nhìn kỹ con nhỏ đấy chứ?

_Dạ rõ.

_Hành động như tao nói, nhanh, gọn lẹ.

_Dạ. Đại ca.

Trong góc tối có một âm mưu sắp được diễn ra.

_______________(CÒn nữa)________________________