Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 24




_Tại sao lại bị ép? Băng hỏi Vũ_Nước "Tô" và Dương thần Quốc của chúng ta như anh em, bên họ và ta xét về mọi mặt là một chín một mười. Trước giờ các quan hệ của hai nước tốt hơn và vững bền lâu dài đều là do hai nước có mối thâm tình truyền từ đời này sang đời khác. Ở mỗi đời, con cháu của hai nước phải thành hôn với nhau để giữ mối thâm tình đó, một là gả công chúa, hai là rước Cách Cách. Đúng ra theo tục lệ thì Công Chúa Thiên Hân khi được tròn 17 tuổi sẽ được hoàng tử nước Tô mang sính lễ qua rước về nước.

_Sao lại rắc rối vậy? Nếu vậy thì Y Nhân quận chúa gì đó đúng ra không được thành hôn cùng hoàng tử nước Tô.

_Cũng không hẳn là vậy. Trong trường hợp nước ta không có công chúa, thì quận chúa vẫn có thể thay thế.

_Sao ngươi càng nói ta càng không hiểu. Trong trường hợp không có công chúa thì quận chúa mới được vào thế, vậy thì Hân vẫn có, sao có thể....?

_Đó mới chính là điều đáng nói, tuy rằng trước khi sinh ra, công chúa đã có đính ước, nhưng vị hoàng tử nước Tô không thích công chúa, chỉ thích mỗi Y Nhân quận chúa. Vì vậy hắn đã đề ra cho hoàng thượng một quyết định vô cùng khó khăn. Một là gả quận chúa cho hắn, hai là mối thâm tình bao năm được gầy dựng bởi hai nước sẽ bị phá vỡ, và thay vào đó là một cuộc chiến tranh đẫm máu ác liệt. Vì hắn đã cương quyết lấy quận chúa, nếu không được thì hắn sẽ cướp. Nếu lúc bấy giờ nước ta đánh thì thiệt hại về người và của sẽ rất lớn, vì nước Tô cũng là một nước lớn, không những thế binh khí của họ rất tốt so với chúng ta. Tuy biết là Nhị hoàng tử yêu Y Nhân quận chúa, nhưng hoàng thượng cũng đành phải chia cắt uyên ương vì lê dân bá tánh, không thể để một mà hại đến hàng nghìn người được. Vũ giải thích.

_Ồ ra là vậy, nhưng....

Không kịp để băng nói, Vũ tiếp lời luôn. Hoàng thượng đành phong cho quận chúa Y Nhân trở thành vị công chúa thứ hai của Dương thần quốc, hiệu là "Phổ Sinh công chúa" vì cô đã hi sinh bản thân vì nhiều người, và quận chúa cũng đã tự nguyện, gả sang nước Tô để giữ vững giao tình hai nước.

_Vậy điều này...

Như đi guốc trong bụng Băng Vũ tiếp luôn. Điều này nhị hoàng tử không biết, cũng chính vì không biết rõ thực hư, nên cậu ta đã bỏ mặc hoàng thượng, sống khép kín ở "Lân Cung", suốt ngày tập võ, không giao tiếp với bên ngoài, không màng chính sự.

_Ra là vậy, hihi coi ra ngươi cũng có ích lắm nhờ? Băng móc Vũ

_Thôi tỷ, tỷ đừng trêu huynh ấy nữa, tội huynh ấy. Hân thấy thế liền nhảy vào nói đỡ.

_Uầy, chưa gì đã bênh vực hắn rồi, kiểu này là không ổn rồi. Băng chọc, làm Vũ và đặc biệt là Hân, đỏ chín mặt. Moi xong cũng kha khá thông tin hữu ích, Băng quay trở về "Lân Cung".

_Hâyza chào Tiểu Minh. Đang làm gì vậy? Băng bức vào thấy Minh đang loay hoay làm gì đó nên hỏi han.

_Là cô... à không là hoàng hậu tới thăm tôi đó sao? Tôi thật có phước mà.

_Này đừng móc nhau thế chứ, không cần gọi tôi là hoàng hậu đâu, cứ gọi như lúc trước cậu hay gọi tôi là được rồi. À mà nè, cho tôi tò mò tí nha? Mã Y Nhân là ai vậy? Vừa nghe nhắc đến cái tên Y Nhân, khuôn mặt Minh bỗng đổi sắc 360 độ.

_Sao cô lại biết cô ấy? Minh hỏi.

_Thì...... mà tại sao ta biết có lẽ không quan trọng đâu. Có việc này quan trọng hơn ta muốn hỏi cậu nè.

_Chuyện gì? Minh bắt đầu khó chịu.

_Hình như tình cảm của cậu với Chàng coi bộ không tốt cho lắm?

_Cô đừng nhắc tên đó trước mặt tôi.

_Vì sao?

_Tôi không thích.

_Không thích hay vì cậu ghét Chàng, ghét Chàng vì chia cắt cậu và quận chúa Mã Y Nhân? Lời nói của Băng như ngàn mũi dao đâm vào tim Minh, đau, nó rất đau.

_Sao cô biết được chuyện này?

_Hihi ta mà, cái gì mà ta không biết. Cậu có biết cậu đã hiểu lầm ca ca của mình không?

_Hiểu lầm sao? Không hề, rõ ràng hắn biết ta và nàng ấy yêu nhau, nhưng hắn một mực bán nàng qua nước Tô nơi đất khách quê người. Thử hỏi vậy hiểu lầm nằm ở đâu?

_Đúng là huynh ấy đã gả cô ấy cho người khác mà không phải là cậu, nhưng cậu lại không biết được một điều chính cô ấy cũng muốn làm như vậy.

_Sao nàng muốn như vậy ư? Không đời nào, nàng rất yêu tôi, nàng không thể phản bội tôi.

_Tôi không nói rằng cô ấy phản bội cậu, nhưng lý do mà cô ấy phải làm như thế là do.......bla..bla... Băng kể hết diễn biến sự việc đã được nghe từ Vũ, không chỉ thế, Băng còn thêm miếng chanh, chút ớt, tí hành ngò, làm câu chuyện phong phú hơn.

_Phù.... sự thật là vậy đấy, tôi không hề gian dối nửa lời, nếu tôi gian dối, tôi sẽ không được ở đây. Băng thề thốt, nhằm gây sự tin tưởng đối với Minh.

_Hahaha.. hahaha...Minh cười như kẻ điên loạn.

_Này cậu cười gì vậy? Không tin tôi sao?

_Hahaha... tin thì sao? Không tin thì sao, dù gì giờ đây nàng cũng đã là người của người khác, nàng đã thuộc về người khác. Cô nói cho tôi cái sự thật đáng sợ này làm gì? Sao cô không chôn dấu nó đi, cô mang ra để cho tôi đau khổ thêm ư? Minh nói trong tuyệt vọng xen chút đau thương

_Sao cậu lại nói vậy? Dù gì cậu cũng cần phải biết sự thật, cậu thử nghĩ xem, Chàng yêu thương cậu, luôn lo lắng cho cậu, tại sao cậu lại hèn nhát, chỉ để anh mình gánh chịu. Cậu tưởng đưa ra được quyết định đó là dễ dàng với Chàng lắm sao? Tôi là cũng chỉ muốn tốt cho anh em cậu thôi, tại sao cậu không chịu nghe và đau một lần, hơn là lúc nào vết thương đó cũng mang lại đau đớn cho cậu?

_Tại sao huynh ấy lại tốt số ơn tôi, người huynh ấy yêu thương thì huynh ấy sẽ thành hôn, người huynh ấy không thích thì huynh ấy gạt bỏ, còn tôi, tôi cũng đường đường là một hoàng tử, nhưng ngay cả người mình yêu thương còn không bảo vệ được, vậy thì tôi còn sống trên đời này làm gì?

_Cậu phải sống, nhất định phải sống vì cậu còn nhiều người yêu thương cậu, và cậu còn một lời hứa cần thực hiện.

_Ý cô là sao? Minh tò mò với câu nói của Băng

_Cậu có suy nghĩ gì về cái tên Ngọc Tâm? Băng dẫn lời mở đầu câu chuyện

_Ngọc Tâm sao? Tôi không hề có chút ấn tượng nào với cái tên đó.

_Haizz đúng là, uổng công người ta chờ cậu mười mấy năm nay.

_Sao? Ai chờ tôi?

_Thì,.. giờ cậu chưa nghĩ ra, vậy cứ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói cho cậu biết. Băng nói xong chắp tay sau lưng định rời khỏi "Lân Cung" _Uầy, nhưng mà có lẽ cậu không nhớ thật, vậy thôi, nếu muốn biết rõ ai chờ cậu, và là việc gì quan trọng thì giờ Dậu, vườn Thảo Anh Kỳ Thiên Cung, mọi chuyện sẽ rõ. Vậy thôi bye nha. Băng nói xong chạy mất cả dép. Còn trong khi đó Minh thì cứ đơ đơ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nữ nhân này kì lạ thật, chỉ trong thời gian không lâu, mà đã đảo cảm xúc của người khác vòng vòng như đang quay dế. Thật lạ, Minh chỉ biết nhếch môi cười rồi quay lưng đi vào trong, chờ giờ Dậu đến để biết những chuyện mình cần biết.



*Xin lỗi các bạn nha có thể cháp này hơi rối, có thể không hay, nhưng xin đừng bỏ truyện của mình, mình hứa sẽ viết hay hơn*