Nhắc tới TV, đầu tiên đúng là trong đầu Quý Nguyên hiện ra bộ《 giữa hè 》đã trở thành đề tài nóng, sẽ không là xem này bộ chứ?
Trái tim Quý Nguyên đập thùng thùng, cả người nhìn càng hiền lành hơn rồi.
Thật ra thì kêu chú có chút không đúng lắm, Chu Diễn quen gọi ba mẹ Quý Nguyên là bác trai bác gái, nhưng thật ra Chu Hoành Uy còn lớn hơn nhiều so với ba Quý nhà bọn họ, bây giờ là người đã ngoài sáu mươi. Mẹ Chu Diễn trẻ hơn rất nhiều, nhưng mà hiện tại cũng đã hơn bốn mươi tuổi, được chăm sóc tốt nhìn qua giống như mới ba mươi tuổi.
Mặc dù Chu Hoành Uy có ý giao gia nghiệp cho Chu Diễn, nhưng mà quan hệ với Chu Diễn không quá thân thiết, hai người cũng không có ai tính sẽ thân thiết với nhau hơn. Chẳng qua là cậu theo quy quỷ truyền lại cho huyết mạch thôi. Chủ nhà họ Chu chỉ còn sót một người là Chu Diễn, nhưng trong chi thứ loại người thượng vàng hạ cám nào cũng có.
Ban đầu cậu cả Chu gặp chuyện không may, cũng không thoát được quan hệ với những người trong chi thứ đó. Chu Diễn có hai chỗ khiến Chu Hoành Uy phải lau mắt mà nhìn, một là quản lý và điều khiển công ty, một cái khác chính là khi cậu xử lý quan hệ với chi thứ, ra tay mạnh mẽ vang dội gần như mới chỉ hơn một năm làm cho người ta phải phục tùng. Có không ít người ở sau lưng nói Chu Diễn có hình dáng của ông nội cậu lúc còn trẻ, so với cha mình là Chu Hoành Uy còn lợi hại hơn.
So sánh với sự cứng rắn cùng với hung hổ dọa người của Chu Diễn, cái kiểu hiền lành của Quý Nguyên lúc này mới là dáng vẻ khiến người lớn tuổi yêu thương. Chỉ cần bắt đầu từ tác phẩm mà nói, quả thật Chu Hoành Uy đã xem rất nhiều tác phẩm của Quý Nguyên, cũng đã nhìn thấy tất cả những bộ tốt nhưng mà còn chưa có xem《 giữa hè 》, nên làm giảm đi không ít lo lắng của Quý Nguyên.
"Đi vào nhà, bên ngoài rất lạnh." Chu Diễn mở miệng, lời nói ra rất thoải mái, nhưng rõ ràng không phải là nói với Chu Hoành Uy, mà là nói về phía Quý Nguyên.
Chu Hoành Uy cũng không còn trông cậy vào đứa con bất hiếu này có thể đột nhiên đổi tính đối lấy lòng mình, ngược lại ông cũng có vài chuyện muốn nói với bọn Quý Nguyên, vì vậy tháo bao tay chân bước thong thả theo bọn họ vào trong nhà.
Mặc dù Chu Diễn nói không cần mang cái gì tới đây, Quý Nguyên cũng không thể đến tay không. Ở bên kia mẹ Quý Nguyên gửi tới cho anh không ít đặc sản Thành phố J, anh chọn mấy thứ tốt nhất, mình lại mua một chậu hoa có đẳng cấp cao, anh nghe nói Chu Hoành Uy thích hoa cỏ.
Này nặng không phải là giá tiền mà là tâm ý.
Cảm giác của Chu Hoành Uy đối với quà mà Quý Nguyên mang đến như vậy lại có chút ngoài dự đoán, nhưng có cảm xúc thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Ông và Quý Nguyên đứng trước mặt chậu kia nhìn hồi lâu, thật ra thì Quý Nguyên không hiểu những thứ này, hoa là anh nhờ Trần Phàm Kiều mua từ chỗ người bạn có kinh nghiệm, trong đó hiểu rõ không nhiều lắm.
Ngược lại Chu Hoành Uy nghe thấy lại cảm thấy anh có lòng, thật sự người lớn tuổi như ông miệng nói hoa cỏ này tốt gì đó, lúc này ngồi cạnh chỉ điểm môn đạo (cách thức, môn học) cho Quý Nguyên, xem qua từng tấc của lá cây, chỗ nào tốt chỗ nào không tốt cũng nói qua một lần.
Nếu như bỏ đi Chu Hoành Uy trước kia đã đối xử với Chu Diễn như thế nào, nếu ở chung đơn giản như hiện tại mà nói, Quý Nguyên hoàn toàn không có cảm giác chán ghét với người đối diện. Chăm chỉ vùng lên, tuổi thơ của Chu Diễn cũng không thể hoàn toàn đổ hết lỗi lên người Chu Hoành Uy được. Ông là một người cha và là người chồng không tốt, đến nay không thay đổi không biến mất được, Quý Nguyên cũng không có Thánh mẫu đến mức làm người cải thiện mối quan hệ của cha con bọn họ.
Đơn giản sau đó có thể giống như vậy hòa bình nói hai câu, bình thường giống như là người qua đường không làm phiền cuộc sống của nhau, vậy cũng rất tốt rồi.
Nhưng lúc này Quý Nguyên cũng không quá xác định đến cùng Chu Hoành Uy cảm thấy chuyện kết hôn của bọn họ như thế nào.
Từ góc độ của Chu Hoành Uy nói, ông cũng bất ngờ chuyện Chu Diễn còn có thể mang theo Quý Nguyên chạy một chuyến như vậy, căn bản bây giờ Chu Diễn đã thoát khỏi khống chế của ông, có thể nói cho dù hai người bọn họ ở bên ngoài công khai chuyện kết hôn, Chu Hoành Uy cũng không có lòng tin có thể ngăn Chu Diễn lại.
Cái này không thể nào là ý kiến của Chu Diễn được, chắc là ý kiến của Quý Nguyên.
Trong lòng Chu Hoành Uy càng cảm thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện, lúc nhìn Quý Nguyên càng vừa mắt gấp đôi.
Thái độ dứt khoát của ông đến khiến Quý Nguyên kinh ngạc: "Hai người có nghĩ tới vấn đề con cái sau khi hai người kết hôn chưa?" Mở miệng câu thứ nhất cũng chưa có phản đối chuyện kết hôn này.
Quý Nguyên suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Hiện tại chuyện nhận con nuôi cũng rất tốt, lùi một bước nói, hệ thống đẻ thuê cũng tương đối hoàn thiện, nếu như muốn, hai phương pháp đều có thể được."
Chu Diễn mở miệng cứng rắn rất nhiều: "Chuyện có con hay không có con đó là chuyện của chúng con."
Quý Nguyên bóp tay cậu một cái, ý bảo cậu đừng nóng. Nói chuyện giống như thuốc. Nhưng mà ngược lại Chu Hoành Uy lại không tức giận vì thái độ này của Chu Diễn, ngược lại nhìn giống như là thói quen, ông cũng không quản Chu Diễn, chỉ nhìn Quý Nguyên nói: "Nhờ người đẻ thuê đi, tóm lại con mình không giống con người khác."
Trong mắt Chu Diễn hiện ra một tia mỉa mai, ngại Quý Nguyên nên cũng không có mở miệng nữa, tránh cho thật sự làm ầm ĩ lên khiến Quý Nguyên lúng túng bị giật mình.
Quý Nguyên gật đầu một chút.
Chu Hoành Uy đã nói: "Như vậy tùy các con, đến lúc đó hôn lễ đừng quên cho cha biết." Lời này là cố ý dặn dò Quý Nguyên, Chu Hoành Uy biết Chu Diễn cũng không giống với người quan tâm ông có ở đó hay không, rất có thể còn không muốn ông đến đó nữa đấy.
Trước khi đến Quý Nguyên còn tưởng tượng đến cảnh gậy đánh uyên ương, cao cao tại thượng, lý do từ chối không môn đăng hộ đối cũng không có xuất hiện. Ngược lại Chu Hoành Uy hòa ái dễ gần hơi đáng sợ một chút.
Nói xong chuyện kết hôn vẫn nói với anh: "Điều kiện của Ngũ Hồ vẫn chưa được, không bằng tự mình mở phòng công tác, chúng ta diễn tốt thì không thể mai một đúng không? Ba nghe nói trước kia có mấy kịch bản rất tốt đều bị đẩy đi, tại sao vậy?"
Bởi vì con trai của người là đồ chó biến thái không khống biết khống chế dục vọng.
Lời này Quý Nguyên không thể nói thẳng, dạ vâng sau đó nói mọt chút: "Bởi vì không quá thích hợp thôi." Ánh mắt lại liếc Chu Diễn một cái.
Chu Diễn ở một bên đối với vấn đề mà Chu Hoành Uy nhắc tới này hơi đen mặt.
"Nếu tiền bạc không đủ, hay thiếu cái gì thì bảo Chu Diễn chuẩn bị cho con, đã là người tiến tới hôn nhân, có cái gì che giấu." Chu Hoành Uy lấy ra khí thế bao dưỡng tiểu tình nhân ngày trước, nhưng mà nói xong lại cảm thấy có thể có không quá thích hợp, vì vậy đề tài câu chuyện xoay vòng, "Còn trẻ làm chuyện mình thích cũng không tồi, con cũng là đứa trẻ thông minh, tự mình nắm chặt là tốt."
Chu Diễn nghe không vô ông và Quý Nguyên ngồi chém gió, đứng dậy lôi kéo Quý Nguyên phải đi.
Chu Hoành Uy cũng không ép ở lại, đã nói: "Lần tới đi theo Chu Diễn trở lại dùng cơm."
Quý Nguyên gật đầu bị Chu Diễn kéo ra ngoài.
Trên đường về nhà Quý Nguyên ngồi trong xe thở ra một hơi nói với Chu Diễn: "Thì ra ba em cũng không có đáng sợ như vậy."
Đặc biệt là mấy câu về sau này, giống như là đang nói chuyện bình thường với mấy người lớn trong nhà.
Chu Diễn hủy đi sân khấu của cha mình cũng không cho người chút mặt mũi nào: "Đó là bởi vì ông ấy thật sự thật thích anh, hai bộ phim trước và 《 gió xuân say 》ông ấy đều xem qua mấy lần, lão đầu không có yêu thích khác, chồng hoa cỏ là một cái, lúc còn trẻ muốn làm diễn viên không có làm được, mình diễn không được tốt, ông nội em cũng không còn cho phép,
Vừa lúc anh đụng vào họng súng của ông ấy, nếu đổi lại nghề nghiệp, coi như đổi thành cô gái môn đăng hộ đối cũng chưa chắc ông ấy có thể nói những câu dịu dàng với anh."
Vậy anh cũng rất may mắn, Quý Nguyên nghĩ. Này dù sao cũng hơn gặp mặt mà trong lòng run sợ hoặc là phùng mang trợn mắt.
Nhưng mà cao nhất nói ra cũng là đắc chí vừa lòng rung đùi đắc ý mà nói: "Ai bảo anh ngưu bức như vậy."
Chu Diễn bật cười, bị cái bộ dáng nhỏ này của Quý Nguyên manh đến không được.
Cửa ải của Chu Hoành Uy trôi qua nhẹ nhõm đơn giản, về phần chuyện này mẹ Chu Diễn có phản đối hay không, cho dù là bà không muốn Chu Diễn kết hôn với đàn ông, nhưng Chu Hoành Uy cũng không đưa ra ý kiến phản đối gì, bà chỉ sinh ra Chu Diễn nhưng sự lúng túng về địa vị thực tế của bà ở nhà họ Chu mà nói, căn bản bà không có một chút quyền phát ngôn nào.
Vì vậy bà cũng chỉ phiền muộn gần nửa ngày, dứt khoát ném nó ra sau ót, từ đó càng cách xa Chu Diễn hơn, không quan tâm tí tẹo chuyện của cậu nữa.
Tháng tám, thời tiết nóng nhất.
Quý Nguyên mới kết thúc cảnh quay của một bộ phim, về đến nhà có một tuần lễ để nghỉ ngơi. Anh và Chu Diễn đã dọn vào nhà lớn được mua và sửa chữa xong trong năm ngoái. Trước đó quá mệt moit cũng không quản quy luật làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ ăn cơm gì đó, trên căn bản hai ngày nay vừa trở về đều là ngủ.
Buổi sáng sớm chín giờ, trong khái niệm của Quý Nguyên giờ phút này vẫn còn là sáng sớm, anh mơ mơ màng màng để Chu Diễn nửa ôm nửa níu đi đến nhà vệ sinh, khăn lông lau mặt dùng bàn chãi đánh răng điện đánh răng, cuối cùng rửa mặt được không sai biệt lắm người cũng hơi tỉnh một chút.
Quý Nguyên tựa đầu vào vai Chu Diễn, khóe miệng để cho người ta lại gần vang lên một tiếng hôn bập.
"Làm gì vậy?" Quý Nguyên cọ đến trên người Chu Diễn, cả người mềm nhũn một chút sức cũng không muốn dùng, nếu không phải là tay Chu Diễn dùng sức ôm eo anh, vào lúc này cả người đều trượt xuống rồi.
"Một lát đi ra ngoài làm vài chuyện, " tinh thần của Chu Diễn mười phần, nói xong ôm người trở về phòng, nhìn cái kiểu này là còn phải giúp anh mặc quần áo.
Vào lúc này dù gì Quý Nguyên cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, chính anh đứng ở trên đất từ trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ quần áo, thử thử rồi thay một bộ trong đó, đầu còn có chút mơ màng: "Rốt cuộc em muốn làm cái gì?"
Tâm trạng của Chu Diễn cực kỳ tốt, ném ra một điểm mấu chốt nhắc nhở Quý Nguyên nói: "Hôm nay là sinh nhật em."
Ngược lại thật sự Quý Nguyên được cho một điểm, anh vỗ tay một cái: "Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi!" Anh nói xong lại chạy ra bên ngoài, muốn đi tìm quà tặng mà bản thân đã mang về để trong rương hành lý.
Nói cách khác đây rõ ràng là hoàn toàn quên chuyện sinh nhật phải đi nhận giấy rồi.
Chu Diễn buồn bực một hơi kéo người trở lại, không tiếp tục nói lời vô nghĩa, trực tiếp mang đến cục dân chính.
Quý Nguyên ngồi trên xe nhìn chằm chằm xung quanh cửa cục dân chính, còn có chút không phản ứng kịp: "Anh nghĩ em nói đến sinh nhật lập tức đi nhận giấy là nói đùa."
"Không có nói đùa, " Chu Diễn kéo tay Quý Nguyên để trên môi hôn một cái, giọng nói dịu dàng nhưng bên trong rất đáng sợ, "Hiện tại xuống xe, hoặc là chúng ta về nhà ngủ, chính anh chọn."
Nhìn bộ dạng đồ chó của cậu chủ, nói không chừng trở về sẽ chết ở trên giường.
Quý Nguyên thức thời, lập tức buông lỏng tay Chu Diễn còn mình thì đẩy cửa xe ra, quay đầu cười rực rỡ với Chu Diễn một cái: "Đi thôi."
Cái mông của anh vẫn muốn giữ lại đầu đủ.
Nhưng mặc dù quá trình mơ hồ, chờ khi thật sự cầm tờ giấy màu đỏ trên tay, Quý Nguyên lại sờ đi sờ lại.
Có loại cảm giác tất cả đều kết thúc, lại có loại cảm giác vốn số mệnh nên như vậy, nhưng hơn nữa cảm giác vui sướng dần dần xông lên đầu.
Nguyên hồ hồ: về sau phải ngoan, bà Quý. 【 hình ảnh 】@ ông xã của Viên Viên.
Ông xã của Viên Viên: về sau cũng sẽ rất nghe lời, tâm bút! //@ nguyên hồ hồ. . . . . .
"A a a a a a a a a a a a! Tôi hoài nghi ông xã yêu đơn phương không thành trộm nick của Viên Viên! A a a a, ta không tin Viên Viên cứ như vậy kết hôn!?"
"Mẹ nó ông xã? Thì ra ông xã thật sự là ông xã sao!!!!!"
"Vừa ra mắt đã bất ngờ có tình yêu, đang đỏ lại lập tức kết hôn, xin hỏi trong giới có ai như Viên Viên?"
"Ríu rít anh, tại sao đánh ông xã, thật muốn xem người thật."
"Quả nhiên! Người kia trong nhà Quý Viên Viên chính là Thê chịu kia."
Điện thoại di động của hai người không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở có tin nhắn, hai nhân vật chính của sự kiện này đang ôm nhau hôn môi ở một chỗ yên tĩnh.
Những còn lại những chuyện trước kia hoặc là chuyện sau này, đều là nói sau.