Chó Sói Nhỏ Từng Bị Chọc Đã Sống Lại

Chương 71: Rất may mắn đi




Ngày hôm qua Vũ Dật Phi cũng xem chương trình, nhưng mà không phải là xem trực tiếp, là chiếu lại ngày hôm sau. Sau khi xem xong anh ta mới biết trước kia mình hiểu lầm rất lớn, trong não căn bản là một đống chuyện không có chứng cớ, kết quả thật ra Quý Nguyên và Chu Diễn là ngựa tre ở cửa đối diện.

Xem xong chương trình anh ta lại nhìn Trì Lập An có chút kỳ lạ: "Sao anh lại không nói rõ với em từ sớm chứ?"

Trì Lập An cũng rất oan ức: "Anh cũng không biết trước kia bọn họ ở đối diện nhà nhau."

Chu Diễn này là người ở Thành phố A, ai biết cậu còn sống ở Thành phố J chứ. Ngay cả Trì Lập An cũng mới biết hóa ra Quý Nguyên và Chu Diễn quen biết nhau như vậy. Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng phải, nếu như không phải tình huống như thế, Quý Nguyên và Chu Diễn cả đời cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau.

Quý Nguyên làm nghệ sĩ, đó là khiêm tốn dưỡng sinh lại kín kẽ, Chu Diễn làm thiếu gia, đó là lòng dạ độc ác lại kiêu ngạo. Điểm chung duy nhất của hai người là không thích ở bên ngoài mù quáng lại làm liều trêu đùa người, đây cũng là nguyên nhân tại sao hai người sẽ không có cùng xuất hiện.

Vũ Dật Phi lại nghĩ đến đoạn thời gian trước còn thường thường ở trước mặt Quý Nguyên nói bóng nói gió nhắc nhở Quý Nguyên, đã cảm thấy mình thật là ngu bức, muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Cũng không biết Quý Nguyên có nghe thấy hay không, đừng để cặp tình nhân nhỏ xảy ra mâu thuẫn gì nữa, như vậy tội của anh ta sẽ to lắm đấy.

Vũ Dật Phi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tìm người ra ngoài ăn một bữa cơm. Vừa đúng lúc anh ta và Trì Lập An ở vùng ngoại ô có một căn nhà nhỏ, lắp đặt tổng thể thiết bị là người có thể vào ở rồi, mời bọn họ ăn cơm chung coi như là cho nhà mới thêm chút không khí.

Quý Nguyên nghe trong điện thoại Vũ Dật Phi ba hoa chích chòe khoe khoang bữa cơm này, chờ đến khi cùng Chu Diễn lái đến nơi còn tưởng rằng là xe hướng dẫn vô dụng. Xe bọn họ một mạch lái đến cửa thôn, hai bên đều là đất đai xanh biếc.

"Thành phố A còn có nơi trồng rau như vậy sao?" Quý Nguyên mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, "Không phải chúng ta lái xe ra khỏi thành phố A rồi chứ?"

"Chắc là không phải, nhưng mà cũng sắp, " Chu Diễn dựa theo hướng dẫn quẹo vào đầu đường, trên đường Quý Nguyên còn nhìn thấy một bà lão cầm cái giỏ làm bằng trúc đi trên bờ ruộng, khiến cho anh nhìn chăm chú không chớp mắt.

Trong thôn không có nhiều người trẻ tuổi, tất cả đều là người cao tuổi, hơn phân nửa phòng ốc đều trống. Vũ Dật Phi và Trì Lập An cũng không biết dùng cách gì, ở đây lại mua được một phòng cũ của ông môt ông lão, cơ bản không có thay đổi lớn gì, nhất nhiều đồ vật cũ bên trong đều giữ lại, tất cả đồ vật thiết bị mới lắp đặt đều bắt chước theo kiểu cổ. Điêu khắc gỗ ở cửa sổ là tìm một vài người thợ có tay nghề cao ở Phương Nam, tạo ra vô cùng cầu kỳ.

Ở chỗ như thế này, một là không cần lo lắng đến phóng viên, hai cũng không dùng sợ những người lớn tuổi này sẽ nhận ra bọn họ.

Lái xe đi vào không có nhiều đường, Quý Nguyên đã nhìn thấy hai tay của Vũ Dật Phi để trong túi áo, đứng ở góc đường giao ló đầu nhìn ra ngoài. Vừa thấy xe bọn họ, Vũ Dật Phi lập tức giơ tay lên vẫy vẫy.

Nơi này cũng không có bãi đậu xe, nhưng mà trước nhà có một bãi đất trống không nhỏ. Trước nhà của Vũ Dật Phi có một cái ao nhỏ, chăn trải ra sàn ở cửa vuôn vắn dưới bàn đá xanh.

Quý Nguyên từ trên xe nhảy xuống, đứng ở bên ngoài cùng với Vũ Dật Phi nhìn Chu Diễn đỗ xe.

Thừa dịp Chu Diễn còn chưa xuống xe, Vũ Dật Phi nhỏ giọng hỏi Quý Nguyên: "Làm sao mà nhìn tâm tình của cậu ấy có vẻ không tốt vậy?"

"Trời sinh em ấy là gương mặt này, " Quý Nguyên giải thích cho Chu Diễn.

Thật ra thì quả thật Chu Diễn có hơi mất hứng, nguyên nhân cũng đơn giản, trong nhà có một Trì Lập An đấy.

"Lần trước lúc anh thấy cậu ấy vẫn còn cười mà, " Vũ Dật Phi tiếp tục nhỏ giọng, khóe mắt nhìn chằm chằm Chu Diễn quan sát hành động của cậu, "Nhưng mà lần trước cậu ấy cố ý bẫy anh."

Đối với cái này Vũ Dật Phi có chút để ý một chút, nhưng lại nghĩ, nếu không phải lần trước Chu Diễn đào ra cái hố kia, anh cũng không thể thuận lợi cùng thầy Trì ở chung một chỗ như vậy, từ góc độ này nghĩ lại, lại cảm thấy Chu Diễn cũng tạm được.

Nhưng Quý Nguyên lại đập vỡ hình tượng của Chu Diễn không chút lưu tình: "Cậu ấy chính là quá hư, tâm tư xảo trá."

"Ha ha ha ha, tâm tư xảo trá." Vũ Dật Phi cười to.

Vừa đúng lúc Chu Diễn mở cửa xuống xe, nghe thấy tiếng nhìn về phía Vũ Dật Phi: "Sao vậy?"

Vũ Dật Phi dừng khuôn mặt tươi cười: "Không có, không có gì."

Anh ta nhìn chung quanh, cảm giác mình không chống đỡ được ánh mắt như điện cao áp của Chu Diễn, dứt khoát kéo tay Quý Nguyên đi vào trong nhà: "Đi đi đi, sáng sớm thầy Trì đã bắt đầu nấu cơm, chờ các em."

Lời này vừa rơi xuống, Vũ Dật Phi lập tức cảm thấy một vài ánh mắt vốn bình thản rơi trên người mình trong nháy mắt trở lên nóng bỏng cả người. Làm cho anh ta sợ đến buông tay ra Quý Nguyên, chính mình chạy trước như một làn khói.

Quý Nguyên dừng bước lại quay đầu lại kéo tay Chu Diễn cùng cậu ở một chỗ ngắm nhìn bốn phía: "Không ngờ bọn họ ở chỗ này lại mua một ngôi nhà, còn làm tốt như vậy."

Nhà của hai người bây giờ rất giống với phòng nhỏ mà Quý Nguyên thuê kia, mặc dù về sau anh có suy nghĩ một chút, tài khoản khi nói chuyện gọi là "Ông xã của Viên Viên" lúc đó không thể nào trùng hợp như vậy, cộng với tiền thuê phòng cũng rẻ, đoán chừng chính là chuyện của Chu Diễn.

Thật sự là hoàn toàn không có cô phụ cái tên tâm tư xảo trá này.

Ngược lại trước kia Chu Diễn có nhắc tới chuyện đổi phòng, lúc ấy Quý Nguyên không cảm thấy cần thiết, nhà nhỏ ở không tồi, nhưng bây giờ nhìn vào lại cảm thấy nhà này Vũ Dật Phi và Trì Lập An tự tay bố trí từ không đến có tạo giác vừa hoàn toàn khác nhau.

"Phòng này của hai người xong rồi cũng không thể ở lâu dài?" Dù sao bình thường hai người cũng là rất bận rộn.

Nghe Quý Nguyên hỏi lên, Vũ Dật Phi lại từ phòng bếp chạy đến nói: "Có thể ở, về sau thầy Trì ít quay phim, anh cũng vậy sẽ giảm bớt một chút lượng công việc, ở chỗ này rất thoải mái, không khí mỗi ngày đều tốt, còn không ầm ĩ, gà vừa gáy đã thức dậy, trời tối không lâu lắm đã đi nằm ngủ rồi."

Trì Lập An đi theo Vũ Dật Phi đi ra, trên cổ còn mặc tạp dề, bộ dáng rất thú vị, anh ta ra ngoài chào hỏi hai người khách.

Chu Diễn vốn là đứng ở sau lưng Quý Nguyên, vào lúc này lập tức dời bước chân một chút, nửa chắn phía trước Quý Nguyên.

Bình thường Trì Lập An nói Chu Diễn là người rất chững chạc, bởi vì quan hệ gia đình của hai người không chỉ mới gặp nhau một lần mà đã sớm gặp nhau. Khi đó thái độ của Chu Diễn với anh hay với người khác cũng không khác, cho nên Trì Lập An mới đầu sẽ không suy nghĩ đến chuyện cái loại chuyện sống lại vô lý này đâu.

Nhắc tời chuyện đời trước cũng đơn giản, anh ta và Quý Nguyên đều là ở cửa vô ích hổi lâu, cảm thấy đối phương là đối tượng đáng để tin yêu, vì vậy trong lòng có thử một lần. Lại không thấy yêu đến chết đi sống, cũng không có tình đến nồng cháy đến mức không có cách nào tự kềm chế, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ là tán thưởng mà sinh lòng hảo cảm. Đó cũng không phải thật thích, Trì Lập An và Quý Nguyên đều hiểu.

Cho nên từ góc độ nhìn xem của Trì Lập An và Quý Nguyên, bọn họ cũng đã sớm bỏ xuống chuyện lúc trước, cảm thấy không có cái gọi là như vậy rồi.

"Tất cả ngồi đi, một lát dọn cơm, tay nghề của anh cũng thường thôi, đều là học theo thực đơn, nhưng mà cũng không còn biện pháp, "Trì Lập An không trả lời Chu Diễn là không vui mừng, tự nhiên đổi sang đề tài khác đi, "Nơi này cũng không còn quán cơm, nếu các em không muốn đói bụng cũng chỉ có thể ăn thức ăn anh làm mà thôi."

Vũ Dật Phi ở bên cạnh mắt lấp lánh vô cùng nể mặt: "Thầy Trì nấu cơm vô cùng ngon, so khách sạn năm sao cũng không tồi, anh ất chính là khiêm tốn."

Mấy người ngồi xuống trước bàn, Vũ Dật Phi và Trì Lập An bưng món ăn ra. Món ăn đều là món ăn gia đình, một khoai tây thái sợi chua cay, một canh xương, một thịt kho, một trứng xào cà chua, còn dư lại một ruột già xào lăn.

Bên trong này Chu Diễn biết làm hai món, khoai tây thái sợi chua cay và canh xương. Cậu cầm đũa lên gắp một miếng nếm thử, a! @#$%$@, thực là ngon ăn.

Cơm nước xong, Vũ Dật Phi đuổi Chu Diễn cùng Trì Lập An đi ra ngoài câu cá, mình và Quý Nguyên chạy đến ghế mây ở sân sau ngồi uống trà, trên sân mân mê một lần bộ trà cụ thật ra thì chính là vì nói chuyện phiếm.

"Anh xem cái chương trình phỏng vấn kia rồi, " Vũ Dật Phi sợ lỗ tai thính của Chu Diễn, vẫn như cũ chỉ dám nhỏ giọng nói, "Thì ra Chu Diễn tốt như vậy à?"

Anh ta lại cảm thấy Chu Diễn đặc biệt đáng sợ ấy.

"Ở trên chương trình em không có ý nói đến thói hư tật xấu của em ấy, " Quý Nguyên đang cầm ly trà, không có ngại Vũ Dật Phi, giọn nói thường, "Có những lúc cậu ấy cũng vô cùng đáng ghét, mỗi ngày muốn đạp em ấy 800 cái."

Nghe Quý Nguyên nói như vậy, Vũ Dật Phi lại kéo trở về: "Anh cảm thấy Chu Diễn còn được, dù sao tuổi còn nhỏ, hơn nữa trong nhà có rất có điều kiện, anh thấy tính cách của cậu ấy vẫn còn coi là tốt, " anh ta nghĩ nửa câu phía sau có hơi yếu, vì vậy cộng thêm một giới hạn, "Đối với em coi như tốt."

Quý Nguyên không biết xấu hổ: "Tất nhiên, em đây tốt như vậy, đương nhiên em ấy sẽ phải đối tốt với em rồi"

Nói xong cùng Vũ Dật Phi liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng cười lên ha ha ha.

"Tiết tháo của em rụng hết rồi!" Vũ Dật Phi nói, "Cẩn thận anh đăng Weibo vạch trần em."

Vũ Dật Phi là một bát quái tinh, nói chuyện lập tức lại bại lộ.

"Vậy bình thường cậu ấy có thích đi chơi không?" Anh ta hỏi, "Bình thường vẫn có người ở bên cạnh thầy Trì gọi anh ấy đi chơi, nhưng mà hiện tại cũng không đi."

"Có, nhưng căn bản buổi tối về nhà sẽ không ra ngoài nữa, thỉnh thoảng sẽ trở về chỗ cha của em ấy thôi." Quý Nguyên nói.

"Cái tác phong sinh hoạt này cũng quá khỏe mạnh đi?" Vũ Dật Phi vỗ đùi, "Thầy Trì nên học tập."

"Đó là bởi vì thầy Trì lớn tuổi hơn một chút a, " Quý Nguyên nói, "Thứ nhất là Chu Diễn ghét cái loại chuyện xã giao này, thứ hai là trước mắt cũng không có chỗ nào cần xã giao, qua hai năm nữa cũng không giống vậy."

Cùng lúc đó, hai người bị đuổi đi câu cá đang ngồi ở bờ hồ, không nói một lời, không nhận ra xấu hổ.

Một lát sau Trì Lập An mở miệng nói trước: "Không cảm thấy thật xui xẻo sao?"

Chu Diễn quay đầu nhìn anh ta, Trì Lập An nói xong nửa câu sau, "Chết vì bão tuyết."

Chu Diễn nắm cần câu trong tay: "Ngược lại thật ra tôi lại cảm thấy rất may mắn."

Cách một bức tường bên trong sân đột nhiên truyền đến tiếng cười khoa trương của Vũ Dật Phi và Quý Nguyên, Trì Lập An ngẩn người lại gật đầu: "Là rất may mắn."
nữa em cũng không giống người đặc biệt sẽ làm việc nhà, cho nên tôi còn tưởng[/quote]