Kỳ thật Quý Nguyên hiểu rất rõ tính cách của mình thật ra thì anh không chịu được những người giả Tiếu Diện Hổ, chẳng qua lúc này chính là tạo cho mình thêm chút khí thế.
Mà vốn tưởng rằng Chu Diễn sẽ bị mình hù dọa lại nhếch môi cười một cái, vốn trong tầm mắt là một mảnh, lập tức không che giấu chút nào tà khí mang tới. Nếu để Quý Nguyên đi gặp Trì Lập An, Chu Diễn đã sớm chuẩn bị tâm lý khi chuyện phát triển theo hướng này rồi.
Ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào Quý Nguyên, ánh mắt chứa đầy dục vọng cũng có ánh mắt của tình thế bắt buộc, Chu Diễn không có lập tức nói chuyện, mà ngồi thẳng người lại, lại ghé đầu quá hôn một cái lên khuôn mặt có thịt mềm mại của Quý Nguyên.
"Tí nữa trở về em sẽ nói với anh, " cậu nhỏ giọng nói, "Ở đây không quá tiện."
Chu Diễn là chỉ Ngô Lượng lái xe ở phía trước.
Quý Nguyên cũng đi theo nhìn Ngô Lượng một cái, nhưng mà trong lòng trống đánh thình thịch không có lý do. Giống như trái tim bị người ta hung hăng nắm lại, giống như trong nháy mắt trái tim không nghe theo sự khống chế của mình.
Kể từ sống lại, lo lắng của anh từ khi đối mặt Chu Diễn cho tới nay phần lớn đều hình thành trên cơ sở Chu Diễn thật sự là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Nếu đổi thành cái người bá đạo lại cường thế gặp trong nhà vệ sinh đời trước, nửa đêm Chu Diễn còn trèo tường vào phòng ở khách sạn đó, anh hoàn toàn không có nắm chắc cũng không có lòng tin có thể bắt bí đối phương.
Hiện tại chợt Chu Diễn biểu hiện ra trạng thái trước khi sống lại, Quý Nguyên lập tức cảm thấy có chút không thể chịu được cậu.
Rõ ràng nên cảm thấy chột dạ là Chu Diễn, nhưng mà trước đó Quý Nguyên ở bên cạnh đã cảm thấy đứng ngồi không yên một phen.
Ngô Lượng lái xe ở phía trước không hề hay biết không khí ào ào vũ bão cùng với biến hóa rất nhỏ ở đằng sau, một lòng chỉ nghĩ muốn giới hạn luật pháp cho phép lái xe nhanh một chút, mình sẽ về nhà nhanh hơn một chút, để cho cặp tình nhân nhỏ không cần phải kìm nén nữa.
Cho nên xe này nhanh hơn không ít cho với bình thường, lúc về đến nhà Quý Nguyên còn chưa nghĩ ra rốt cuộc muốn đối phó với Chu Diễn thế nào trong nháy mắt lại để cho mình cảm thấy có chút xa lạ.
Chu Diễn xuống xe trước, đứng ở phía dưới mở cửa xe cho Quý Nguyên, lại đưa tay về phía anh nói: "Xuống xe thôi."
Quý Nguyên do dự một chút, còn tiện tay nắm lấy một tay của Chu Diễn, tay của hai người vừa khẽ đụng vào, lập tức Chu Diễn quay ngược lại nắm chặt lấy tay của Quý Nguyên, Quý Nguyên kéo ra một cái, không có kéo ra được.
Ngô Lượng nhìn về phía anh một cái, rồi sau đó rất nhanh đã lái xe đi như một làn khói. Một tay Chu Diễn kéo rương hành lý, một tay cầm thật chặt tay của Quý Nguyên, sau đó nắm tay hai người để vào trong áo khác của mình để sưởi ấm.
Ngô Lượng đi, chính mình lại trở lại trong hoàn cảnh quen thuộc, Quý Nguyên thoáng buông ra một chút, lẩm bẩm nói: "Người đi rồi, bây giờ em có thể nói chuyện rồi, chớ trốn tránh vấn đề, nghe chưa?"
Chu Diễn lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong khi chờ thang máy giọng nói dịu dàng hỏi Quý Nguyên: "Có mệt hay không, sau này ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt?"
Một lần nữa Quý Nguyên trừng mắt liếc cậu một cái, không nói, nói rõ có chút giận dỗi.
Vì vậy Chu Diễn dừng một chút, rốt cuộc nói ra mấy lời mà Quý Nguyên muốn nghe lại có chút sợ hãi không muốn nghe: "Chuyện lúc trước cũng đã qua, hiện tại không phải hai người chúng ta đang rất tốt sao?"
Cho dù là Quý Nguyên đã tự cho là đã chuẩn bị đẩy đủ tâm lý rồi, nhưng mà lúc này cũng bị chấn kinh đến không nói ra lời.
Thế nhưng Chu Diễn cũng thật sự sống lại!
Quý Nguyên lại nhớ lại từ lúc bắt đầu mình gặp lại Chu Diễn đến bây giờ, trên đường còn mở miệng giáo dục một chút, lại vẫn đắc chí cảm thấy mình đã thu được thành công lớn, cảm thấy đồ chó cái này nghe lọt được, còn tưởng rằng mình có thể cải tạo mầm mống phần tử tội phạm ẩn bên trong đấy. Không ngờ thật ra thì toàn bộ quá trình đều là đồ chó đang giả vờ nhu thuận, trong lòng anh chính là cái người thập phần không nói được đạo lý lại là người độc ác lại tiếu lý tàng đao (trong nụ cười có dấu đao) gì đó mà đời trước mình gặp phải.
Như vậy mà xem, Quý Nguyên chỉ muốn đưa cho chính mình hai chữ: thật ngu!
Tức xong rồi chính là uất ức.
Chu Diễn coi anh đang làm xiếc khỉ đấy?
Mặc dù nhanh như vậy Quý Nguyên có thể bỏ qua chuyện cũ cho Chu Diễn, cũng là bởi vì anh cảm thấy mọi chuyện đời trước đều do Chu Diễn đời trước làm, cùng Cẩu Thặng đời này không có nửa xu quan hệ. Nhưng anh lại bị cái thực tế nặng nề lúc này tát cho một bạt tai.
Tức giận, giận đến giống như quả bóng đang căng lên rồi.
"Ai muốn sống thật tốt với em!" Quý Nguyên tức giận, có chút không lựa lời nói, trong lòng tràn ngập cảm giác muốn bốc hỏa, vừa mở miệng đã trực tiếp đâm vào chỗ đau của Chu Diễn.
Căn bản chính anh cũng chưa kịp phản ứng, nếu bị đổi thành cái dáng vẻ ngăn trong nhà hàng kia của Chu Diễn căn bản sẽ không dám mở miệng kích thích Chu Diễn như vậy. Lúc này dám nói lời như vậy, còn là bởi vì được Chu Diễn cưng chiều quá nên quên, tất cả lá gan đều cho căng lớn rồi.
Quý Nguyên dùng sức rút tay ra, thiếu chút nữa làm rách túi áo khoác của Chu Diễn rồi. Áo khoác ngoài giá cả xa xỉ cũng bị nhăn hơn một chút, lúc này Quý Nguyên đưa lưng về phía Chu Diễn, không nhìn thấy ánh mắt của Chu Diễn bởi vì một câu này của anh mà thay đổi, đen kịt giống như là muốn nuốt người.
"Không cùng em thật tốt còn có thể như thế nào?" Chu Diễn hỏi anh, giọng nói hoàn toàn là bình tĩnh trước giông bão.
Quý Nguyên quay đầu không sợ hãi chút nào nhìn cậu, một đôi mắt bình thường liếc nhìn Chu Diễn là có thể khiến cho cậu mềm lòng, hiện tại dáng vẻ nhìn chằm chằm người ta cũng làm cho Chu Diễn có chút không chịu nổi, mặc dù lúc này những lời Quý Nguyên đều đâm vào trong lòng.
"Anh có thể là được nhiều thứ nếu không có em lắm, " Quý Nguyên nói, "Trời cao biển rộng, thế giới không có em còn có thể không chuyển động à."
Lời này có chút trái lương tâm, ít nhất trong lòng Quý Nguyên biết hiện tại mình không có khả năng vạch rõ ranh giới với Chu Diễn, anh không bỏ được. Nhưng mà loại thời điểm này chính là không thể để đồ chó nhìn thấy một bộ tình thế bắt buộc, mình chỉ có thể bị động tiếp nhận cái loại sự thật bị người ta lừa dối này đâu.
Thang máy đinh một tiếng dừng ở lầu năm, động tác nắm tay và kéo rương của Chu Diễn vẫn không thay đổi như cũ, thậm chí sau khi nghe xong lời nói của Quý Nguyên vẫn còn đi ra khỏi thang máy trước, cũng đứng lùi ra bên cạnh, nhường đường cho Quý Nguyên một chút, rồi sau đó giống như thương lượng nói với Quý Nguyên: "Anh ra ngoài trước, chúng ta có chuyện gì về nhà lại nói."
Nói xong Chu Diễn cũng chỉ nhìn Quý Nguyên, cũng không có ý sẽ ra tay xách người ra ngoài.
Tối hôm nay ít nhất phải cùng cậu ấy chia phòng ngủ. Trong lòng Quý Nguyên còn âm thầm hạ quyết tâm cho mình, cái gì mà sau gặp lại sau khi tiểu biệt củi khô lửa bốc, cũng có thể là một dạng khác.
Về phần những thứ đồ khác, Quý Nguyên bây giờ còn chưa có có phát hiện có gì không đúng. Nói thí dụ như thế nào tính tình của Chu Diễn trở nên tốt như vậy, nói thí dụ như ánh mắt đè nén của Chu Diễn hiện tại đến cùng là có chuyện gì.
Chờ đến khi Quý Nguyên sải bước ra thang máy, lúc bước hai ba bước bước vào cửa phòng, Chu Diễn mới từ phía sau anh kéo rương hành lý giống như một ngọn núi ngăn phía sau lưng Quý Nguyên. Đến lúc này Quý Nguyên mới nhận thấy được có điểm gì đó không đúng đã bị ngăn chặn đường lui, căn bản không có chỗ để chạy.
Không đường có thể lui vậy cũng chỉ có thể đi về phía trước, Quý Nguyên mạnh mẽ trấn định lại, đầu tiên là một cái tay ở trên tường sờ soạng mấy cái muốn mở đèn, sau khi mở đèn thì lập tức chạy vào trong phòng mình đi, sau đó cũng không thể để cho đồ chó vào cửa.
Nhưng khi đầu ngón tay của anh vừa mới đụng phải công tắc điện, trước hết một bàn tay khác từ phía sau anh dùng sức phủ lên mu bàn tay anh. Tay Chu Diễn đè lên tay Quý Nguyên, bật lên đèn ở cửa ra vào.
Một tay khác của Chu Diễn đã mở rộng ra rồi rương hành lý, khi đóng cửa lại cũng khóa luôn từ bên trong.
Mà Quý Nguyên không còn kịp rút tay của mình ra nữa, lập tức cảm thấy lực đạo trên tay của Chu Diễn không bớt đi mà lại tăng lên, bàn tay của cậu nắm thật chặt hơn nữa còn cầm tay của Quý Nguyên đặt lên đỉnh đầu của cậu, hình thành một cái tư thế từ phía sau lưng ngăn chặn động tác của anh.
"Em thích ăn đòn phải không?" Quý Nguyên vừa hoảng hốt vừa mất hứng, mở miệng chính là một câu lời mắng người.
Cả người Chu Diễn đều là áp suất thấp, đầu cậu nghiêng một cái, nương đến Quý Nguyên trên đầu vai, gần như giọng nói dán sát vào lỗ tai Quý Nguyên, lúc nói chuyện khí nóng thở ra làm cho lỗ tai của Quý Nguyên cũng phát run, tiếp theo là một mảnh nung đỏ, nóng đến không chịu nổi.
"Làm sao anh không thể nghe lời một chút?" Bên trong giọng nói của Chu Diễn là một tiếng thở dài không thể làm gì hơn.
Đầu Quý Nguyên ông ông ông, bây giờ đồ chó còn dám trách mình không nghe lời?
Anh hận hiện tại mình không thể quay đầu lại, nhìn xem anh sẽ không chỉ dùng một quả đấm giống nhau làm cho cậu đẹp mắt.
Ừ, muốn đánh không thể đánh mặt, loại thời điểm này Quý Nguyên còn phân tán một chút suy nghĩ ra ngoài để nghĩ cái loại vấn đề nhàm chán này, muốn đánh cũng muốn đánh bụng, cơ bụng của đồ chó là từng khối từng khối, nhiều không biết chống đỡ.
"Hiện tại gạt người là em, em còn trách anh sao?" Quý Nguyên dùng sức đẩy mấy cái, hiện nhưng Chu Diễn giống như một quái thú mạnh mẽ, hoàn toàn không để sức lực của anh ở trong mắt, một tay ngăn cản anh nhẹ nhàng linh hoạt giống như là bóp cải trắng vậy, làm cho Quý Nguyên cắn răng nghiến lợi hỏi, "Em có chịu buông ra không hả?"
"Em buông lỏng ra anh sẽ không chạy?" Chu Diễn hỏi.
"Dĩ nhiên chạy." Quý Nguyên nói thật.
"Vậy em không buông ra." Chu Diễn không chỉ có không buông ra, nâng tay đồng thời đè cái tay còn lại đang chuyện động kia của Quý Nguyên xuống tường, đến đây, Quý Nguyên Chính thức trở thành một con cá có thể giãy giụa trên thớt.
Chu Diễn một chút cũng không có thấy thẹn đối với thân phận biến thái, tại loại thời điểm giương cung bạt kiếm như thế này lúc nhìn thấy thịt trên cổ Quý Nguyên còn đang giãy giụa này, còn không nhịn được cúi đầu cắn mấy miếng, cũng nhỏ giọng nói: "Phơi nắng đen một chút."
Quý Nguyên đối với cái loại tình huống mà trong trạng thái bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể cãi nhau đã không biết nên nói gì: "Em làm anh tức chết rồi."
Chu Diễn hôn xong gáy anh lại đi hôn lên má anh, ở đây trong khoảnh khắc này cậu nói: "Cái người này há miệng cũng làm em tức chết rồi."
Quý Nguyên sửng sốt, người này làm sao lại là anh rồi hả?
"Anh không có em cũng có thể trôi qua thật tốt, em không hoài nghi chút nào, về sau thế giới của anh không có em cũng vẫn sẽ chuyển động, em cũng không nghi ngờ như vậy, " Ngoài ý muốn lúc Chu Diễn nói ra những lời này khiến Quý Nguyên nghe được một chút chua xót trong lòng.
Loại tâm tình này Quý Nguyên hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy trên người Chu Diễn.
Chu Diễn từ phía sau ôm thật chặt Quý Nguyên, rốt cuộc cũng từ từ buông gông cùm xiềng xiếc tay Quý Nguyên ra, vừa nói tiếp nửa câu lúc trước: "Nhưng mà sau khi em rời khỏi anh, không thể nào trôi qua được, thế giới của của em sau khi anh rời đi sẽ không chuyển động nữa."
Rốt cuộc Quý Nguyên cũng có thể quay đầu lại, lần đầu tiên anh nhìn thấy chính là ánh mắt hung ác nhưng lại rất bất đắc dĩ của Chu Diễn.
Chu Diễn vẫn là cái Chu Diễn ăn thịt người đó, nhưng lại không phải là Chu Diễn sẽ ra tay độc ác đối với Quý Nguyên đó. Cho dù trong miệng Quý Nguyên nói ra điều gì có thể khiến cho cậu giận điên lên, Chu Diễn vẫn sẽ không dùng sức cũng không bỏ được mà ra tay như cũ.
Vốn Quý Nguyên nên khẳng khái hung hồn lại cảm thấy mất hứng, vì vậy lại có chút không biết phải làm sao.
|