Cho Phép Anh Thích Em

Chương 64





Edit: Vân

Beta: Tà + Huyên

 

Lâm Lung vùi đầu xem thực đơn trước mặt, nghe đối phương hờ hững nói một câu: "Vậy em định khen thưởng cho anh cái gì đây?"

 


Khen thưởng? Khen thưởng gì cơ?

 

Lâm Lung ngẩng đầu lên, nhìn anh không hiểu.

 

Từ Ứng Hàn nói như chuyện đương nhiên: "Khen thưởng cho sự vững chắc của anh ấy."

 

Lâm Lung: "..." Thật không biết phải nói anh tự tin hay là tự luyến nữa.

 

Cô cười với Từ Ứng Hàn, bất đắc dĩ nói: "Đội trưởng, em thấy anh bây giờ khác lúc em mới gặp anh lắm."

 

"Khác ở đâu?" Từ Ứng Hàn lật qua trang thực đơn khác rồi ngẩng đầu lên.

 

Lâm Lung cảm khái: "Lúc em mới quen anh, anh không biết mình đáng sợ thế nào đâu." Chàng trai đối diện nhìn cô, cô gái nhỏ phải mau đổi lời, "Là rất lạnh lùng, rất vững vàng."

 

Trong tâm khảm của fans, từ khi ID Phoenix xuất đạo thì luôn bình tĩnh, chưa bao giờ hoảng hốt.


 

Dù mới tham gia giải đầu, anh cũng nhanh chóng trưởng thành, trở thành trụ cột của chiến đội. Trong giới eSports nhộn nhịp này, anh được vô số người xem là tuyển thủ eSports mẫu mực. Không kể thi đấu chật vật thế nào, trên mặt anh không bao giờ thấy được tí uể oải hay suy sụp nào.

 

Vì vậy Lâm Lung cũng từng cảm thấy như những người khác, cho rằng cuộc sống Từ Ứng Hàn chắc cũng chỉ có dáng vẻ kia, với bộ mặt lạnh như băng, mỗi hành động đều được tính toán chuẩn xác như khi thi đấu, sẽ không bao giờ làm những việc gì vô nghĩa.

 

Thật không ngờ, giờ cô mới phát hiện, anh cũng giống như những chàng trai khác ngoài đời, cũng biết chọc cười, cũng biết trêu đùa.

 

Không hề lạnh lùng chút nào.

 

Sau khi nghe Lâm Lung lải nhải miêu tả, Từ Ứng Hàn rốt cuộc cũng nể tình nhìn cô.

 

Anh nói hết sức nghiêm túc: "Em suy nghĩ quá nhiều rồi."

 

Nói xong, anh nói thêm một câu: "Anh chỉ vậy với em thôi."

 

Lúc Lâm Lung nhìn anh, chàng trai đã cúi xuống lật xem thực đơn trong tay, dường như không thấy những lời nói này có vấn đề gì.

 

Chút ngọt ngào trong lòng cô gái nhỏ từ khi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa tan.

 

Ước gì ngày hôm nay trôi qua chậm thật chậm.

 

Nhưng mà Lâm Lung cũng biết bọn họ xin nghỉ được một ngày đã không dễ dàng gì, cho nên không thể tham lam. Đợi hai người ăn trưa xong, cô liền nói với Từ Ứng Hàn: "Đội trưởng, chúng ta về nhà chung đi."

 

"Còn sớm mà." Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ.

 

Lâm Lung lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua em chưa luyện tập, hôm nay lại chơi lâu vậy, đủ rồi."

 


Từ Ứng Hàn nhìn cô thật lâu. Anh cũng không phải chưa từng thấy người khác yêu đương, đặc biệt là trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, rất nhiều cuộc chia tay diễn ra bởi không có nhiều thời gian bầu bạn cùng nhau. Rõ ràng có bạn trai, nhưng một tháng số lần được gặp gỡ quá ư hiếm hoi.

 

Sự nghiệp của tuyển thủ chuyên nghiệp rất dài, nhưng có người chỉ theo được 2, 3 năm.

 

Cho nên đa số mọi người đều muốn nhân thời gian mấy năm này cố gắng tranh đấu, thường sẽ để bạn gái một mình.

 

Lúc này, Từ Ứng Hàn đột nhiên có chút vui mừng, cô cũng là một tuyển thủ chuyên nghiệp.

 

Ít nhất, ngày nào anh cũng có thể gặp cô, sóng vai tác chiến cùng cô.

 

"Được, chúng ta về thôi." Từ Ứng Hàn đứng dậy.

 

Hai người ra khỏi khu mua sắm, đi đến bãi đỗ xe của khu vui chơi. Sau khi tìm được xe của Từ Ứng Hàn, hai người lên xe. Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn Lâm Lung, hỏi lại lần nữa: "Em thật sự không muốn đi chơi nữa à?"

 

"Không ạ." Lâm Lung nhìn khu vui chơi cách cửa xe không xa, đột nhiên nói: "Dù có muốn chơi cũng phải đợi đến khi chúng ta thắng Chung kết Thế giới đã."

 

Chàng trai khẽ cười một tiếng, khởi động xe.

 

Lâm Lung thấy anh không lên tiếng, hỏi: "Đội trưởng, anh muốn cái cúp đó không?"

 

"Vậy em cho rằng anh nỗ lực phấn đấu vì cái gì?" Giọng Từ Ứng Hàn dửng dưng, nhưng Lâm Lung không thấy trong lòng anh cũng lạnh nhạt được như vậy.

 

Nói đến Chung kết Thế giới, toàn bộ server Trung Quốc đều không thể nào quên được.

 

Trừ server Hàn Quốc, server mạnh nhất thì chiến đội Trung Quốc cũng từng hai lần được vào chung kết.

 

Nhưng không nâng được cúp vô địch.

 

Bao nhiêu tuyển thủ eSports vì chiếc cúp kia mà dâng hiến thanh xuân của mình.

 

Lâm Lung ngồi bên ghế lái, nhẹ giọng nói: "Trước kia em luôn muốn cầm cúp Chung kết Thế giới là bởi muốn chứng minh với Lâm Diệc Nhượng em cũng mạnh, nhưng mà bây giờ, em muốn cố gắng với mọi người, muốn cùng đứng trên võ đài cao nhất, cùng nâng chiếc cúp kia."


 

Đột nhiên, chiếc xe đang chạy phanh gấp lại.

 

Lâm Lung nghiêng cả người về phía trước, may có dây an toàn giữ cô lại. Lúc cô nhìn sang Từ Ứng Hàn, chàng trai cũng quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh sáng lên, lại sắc bén, phát ra loại ánh sáng không diễn tả được.

 

"Lâm Lung, đừng trêu anh." Từ Ứng Hàn sờ má cô, nghiêm túc nói.

 

Không ai có thể hiểu được cảm giác của Từ Ứng Hàn lúc này, người anh thích ngồi bên cạnh, nói một cách kiên định rằng sẽ cùng anh biến giấc mơ anh theo đuổi trở thành hiện thực.

 

Mơ ước gọi là mơ ước bởi anh vẫn luôn nỗ lực vì nó.

 

Hiện tại, trên con đường này, có một cô gái tên Lâm Lung nguyện ý đi cùng anh.

 

Lâm Lung nhìn ánh mắt anh, rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa trong đó.

 

Bởi vậy, trên đường về, hai người yên tĩnh lạ thường, dù là ai cũng không nói lời nào. Quãng đường lái xe hết hơn một giờ, Lâm Lung đã ngủ rồi.

 

Khi Từ Ứng Hàn đỗ xe vào hầm đỗ xe của nhà chung, quay đầu nhìn cô gái nhỏ ngủ yên tĩnh, cảm thấy hạnh phúc không kể xiết.

 

Đúng là trúng tà rồi.

 

Nghĩ vậy, anh lấy một bao thuốc từ trong xe, bóc bao lấy một điếu rồi xuống xe yên lặng hút.

 

Anh hút một điếu chưa xong liền nghe thấy tiếng đóng cửa xe, anh thò đầu ra sau cột đá, thấy cô gái nhỏ đang nhìn đông nhìn tây. Anh vừa ló ra đã bị cô nhìn thấy.

 

Lâm Lung chạy tới, lúc đến chỗ anh, mặt có vẻ hơi yên tâm một chút.

 

Từ Ứng Hàn thấy vậy, hỏi: "Sao thế?"

 

"Em cứ tưởng anh về nhà chung trước rồi." Lúc Lâm Lung nói lời này giọng khá vui vẻ.

 

Bởi vì chuyện này không phải chưa có, trước đây Vương Ngọc Đàn ra ngoài mua đồ cùng anh, cuối cùng lại ngủ trên xe, vậy là anh bỏ mặc cậu ta trên xe luôn.


 

Nếu không phải buổi tối có đấu luyện, Chu Nghiêu hỏi SP ở đâu thì không biết Vương Ngọc Đàn còn ngủ tới lúc nào.

 

Khi cô đi tới, Từ Ứng Hàn đã dập nửa điếu thuốc còn lại trong tay, nghe cô nói liền biết cô đang nghĩ gì. Khóe miệng anh chợt cong lên, cười nói: "Em và cậu ta giống nhau sao?"

 

Vương Ngọc Đàn lúc này không biết mình đã bị cho ra rìa, hắt xì liên tục trong nhà chung.

 

Cậu ta cầm khăn giấy lau lau mũi, còn rất vui vẻ nói: "Là ai đang nhớ mình hay sao ấy."

 

Gò má Lâm Lung lại ửng lên. Má cô cả ngày hôm nay giống như đèn báo động cao độ vậy, lúc nào cũng đỏ như thoa phấn được.

 

"Đội trưởng, anh phạm quy rồi." Giọng Lâm Lung có chút não nề.

 

Từ Ứng Hàn vung tay ném tàn thuốc vào thùng rác cách đó không xa, "Phạm quy gì cơ?"

 

Lâm Lung thầm thở dài. Anh cứ vậy, em thật không biết phải kiềm chế lòng mình thế nào. Có trời mới biết, hôm nay cô muốn ngã nhào vào lòng anh bao nhiêu lần.

 

Nhưng nghĩ đến hậu quả của hành động đó, Lâm Lung vội vàng đi về phía trước.

 

Lúc hai người đến cửa nhà chung, Lâm Lung chỉ vào trong, hỏi: "Hay là chúng ta vào cách nhau mấy phút đi?"

 

Vào cùng nhau như vậy rất dễ khiến người ta nghi ngờ.

 

"Không cần." Chàng trai từ chối không chút do dự.

 

Lâm Lung vẫn muốn khuyên anh, nhưng lại bị Từ Ứng Hàn kéo vào. Hai người đứng ở cửa, nếu có người đứng ở cửa sổ nhìn sang, nhất định sẽ thấy hai bọn họ.

 

"Đội trưởng, anh làm gì thế?" Lâm Lung muốn rút tay mình về, nhưng lại bị anh nắm chặt.

 

Từ Ứng Hàn lúc này nhìn có vẻ vô tình, yên lặng nhìn cô, sau đó mới hỏi: "Không phải em nói cần suy nghĩ sao, bây giờ suy nghĩ thế nào rồi?"

 

Lâm Lung đột nhiên cảm thấy anh đang thừa nước đục thả câu, biết cô sợ bị người khác nhìn thấy liền không để ý gì mà kéo tay cô trước cửa nhà chung. Đây là anh sợ người khác không biết giữa bọn họ có gì sao?

 

Cô thấp giọng nói: "Anh không thể vô lại như vậy được."

 

Thế nhưng Từ Ứng Hàn chợt sáp lại gần cô, nghiêm túc nói: "Anh là vậy đấy."

 

"Từ Ứng Hàn, anh buông tay ra." Lâm Lung lại gấp gáp nhìn về phía trong, cũng may lúc này không ai thấy bọn họ.

 

Chàng trai trước mặt đã đưa ra quyết định, anh nói: "Nếu em không cho anh câu trả lời, chúng ta sẽ đứng mãi ở đây." Anh cũng biết mình vậy là quá mức ỷ mạnh, cho nên nói xong câu này, giọng anh bỗng trở nên dịu dàng, còn mang theo chút dụ dỗ, nhẹ nhàng hỏi cô: "Anh biết em cũng thích anh, em còn đang do dự cái gì nữa?"

 

Lâm Lung tròn mắt nhìn anh.

 

"Em sợ anh không thể bảo vệ tốt cho em sao?" Trên mặt Từ Ứng Hàn hiện lên mấy phần hối hận, có lẽ anh nên xác định tâm ý của mình sớm hơn.

 

Lâm Lung nhìn vẻ mặt tự trách của anh, rốt cuộc con tiểu quái thú trong tim cô cũng không chịu được nữa.

 

Cô nhón chân lên, đặt xuống môi chàng trai một nụ hôn nhớp nhoáng.

 

Sau đó cô dứt khoát rút tay mình ra, chạy như bay vào nhà chung.

 

Từ Ứng Hàn đứng sững một chỗ, mãi đến khi cửa đóng, ngón tay anh mới từ từ đưa lên sờ môi mình một chút.

 

Ừm, anh bị cưỡng hôn, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm với anh rồi.