Lúc bắt đầu còn cảm thấy hào hứng nhưng càng về sau càng kiệt sức, Trần Hi
phát hiện thì ra xuyên qua cũng không phải là chuyện thú vị như vậy, nó đã thật
sự trở thành một ghánh nặng đối với Trần Hi. Nói không chừng bất cứ lúc nào, chỉ
sơ ý là sẽ trở thành một con người khác ở một thế giới khác.
Trần Hi muốn thoát khỏi trạng thái này, nhưng bất luận ở cuộc sông nào cô đều
không muốn từ bỏ.
Cuộc sống hiện tại của cô có Doãn Triệt, cuộc sống ban đầu lại có Niếp Niếp.
Lúc ấy cô vô tâm lựa chọn uống thuốc bỏ đi Niếp Niếp làm cô rất khổ sở. Nhưng cô
cũng không cách nào từ bỏ cuộc sống với Doãn Triệt bây giờ, nếu muốn vẹn toàn
đôi bên thật sự là không có cách.
“Cô dâu mới, ai làm gì mà em luôn mất hồn mất vía thế này?” Doãn Triệt từ
phía sau ôm lấy thắt lưng Trần Hi.
Trần Hi nghiêng đầu sang hôn lên má Doãn Triệt, hai người kết hôn đã được nửa
năm, cuộc sống hôn nhân của cô chỉ có thể dùng một từ ngọt ngào để hình dung.
Doãn Triệt đối với cô vô cùng tốt, có thể nói là nói gì nghe nấy.
Hiểu lầm giửa cha mẹ Doãn cũng được làm sáng tỏ, nói lại cũng rất đơn giản,
chỉ là lúc ấy cha Doãn biết được Trần Cẩm Sắt bụng mang dạ chữa quay trở lại, dù
sao cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, coi như không có tình yêu thì
cũng có tình thân.
Lúc ấy cha Doãn lén lút đi tìm Trần Xương, hy vọng ông ta có thể đối xử tốt
với Trần Cẩm Sắt, Trần Xương cũng mỗi ngày thề thốt đảm bảo.
Thật ra thì, tất cả những việc cha Doãn làm cũng chỉ là thừa. Sau khi giải
tỏa được tất cả hiểu lầm, mẹ Doãn vẫn rất yêu thương Trần Hi, nên bà cũng không
nhắc lại chuyện cũ nữa, mong muốn duy nhất bây giờ của bà chính là có cháu để
bồng.
“Không có việc gì, chỉ là mẹ lại cho người mang thuốc bắc đến đây, thật là
khó uống.” Trần Hi chun mũi, mẹ Doãn vẫn cảm thấy sau khi Trần Hi hôn mê tỉnh
lại thì sức khỏe không tốt, liền dẫn cô đến phòng khám đông y để lấy thuốc bắc
cho cô uống.
Theo như bác sỹ nói, vấn đề quan trọng nhất của Trần Hi chính là tinh thần
không được tập trung. Trần Hi cũng hiểu như vậy, cô biết dù cho mình có uống bao
nhiêu thuốc cũng không giải quyết được vấn đề.
Trần Hi cọ đầu vào ngực Doãn Triệt, cô ngẩng đầu nhìn cằm anh, cô cảm thấy
mình cần thiết phải đưa ra lựa chọn, lựa chọn này đối với cô, Doãn Triệt, hay
Niếp Niếp đều là một sự thay đổi khó khăn. Tâm tình của cô không ổn, bất luận là
đối với Niếp Niếp hay Doãn Triệt đều không công bằng, bởi vì cô không thể toàn
tâm toàn ý đối với một người nào cả.
“Khó uống thì bỏ đi, mẹ cũng quá nóng lòng rồi, sinh con đâu phải như gà đẻ
trứng chỉ cần cục ta cục tác là có thể đẻ ra một cái trứng.” Doãn Triệt vì dụ
khiến Trần Hi cảm thấy rất buồn cười, cô tựa vào người anh, cảm nhận nhiệt độ ấm
áp trên cơ thể anh.
“Anh nói thử xem, nếu như có một ngày, em đột nhiên ngủ và không tỉnh dậy
nữa, anh sẽ làm sao?” Trần Hi giống như đang tán gẫu mong chờ đáp án của Doãn
Triệt.
“Vậy anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em vừa mở mắt là có thể nhìn thấy
anh.” Doãn Triệt nắm chặt bàn tay Trần Hi, kéo tay cô để lên vị trí tim của
mình. Trần Hi không nói thêm gì, để bàn tay nhỏ bé của mình nằm gọn trong tay
anh, nhìn hình ảnh hai bàn tay đan vào nhau, cô cảm thấy day dứt không thôi.
Doãn Triệt đã từng đợi cô năm năm, mặc dù trong năm năm này anh không hề nhận
được tin tức nào của cô, nhưng anh vẫn kiên trì như vậy. Con người lúc còn sống,
có thể tìm được một người đàn ông si tình như vậy, đồi với phụ nữ mà nói, đã là
một may mắn rất lớn, cô làm sao có thể vứt bỏ anh.
Trần Hi thở dài một hơi, nhưng Niếp Niếp vẫn còn nhỏ, con bé rất cần cô, làm
sao cô có thể không quan tâm đến nó?
Bây giờ xuyên qua
đối với Trần Hi như là chuyện cơm bữa, cô rất dễ dàng
trở lại bên Niếp Niếp. Mà hiện tại thời gian cô xuyên qua cũng rất ngắn, ở kiếp
này vô luận trải qua bao lâu, nhưng tính ra ở kiếp kia cũng chỉ là mất vài giây
mà thôi.
Trần Hi đón Niếp Niếp từ nhà trẻ về nhà, hôm nay là sinh nhât sáu tuổi của
Niếp Niếp. Trần Hi mua một cái bánh kem rất đẹp, cô cũng làm vài món ăn mà Niếp
Niếp thích.
Niếp Niếp vẫn luôn rất nghe lời, mỗi khi Trần Hi nấu cơm, con bé sẽ ngoan
ngoãn trong phòng khách xem tivi.
Hiểu rõ con gái không ai bằng mẹ, Trần Hi phát hiện ra Niếp Niếp khác thường,
hôm nay thoạt nhìn con bé có cảm giác mất mác, không hề vui vẻ.
Sau khi bày thức ăn lên bàn ăn, Trần Hi lại mang bánh ngọt ra.
Trẻ con luôn háo hức với sinh nhật của mình, nhưng Niếp Niếp xem ra không như
vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh, không hề nở một nụ cười hạnh phúc.
“Con không thích ăn bánh ngọt này sao?” Trần Hi nhìn Niếp Niếp hỏi.
“Buổi trưa ba đã dẫn con đi ăn rồi, trước kia sinh nhật con rất náo nhiệt,
rất nhiều bạn nhỏ sẽ đến nhà cùng chơi.” Mặt Niếp Niếp bắt đầu nhăn nhó.
Lời nói của Niếp Niếp khiến Trần Hi cảm thấy rất buồn, ở thế giới này bất
luật bằng cách nào cô cũng không muốn cùng Doãn Triệt ở chung với nhau, nhưng
đối với Niếp Niếp mà nói, cha mẹ rất quan trọng. Hồi tưởng lại trước đây, cô
cũng chưa từng đối xử tốt với Niếp Niếp, thậm chí còn dùng cô bé như một sợi dây
ràng buộc mối quan hệ với Doãn Triệt.
Để cho Niếp Niếp trải qua một sinh nhật không hoàn mỹ, sau khi dỗ Niếp Niếp
ngủ, Trần Hi trở về phòng của mình.
Trần Hi lẳng lặng nhìn đồng hồ treo tường, đã là nữa đêm, cô lấy điện thoại
di động ra, bấm số của Doãn Triệt. Có một số việc cô muốn cho chính mình một câu
trả lời thỏa đáng, cũng là muốn cho Niếp Niếp một sự công bằng.
Chuông điện thoại reo lên mấy tiếng, giọng nói của Doãn Triệt vang lên.
“Ừm . . . . . .” Thanh âm Doãn Triệt có chút khàn khàn, nghe giống như còn
chưa tỉnh hẳn.
“Em muốn hỏi anh một chuyện, lúc ấy tại sao anh lại dễ dàng giao Niếp Niếp
cho em như vậy?”
“Anh không muốn Niếp Niếp có một cuộc sống hỗn loạn, anh tranh em đoạt đối
với đứa bé là không tốt, huống chi anh cũng hy vọng em có thể quay trở lại bên
cạnh anh.”
Trần Hi nghe được âm thanh bật lửa, cô mơ hồ nghe thấy Doãn Triệt hít một hơi
dài.
Trần Hi hít sâu một hơi, cô còn muốn nói rất nhiều, nhưng cũng không biết nói
gì thì tốt hơn.
“Em hiểu rõ rồi, cảm ơn anh.” Trần Hi cúp điện thoại, cô lại nhìn đồng hồ,
lựa chọn luôn luôn khó khăn.
Ngày hôm sau, sau khi đưa Niếp Niếp đến nhà trẻ, Trần Hi lại gọi điện cho
Doãn Triệt, cô nhờ Doãn Triệt buổi tối có thể đến đón Niếp Niếp.
Trần Hi đi dạo cả ngày ở các cửa hàng mua sắm, cô mua mười hai món quà sinh
nhật, nói với chủ cửa hàng, hàng năm nhờ họ chuyển cho Niếp Niếp một cái.
Nhìn thấy đã đến giờ tan học của Niếp Niếp, Trần Hi tìm một vị trí không ai
nhìn thấy, cô len lén quan sát từ xa.
Doãn Triệt đã đợi ở cửa nhà trẻ, sau khi Niếp Niếp đi ra trông thấy Doãn
Triệt, bộ dạng con bé rất vui, nụ cười trên mặt này vô cùng rực rỡ không giống
như lúc cô đến đón.
Trần Hi cảm thấy trong lòng đau đớn, sau khi ly hôn, cô chưa bao giờ đến nhà
trẻ nhìn Doãn Triệt đón Niếp Niếp, nhìn thấy Niếp Niếp vui vẻ như vậy, cô cảm
thấy có chút mất mác, nhưng đây chính là thời khắc thích hợp nhất để cô lựa
chọn.
Trần Hi hít sâu một hơi, trở lại trong xe, xe cô chạy càng lúc càng nhanh,
cho đến khi mất đi khống chế….
@@@@
Mở mắt ra lần nữa, Trần Hi cảm nhận được một cánh tay rắn chắc trên hông
mình, không ai khác ngoài Doãn Triệt, mỗi sáng sớm, Doãn Triệt sẽ như con koala
ôm đại thụ, ôm cô rất chặt.
Trần Hi cảm thấy rất khổ sở, lại một lần nữa cô từ bỏ Niếp Niếp, cô cảm thấy
mình là một người mẹ rất thất bại.
Trần Hi không nhịn được mà khóc lên nức nở, tiếng khóc của cô làm Doãn Triệt
tỉnh giấc.
Doãn Triệt mở mắt nhìn thấy Trần Hi hai mắt đẫm lệ, anh rất đau lòng, vừa
khuyên nhủ vừa dụ dỗ, cũng không có hiệu quả.
“Đều là tại anh, nếu không phải tại anh, em cũng sẽ không đau khổ như vậy.”
Trần Hi đấm vào lồng ngực Doãn Triệt, đem những uất ức của mình phát tiết hết
lên người anh, Doãn Triệt cưng chiều luôn miệng thừa nhận tất cả lỗi lầm là do
mình.
Uất ức Trần Hi cũng chỉ có thể để trong lòng, muốn nói lại không nói ra
được.
Nửa tháng sau đó, Trần Hi phát hiện mình mang thai, tin tức này làm cho những
người xung quanh đều vô cùng vui vẻ.
Cha mẹ Doãn thì không cần phải nói, Trần Cẩm Sắt và Roger cũng quay về, Jess
mặc dù vẫn còn khúc mắc chưa tháo gỡ hết, nhưng dù sao cũng là ân oán của kiếp
trước, anh cũng nhờ Khương Sâm nhắn lời chúc mừng của mình đến với cô.
Cha mẹ nuôi của Trần Hi cũng sống rất tốt, Trần Hi cũng đã đưa họ đến sống
trong cùng thành phố với mình.
Trần Hi cảm giác như đang nằm mơ, ông trời quả thật rất ưu ái cô, sau khi một
cánh cửa khép lại, một cái khác lại được mở ra.
Đứa bé chào đời, cũng là một bé gái, Trần Hi vẫn đặt tên ờ nhà cho bé là Niếp
Niếp.
Điều đầu tiên Trần Hi làm khi nhìn thấy Niếp Niếp, chính là xem xét chân của
đứa bé, đúng là có một vết bớt màu đỏ giữa lòng bàn chân.
Tuy nói còn đang ở cữ không được kích động, nhưng Trần Hi không kiềm chế được
mà lại khóc nức nở, nước mắt lần này của cô là vì vui mừng mà khóc, cô tự thề
trong lòng lần này nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Niếp Niếp, bất luận có
chuyện gì xảy ra cũng sẽ không từ bỏ con bé một lần nữa.
Sáu năm sau, Trần Hi dẫn Niếp Niếp đi dạo phố, đi tới trước một cửa hàng bán
quà tặng.
“Mẹ, con muốn mua cái đó.” Niếp Niếp chỉ vào một loạt quà tặng trong tủ
kính.
Cửa hàng rất quen thuộc, Trần Hi nhìn những vật phẩm trong tủ kia, vừa đúng
có mười hai món, rất trùng hợp, đó chính là nơi cô đã chọn mua quà sinh nhật cho
Niếp Niếp ở thế giới kia.
Vào cửa hàng hỏi thăm, nhân viên phục vụ cũng không giải thích được nguồn gốc
của những sản phẩm này, chỉ nói là được sản xuất dựa theo mười hai con giáp.
Trong lòng Trần Hi rất phức tạp, cô không biết Niếp Niếp kia liệu sống có tốt
hay không, cô cúi đầu nhìn Niếp Niếp bên cạnh: “Mẹ có thể mua cho con, nhưng
sinh nhật mỗi năm con chỉ có thể nhận được một cái, có chịu không?”
Niếp Niếp mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Đi ra khỏi cửa hàng, Trần Hi quay đầu lại nhìn những tặng phẩm kia, mười hai
năm rất dài cũng rất ngắn, cô hy vọng Niếp Niếp bây giờ có thể nhận được 12 tặng
phẩm kia, như vậy thì Niếp Niếp bên kia cũng sẽ nhận được.
Trong lòng Trần Hi âm thầm nói một tiếng “xin lỗi”, lời xin lỗi này cũng chỉ
có một mình cô hiểu.
Thế là chỉ còn 5 ngoại truyện, thật tình mình không thích cái kết này lắm,
Trần Hi bỏ con gái để chạy theo tình yêu, mặc dù tiếp tục thì không ai hạnh phúc
vì cô không hề yêu DT của kiếp này, nhưng dù sao vẫn thấy hụt hẫng, đúng là lựa
chọn cách nào cũng đau lòng.