Từ cục dân chính đi ra, Trần Hi hít sâu một hơi, cuộc hôn nhân với Doãn Triệt
cũng đã trải qua năm năm. Không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, có chút mất
mác, nhưng quan trọng hơn cô cảm thấy mình được thoải mái đi rất nhiều.
“Có cần anh đưa em về không?” Doãn Triệt đốt điếu thuốc, hít một hơi dài.
“Không cần, em lái xe tới.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt cười cười. “Gặp lại
sau.”
“Hẹn gặp lại.” Doãn Triệt dập tắt thuốc.
Hai người đi hai hướng về xe của mình, cũng thật khéo, hai chiếc xe để ở hai
hướng đối nghịch nhau, một đông một tây.
Suy nghĩ một chút cũng rất thú vị, một cuộc hôn nhân bắt đầu đến khi kết thúc
bất luận trải qua bao nhiêu mưa to gió lớn, thì đối với cục dân chính này cũng
chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Trần Hi lái xe về đến nhà, cô đưa chìa khóa lên mở cửa, trong phòng khách đã
có một người ngồi đó.
Trần Hi nhìn vị khách không mới mà đến này, cái gì đến cũng phải đến.
“Nhìn con không có gì là ngạc nhiên?” Roger nhìn Trần Hi, đây chính là con
gái của mình.
“Khương Sâm rốt cuộc cũng tìm được ông?” Trần Hi cười cười, rót một tách cà
phê đưa cho Roger.
“Làm sao con biết ba còn sống?” Roger nhận lấy tách cà phê Trần Hi đưa
tới.
“Jess không thể nào thất thủ, trừ khi có người cản trở anh ấy, tôi cũng đã
hỏi Khương Sâm, anh ta không biết những chuyện Jess làm.” Trần Hi ngồi trước mặt
Roger, mùi cà phê lan ra tràn ngập căn phòng.
“Con không oán giận ba sao?” Roger uống một hớp cà phê, nhìn về phía Trần
Hi.
“Thật ra cha mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt, có lẽ ở cùng với ông, tôi chưa
chắc đã hạnh phúc, đến giờ tôi đi đón Niếp Niếp rồi.” Trần Hi nhìn đồng hồ, đem
tách cà phê đặt lên khay trà. “Ông có muốn đi cùng không?”
“Con đồng ý cho ba cùng đi sao?” Trong mắt Roger khó nén được sự vui
mừng.
“Đi thôi, vừa đi vừa nói.” Trần Hi cầm túi lên. “Ông cũng biết tôi cần sự
giúp đỡ của ông, cho nên oán giận nhau cũng không có gì là tốt.” Lời Trần Hi nói
mặc dù rất thẳng thắn, nhưng Roger lại vô cùng vui mừng, ông đứng lên đi theo
Trần Hi ra khỏi nhà.
Hai người đi tới bãi đậu xe, Khương Sâm đang tựa vào xe Trần Hi hút
thuốc.
Khương Sâm nhìn thấy Roger đi tới, ném điếu thuốc xuống dưới chân dậm
lên.
Roger thấy Khương Sâm cũng không tỏ ra ngạc nhiên, nếu ông xuất hiện trong
nhà Trần Hi, có thể nghĩ ra Khương Sâm trước sau cũng sẽ tìm đến ông, chỉ là
không nghĩ tới Khương Sâm lại nhanh đến như vậy.
“Chúng ta cùng đi đón Niếp Niếp?” Trần Hi nhìn Khương Sâm một chút.
“Cùng đi thôi.” Khương Sâm mở cửa xe ngồi vào ghế sau.
Trần Hi cảm thấy ba người lúc này cùng đi chung cũng có chút quái dị, cô nhìn
Roger, lại quay sang nhìn Khương Sâm, hai người đều không có ý kiến gì, Trần Hi
cũng mở cửa xe ngồi vào.
Bởi vì đã có kinh nghiệm trong kiếp trước, ba người nhanh chóng lên phương
án, cuộc sống của Trần Xương trong kiếp này cũng không có gì khác biệt lắm, vì
vậy áp dụng cách thức cũ đối với ông ta sẽ vẫn có hiệu quả.
Sau khi đón Niếp Niếp, ba người đều tự hiểu không ai nhắc đến chuyện của Trần
gia nửa câu.
Niếp Niếp hình như cũng cảm nhận được tình thân, rất nhanh đã thân thiết với
Roger.
Nhìn một cảnh hòa thuận như vậy, Trần Hi lại không khỏi nhớ đến Doãn Triệt
kia, nếu như không phải lại trọng sinh, chắc hẳng giờ này cô đang ở cùng với
anh.
Mọi việc cứ từng bước tiến hành, nhưng phương án có một chút thay đổi, lần
này người ra mặt là người của Roger, mặc dù tất cả vẫn do Trần Hi sắp xếp, nhưng
thân phận của cô lúc này không cho phép cô xuất hiện trước mặt mọi người.
Đã đánh bại ông ta trước đây, Trần Hi hiểu rõ hơn tính cách và đặc điểm của
Trần Xương, nên mọi việc so với lần trước càng thuận lợi thêm.
Từ đàm phán đến việc ký hợp
đồng, vốn là phải mất nửa năm, bây giờ chỉ cần
hai tháng đã hoàn tất, thậm chí còn cò lời đồn đại, Trần Xương vô tình nhặt được
kho báu từ trên trời rơi xuống.
Không thể không nói, lần này Doãn Triệt cũng giúp không ít việc, mặc dù anh
chỉ là vô tình, nhưng cũng giúp Trần Hi tiết kiệm không ít công sức.
Doãn Triệt phát hiện Trương Nghiên là tai mắt do Trần Xương sắp xếp bên cạnh
anh, anh cũng biết được chuyện Trương Nghiên bị cưỡng bức tất cả đều do một tay
Trần Xương gây nên.
Doãn Triệt lợi dụng thời điểm Trương Nghiên rình coi tài liệu của mình, để
cho cô thấy được những gì anh đã điều tra. Sau đó, anh lại đột nhiên xuất hiện
trước mặt Trương Nghiên, biểu lộ rất đồng cảm với cô, anh bày tỏ mình không thể
tin được Trương Nghiên lại phải chịu đựng những uất ức như vậy, anh còn hứa sẽ
giúp cô báo thù.
Thật ra thì Doãn Triệt đối với Trần gia vẫn luôn là nước sông không phạm nước
giếng, anh với Trần Tuyết Lệ vốn cũng được coi là thanh mai trúc mã, chưa bao
giờ nghĩ đến Trần Xương lại cố ý hãm hại mình.
Nếu như Trần Xương không phải lòng tham vô đáy, thì Doãn Triệt cũng không
dùng cách thâm sâu như vậy để đối phó ông ta.
Doãn Triệt giả vờ muốn cùng Trần Xương đầu tư vào hạng mục của Roger, nhưng
mà Doãn Triệt chỉ nói bằng miệng, cũng không thấy ký kết bất kỳ văn bản nào,
Doãn Triệt còn khích lệ Trần Xương bỏ thêm nhiều vốn vào hạng mục này, anh tin
tưởng với một người có lòng tham vô đáy như Trần Xương nhất định sẽ không bỏ
qua.
Mọi chuyện so với dự định quả thật thuận lợi hơn rất nhiều, đến lúc Trần Hi
xuất hiện trước mặt mọi người thì ván cũng đã đóng thuyền.
Trần Hi hít sâu một hơi, cửa chính Trần gia cách cô càng ngày càng gần.
“Rất hồi họp sao?” Khương Sâm lần này trong vai bạn trai của Trần Hi, hai
tháng này ở bên cạnh Trần Hi anh giống như được sáng tỏ rất nhiều việc, vốn anh
vẫn cho Trần Hi chỉ là một oán phụ, mặc dù sau khi tỉnh lại có chút thay đổi,
nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ thay đổi đến như vậy. Hình như mọi việc cô đều
đã nắm chắc chắn, tất cả phương án kế hoạch đều do một tay Trần Hi sắp xếp.
“Có một chút.” Trần Hi gật đầu, có những chuyện cô phải chôn chặt trong lòng
không thể kể ra với ai, cô cảm thấy mình quả thật vô cùng may mắn, bất luận là
kiếp trước hay kiếp này đều có thể sống lại với một cuộc sống tốt hơn, có bao
nhiêu người có thể có được cơ hội giống như vậy.
“Em cần phải biết thêm là sau khi cùng tôi đi vào, thì sẽ càng bị người khác
chú ý hơn, vì dù sao tôi cũng không giống người thường.” Khương Sâm vẫn tật xấu
kiêu ngạo như cũ, không lúc nào quên phô trương mị lực của mình.
Trần Hi bĩu môi, đối với tính cách này của Khương Sâm cô đã quá quen thuộc,
nên coi như có sức miễn dịch rất lớn.
“Đi thôi, vậy coi như mượn mặt mũi của anh để tôi nổi tiếng vậy.” Trần Hi đưa
tay kéo khủy tay Khương Sâm.
Khi hai người bước vào, bên trong đại sảnh lập tức xôn xao hẳn lên. Khương
Sâm trước đây luôn đi đâu cũng một thân một mình, hôm nay lại dẫn theo bạn gái,
mà cô gái này lại còn là vợ trước của Doãn Triệt, hơn nữa mối quan hệ của Khương
Sâm và Doãn Triệt ai cũng đều biết, điều này thật sự là không thể không khiến
mọi người bàn tán.
Doãn Triệt cũng không nghĩ đến anh sẽ nhìn thấy Trần Hi và Khương Sâm đi cùng
nhau, lúc anh và Trần Hi kết hôn rất gấp gáp, cũng không giữ bí mật gì, nên
người biết chuyện này cũng không ít, có lẽ do anh bên ngoài trăng hoa đã quá nổi
tiếng, nên việc họ ly hôn lại không gây ra sự chú ý quá lớn.
Nhưng đàn ông luôn có một tật rất xấu, mặc dù người phụ nữ đó không còn thuộc
về mình nữa, nhưng anh vẫn hy vọng cô thủ thân như ngọc. Có lẽ khi thấy cô tìm
một người đàn ông thua kém mình, thì cảm giác có thể nhẹ nhõm hơn đôi chút, một
khi người đến sau hơn anh về mọi mặt, quả thật không ai có thể dễ chịu xem như
không có chuyện gì.
Doãn Triệt lúc này bị cảm giác khó chịu đó hành hạ, mặc dù so với Khương Sâm
anh cũng không thua kém gì, nhưng Khương Sâm dù sao cũng là người đàn ông độc
thân hoàng kim, dáng vấp lại xuất chúng như vậy.
“Em đến đây làm gì?” Doãn Triệt đi tới trước mặt Trần Hi, cố ý nhỏ giọng
hỏi.
“Lát nữa rồi anh sẽ biết.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt cười cười, cuộc hôn nhân
của cô và Doãn Triệt lúc bắt đầu thì không ra gì, đền thời điểm ly hôn thì mối
quan hệ lại hài hòa, không xảy ra vấn đề tranh chấp tài sản hay quyền nuôi
dưỡng, điều này làm cho tình cảm của Trần Hi đối với Doãn Triệt cũng nhẹ nhàng
hơn khá nhiều.
“Cậu, hai người sao lại đi cùng nhau?” Doãn Triệt quay ngược lại hỏi Khương
Sâm, giờ phút này anh ngoại trừ ghen tỵ còn có chút tức giận, từ sau khi Trần Hi
tỉnh lại đến lúc hai người ly hôn, anh đều ngâm mình ở quán bar của Khương Sâm,
có chuyện gì cũng đều kể cho Khương Sâm nghe, vậy mà đến giờ phút này anh không
hề biết gì về mối quan hệ của Khương Sâm và Trần Hi, Doãn Triệt có cảm giác
giống như đang bị phản bội.
Khương Sâm nhìn Trần Hi lại quay sang nhìn Doãn Triệt, đột nhiên muốn đùa cợt
hai người này, anh đưa tay kéo bả vai Trần Hi. “Chúng tôi đang tìm hiểu.”
Trần Hi sửng sốt một chút, cô quay sang nhìn Khương Sâm, cái kiểu đùa giỡn
này chẳng buồn cười chút nào. “Nói bậy gì đó?”
Trần Hi mặc dù chất vấn nhưng trong mắt Doãn Triệt lại thành ra liếc mắt đưa
tình.
Doãn Triệt nắm chặt quả đấm, một quyền hướng vào gương mặt Khương Sâm.
Trần Hi phản xạ có điều kiện né người tránh sang, đáng tiếc cô quên mất thân
thể này không được linh hoạt như ở kiếp kia, cô trượt chân té ngã xuống đất, sau
ót đau điếng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cô lại hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc này Roger dẫn Trần Cẩm Sắt đi vào cửa chính Trần gia, Roger cũng đa
mưu quỷ kế, ông nắm được điểm yếu Trần Cẩm Sắt muốn gặp con gái, nên vừa uy hiếp
vừa dụ dỗ thành công giải thoát bà ta ra ngoài.
Không nói đến biểu tình của Trần Xương ra sao, dù sao tự nhiên cũng sẽ có
người giải quyết ông ta, nhưng chuyện Trần Hi té xỉu hoàn toàn nằm ngoại dự tính
của mọi người.
Cứ như vậy, xe cứu thương được gọi tới, Trần Hi lại được mang đến bệnh
viện.
@@@@
Trần Hi mở mắt, rõ ràng nhìn thấy mình đang ở bệnh viện.
Hết hồi sinh, lại bất tỉnh, Trần Hi cảm thấy bây giờ cô ra vào bệnh viện quá
dễ dàng, cũng không có thời gian để chuẩn bị tinh thần.
“Em tỉnh rồi?” Thanh âm Doãn Triệt vang bên tai Trần Hi. “Anh còn tưởng em sẽ
không tỉnh lại, anh thật sự hối hận hôm đó bỏ đi sớm như vậy.” Bộ dáng Doãn
Triệt đang cắn răng nghiến lợi, khiến đầu óc Trần Hi vốn chưa tỉnh táo hoàn toàn
lại muốn ngất đi.
“Niếp Niếp đâu?” Giọng nói Trần Hi có chút khàn khàn, Doãn Triệt không nghe
rõ cô hỏi ai.
“Em hỏi ai, cha mẹ em rất khỏe, đúng rồi anh cũng có báo cho cha mẹ nuôi em
biết, hai người vừa mới về nhà nghỉ ngơi rồi, biết em tỉnh lại họ sẽ rất vui
mừng.” Doãn Triệt nhìn gầy đi không ít, Trần Hi quan sát anh cẩn thận từ trên
xuống dưới, phát hiện Doãn Triệt này lại không phải là Doãn Triệt kia.
“Em hôn mê bao lâu rồi?” Trần Hi không để ý tới những chuyện rối rắm khác,
đây mới là điều cô quan tâm nhất.
“Ba tuần rồi.” Doãn Triệt đáp.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.” Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt.
“Jess vẫn luôn tìm cơ hội, không ai ngờ tới, lúc Jess nổ súng, Mike đã đẩy em
sang nhưng em lại đập trúng vào bàn nên bất tỉnh. Sau đó Roger dẫn theo Jess bỏ
đi, nói là muốn bù đắp tình cảm cha con, nhưng thực chất là mẹ đẻ của em đuổi
ông ta đi.” Doãn Triệt còn kể nhiều chuyện hơn, giờ khắc này Trần Hi hoàn toàn
xác định, cô lại quay về với kiếp sống trước.
Cô thật rất muốn hỏi ông trời, rốt cuộc là muốn cô sống kiếp nào đây, chẳng
lẽ trọng sinh lại có thể dễ dàng như vậy.
Mặc dù ở cuộc sống kia cô vẫn luôn nhớ Doãn Triệt, nhưng bây giờ không có
Niếp Niếp, dù sao cũng là con gái mình, Trần Hi thật không biết cảm giác của
mình lúc này là gì nữa.