“Doãn Triệt. . . . . . Chúng ta ly hôn thôi. . . . . .” Trần Hi nhìn Doãn
Triệt, ánh mắt cô kiên định khiến Doãn Triệt cảm thấy hoảng hốt, anh sững sờ một
chút, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Doãn Triệt nắm chặt hai quả đấm, trên mu bàn tay anh nỗi gân xanh trông rất
dữ tợn. Anh hít sâu một hơi, anh đã nghỉ qua vô số tình huống sau khi Trần Hi
tỉnh lại, tuyệt nhiên không nghĩ tới tình cảnh này. Anh đã từng nghĩ, sau khi
Trần Hi tỉnh lại, anh muốn đối xử với cô tốt hơn, bất luận trước kia ai đúng ai
sai, tất cả sẽ được làm lại từ đầu.
Nhưng mà hiện tại, anh phát hiện ra thì ra Trần Hi cũng có ý định riêng của
cô, cô có sự lựa chọn của mình, mà sự lựa chọn này làm Doãn Triệt không biết nên
phải làm thế nào.
“Đừng nói nói lẫy nữa, anh đi kêu bác sỹ kiểm tra cho em.” Doãn Triệt lại
xoay người đi, lúc này thần sắc của anh đã tỉnh táo lại.
Cũng không muốn cùng Doãn Triệt cãi cọ, Trần Hi đưa mắt nhìn anh đi ra khỏi
cửa, sau đó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thật không biết mình có phải là từ
trong mộng tỉnh lại hay không, trong giấc mộng đó, mặc dù đều là sai lầm ban đầu
giống nhau, nhưng là Doãn Triệt đuổi tận không buông tha, giấc mộng kia vừa chân
thật, lại vừa hoang đường, nhưng qua đó cô lại biết được thân thế thật sự của
mình, trong giấc mộng đó cô không có mối quan hệ nhi nữ tình trường rối rắm với
Doãn Triệt như bây giờ, cô có một thân phận mới và một cuộc đời mới.
Trần Hi có cảm giác không phân định rõ được đâu là thực đâu là mộng, nếu như
giờ phút này là thực, như vậy rời khỏi Doãn Triệt, thoát khỏi cái gông x
iềng
này chính là điều quan trọng nhất.
Ngoài cửa rất nhanh có tiếng bước chân đi tới, bác sỹ bước vào mở chiếc đèn
trong phòng, trong nháy mắt phòng bệnh trở nên sáng choang.
Trần Hi nhìn về phía cửa, Doãn Triệt cũng không cùng vào với bác sỹ, trong
tay anh đang cầm một điếu thuốc, đứng từ xa nhìn về phía cô.
“Doãn phu nhân, cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, ví như đau đầu,
hay là những triệu chứng khác.” Bác sỹ quan sát trạng thái của Trần Hi.
“Chỉ có cảm giác còn một chút mệt mỏi, còn lại vẫn bình thường.” Trần Hi nhìn
về phía Doãn Triệt, ánh mắt hai người trong phút chốc giao nhau.
Ánh mắt Trần Hi rất minh mẫn, như muốn nói cho Doãn Triệt biết, vừa rồi cô
không phải do đầu óc không tỉnh táo mà bị kích động.
“Nếu có cảm thấy lo lắng bất an cũng là bình thường, bệnh nhân vừa mới tỉnh
lại, thỉnh thoảng cũng xuất hiện những tình huống như thế, vài ngày nữa là không
sao rồi.”Lời của bác sỹ rõ ràng mang theo ý khuyên bảo.
Trần Hi khẽ mỉm cười, cô thu hồi ánh mắt, dời tầm nhìn trên người bác sỹ “Như
vậy, ngoại trừ tinh thần ra, sức khỏe của tôi không có vấn đề gì phải không, hay
còn có nguy hiểm tiềm ẩn nào không?”
“Không có. . . . . .” Bác sỹ lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt rồi, mời ông trở về cho, nếu như có vấn đề gì, tôi sẽ bấm nút
gọi khẩn cấp.” Trần Hi nói xong, lại nhìn sang Doãn Triệt. “Doãn Triệt, dập
thuốc lá đi, em không chịu được khói thuốc.”
Nói xong câu đó, Trần Hi cảm thấy vô cùng sung sướng, ở kiếp này cô chưa từng
có chủ kiến của mình, bởi vì Doãn Triệt hình như chưa từng quan tâm hay để vào
tai những gì cô nói. Nhưng bây giờ, có thể nói là oan có đầu, nợ có chủ, chuyện
cô không thích, vô luận Doãn Triệt có ý kiến gì, cô cũng có thể nói ra.
Doãn Triệt nghe Trần Hi nói yêu cầu của mình, có chút kinh ngạc, anh phát
hiện Trần Hi sau khi tỉnh dậy dường như biến thành một người khác, mặc dù là
khuôn mặt đó, nhưng tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, so với một Trần Hi
luôn chỉ biết nhẫn nhục trước đây quả thật khác biệt rất lớn.
Trần Hi trước khi hôn mê, chưa bao giờ dám ở ngoài trước mặt người khác mà
nói một câu cãi lại anh. Cô nhắc đến ly hôn, anh cũng suy nghĩ qua, vừa mới trở
về từ quỷ môn quan, khẳng định hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút kích động. Hôn
nhân của bọn họ năm năm nay không hề hạnh phúc, cô muốn thay đổi cũng là việc
nên làm. Nhưng một người dù có hạ quyết tâm, thì thói quen cũng sẽ không thay
đổi nhanh như vậy, cô đã từng quen với việc anh ở ngoài ong bướm, huống chi so
với khói thuốc này.
Doãn Triệt mặc dù cảm thấy không thích ứng lắm, nhưng anh vẫn dập tắt thuốc,
trong bệnh viện vốn là không nên hút thuốc, nhưng anh cũng vì một câu nói ly hôn
vừa rồi của Trần Hi mà làm cho phiền não.
Bác sỹ điều trị cũng nhận ra sự khác thường giữa hai người, lại dặn dò mấy
câu, sau đó vội vã dẫn y tá đi ra ngoài, tiếng bước chân trong hành lang càng
ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.
Doãn Triệt đi vào, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, bây giờ trong phòng chỉ
còn lại mỗi anh và Trần Hi.
Đèn trong phòng vẫn còn mở, làm cho Doãn Triệt nhìn thấy Trần Hi càng rõ hơn,
anh nhìn thấy được sự quyết tâm trong đôi mắt cô.
“Tại sao?” Doãn Triệt hỏi.
“Em cảm thấy như vậy là tốt nhất, anh cũng đã chán ghét em, trước kia anh làm
tất cả mọi chuyện đều là hy vọng em có thể chủ động đòi ly hôn, vậy chúng ta ly
hôn không phải là điều nên làm sao?” Trần Hi hỏi ngược lại.
“Anh. . . . . .” Doãn Triệt do dự không biết phải nói gì tiếp theo, anh dừng
lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng là anh đã từng muốn em chủ động ly hôn, nhưng
bây giờ anh không hề có ý tưởng đó nữa. Niếp Niếp cần một gia đình hoàn chỉnh,
em nằm trên giường bệnh ba tháng này, Niếp Niếp cũng gầy đi, học hành lại sa
sút. Vì con của chúng ta, anh cảm thấy ly hôn không phải là lựa chọn tốt.”
Lý do của Doãn Triệt nghe qua vô cùng chính đáng, nhưng Trần Hi nghe xong lại
thở dài một hơi, cô phát hiện mình quả thật bất lực, đối với Doãn Triệt này có
chút không thích ứng được, cùng là một khuôn mặt đó, nhưng cô phát hiện những
lời của người đàn ông trước mắt này nói ra làm mình không kiềm được tức giận.
Anh không nói thì thôi, còn muốn đem đứa bé ra làm bia đỡ.
Trần Hi bị tức đến nói không ra lời, ngược lại cô không nói làm cho Doãn
Triệt nghĩ rằng cô đã thỏa hiệp, anh đi tới bên cạnh Trần Hi, ngồi xuống bên mép
giường, lấy tay vuốt lại mái tóc rối bời của cô.
“Ly hôn không phải một từ đơn giản, hôm nay coi như không có gì, về sau đừng
nhắc lại nữa, anh hiểu những uất ức của em, thật xin lỗi, về sau anh sẽ quan tâm
đến cảm giác của em hơn.”
Trần Hi cảm thấy có chút đau đầu, mặc dù là trong trí nhớ củ cô, Doãn Triệt
nói chuyện nhỏ nhẹ với mình như vậy là lần đầu tiên, thậm chí ba chữ “thật xin
lỗi” cũng chưa từng nói qua, nhưng cô chính là cảm thấy không được tự nhiên, cô
vẫn như cũ nghe dược anh đang tự cho mình là đúng.
Trần Hi khẽ lắc đầu một cái, cô nhìn Doãn Triệt. “Là em không đủ nghiêm túc,
hay là anh không thực sự suy nghĩ vấn đề em nói….. Em chỉ muốn hỏi anh một
chuyện, hiện tại Trương Nghiên còn ở trong nhà chúng ta không? Con trai của cô
ta có phải vẫn gọi anh là ba như cũ hay không?”
Trần Hi nhìn Doãn Triệt không thốt nên lời, cô biết ngay một câu hỏi của mình
đã động đến chỗ cấm kỵ của anh. “Anh không trả lời em chỉ có thể nghĩ rằng anh
đã khẳng định, thử hỏi lại, lúc anh mang Trương Nghiên về nhà, tại sao anh không
quan tâm đến cảm xúc của Niếp Niếp. Đột nhiên có một đứa bé ở đâu ra cùng nó
tranh giành ba, giành bà nội, thậm chí rõ ràng là bà nội thích đứa bé này hơn nó
rất nhiều, sức khỏe và thành tích học tập của Niếp Niếp giảm sút có phải là
nguyên nhân này gây ra hay không?”
“Trương Nghiên đối với Niếp Niếp rất tốt, hơn nữa anh cũng đã muốn cô ta dọn
đi từ lâu rồi, nhưng thời gian này em nằm viện, anh chưa có thời gian thu xếp
chuyện này, đợi sau khi em xuất viện, những vấn đề phiền não này sẽ không còn
làm em bận lòng nữa.”
Trần Hi biết cái gì gọi là nửa câu cũng không hợp ý, cô và Doãn Triệt bây giờ
chính là như vậy, giữa hai người không có một câu nói có thể làm đối phương hài
lòng. Có lẽ đối với lời hứa hẹn của Doãn Triệt, cô nên cảm thấy xúc động rơi
nước mắt, hoặc là cảm kích hân hoan. Nhưng trên thực tế, sau khi nghe xong cô
càng trở nên tức giận, sống hai cuộc đời khác nhau làm cho cô nhận ra một đạo
lý, cô không thể lẫn lộn hai người ở hai thế giới khác nhau mà tiếp tục sai lầm,
điều duy nhất cô có thể làm chính là làm những chuyện mà mình thích.
Bây giờ ý nguyện của cô chính là một khắc cũng không muốn nhìn thấy Doãn
Triệt này, vừa nhìn thấy anh, cô sẽ nhớ tới một Doãn Triệt đã đối xử tốt với
mình như thế nào, tương phản càng rõ ràng, cô càng tức giận.
“Đi ra ngoài. . . . . .” Trần Hi chỉ chỉ cửa chính.
“Cái gì?” Doãn Triệt giống như nghe không hiểu.
” Tôi muốn anh đi ra ngoài, hiện tại, lập tức!” Âm thanh Trần Hi rõ ràng
không có một chút tình cảm vương vấn.
“Em cũng đừng không biết điều, anh hiểu em vừa từ quỷ môn quan trở lại, nhưng
em cũng nên tỉnh táo một chút, rời khỏi anh thì em có thể làm được gì?” Doãn
Triệt cũng có chút tức giận, anh ấn nút gọi khẩn cấp xong liền bỏ đi ra
ngoài.
Cửa phòng bệnh ầm một tiếng đóng lại, Trần Hi lắc đầu, cô phát hiện một người
sau khi được sủng ái cũng sẽ thành thói quen, Doãn Triệt này không phân biệt
phải trái làm cô không biết nên nói gì nữa.
Cửa phòng bệnh lại được mở ra, đi vào là một hộ lý, Trần Hi nhìn bà ta cũng
không có ấn tượng gì.
“Doãn phu nhân, Doãn tiên sinh đã đi rồi, tôi là người săn sóc đặc biệt, lúc
cô hôn mê cũng là tôi chăm sóc.” Hộ lý thoạt nhìn rất kinh nghiệm, rất hiểu nhìn
mặt mà nói chuyện.
“Cảm ơn dì, làm phiền dì quá.” Trần Hi nhìn người hộ lý gật đầu một cái, cô
không biết có nên cảm kích Doãn Triệt hay không, trước khi đi anh cũng không
quên tìm người đến chăm sóc cho cô.
“Đừng khách sáo, Doãn tiên sinh buổi tối thường đến đây với cô, thật ra mà
nói, hộ lý như tôi cũng quá nhàn rỗi rồi.”
Trần Hi khẽ giật giật khóe miệng, đối với lời hộ lý nói cô cũng không có ý
kiến gì, dù sao lúc ấy cô cũng hôn mê, cái gì cũng không biết, người ta tùy tiện
nói thế nào chẳng được.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, không khí có chút khó chịu.
“Doãn phu nhân, có muốn tôi tắt đèn lớn không, cô vẫn chưa khỏe nên nghỉ ngơi
thêm một chút thì tốt hơn.”
Hộ lý không nói, Trần Hi cũng không để ý, sau khi bà ta nói xong, Trần Hi đột
nhiên phát hiện đúng thật là có chút mệt mỏi. Cô đưa mắt nhìn chai nước biển
cùng kim tiêm trên người mình. Lúc nãy cãi nhau với Doãn Triệt cô cũng quên mất
mình là vừa hôn mê tỉnh dậy. Xem ra ý chí của con người thật là vô cùng.
Trần Hi thở dài một cái, cảm giác mệt mỏi xông đến. “Được, ngày mai dì hỏi
bác sỹ giúp tôi, khi nào thì có thể bỏ những thức này ra.”
“Được, nếu có thể rút ra, sau khi cô tỉnh dậy chúng tôi sẽ làm.” Hộ lý đáp
một tiếng, đứng dậy đi tới cửa phòng bệnh vươn tay tắt đèn.
Ý niệm cuối cùng của Trần Hi trước khi ngủ chính là, Cô thật hy vọng sau khi
mình tỉnh lại, không phải là một Trần Hi đã là mẹ của Niếp Niếp.
@@@@
“Đứa cháu lớn của tôi, thế này là thế nào, lâu rồi không gặp, lại một mình
uống rượu giải sầu.” Khương Sâm đi vào phòng bao, nhìn thấy Doãn Triệt một thân
một mình chà đạp chai rượu quý báu của mình, có chút đau lòng, anh nhíu nhíu
chân mày. Người này kể từ sau khi cháu dâu nhập viện, cũng chưa gặp qua, bây giờ
nghe thấy người đã tỉnh, anh còn đang định đi thăm, không nghĩ tới thế nhưng
Doãn Triệt lại chạy đến đây, còn rõ ràng là bộ dạng không vui.
“Không có việc gì, chỉ là tới đây thả lỏng một chút.” Doãn Triệt lại cầm ly
rượu lên, một hơi uống sạch.
“Rượu này là cực phẩm, không phải dùng để uống.” Khương Sâm đoạt lấy chai
rượu từ tay Doãn Triệt, đặt sang một bên.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là sau khi Trần Hi tỉnh lại, giống như là
thay đổi thành một người khác.” Doãn Triệt lại cầm chai rượu lên rót cho mình
một ly.
“Cô ấy thay đổi thì có quan hệ gì tới con, không phải con vẫn luôn không
thích cô ấy sao. Thay đổi thì thay đổi, con cũng không cần mượn rượu giải sầu
như vậy.” Khương Sâm không giành chai rượu nữa, hai tay khoanh lại sau ót, thoải
mái tựa vào
ghế sofa, thích thú nhìn chằm chằm Doãn Triệt.
“Vấn đề là cô ấy trở nên không nói lý lẽ, muốn ly hôn cũng không nói, ngàn
vạn lần không nghĩ tới……..” Doãn Triệt nhíu chân mày, anh không biết nên hình
dung sự biến hóa của Trần Hi như thế nào.
“Không nghĩ tới cái gì?” Khương Sâm hăng hái đứng lên, anh rất muốn biết rõ
Trần Hi thay đổi như thế nào. Thật là tìm kiếm trăm phương nghìn hướng, nếu
không phải là do Jess nổ súng bắn Trần Hi, anh vẫn thật không biết thì ra người
mình cần tìm lại ở ngay bên cạnh.
Trong cái rủi có cái may, Trần Hi vẫn giữ được mạng sống, anh đã hứa với
Roger khi tìm được con gái ông ta sẽ tận lực chăm sóc cô ấy, cũng may Doãn Triệt
vẫn muốn kéo dài mạng sống của Trần Hi, mặc kệ cô hôn mê trong bao lâu, chỉ cần
con gái Roger không chết, hôn mê thì hôn mê, cô cứ hôn mê thì anh lại đỡ phải
tốn công chăm sóc. Không ngờ kế hoạch lại thay đồi, ai ngờ Trần Hi đột nhiên
tỉnh lại, đúng là anh phải suy nghĩ lại.
“Tóm lại, cô ấy giống như rất chán ghét con, dù con đã tận lực quan tâm đến
tâm tình cô ấy, nhưng thế nào cũng không vừa lòng.” Doãn Triệt đem tất cả những
chuyện trong bệnh viện kể lại cho Khương Sâm nghe.
Khương Sâm nghe cẩn thận, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười đùa cợt.
“Hay là cháu dâu của ta đã xuyên qua thành một người khác đi, phải biết rằng
cuộc sống rất kỳ diệu, lúc trước khi cậu và Tiểu Hắc cùng xem Kinh Tâm, con còn
cười nhạo bọn ta, nếu lúc ấy con cũng xem một chút, nói không chừng bây giờ sẽ
không bất ngờ như vậy.”
“Xuyên qua?” Da mặt Doãn Triệt dãn ra, đối với lý luận trên trời dưới đất của
Khương Sâm anh thật không dám khen tặng.
“Như vậy đi, ngày mai để cậu đi xem cháu dâu một chút.” Khương Sâm đứng dậy,
đi về cửa phòng bao, trước khi ra khỏi cửa, anh nghiêng đầu nhìn Doãn Triệt.
“Nếu như vợ con thật sự là một người khác, con định làm thế nào, có nên ly hôn
hay không?”
“Một người khác? Làm sao có thể!” Doãn Triệt cự tuyệt tiếp thu lý luận cùa
Khương Sâm.
“Tốt nhất con nên suy nghĩ kỹ một chút, kinh nghiệm cho thấy con người sau
khi chết đi sống lại, biến thành một người khác cũng không có gì là ly kỳ.”
Khương Sâm phát hiện Doãn Triệt dùng ánh mắt như đang nhìn người bệnh tâm thần
mà nhìn mình, anh đưa tay sờ sờ mũi. “Ý của cậu là, có lẽ cô ấy bị đè nén lâu
qua, đến bây giờ mới giải tỏa ra, giải thích này dù sao cũng khoa học hơn.”
Khương Sâm phát hiện Doãn Triệt vẫn không trả lời vấn đề của mình, lại tăng
thêm một câu. “Con hồi tưởng lại xem, mấy năm nay con và Trần Hi đã sống thế
nào, nếu như cô ấy bị chứng bệnh nhân cách phân liệt, cậu cũng cảm thấy không có
gì kỳ quái.”