Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 50




“Đây chính là người mất tích năm năm trước sao?”

Doãn Triệt nhảy lên sân khấu, một phát bắt được cô gái đang ra sức uốn éo, kéo cô vào trong ngực mình.

Anh quả thật không thể tin vào ánh mắt của chính mình, ngày hôm qua còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác mới nhìn thấy cô, hôm nay thế nhưng người thật hiện ra ở ngay trước mắt.

Nhưng mà, nhìn xem cô đang làm cái gì, cơ thể gần như không tự chú, trong một đám đàn ông như lang sói mà giãy dụa múa may, vòng eo mịm mại uốn éo như một con rắn, thật không ra thể thống gì cả.

Doãn Triệt cởi áo khoác âu phục của mình đắp lên người Trần Hi, nhốt chặt cơ thể cô không cho giãy giụa, trong nháy mắt vác cô lên vai nhảy xuống khỏi sân khấu.

Đây thật sự là điên cuồng, Doãn Triệt sợ rằng mình nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày anh phải lên sân khấu biểu diễn một màn như vậy, hơn nữa là đang bàn chuyện làm ăn,chỉ vì không kiềm chế nổi đám đàn ông đó đang ra sức túm lấy quần áo cô xuống, nhìn những tên đang ngồi dưới khán đài cũng có thể biết bọn chúng đang tưởng tượng cái gì trong đầu.

“Mọi người cứ tiếp tục, tôi có chút chuyện đi trước.” Doãn Triệt cùng mọi người dặn dò một tiếng, khiêng cái người đang không an phận trên vai liền hướng đi ra ngoài.

“Buông ra, tôi không biết anh.” Trần Hi lên tiếng, cô không nói lời nào Doãn Triệt còn thấy trong lòng thoải mái một chút, cô vừa mở miệng, Doãn Triệt hỏa khí lập tức ập tới, anh xòe bàn tay ra, vỗ một cái thật mạnh vào mông Trần Hi, một tiếng “bốp” vang lên to tựa hồ như pháp nổ.

“Lát nữa sẽ biết thôi.” Lần này Doãn Triệt đánh Trần Hi rất đau, cô từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ bị đối xử như vậy.

Cô vốn còn muốn dàn dựng một cảnh làm cho người ta máu nóng sục sôi để khắc sâu ấn tượng với Doãn Triệt, không nghĩ tới người bị kinh hoảng không chỉ có anh mà ngay cả cô cũng bị anh làm cho hoảng hốt.

Trần Hi sửng sốt một chút, rất nhanh liền bắt đầu phản kích, chân của cô bị Doãn Triệt nắm không thể động đậy, nhưng tay của cô vẫn còn tự do, cô bắt chước điệu bộ của Doãn Triệt, vỗ vào mông của anh, nhưng hiệu quả lại không đến đâu.

Trang phục của Doãn Triệt rất dày nên sức lực của cô cũng không làm được gì, tựa như đang gãi ngứa cho anh, mà khi Trần Hi vừa đánh xuống anh liền đáp lễ làm người chịu thiệt cũng chỉ là cô.

Mắt thấy Doãn Triệt đã khiêng mình đến bên cạnh xe hơi, Trần Hi hé miệng, cắn lên mông Doãn Triệt một cái.

Trần Hi phát hiện vẫn là trời sinh phụ nữ cũng có một số chiêu thức khả dụng, cô cảm thấy trang phục Doãn Triệt dày như vậy, nhưng răng mình vẫn có thể cắn xuyên qua vải cảm nhận được bắp thịt rắn chắc c

ủa anh nên càng ra sức cắn.

“Đau, buông tay. . . . . . Không. . . . . . buông miệng.” Doãn Triệt phản xạ có điều kiện lấy tay đi xoa xoa mông của mình, quên mất tay mình đang phải cố định chân của Trần Hi, anh vừa buông lỏng tay, cả người Trần Hi liền lật xuống.

Trần Hi đã may mắn trải qua thời gian huấn luyện, nên khả năng phản ứng khá nhanh nhạy, hai tay cô nhanh chóng bắt được hông của Doãn Triệt, tránh cho đầu không đụng vào đất, nhưng không tránh được lực hút của trái đất nên trong phút chốc mông chạm đất một cái thật mạnh.

“Ai. . . . . .” Trần Hi đau đến hoa cả mắt. Hai chân cô chạm đất, tay nắm lấy hông của Doãn Triệt, rất nhanh vùng đứng lên.

Trần Hi dùng đôi tay che mông mình, xoay người nhìn về phía Doãn Triệt.

Doãn Triệt lúc này cũng xoay người qua, thái độ của anh rất áy náy, thấy Trần Hi không có gì đáng ngại, Doãn Triệt thở phào nhẹ nhõm, hướng Trần Hi đi một bước dài đến, Trần Hi linh hoạt nhảy về phía sau, tránh vòng ôm của Doãn Triệt.

“Em định làm gì, mau đến đây, em có biết hay không, anh tìm em rất vất vả, em xem bây giờ mình còn ra hình dáng gì, mau mặc thêm y phục này vào.”

Trải qua một loạt vận động, âu phục của Doãn Triệt ở trên người Trần Hi đã rơi xuống đất, mà Trần Hi lại đang mặc đồ dạ hội, chiếc váy màu đỏ bên ngoài đã rách khá nhiều, lộ cả áo ngực màu đen bên trong.

Doãn Triệt khom lưng nhặt âu phục trên mặt đất lên, lại muốn lặp lại chiêu cũ đem Trần Hi nhốt vào. Đã có đề phòng, Trần Hi thân thể linh hoạt lại né tránh làm Doãn Triệt tiếp tục vồ hụt.

“Tới đây, đừng làm cho anh tức giận, mặc quần áo vào.” Mặt Doãn Triệt đanh lại, sắc mặt âm trầm, mấy năm này giữ cương vị đứng đầu cả công ty, trên người anh tự nhiên có cái loại khí chất áp bức đáng sợ như vậy.

Năm năm, anh vẫn luôn làm việc, tựa hồ quên mất chung đụng với phụ nữ như thế nào, thời điểm trưng ra bộ mặt lạnh lùng, các nhân viên đều rất nghe lời, thật bất hạnh, Trần Hi không phải là nhân viên của anh, nên giờ phút này anh không biết mình dùng bộ mặt đó đã là sai lầm rồi.

Diện mạo uy hiếp của anh cũng không làm Trần Hi hoảng sợ, cô nhặt đôi giày cao gót từ trên mặt đất mang vào, giày rất cao, ít nhất củng 15cm, làm cho Trần Hi đứng so với Doãn Triệt cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Trần Hi ngẩng đầu lên, khiêu khích trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái, ngoắt eo xoay người bỏ đi.

“Đáng chết, em đang làm cái gì?” Doãn Triệt đi nhanh hai bước bắt được tay của Trần Hi, vừa nhìn xuống dưới, ngay tầm mắt là bộ ngực đầy đặn của Trần Hi, hình như chỗ đó to lên không ít.

Đầu óc Doãn Triệt giờ phút này rất hỗn loạn, có chút không phân biệt được chuyện gì là quan trọng, đã từng nghĩ đến lúc gặp lại, cái gì mà thâm tình ôm nhau, vui mừng ngoài ý muốn, huơ tay múa chân, vốn là anh nên biểu hiện tất cả niềm vui đó trên mặt, nhưng ngược lại vẻ mặt không nên xuất hiện lại xuất hiện.

Trần Hi tức giận nhìn chằm chằm vào Doãn Triệt, đưa hai ngón tay ra hung hăng cắm xuống, Doãn Triệt lập tức buông tay ra che cặp mắt của mình.

Còn chưa hết, Trần Hi dùng gót giày cao 15cm của mình dẫm lên chân Doãn Triệt, Trần Hi vẫn chưa tính bỏ qua, cô vốn định sử dụng chiêu thức để cho anh tuyệt tử tuyệt tôn, nhưng cũng không biết tại sao, cô do dự. Cuối cùng lấy tay hung hăng đập xuống từ phía sau lưng Doãn Triệt.

“Bốp. . . . . .” Doãn Triệt kêu đau một tiếng, bị Trần Hi đốn ngã trên mặt đất.

Mặt Trần Hi co rút lại vì hoảng sợ, chiêu thức này đã dày công tu luyện, mấy năm qua đánh người cũng không ít, chỉ là những người đó trên căn bản là xa lạ cùng nhau luyện tập, đánh người quen thì vẫn là lần đầu tiên, cũng không biết rốt cuộc Doãn Triệt lại không chống cự, không phải là cô đã ra tay quá nặng chứ?

“Ai. . . . . . Tỉnh lại. . . . . .” Trần Hi nhìn Doãn Triệt không nhúc nhích, gọi anh hai tiếng.

Doãn Triệt vẫn không động đậy, Trần Hi đi đến cách Doãn Triệt vài bước, nhìn thấy anh vẫn còn giả chết không đứng lên.

“Dễ xỉu như vậy? Đừng giả bộ.” Trần Hi dùng chân đá Doãn Triệt, nói thì chậm nhưng làm rất nhanh, trong nháy mắt một cánh tay bắt được chân của cô, Trần Hi thậm chí không biết Doãn Triệt làm thế nào đứng lên, cô cứ như vậy ngã vào vòng tay Doãn Triệt.

“Mấy năm không gặp, em đúng thật là giỏi rồi! Được, không tệ, anh thích người như vậy, chỉ là lần sau nhớ, đem những chiêu thức này mà áp dụng cho người khác.” Tay Doãn Triệt nâng cao, Trần Hi có thể nhìn thấy mặt của anh, anh đang cố gắng làm cho mình ra vẽ nghiêm túc.

“Phụt. . . . . .” Trần Hi quả thật nhìn thấy được mặt của Doãn Triệt, chỉ là cô không thể tưởng tượng được Doãn Triệt kém như vậy, liền bật cười thành tiếng.

Vừa rồi hình như là Doãn Triệt úp mặt xuống đất, máu trong mũi đang tuôn ra như nước, trên trán cũng tróc một mảng da lớn, mặc dù vẫn còn có thể nhìn ra đó là Doãn Triệt, nhưng chỉ như vậy cũng đã đủ buồn cười rồi. Trần Hi cười vui vẻ, cô còn cố ý lấy tay ôm bụng để cho Doãn Triệt biết mình cười vui đến mức nào.

Doãn Triệt cũng cảm nhận được có thứ gì đang theo mũi chảy xuống, chất lỏng nóng ẩm chảy qua bờ môi, vị tanh tràn đầy khoang miệng. Doãn Triệt đưa tay ra lau, nhất thời tay anh dính đầy máu.

“Cười, em cười cũng hay lắm, theo anh lên xe, xem anh quản em như thế nào.” Doãn Triệt nhắc nhở Trần Hi, cô cũng không định lên xe anh, cơn giận của cô vẫn chưa tan, một màn hôm qua vẫn chưa quên được, nhìn mới ấm áp hài hòa làm sao. Cô không quên được vẽ mặt Trương Nghiên dịu dàng, khẽ vuốt ve lên gương mặt anh.

Trần Hi định dùng tay bắt cổ chân của Doãn Triệt, như vậy có thể làm cho Doãn Triệt té, mà cô cũng có thể thoát thân được.

Nhưng ý đồ này của cô, Doãn Triệt tựa hồ nhìn ra được, anh buốn cười dang hai chân ra ngang bằng vai. Trần Hi vốn nghĩ là Doãn Triệt sẽ bước lên phía trước, không nghĩ tới anh lại dùng chiêu này, hai tay cô đưa ra cũng vô ích, Trần Hi liền mất thăng bằng an toàn nằm đo ván trên mặt đất.

Trần Hi còn chưa kịp phản ứng, cô đã phát hiện Doãn Triệt rất không có phong độ mà ngồi lên mông của mình, mà cánh tay của cô cũng bị Doãn Triệt bắt lấy kiềm ra phía sau.

“Anh làm gì đấy, đi xuống mau, anh có phải là đàn ông không, có ai lại ngồi lên người phụ nữ như thề!” Trần Hi hoảng sợ phát hiện tay của mình đang bị thứ gì đó trói lại, cô cảm nhận được chất liệu của dây trói hình như là cà vạt….

“Doãn Triệt, anh dám làm như vậy tôi sẽ không để ý đến anh nữa, mau buông ra.” Trần Hi giãy giụa thân thể, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm là ra sức dùng hai chân đá về phía sau, nhưng càng làm vậy đầu gối cô tiếp đất càng cảm thấy đau buốt.

Đáng tiếc Trần Hi làm gì cũng vô ích, Doãn Triệt trong nháy mắt đã đem hai tay cô trói chặt lại.

Trần Hi cảm giác giống như nghe được Doãn Triệt thở phào một cái, sau đó sức nặng từ trên mông mình rốt cuộc cũng biến mất.

Doãn Triệt đưa tay lên lau mũi một cái, anh thật không nghĩ ra, tại sao lần này gặp lại không phải vui sướng kích động, mà lại diễn ra màn đánh nhau trên đường thế này.