Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 97: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi (9)




Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lôi Tu dù sao cũng là trụ cột của Lôi gia, chuyện hắn bình an trở về như tiếng còi báo động khắp nơi, còn đến tột cùng là cảnh giác hay thở ra một hơi thì còn chưa biết được.

Lôi Tu tuy rằng không quá thân với Lôi gia, nhưng đội lên hai chữ 'dòng họ' lên đầu, đối với Lôi gia, tự nhiên là lợi nhiều hơn hại.

Lôi gia vì Lôi Tu mà tổ chức một bữa tiệc chúc mừng hắn bình an trở về.

Vẻ mặt Lôi Tu không hề dễ chịu, dù sao chuyện hắn bị thương không phải là bất ngờ, mà là có người cố ý mưu sát, chỉ là hắn mạng lớn, hơn nữa số may nên sống sót mà thôi.

Bữa tiệc này người đến hỗn loạn, thân thể của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, ai biết có xảy ra chuyện gì không?

Chỉ có cách nhanh chóng đứng vững địa vị của mình ở Lôi gia mới có thể an tâm làm 'chim đầu đàn' tranh đoạn quyền lực lớn hơn.

Bất quá —— tóm lại là có một người hắn muốn bảo vệ.

Nghĩ đến Trình Diệp, trên mặt Lôi Tu lộ ra một nụ cười hòa hoãn, thậm chí có chút nịnh nọt: "Tiểu Diệp, một lát nếu như cảm thấy không thoải mái, anh theo đưa em về phòng nghỉ ngơi, những tên kia không gặp cũng được."

Trình Diệp nhìn gò má hắn, có vẻ khó xử: "Sao làm vậy được." Tuy rằng cậu cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn biết hai chữ xã giao viết như thế nào, buổi tiệc rượu này Lôi Tu là nhân vật chính, nếu như hắn thật sự không xuất hiện, sợ là sẽ đắc tội rất nhiều người.

Lôi Tu lại hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn hi vọng Trình Diệp có thể cùng mình về phòng nghỉ ngơi, rất không muốn tiếp đám người có ý đồ xấu này.

Lục tục, đã có không ít xe bay đậu tại sân Lôi gia, quý nhân từ trên xe bay đi xuống với đủ loại quần áo hoa lệ, sắc mặt Trình Diệp hết sức nghiêm túc, còn có chút sốt sắng.

Cánh tay rũ xuống vẫn luôn nắm thật chặc áo, nếu không phải đồ cậu mặc đều là vải tốt nhất, sợ là sẽ để lại rất nhiều nếp nhăn.

Lôi Tu nhìn biểu tình như đang trên chiến trường chuận bị sẵn sàng đón quân địch của Trình Diệp, thầm nghĩ: Có lẽ Tiểu Diệp Tử yêu hắn thật, có thể vì hắn làm đến trình độ như thế này đã rất không dễ dàng.

Từ sáng đã luôn căng thẳng, thậm chí không ăn gì, dù vậy, vẫn đồng ý nhất định sẽ tham gia.

Hắn có chút đau lòng, nhưng cũng rất vui.

Tiểu Diệp Tử yêu hắn, sẽ không bỏ rơi hắn.

Lôi Tu nắm tay Trình Diệp, dưới ánh mắt của mọi người, đi qua đám người đang nói chuyện tán gẫu, ăn uống linh đình lướt qua, chỉ khi hắn nhìn thấy mấy lão già, mới lịch sự nói tên của hắn, một câu dư thừa cũng không nói.

Nhận ra được sự xuất hiện của chính mình hấp dẫn hơn nửa ánh mắt ở đây, thậm chí âm thanh giao lưu cũng từ từ trở nên im lặng, Trình Diệp không kìm lòng được cũng có chút thất thần, lòng bàn tay luôn chảy mồ hôi, hai chân cũng có chút run rẩy như nhũn ra, nếu không phải Lôi Tu ôm lấy eo cậu, đừng nói đi ngang qua đại sảnh, chính là đứng cũng có chút khó khăn.

Lôi Tu ghé vào tai Trình Diệp, cười nói: "Tiểu Diệp, hôm nay em thật đẹp, rất nhiều người đều đang nhìn em, nhưng em là của anh, của một mình anh."

Trình Diệp theo bản năng nắm chặt tay của mình, oán trách nhìn Lôi Tu liếc một cái.

Tuy rằng không lên tiếng, nhưng ánh mắt như đang thể hiện rằng 'anh đang nói hưu nói vượn cái gì như vậy'.

Lôi Tu cười cười, mang theo cậu đi tới bên trong góc, bưng một đĩa điểm tâm đưa đến trước mặt cậu: "Sáng sớm đến bây giờ đều không chưa ăn gì, trước tiên ăn lót bụng đi, anh đi nhà bếp nhìn xem có đồ ăn giúp nó bụng không."

Trình Diệp vội vàng nắm được ống tay áo của hắn, vội vội vã vã lắc đầu: "Không cần, không cần, tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi."

Lôi Tu nhìn cậu: "Sao được, mặc dù là tiệc rượu, nhưng đây cũng là nhà em, làm gì có đạo lý ở nhà mình mà lại bị đói bụng."

Hắn nói xong, vừa vặn có người đến chào hỏi, Lôi Tu hướng về phía cậu nháy mắt, trực tiếp đi ra sân sau.

Hắn mới vừa đi không bao lâu, tam hoàng tử liền mang theo nụ cười ôn hòa khiêm tốn đi tới, nếu không phải Trình Diệp biết trong dữ liệu thế giới hắn ta và Bạch Cảnh Kỳ là một ổ rắn rết, vì đả kích Lôi Tu, tìm người vũ nhục nguyên chủ, thì chỉ nhìn mặt Trình Diệp còn chưa chắc đã phát hiện đối phương lại là loại người đê hèn từ trong xương.

Kỹ năng diễn xuất của người này so với cậu còn tốt hơn.

Mặt hắn ta như gió xuân ấm áp, Trình Diệp không dám khinh thường, dù sao —— cũng là tam hoàng tử, có chỗ dựa lớn như vậy, tùy tùy tiện tiện một cậu nói thôi cũng có thể làm cho cậu không thể bước chân vào tinh cầu trung tâm nữa.

"Trình Diệp, lại gặp mặt rồi, em còn nhớ anh không?" Lâm Xán cười nhìn cậu, ngày đó mới nhìn thoáng qua, hắn ta liền phát hiện Trình Diệp rất đẹp, không nghĩ tới thoát đi lớp quần áo rách nát kia, mặc tây trang khéo léo màu đen, áo sơ mi trắng, còn có chiếc nơ đỏ thẫm kia, Trình Diệp với một thân chính trang nghiêm túc lại phong tình theo một kiểu khác, thoạt nhìn vừa cấm dục lại ngây thơ.

Ánh mắt Lâm Xán nhìn về phía Trình Diệp rất ấm áp, làm cho cậu rất không thoải mái.

Trình Diệp lúng túng cười cười: "Xin lỗi, tôi mới đến, vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, tựa hồ chưa từng thấy ngài."

Lâm Xán không cảm thấy mình bị làm lơ, kiên trì giải thích: "Ngày đó lúc em vừa đến Lôi gia, chúng ta đã gặp qua một lần ngoài cửa."

Trình Diệp nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết có nhớ hay không, sắc mặt cậu không đổi, chỉ là hơi cúi thấp đầu: "Chào ngài."

Lâm Xán nhìn đĩa đồ ngọt trên tay cậu, chân mày cong cong: "Sao vậy, em chưa ăn cơm trưa sao? Tiệc rượu này cũng không biết khi nào mới kết thúc."

Trình Diệp có chút quẫn bách, không biết nên nói gì với hắn ta, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng gật gật đầu, ra hiệu cậu đang nghe, nhưng một câu cũng không trả lời.

Ngay khi cậu đang do dự có nên nói mình đi vệ sinh để trốn không, Lôi Tu cuối cùng cũng trở lại, trên tay hắn còn cầm một cái đĩa, chứa mấy miếng thịt ma thú nướng cùng sốt xì dầu, muối hạt óng ánh và thịt còn đang bốc hơi nóng, măng tay xanh biếc, vài miếng cà chua đỏ sẫm, bày trong đĩa trắng men cực kì đẹp.

Cũng không biết là bởi vì đồ ăn, hay là bởi vì Lôi Tu, con ngươi Trình Diệp trong nháy mắt long lanh.

Cậu vội vàng đứng lên, vòng qua Lâm Xán, chạy lên ôm lấy cánh tay Lôi Tu: "Anh đã về rồi?"

Trong nháy mắt Lôi Tu nhìn thấy Lâm Xán, sắc mặt liền âm trầm, ôm chặt lấy Trình Diệp đang nhào lên, cười cười: "Đói bụng lắm rồi đúng không, vừa vặn nhà bếp mới vừa làm xong, anh liền mang ra cho em."

Trình Diệp bây giờ nào có tâm tư nghĩ đến đồ ăn, cậu thấy Lôi Tu, dư quang liền liếc Lâm Xán một cái, đáy mắt tràn đầy ý xin cứu giúp.

Sắc mặt Lâm Xán bình tĩnh, tâm lý lại mạnh mẽ ghi thù Lôi Tu, nếu không phải đối phương xuất hiện, hắn ta đã có thể nghe tiểu mỹ nhân nói chuyện.

Lôi Tu nhàn nhạt cười cười, đem cái đĩa đưa cho Trình Diệp bưng, tiến lên nói: "Tam hoàng tử, tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Xán đánh giá Lôi Tu, kinh ngạc phát hiện đẳng cấp của đối phương tựa hồ đã mạnh hơn, trong lòng đố kị đến không kìm nén được, chua xót nói: "Lôi thiếu, nhân họa đắc phúc nha, không chỉ đẳng cấp tăng cao, còn mang về một lão bà như hoa như ngọc như vậy."

Lôi Tu gật gật đầu: "Đúng vậy, nếu không có biến cố kia, tôi đã không có cơ hội gặp Trình Diệp, bất quá chúng tôi nhân duyên ngàn dặm đã buộc bởi một sợi chỉ đỏ, luôn có sẽ cơ hội khác quen biết rồi yêu nhau."

Hai mắt Trình Diệp vụt sáng, đột nhiên cảm giác thấy miệng lưỡi Lôi Tu trơn tru, mồm miệng lanh lợi cũng không phải chỉ để nhắm vào một mình cậu.

Lâm Xán âm trầm Lôi Tu, nói: "Lôi thiếu trước khi rời đi còn tỏ tình với Bạch thiếu, tôi còn tưởng rằng các cậu sắp thành đôi."

Lôi Tu ha ha mà cười cười: "Này thì không nói! Tôi vừa về tới liền nghe nói tam hoàng tử sắp cùng Bạch thiếu đính hôn, quân tử không đoạt người, tôi không giống như ai đó."

Mặt Lâm Xán lúc xanh lúc trắng, trong con ngươi tràn đầy lửa giận, hắn ta hít sâu một hơi, biết mình tuyệt đối không thể làm mất mặt trước mặt mọi người, mạnh mẽ nhịn xuống.

Mà Bạch Cảnh Kỳ ở một bên không lại đây, lại nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ, một mặt tái nhợt, quay người rời đi.

Trình Diệp nhìn trong đĩa thịt đang dần nguội, khoang miệng không ngừng chảy nước miếng, "Ực ——" một tiếng, cậu không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.


Lôi Tu nhìn cậu, khẽ cười thành tiếng: "Nhanh ăn đi, để một lát nguội rồi thì ăn mất ngon."

Trình Diệp nhìn Lâm Xán một cái, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, em... còn chưa đói bụng." Nói rồi tầm mắt clại giằng co trên miếng thịt, chảy nước miếng, chảy nước miếng.

Lâm Xán cũng cười cười, giả bộ nhẹ nhàng nói: "Tiểu Diệp, đói bụng thì mau ăn đi, không có gì quan trong hơn thân thể!"

Tiểu Diệp? Hai người này từ khi nào mà thân như vậy?

Ánh mắt Lôi Tu lạnh lẽo, nhưng không muốn tính toán với Lâm Xán, hắn xoa xoa đầu Trình Diệp, cúi đầu bờ môi vừa vặn sát lại tai đang ửng đỏ của Trình Diệp, nhỏ giọng nói: "Ăn đi, không sao hết, sẽ không có ai nhìn em."

Hai mắt Trình Diệp óng ánh, nhìn quanh bốn phía xác thực không ai để ý đến bên này, hướng về phía Lâm Xán gật gật đầu, ngồi vào bên trong góc hưởng dụng bữa tiệc lớn.

Lúc Trình Diệp đang ăn, Lôi Tu giống như là thần bảo hộ nghiêm mật mà che chắn cho cậu, Lâm Xácó thể nói gì đây, hắn ta thậm chí còn không nhìn thấy Trình Diệp.

Đứng ở đây, cảm thấy rất mất mặt, liền đi.

Lúc Lâm Xán còn đứng đó, Trình Diệp ăn trong bất an, lúc hắn ta đi rồi thân thể căng thẳng mới chậm rãi thanh tĩnh lại, nuốt thức ăn trong miệng, nhìn bóng lưng Lâm Xán rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Anh và hắn ta có mâu thuẫn gì sao?"

Lôi Tu nhìn Trình Diệp, sắc mặt có chút phức tạp, không nhịn được thầm nghĩ: Trình Diệp vậy mà còn có thể nhìn ra, hắn vẫn cho rằng Trình Diệp luôn ngây ngốc.

Lôi Tu gật gật đầu: "Bọn anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng tư chất của hắn ta không bằng anh, rất nhiều người đều cảm thấy hắn ta không xứng đứng ở vị trí như bây giờ."

Có mấy lời không cần phải nói quá rõ, Trình Diệp gật gật đầu: "Vậy anh phải cẩn thận một chút, ánh mắthắn ta nhìn anh... Rất đáng sợ." Có lúc người đơn thuần có thể nhìn thấy rất nhiều thứ một cách rõ ràng nhất, Lôi Tu liếc mắt nhìn bóng lưng Lâm Xán, ra hiệu mình biết rồi.

Trình Diệp cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, liền không nói thêm lời nào nữa.

Hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy người chủ trì nó: "Chúng tôi cho mời Bạch Cảnh Kỳ, Bạch thiếu, lên chúc mừng Lôi thiếu an toàn trở về, dâng lên một khúc đàn."

"Khụ khụ khụ!" Vừa nghe thấy tên này, Trình Diệp trực tiếp bị sặc, cậu dùng sức vỗ ngực, theo bản năng mà nhìn về phía Lôi Tu.

Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn sang, bao gồm cả người đang đứng trên bục sân khấu, toàn thân áo trắng, dưới đèn thủy tinh lộng lẫy chói mắt.

Sắc mặt Lôi Tu âm trầm, hắn vội vàng vừa vuốt lưng cho Trình Diệp vừa giải thích: "Anh cái gì cũng không biết." Hắn thật sự không biết.

Bạch Cảnh Kỳ sinh ra trong một gia tộc lớn, lại là á thư có tỷ lệ sinh dục cao, tất nhiên từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành một người vợ ưu tú nhất, cầm kỳ thư họa, cơ bản mọi thứ đều tinh thông.

Mà trước đây, ngoại trừ thi đấu, cậu ta rất ít khi vì ai mà diễn tấu, ngày hôm nay lại vì hắn mà ngoại lệ.

Cũng thực sự là ngạc nhiên!

Lôi Tu thầm nghĩ, khả năng là bởi vì sau khi hắn trở về căn bản không đi tìm cậu ta, Bạch Cảnh Kỳ muốn làm hắn lung lay đây mà, dù sao cậu ta chính là tiếc những đồ hắn đưa cho cậu mất hắn thì sau này sẽ mất đi một người tặng đồ quý cho cậu ta.

Nhưng bây giờ —— thứ tốt đều của Tiểu Diệp nhà hắn.

Tiếng đàn dương cầm kết thúc, Trình Diệp ngưng nghiền ngẫm, cậu nhai thịt như nhai sáp, không yên lòng cắn hai cái liền nuốt xuống, thiếu chút nữa bị nghẹn.

Cậu cúi thấp đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt áo.

Khí chất, ngoại hình ngay cả điểm thông dụng cũng không có, Trình Diệp căn bản không dám so sánh với  Bạch Cảnh Kỳ xuất thân quý tộc, nhưng cậu miễn cưỡng lấy khả năng chế thuốc của mình ra so, chính là lĩnh vực cậu đắc ý nhất, còn dương cầm —— đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Lôi Tu xoa xoa đầu cậu, bất đắc dĩ nói: "Lại suy nghĩ lung tung? Cậu ta như thế nào cũng không liên quan đến anh, anh yêu em!"


"Nhưng yêu cũng có thể thay đổi mà." Trình Diệp chớp mắt, nhìn Lôi Tu.

Lôi Tu: "..." Cũng không thể nói là không thay đổi, vậy hắn giải thích thế nào về việc yêu Trình Diệp đây? (* ý là chuyển từ yêu BCK sang yêu TD cũng là có thể thay đổi)

Một khúc kết thúc, mọi người còn chưa hết thòm thèm, không hẹn mà cùng vỗ tay, người khen nhiều vô số kể, đều đang bàn luận quãng thời gian trước Bạch Cảnh Kỳ tham gia thi đấu thổi tiêu.

Mà tâm điểm chú ý của mọi người, Bạch Cảnh Kỳ, đang ở trên sân khấu lại đang nhìn về phía Lôi Tu, ôn nhuyễn mà hướng mọi người cười cười, bái một cái liền đi về phía Lôi Tu.

Lông mày Lôi Tu nhíu chặt, cơ hồ có thể kẹp được cả ruồi!

Bạch Cảnh Kỳ đi tới, không hề liếc mắt nhìn Trình Diệp lấy một cái, chỉ cùng Lôi Tu nói chuyện: "Lôi Tu ca, em vì anh mà luyện mấy ngày lận đó, thế nào?"

Cảm nhận được Trình Diệp đang nắm chặt ống tay áo của hắn, Lôi Tu cất giọng nói: "Sau này chuyện như vậy tiêu ít tiền mời người tới làm là được rồi."

Mọi người giật giật khóe miệng, mời người và Bạch thiếu tự mình đàn có thể giống nhau sao?

Bạch Cảnh Kỳ nhìn thấy biểu tình Lôi Tu không phản đối, lại thấy biểu tình và cử chỉ tỉ mỉ chu đáo che chở Trình Diệp của hắn, khớp nắm tay trắng bệch.

Trình Diệp trốn ở bạch phía sau Lôi Tu, lộ ra nụ cười, nhưng không có lên tiếng, thậm chí ngoại trừ Bạch Cảnh Kỳ, căn bản không ai nhìn thấy.

Bạch Cảnh Kỳ sững sờ, hé mắt, trong con ngươi lộ ra mấy phần không phục: "Trình tiên sinh, chắc chắn ngài cũng đã chuẩn bị gì đó để chúc mừng Lôi Tu ca trở về đúng không, có nhu cầu chỉ giáo không?"

Có 666 trong tay, Trình Diệp cái gì mà chẳng làm được, nhưng nguyên chủ xuất thân thấp hèn, làm sao có khả năng biết đến loại nghệ thuật tao nhã như vậy, nụ cười trên mặt đã sớm rút đi, lộ ra mấy phần sầu khổ, tựa hồ là bị đề nghị của Bạch Cảnh Kỳ dọa sợ, vội vội vã vã lắc đầu, còn không ngừng lùi về phía sau.

Người chung quanh đều là một mặt xem trò vui.

Phải biết, bọn họ đã sớm nghe nói Lôi Tu dẫn theo một á thú cấp thấp ở tinh cầu cằn cỗi trở về, vẫn muốn xem Lôi Tu mất mặt, nhưng không có cơ hội, bây giờ đúng là cơ hội xem chuyện cười.

Lôi Tu híp híp mắt, đang chuẩn bị nói chuyện, Trình Diệp ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi đương nhiên sẽ không làm."

Cậu nói rất bình tĩnh, như chỉ đang trình bày một sự thật, căn bản nghe không hiểuhay coi đây là sỉ nhục.

Trình Diệp nhìn về phía Lôi Tu, cắn cắn môi dưới, xiết chặt ống tay áo của hắn.

"Trình tiên sinh là nhìn không lọt chúng tôi à, Lôi Tu ca nếu thích Trình tiên sinh, vậy dĩ nhiên Trình tiên sinh phải có chỗ thích hợp, tất nhiên phải là thứ chúng tôi đuổi cũng không kịp rồi, đừng khiêm tốn mà." âm thanh Bạch Cảnh Kỳ rất ôn hòa, nhưng đâm rất đau, còn mang theo một luồng khí thế không cho phản bác.

Dù sao —— cậu ta đây là ỷ vào Lôi Tu thích cậu ta mà.

Nhưng —— Lôi Tu hiện tại không thích cậu ta.

Hơn nữa, cậu ta muốn làm cho Trình Diệp lúng túng, muốn làm cho Trình Diệp biết khó mà lui, nhưng Trình Diệp chưa bao giờ cảm thấy ở trước mặt mọi người nói mình không hiểu thì là yếu kém, trước tiên không nói cậu căn bản không quan tâm người khác đánh giá cậu ra sao, lại nói chẳng lẽ một người còn có thể xoay 360 độ, cái gì cũng chỉ là tương đối nếu cố quá lại thành không được, không chỉ bị mất mặt, lần sau sẽ lại bị khiêu khích cái khác, dù sao cũng tránh được thì tránh thôi.

Bạch Cảnh Kỳ cất giọng: "Trình tiên sinh, cậu vì mọi người mà chỉ điểm chút gì đi, đừng giấu giấu diếm diếm?"

Nói tới đây, sắc mặt Trình Diệp đã rất khó coi, tính cách cậu nhát gan, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, cúi đầu lộ ra tai đỏ như có thẩy chảy ra máu.

Lôi Tu triệt để nổi giận, hắn ôm chặt lấy Trình Diệp, âm thanh so với Bạch Cảnh Kỳ còn lớn hơn: "Tôi yêu Trình Diệp, là bởi vì yêu còn người em ấy! Mà không phải là loại hồ ly trăng hoa xảo trá! Cậu có muốn học cũng không học được."

Trình Diệp cách rất gần, bị nhiệt độ trên người hắn làm cho sắc mặt càng thêm đỏ, giật giật ống tay áo Lôi Tu một cái ra hiệu hắn không cần nói chuyện.

Lôi Tu nhíu mày: "Em đừng cản anh, cậu ta đây là không ưa em, em làm gì thì cậu ta cũng sẽ nói với giọng điệu âm dương quái khí, anh ngày hôm nay liền ở đây nói cho rõ." Hắn nhìn xung quanh một vòng, hướng mọi người nói, "Sau này nếu có ai làm khó dễ Tiểu Diệp, cũng chính là đối nghịch với tôi!"

Mọi người nghe lời này, khóe miệng không khỏi giật giật.

Đây đúng là quyết tâm bảo vệ rồi.

Bạch Cảnh Kỳ lúc này tiến thoái lưỡng nan, cậu ta không cam lòng cắn răng. Không nghĩ tới Lôi Tu lại vì cái tên đáng chết đến từ nông thôn mà đi đến nước này, lẽ nào thật sự thích cậu ta rồi?

Sẽ không, nhất định là Lôi Tu ca xấu hổ, lúc đó cầu hôn quá mức long trọng, lại bị cậu từ chối trước mặt quá nhiều người, làm Lôi Tu ca mất mặt, không nên như vậy.

Nam nhân luôn muốn mấy phần mặt mũi.

Bạch Cảnh Kỳ nhìn Lôi Tu chặt chẽ che chở Trình Diệp ở phía sau, vung lên ngàn vạn cây gai, trong lòng chấn động, chua xót còn có đau đớn cùng nhau dâng lên,tất cả tư vị hòa lại cùng nhau, không nói ra được là tư vị gì.

Lôi Tu lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Kỳ một cái, lôi kéo Trình Diệp không để ý tầm mắt của người khác, quay đầu rời đi.

Chỉ để lại Bạch Cảnh Kỳ đứng tại chỗ sắc mặt trắng bệch, dường như tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người cậu ta, người xung quanh đều đang chỉ trỏ, nghị luận sôi nổi về cậu ta.

Cậu ta muốn nghe xem mọi người đang nói xấu gì cậu ta, nhưng nhìn bóng lưng rời đi tựa sát lẫn nhau của Lôi Tu và Trình Diệp, một chữ cũng không nghe lọt tai.

"Có vẻ thật sự rất thích người này." Người xung quanh đương nhiên sẽ không chỉ tập trung vào Bạch Cảnh Kỳ, mà trực tiếp hiếu kỳ hai người kia, dồn dập suy đoán Lôi Tu lần này nếu là nghiêm túc, Trình Diệp lại không như Bạch Cảnh Kỳ làm bộ làm tịch, nhất định sắp tới sẽ có chuyện vui.

Mấy người lay động chén rượu trong tay, ánh mắt biến hoá thất thường.

Nếu Lôi Tu và Bạch Cảnh Kỳ thành đôi, nói không chừng bọn họ còn có chút kiêng kỵ Lôi gia có Bạch Cảnh Kỳ trợ lực, nhưng nếu như người bên canh Lôi Tu chỉ là một á thư tới từ vùng hẻo lánh không có bối cảnh gì, sợ là cũng không giúp được cái gì cho Lôi gia, bất quá chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.

Mọi người cũng dồn dập vui như mở cờ, cảm thấy Trình Diệp xác thực so với Bạch Cảnh Kỳ thích hợp với Lôi Tu hơn.

Ánh mắt nhìn về phía Trình Diệp ít đi mấy phần khinh thường, tốt xấu gì cũng xem như người bình thường.

Trình Diệp rất hổ thẹn, đi ra khỏi tiệc rượu lập tức áy náy, nói: "Xin lỗi, làm cho anh mất thể diện."

Lôi Tu lại nói: "Có cái gì mà mất thể diện hay không, nếu như không đánh đàn là mất thể diện, vậy ở tiệc rượu kia ít nhất có hơn một nửa đều không có mặt mũi."

Trình Diệp dường như được an ủi một ít, nhưng vẫn rầu rĩ, cậu xoa xoa mũi: "Cũng không phải nói như vậy, các anh đều có những am hiểu (sở trường) riêng, chỉ có em... Cái gì cũng không..."

"Không, Tiểu Diệp, em có một thứ bọn họ đều không có!" Lôi Tu bỗng nhiên bình tĩnh nhìn Trình Diệp, hết sức chăm chú nói.

Trình Diệp bị hắn nhìn chằm chằm lại có chút ngạc nhiên: "Cái gì?"

Lôi Tu nắm tay Trình Diệp: "Anh yêu em, không thích bọn họ, chỉ cần vậy là đủ rồi!" Phải biết, nếu như chỉ nói ra ưu điểm của Trình Diệp, cậu vẫn sẽ xoắn xuýt, còn không bằng gọn gàng dứt khoát biểu đạt hắn cậu tha thiết nồng nàn.

Trình Diệp là độc nhất vô nhị, ai cũng không thể so với cậu, đây cũng không phải là thứ một  hay hai ưu điểm về nghệ thuật là có thể so.

Quả nhiên, mặt Trình Diệp hồng hồng, thẹn thùng nhéo tay hắn, không nói lời tự ti nữa.

Mà Lôi Tu biết, theo tính cách của Bạch Cảnh Kỳ, đây chỉ mới là một khúc nhạc dạo mà thôi.

Bạch Cảnh Kỳ hưởng thụ việc hắn theo đuổi lâu như vậy, trong mắt chỉ có một mình hắn mang cho cậu ta cảm giác ưu việt, lại bị một người 'lai lịch không rõ ràng' hạ thấp, cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Lôi Tu liếc mắt nhìn Trình Diệp đang ngủ bên cạnh, dường như đã hoàn toàn không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, nhíu mày, ngay sau đó liền giãn ra, xoa xoa đầu tóc mềm mại của Trình Diệp, tính toán, hai người bọn họ nếu đã xác định quan hệ, không phải nên sớm làm một số thứ rồi sao.

Hắn phải cho Trình Diệp một lễ cưới long trọng, để toàn bộ người tinh cầu đều biết hắn yêu Trình Diệp sâu đậm đến đâu, cũng để cho bọn họ hiểu một điều, Tiểu Diệp Tử là của hắn, là của một mình hắn!