Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lôi Tu theo đuổi Bạch Cảnh Kỳ không mười năm, thì cũng năm, sáu bảy, tám năm.
Tính ra thì số lần gặp mặt không nhiều, nhưng xưa nay đều là muốn gì cứ lấy, chính là liên tục bị từ chối cũng không có nửa câu nặng lời.
Hiện tại —— sự chán ghét trên mặt hắn sắp không giấu được rồi, hình như không chỉ không muốn nhìn thấy cậu ta, thậm chí còn muốn tránh thật xa cậu ta.
Bạch Cảnh Kỳ bị thái độ của Lôi Tu làm cho choáng váng, hai mắt cậu ta như sương mù nhìn Lôi Tu, cắn môi nhăn nhó nói: "Anh Lôi Tu, mấy năm nay anh đã đi đâu vậy, em rất lo cho anh."
"Phải vậy không? Vậy sao cậu không đi tìm tôi? Tôi nghe nói cậu sắp đính hôn với tam hoàng tử? Phát triển mối quan hệ cũng nhanh quá nhỉ?" Lôi Tu trào phúng mà cười cười, trước đây hắn lại không phát hiện Bạch Cảnh Kỳ làm như thế, chỉ sợ người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc hiểu rõ.
Bây giờ hắn thích Trình Diệp, ai cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của Trình Diệp.
Huống chi Bạch Cảnh Kỳ là loại người ăn trong bát còn ngó trong nồi, lòng tham không đáy, căn bản không tư cách so sánh với Trình Diệp.
Sắc mặt Bạch Cảnh Kỳ liền trắng bạch, nhất thời hiểu rõ đây là Lôi Tu đang ghi hận cậu ta.
Nhưng vì yêu nên mới hận, mà hận thì sẽ không quên được cậu ta.
Bạch Cảnh Kỳ không chút dấu vết thở ra một hơi, liền bày ra biểu tình làm nũng, cọ vào cánh tay Lôi Tu, nhỏ giọng giải thích: "Đều là bọn họ nói lung tung thôi, chúng em không có."
"Có hay không cũng không sao cả, Bạch Cảnh Kỳ, trước đây tôi đúng là rất yêu cậu, nhưng bây giờ tất cả đều đã là quá khứ, cậu có tam hoàng tử, tôi cũng có người tôi yêu, đúng rồi, em ấy tên là Trình Diệp." lúc nói chuyện Lôi Tu luôn nhìn sắc mặt Trình Diệp, hắn không biết nên làm gì ngoài việc thẳng thắn về quá khứ, nói ra hết tất cả để tránh sau này phải giải thích sẽ loạn càng thêm loạn.
"!" Liên quan gì tới tôi? Trình Diệp đang xem cuộc vui bỗng nhiên bị nhắc tới, liền sợ hết hồn, hốt hoảng nhìn về phía Lôi Tu, liên tục xua tay lại bị Lôi Tu tóm chặt lấy tay, đặt ở bên mép hôn một cái.
Cậu ngẩn người, quẫn bách đến tai đều đỏ, mở miệng cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng trực tiếp cúi đầu, từ chối đối mặt.
Bạch Cảnh Kỳ đánh giá cậu từ trên xuống dưới một trận, liền biết sơ về Trình Diệp.
Chỉ là một tên không đáng chú ý mà thôi, Lôi Tu ca cũng thực sự là —— biết chơi.
Cho dù muốn kích thích cậu ta, cũng phải tìm người có thực lực một chút chứ.
Cậu ta liếc nhìn Trình Diệp, thậm chí mặt cậu cũng không thèm nhìn, ở một nơi nghèo nàn như vậy thì có thể ra bộ dáng gì chứ! Người như vậy làm sao đủ tư cách để cho cậu ta ăn dấm?!
Bạch Cảnh Kỳ xa xôi thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Lôi Tu âm thanh kéo dài: "Em có nghe nói, Lôi Tu ca là được cậu ấy cứu đúng không, nhưng mà chuyện tình cảm không thể lấy ra làm giao dịch như vậy được, anh không thích cậu ấy thì có thể dùng cách khác để trả ơn, đưa tiền, hoặc là cho tài nguyên gì đó, anh như vậy... người này, tựa hồ không phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh, Lôi Tu ca, anh xứng đáng có được người tốt hơn, anh tuyệt đối không nên bởi vì chuyện em từ chối anh, hoặc là sau khi bị thương năng lực giảm xuống mà tự giận bản thân."
Lôi Tu đen mặt, Bạch Cảnh Kỳ thật m* nó dám nói, hắn là con giun trong bụng hắn sao, chẳng lẽ biết được hắn suy nghĩ gì mà nói như đúng rồi vậy.
Mắt thấy thân thể Trình Diệp run rẩy, biết cậu nghe hiểu Bạch Cảnh Kỳ nói gì, giận đến không có chỗ phát tiết, giọng nói cũng trầm xuống: "Nói hưu nói vượn cái gì đó! Tôi yêu em ấy còn nhiều hơn so với trước đây yêu cậu, lúc trước chúng ta đều là trẻ tuổi non dạ, xung quanh cũng chỉ có một á thư là cậu, muốn thích người khác cũng không có cơ hội, tôi đi ra ngoài một chuyến, phát hiện Trình Diệp mới là người thích hợp nhất với tôi, đời này tôi chỉ cưới em ấy, lần sau đừng để tôi nghe thấy bất kỳ lời bịa đặt nào từ cậu, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Bạch Cảnh Kỳ tự nhiên bị chửi cho một trận, sửng sốt nhìn Lôi Tu, rất là oan ức, lại tức giận, cậu ta phẫn nộ nói: "Chỉ là một tinh cầu cằn cỗi mà thôi, cậu ta đi với anh chắc chắn là vì thân phận của anh, muốn trèo cao mà thôi, Lôi Tu ca, anh ngàn vạn đừng bị cậu ta lừa gạt, không phải những người lừa đảo đếu luôn giả vờ yếu đuối nhu nhược sao, kỳ thực đã quen không biết bao nhiêu người!"
Lôi Tu triệt để tức giận, hắn tức giận nói: "Bạch Cảnh Kỳ, cậu cứ năm lần bảy lượt chửi rồi bêu xấu bạn đời tương lai của tôi, đây là không để tôi vào mắt sao, không hiểu lời tôi nói?"
Sắc mặt Bạch Cảnh Kỳ cứng đờ một chút, chợt miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười: "Xem ra Lôi Tu ca là thật sự rất yêu cậu ta, vậy em... Chúc phúc cho hai người!"
Không thèm nhìn cậu ta đang nghiến răng nghiến lợi, Lôi Tu híp híp mắt: "Không cần lời chúc phúc của cậu, chúng tôi cũng sẽ hạnh phúc!" Dứt lời hắn cũng không thèm quan tâm Bạch Cảnh Kỳ, lôi kéo Trình Diệp liền đi, tức đến nổi gân xanh.
Phía sau truyền đến tiếng một chiếc xe bay dừng lại, Lôi Tu vốn muốn đi thẳng, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Lâm Xán gọi hắn, sau đó mới cùng Bạch Cảnh Kỳ chào hỏi: "Tiểu Kỳ, sao em lại ở đây, anh còn đang tìm em khắp nơi, rủ em tới xem Lôi Tu đó."
Lôi Tu bất đắc dĩ, đành phải dừng bước lại cùng đối phương nói chuyện.
Mà sắc mặt Bạch Cảnh Kỳ vốn dĩ cực kỳ khó coi, lúc nhìn thấy Lâm Xán trong nháy mắt liền như mưa thuận gió hoà, mềm mại hơn không ít, cậu ta hướng về phía Lâm Xán cười cười xin lỗi: "Em vừa nghe thấy tin tức Lôi Tu ca trở về, liền muốn xác định xem anh ấy có an toàn hay không, nên chạy tới đây trước."
Lôi Tu lườm một cái, Lâm Xán từ nhỏ bởi vì tư chất thấp hơn hắn nên luôn đố kị hắn, hắn có thì hắn ta cũng phải có, chỉ có một phần, hắn ta sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đoạt hết từ tay hắn.
Bao gồm Bạch Cảnh Kỳ.
Bạch Cảnh Kỳ lựa chọn hắn ta không lựa chọn hắn, có một quãng thời gian Lâm Xán rất kiêu ngạo, luôn ở trong bóng tối nói hắn không bằng hắn ta, nhưng vậy thì thế nào, ngoài cái đó ra chắc hắn ta cũng chả còn gì để kiểu ngạo với hắn.
Bạch Cảnh Kỳ nói xong liền chạy về phía Lâm Xán, mà Lâm Xán cũng ôm vai cậu ta, hướng về phía Lôi Tu cười khiêu khích.
Nếu như là lúc trước, Lôi Tu có thể sẽ tức giận, nhưng bây giờ ——
Lôi Tu mặt không đổi sắc nói tạm biệt với hai người, lôi kéo Trình Diệp đi về phía tòa biệt thự của mình.
Lâm Xán thấy hắn không thèm để ý liền kinh ngạc nhíu nhíu mày, đang cảm thấy kỳ quái liền để ý thấy người bên cạnh Lôi Tu, sững sờ, bật thốt lên hỏi: "Người đi bên cạnh Lôi Tu là ai, sao trước đây chưa từng thấy."
Bạch Cảnh Kỳ vừa vì chuyện Trình Diệp và Lôi Tu và tức giận, giờ khắc này chính phiền muộn, vừa vặn cùng Lâm Xán oán giận nói: "Chỉ là một tên nhà quê ở tinh cầu cằn cỗi, lấy việc báo ơn để lừa đảo mà thôi."
Trình Diệp quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt đang quan sát của Lâm Xán, con ngươi cậu nhảy nhảy, ngượng ngùng cười cười, lại nhanh chóng quay đầu lại, kéo chặt tay Lôi Tu, sợ bị bỏ lại.
Hai người đằng sau có vẻ không dễ gần, xem ra tinh cầu trung tâm và Quặng Thạch Tinh không chỉ chênh lệch về độ giàu có, mà giữa người với người cũng có chênh lệch rất lớn.
Tuy rằng mặc đồ rất mộc mạc, nhưng khuôn mặt nhỏ tươi đẹp lại như một cây mai vàng giữa ngày đông, ngạo nghễ đứng đó, trái tim Lâm Xán bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Nhớ tới người xưa có một câu nói: Ngoái đầu nhìn lại một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp.
Trước đây Lâm Xán chỉ coi đây là lời nói khoa trương, không nghĩ tới chỉ là hắn ta chưa thấy được người kiều mị quyến rũ như vậy mà thôi.
Hắn ta ôm Bạch Cảnh Kỳ, nhưng đầy đầu đều là nụ cười vừa rồi của Trình Diệp, trong lòng như bị mèo cào, cảm thấy khó chịu.
So với người kia, Bạch Cảnh Kỳ đúng là như mặt hàng không đủ tư cách để so sánh.
Lâm Xán âm thầm tính toán trong lòng, hắn ta muốn chiếm được người này, không phải vì muốn dành của Lôi Tu.
Mà là vì hắn ta phát hiện, hắn ta thích người này.
"Đại Diệp Tử, vị tam hoàng tử kia hình như thích cậu?" 666 kiểm tra nhịp tim của Lâm Xán, không quá chắc chắn mà nói.
Trình Diệp kinh ngạc: "Hả? Mày xâm nhập vào thần kinh hắn ta à? Tiểu Lục à, không nghĩ tới sau khoảng thời gian cùng tao lăn lộn mày đã thông minh hơn nhiều rồi, tao còn đang nghĩ lần tiếp xúc này quán ngắn, không biết bao lâu mới có thể gặp lại, mày đã ra tay trước?"
666 bị khen ngợi cũng không cao hứng là bao nhiêu, phiền muộn nói: "Không phải tôi."
Trình Diệp: "?"
Không hổ là Đại Diệp Tử, mị lực quả nhiên vô biên, 666 thả rắm cầu vồng: "Là do vừa nãy cậu cười đã bắn trúng tim hắn ta, Lâm Xán có lẽ là nhất kiến chung tình với cậu."
Trình Diệp: "..." Nửa ngày sau cậu mới cảm khái nói, "Không hổ là gương mặt yêu diễm luôn khiến nhân vật phản diện thích, một phát liền bắn trúng!"
666: "..." Đừng nha, tôi cũng yêu thích, nhưng tôi không phải là nhân vật phản diện!
Từ sau khi Lôi Tu trở về, hắn liền bận đến chân không chạm đất, nhưng không giống như trong dữ liệu thế giới là không thèm về Lôi gia, hắn buổi tối vẫn trở về ngủ.
Lôi Tu ở tầng hầm xây cho Trình Diệp một phòng thực nghiệm, bên trong toàn là các thiết bị và dược liệu để chế thuốc, Trình Diệp nhìn không khép được miệng, cậu không dám tin nhìn về phía Lôi Tu.
Sau khi đến tinh cầu trung tâm, Lôi Tu cho cậu một cái quang não, lâu lâu lúc không có chuyện gì làm cậu ngoài việc lên tinh võng, cậu cũng chỉ biết chế thuốc, di dạo trên tinh võng cũng chỉ vì những thứ liên quan đến chế thuốc.
Những thiết bị này cậu đã từng nghe ở tinh võng, nghe đâu đều rất đắt, chỉ có dược tề sư đỉnh cấp mới có thể có được, Trình Diệp nhìn ống nghiệm 'vàng chói lóa", căn bản không dám chạm vào.
Lôi Tu nhíu mày, rất muốn nói những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại sợ Trình Diệp cố kỵ vì sự chênh lệch của hai người mà không muốn cùng hắn ở chung, nhưng lại không thể nói thẳng, đúng, không chỉ rất đắt, còn là có tiền cũng không thể mua được.
Lôi Tu rất khó xử, chỉ có thể kéo tay Trình Diệp: "Chỉ cần là thứ em cần, anh đều sẽ trăm phương ngàn kế lấy về cho em."
Trình Diệp hiếm thấy khéo léo bị hắn nắm, thầm nghĩ: Từ khi trở lại tinh cầu trung tâm, không còn Bố Lí nhiễu loạn, tâm tình của người này rất vui, vội vội vàng vàng mỗi ngày như vậy nói không chừng là bởi vì đi tham gia lớp huấn luyện nói lời yêu?
Cậu hơi cúi đầu thấp xuống, lần đầu tiên không có trực tiếp từ chối, ngược lại là do dự, muốn nói lại thôi.
Kỳ thực Lôi Tu luôn cảm thấy Trình Diệp là một người ít nói, trên người luôn có một loại khí chất cao lãnh, ban đầu lúc ở Quặng Thạch Tinh, hắn đã từng lén lút theo dõi Trình Diệp, một mình cậu ngồi ở gốc cây Tử Thương ngoài rìa rừng rậm ma thú, cái gì cũng không làm, cứ thế ngẩn người.
Khi đó Trình Diệp như hoàn toàn dung nhập vào rừng cây vậy, như là hoa Linh Lan [1] lạnh lùng, cao quý lãnh diễm, khiến người ta không nhịn được trầm mê, thậm chí trả bất cứ giá nào chỉ vì muốn đến gần tìm tòi nghiên cứu một phen,
Nhưng hiện tại Trình Diệp trầm mặc, cũng có một loại ma lực thần kỳ, thậm chí khiến Lôi Tu cảm thấy những dụng cụ này căn bản không xứng với cậu.
Lôi Tu tựa hồ đoán được cái gì, dùng sức kiềm chế tâm tình mừng như điên của mình, không dám giục cậu, sợ sẽ quấy nhiễu câu trả lời của cậu.
"Đáng, sao lại không đáng?" Lôi Tu như nổ pháo hoa trong lòng, trên mặt lập tức phóng ra nụ cười ấm áp. Hắn vui mừng ôm lấy vai Trình Diệp, ấn đầu của đối phương vào lồng ngực mình, hưng phấn nói, "Em là người duy nhất trong lòng anh, vì em làm cái gì anh đều chỉ cảm thấy không đủ, Tiểu Diệp Tử, chỉ cần em nhìn anh một chút thôi, anh đã muốn đem cả tinh cầu này cho em."
Trình Diệp: "..." Nhìn ra được anh dám làm vậy.
Trình Diệp sửng sốt một chút, mặt đỏ bừng, cẩn thận rút tay về lại bị hắn đặt ở bên môi, sức lực của Lôi Tu quá lớn, đến cuối cùng lại bị hắn mười ngón liên kết nắm chặt .
Sau khi hai người xác định tâm ý, trong nháy mắt, Lôi Tu cảm thấy như mình có được cầu vồng.
Chuyện lớn của cuộc đời của hắn cưới cùng cũng được giải quyết, chuyện này dàn xếp xong xuôi, hắn mới có tâm tình lo đến biến cố gia tộc, bằng không cho dù mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm để làm việc, tâm tư hắn cũng luôn đặt trên người Trình Diệp.
Bởi vì hắn sợ đối phương thừa dịp lúc hắn không nhà liền trốn đi mất.
Tuy rằng Lôi gia đề phòng nghiêm ngặt, nhưng một ngày hắn chưa được Trình Diệp đồng ý, thì một khi Trình Diệp thoát khỏi tầm mắt của hắn, trong lòng hắn sẽ cảm thấy vắng vẻ, luôn không yên lòng, càng khỏi nói đến xử lý công việc.
Cho nên chớ nhìn hắn hai ngày nay bận rộn, thật ra là không hề có tí thành quả nào!
Nhưng mà bây giờ ——
Lôi Tu đầy mặt ôn nhu ôm Trình Diệp, không thấy Trình Diệp phản kháng, thậm chí đối với phương còn rất thuận theo mà như con mèo nhỏ cọ cọ trong lồng ngực của hắn.
Lôi Tu mừng như điên, chỉ cảm thấy cậu đã ôm lấy toàn bộ chỗ thiếu hụt trong hắn, toàn bộ thế giới bây giờ đã hoàn chỉnh, đẩy lui những lo lắng bất an, thay vào đó là hạnh phúc và kích động!
Thiếu chút nữa đã khóc rồi!
Sau khi hai người xác định mối quan hệ, gần đây Trình Diệp đều ở trên tinh võng, kiểm tra bồn chứa thuốc (*) Lôi Tu mua cho cậu, kết quả mới nhìn, gộp lại liền đã vượt qua năm triệu điểm thông dụng.
(*) Bồn chứa thuốc: Chắc giống cái lu quậy thuốc của mấy bà phù thủy á.
Phải biết lúc Trình Diệp ở Quặng Thạch Tinh, ra ra vào vào nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy vạn, bây giờ một lúc xài nhiều như vậy rất là đau lòng, lúc suy tư đều lỗ ra vẻ chua xót.
Mà Lôi Tu, làm sao cũng ôm không đủ, an ủi: "Không có chuyện gì, điểm thông dụng anh còn có thể kiếm lại, em vui là được rồi." Hắn ló đầu lại đây, bỗng nhiên nói, "Ôi chao, này thứ gì, em mua lúc nào mà anh không phát hiện."
Còn không đợi Trình Diệp kịp nói chuyện, Lôi Tu cũng đã nhanh tay lẹ mắt trả tiền, hắn thấy trên đơn đặt hàng đã ghi hoàn thành, một giây đồng hồ lại ra đi hơn 55 vạn điểm thông dụng.
Trình Diệp: "..." Một mặt ai oán nhìn Lôi Tu.
Lôi Tu đối với cái nhìn của cậu rất hài lòng đến gần hôn lên mắt cậu một cái: "Chúng ta ra ngoài thôi, ở đây tốc độ chuyển phát nhanh cực kỳ nhanh, sau một lát có thể đã đưa đến rồi, anh còn mua cho em rất nhiều dược liệu, tính toán thời gian cũng sắp đến rồi."
Trình Diệp: "..." Cậu đã không biết nói gì, nghiêm mặt là bởi vì khiếp sợ đến hoàn toàn không làm chủ được biểu tình.
Sau khi toàn bộ đồ đến, Trình Diệp lấy dược liệu và bồn chứa, lại lần nữa xuống tầng hầm.
Nhìn những dụng cụ xa hoa, Trình Diệp hít sâu một hơi, cẩn thận dè chừng vài dược liệu đắt đỏ cùng với những dược liệu giá rẻ cậu mua trước đây đổ vào ống nghiệm, dùng cái kẹp chầm chậm chế thuốc.
Không biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh, hay là bởi vì còn chưa quen sử dụng bồn chứa, một cái sơ sẩy, lần đầu tiên thử nghiệm thất bại.
Nhìn chằm chằm vật lắng đọng bên trong ống nghiệm, Trình Diệp rủ đầu xuống, có chút uể oải.
Nếu như thuốc thành công sẽ hiện ra màu sắc óng ánh long lanh, nhưng bây giờ, trên tay cậu là thứ thuốc đen thui xủi đầy bọt, bởi vậy có thể thấy được, cậu vừa phạm phải sai làm không hề nhỏ, dẫn đến toàn bộ đều hỏng, đều không có biện pháp sửa lỗi.
Lôi Tu lập tức an ủi: "Không có chuyện gì, luyện nhiều một chút liền quen." Hắn chân chó mà lấy ra thêm một phần dược liệu giống với dược liệu Trình Diệp vừa dùng qua, để lên bàn, hướng về phía Trình Diệp bĩu bĩu môi, ra hiệu cậu có thể bắt đầu lại.
Trình Diệp mím mím môi, đối diện với ánh mắt khích lệ của hắn.
Có kinh nghiệm bại lần lần đầu, Trình Diệp lần thứ hai rất cẩn thận, cuối cùng cũng coi như tìm được cảm giác, thuận lợi chế ra một ống thuốc cấp ba màu xanh trong suốt.
Mặc dù chỉ là hạ phẩm, nhưng Trình Diệp nhớ lại một chút thao tác vừa nãy, cảm thấy chính mình đã dần quen, lần sau nhất định có thể chế ra thuốc trung phẩm, còn thượng phẩm, cũng chỉ có thể xem nhân phẩm.
Lôi Tu còn cao hơn hứng hơn cả cậu, lập tức nhiệt tình cho cậu một cái ôm: "Anh biết em có thể làm được mà."
Trình Diệp bị hắn làm cho không biết nên làm thế nào, nhỏ giọng nói: "Cái này là Hoạt Huyết Thanh (tự chế đó), anh... Có muốn thử một chút hay không?" Thú nhân có thể hấp thụ năng lượng bên trong thịt ma thú, mà loại năng lượng này chứa đựng nhiều tạp chất, hấp thu quá nhiều, rất dễ bị bế tắc huyết quản, bất lợi cho việc nâng cao đẳng cấp.
Mà loại thuốc này, đó là có thể làm tan dần tạp chất làm ngưng trệ trên vách huyết quản, đẩy độc tố ra ngoài, trên thị trường rất được hoan nghênh.
Nhưng —— Trình Diệp dù sao cũng là người mới, sau khi cậu nói xong cũng có chút hối hận, vội vàng thu tay về: "Hay, hay là thôi đi, lấy đi kiểm nghiệm trước, em, em cũng không chắc chắn lắm..."
Đang nói, trên tay đã trống không, thuốc đã rơi vào tay Lôi Tu, hắn cười híp mắt nhìn Trình Diệp một cái, quyết định thật nhanh, đổ toàn bộ thuốc vào trong miệng, thậm chí còn quơ quơ, một giọt cũng không lãng phí, chẹp chẹp miệng: "Chua chua ngọt ngào, mùi vị thật không tệ, khá giống rượu trái cây."
"A!" Trình Diệp kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhìn hắn như không quan tâm sự đời, vội vã cầm lấy tay hắn, "Có cảm giác gì không, sao anh cứ như vậy mà uống hết, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Vì lão bà mà thử nghiệm thuốc, anh cam tâm tình nguyện!" Lôi Tu nháy mắt, lời tâm tình không cần tiền cũng tuôn ra đến thuận miệng.
Trình Diệp xấu hổ liếc Lôi Tu một cái: "Nói hưu nói vượn cái gì đó!"
Lôi Tu tiến đến trước mặt Trình Diệp, hôn môi cậu một cái: "Rất không tệ, anh vừa nãy thử một chút, phát hiện trong năng lượng cơ thể xác thực so với ban đầu tinh thuần hơn rất nhiều, thuốc này của em so với thuốc trên thị trường tốt hơn nhiều, nếu như em không nói, anh còn tưởng nó là trung phẩm đó."
Nghe hắn nói như thế, Trình Diệp cũng coi như buống xuống sự lo lắng, ngượng ngùng cười cười: "Vâng, hữu dụng là tốt rồi!"
Lôi Tu không chỗ ở xoa tay tay: "Hữu dụng! Sao có thể vô dụng được! Sau này Tiểu Diệp liền giúp anh chế thuốc đi, em có muốn anh làm trợ lý thử thuốc chuyên dụng cho em không?"
(*) Vì đã xác định mối quan hệ nên đổi từ Tiểu Diệp Tử thành Tiểu Diệp nha.
Trình Diệp có chút động lòng, liếm liếm khóe miệng: "Nhưng em còn là người mới, hơn nữa em cũng chưa từng học qua trường lớp, rất nhiều thuốc đều không biết làm!"
Lôi Tu không phản đối: "Em không học đã có thể chế ra thuốc cấp ba hạ phẩm, nếu học thì còn đến mức nào? Bất quá..." Hắn sờ sờ cằm, "Xác thực cần phải học, chế thuốc cần phải có rất nhiều kiến thức về lý thuyết, như vậy đi, anh giúp em tìm một trường học, Tiểu Diệp, em có muốn đi học không?"
Cứ như vậy, lúc hắn làm việc Tiểu Diệp Tử ở nhà sẽ không bị chán, cũng sẽ không từ sáng đến tối nghĩ bậy nghĩ bạ, đông chuyển tây chạy không thèm về.
Lôi Tu bàn tính trong lòng, Trình Diệp cũng trợn to mắt, kích động hỏi: "Có thể không, em thật sự có thể đi học sao?"
Lôi Tu gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, hơn nữa Tiểu Diệp của anh phải được học trường tốt nhất!"
Lôi Tu tìm cho Trình Diệp một ngôi trường, chính là Học viện Hoàng gia của tinh cầu trung tâm, có thể vào đây đều là con cháu ưu tú của các gia tộc lớn, lúc trước Lôi Tu cũng tốt nghiệp ở trường này.
Vừa nghĩ tới Trình Diệp sẽ trở thành học đệ của mình, Lôi Tu còn có chút kích động.
Trình Diệp nhíu nhíu mày: "Trường học này không dễ để vào đúng không?"
Lôi Tu gật gật đầu, giải thích nói: "Bất quá trường học sắp khai giảng, dùng năng lực chế thuốc của em nhất định có thể tiến vào lớp trọng điểm để học tập."
Trình Diệp xoa xoa mũi: "Anh có lòng tin với em quá nhỉ."
Mắt Lôi Tu vụt sáng: "Anh không tin em thì còn có thể tin ai? Lại nói, lão bà của anh tư chất đỉnh như vậy mà."
Trình Diệp nháy mắt một cái, nhỏ giọng hỏi: "Em nghe nói, trước đây anh..." Cậu dừng một chút, thay đổi cái xưng hô nói, "Bạch tiên sinh có năng lực chế thuốc rất giỏi, là một thiên tài."
Lôi Tu lườm một cái: "Coi như là thế đi, bất quá từ nhỏ gia tộc cũng cho cậu ta không ít tài nguyên." Hắn suy nghĩ một chút, cười nói, "Em là không có tài nguyên, luyện tập quá ít, tri thức tổng quan còn thiếu, nếu như em có được những tài nguyên như Bạch Cảnh Kỳ, sợ rằng đã sớm là dược tề sư đỉnh cấp rồi, Tiểu Diệp, em rất giỏi, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ leo lên đỉnh cao!"
Có thể dựa vào tự học mà chế ra thuốc cấp ba, hơn nữa Tiểu Diệp Tử mới mười tám tuổi, hoàn toàn có thể sánh ngang với con em thiếu gia của các đại gia tộc ở tinh cầu trung tâm.
Tiểu Diệp Tử có năng lực hơn bọn họ nhiều.
Trước đây cảm thấy Tiểu Diệp Tử không muốn ở lại, nhưng bây giờ Lôi Tu lại lo lắng sau khi Tiểu Diệp Tử ở lại, chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện thiên phú chế thuốc, vậy cậu còn có thể cam tâm ở bên cạnh hắn không, làm dược tề sư cho một mình hắn, chỉ chế thuốc vì hắn không?
Lôi thiếu luôn luôn tự tin đến tự phụ, hiếm có khi lại tự ti.
Trình Diệp lúng túng cười cười: "Sao mà được chứ."
Lôi Tu nhìn Trình Diệp, sắc mặt có chút âm u bỗng nhiên hưng phấn hơn: "Tiểu Diệp, em có phải đang ghen hay không?"
"Cái gì, nào có?!" Trình Diệp vội vàng xoay người đi, không dám nhìn Lôi Tu nữa.
Lôi Tu lại nhìn cậu đỏ mặt chưa đã ghiền, nhất định phải cầm lấy vai cậu tỉ mỉ thưởng thức, nhìn đến mức Trình Diệp đều sắp không còn đất dung thân, lúc này mới cắn cắn nhẹ lên đôi tai hồng hồng của cậu, nhẹ giọng nói: "Anh rất vui, Tiểu Diệp, em ghen liền nói rõ em cũng rất yêu anh."
Hắn ôm Trình Diệp, nói liên miên cằn nhằn: "Em không biết đó thôi, anh vẫn luôn không có cảm giác an toàn, là anh cưỡng ép theo đuổi em, tương đương với việc anh đang cưỡng bức em, em chỉ là bị động đồng ý mà thôi, em thậm chí chưa từng nói yêu anh... Tiểu Diệp, anh rất sợ, sợ một ngày nào đó về đến nhà liền nghe thấy tin em đi rồi, Tiểu Diệp, anh yêu em, đừng rời bỏ anh."
Thân thể Trình Diệp cứng đờ, do dự một chút, cúi đầu nhìn Lôi Tu ghé vào trước ngực mình: "Em, nếu em không yêu anh, sẽ không ở lại."
Tuy rằng nơi này rất lớn rất xa hoa, người khác cảm thấy vật đó không ra gì thì đối với cậu cũng đủ bị hoa mắt, nhưng dù sao không phải là nhà của mình. Cậu làm dược tề sư cấp hai, ở một tinh cầu xa xôi cũng có thể coi là cường giả, chỉ cần trở về, có thể hoành hành bá đạo. Tuy nói Quặng Thạch Tinh rất ít tài nguyên, nhưng chính vì là như thế, cậu mới quý giá, cậu vốn không có lòng cầu tiến gì, làm con gà đầu đàn (*) đã rất tốt rồi.
(*) Bình thường hay chửi 'mày gà quá' là cùi quá ấy, thì gà đầu đàn là người giỏi nhất trong những người dở.
Mà ở tinh cầu trung tâm, người tài như mây, ở trên đường tùy tiện túm một người đều có khả năng là dược tề sư cấp hai, cậu lại nhỏ bé như một ngôi sao giữa bầu trời đêm đầy sao, không người hỏi thăm.
Lôi Tu không dám tin trợn tròn cặp mắt: "Thật sao? Vậy em... em yêu anh không?"
Trình Diệp do dự một chút, cuối cùng vẫn mím mím môi gật gật đầu.
Lôi Tu cao hứng ôm Trình Diệp, lực tay lớn đến mức sắp nhấc người xoay vòng, cậu vội vã nắm thật chặt tay hắn, phẫn nộ cười cười.
Hắn thật sự rất rất vui, khóe mắt, đuôi lông mày đều không tự chủ toát ra ý cười ôn nhu, cùng Lôi thiếu thô bạo tàn ác ban ngày, một lời không hợp liền trực tiếp quăng văn kiện vào mặt người khác tuyệt đối không phải là một người!
Tuy rằng nói là nói như thế, nhưng Lôi Tu vẫn còn có chút lo lắng, ngay cả ban ngày lúc làm việc đều nghĩ đến vấn đề này.
Nhìn trợ lý công tác tiến vào báo cáo, Lôi Tu hỏi: "Cuộc thi chế thuốc đầu vào của Học viện Hoàng gia sao rồi?"
Trợ lý sững sờ, chỉ biết bên người Lôi thiếu có Bạch Cảnh Kỳ là dược tề sư, hoàn toàn chưa từng nghe nói có người khác, nhưng Bạch thiếu nhập học đã ba năm, chẳng lẽ Lôi thiếu hiện tại mới nhớ tới chúc mừng đối phương, tặng quà nhập học cho đối phương?
Thư ký do dự một chút, nói: "Rất khó, không chỉ phải thi viết, còn phải chế thuốc ngay tại đó, thi viết phải đúng 90% trở lên, thi chế thuốc đề là thuốc cấp hai, dù là hạ phẩm, cũng coi như thông qua."
Lôi Tu kinh ngạc: "Khó như vậy sao?" Tâm vốn đã hoảng loạn lại càng lung tung phèo, hắn suy nghĩ một chút nói, "Cậu đi điề tra xem ba năm gần đây, không, đề bài thi đầu vào của dược tề sư chuyên nghiệp năm năm gần đây, còn có quyển dự đoán, bất kể là của vị đại sư nào viết cũng đều mua về đây, một phần cũng không được thiếu."
Hắn rất có lòng tin với khả năng chế thuốc của Trình Diệp, nhưng nếu như thi lý luận, khả năng sẽ bị thua thiệt.
Mà lâm trận mới mài gươm, không nhạy cũng sáng, chỉ có thể tạm thời nước tới chân mới nhảy thử thôi.
Thư ký rất ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Lôi Tu, không nghĩ ra Lôi thiếu có người thân nào học chế thuốc, bất quá hắn ta cũng chỉ là hiếu một chút thôi, gật gật đầu ra hiệu đã biết.
Buổi chiều, Lôi Tu đi vào phòng Trình Diệp, phát hiện đối phương đang ngồi ở bàn chống cằm ngẩn người, ở trước mặt là tài liệu liên quan đến chế thuốc.
Lôi Tu không quấy rầy cậu, chẳng qua là nhịn không được nhìn chằm chằm Trình Diệp xem đi xem lại, ánh mắt nóng rực, Trình Diệp rất nhanh liền nhìn về phía hắn, hai má trắng nõn hiện lên hai vệt đỏ ửng: "Anh nhìn chằm chằm em làm gì?"
Lôi Tu: "Có hoa."
Trình Diệp: "..." Anh nói như vậy, em có thể nói gì bây giờ.
Lôi Tu cười cười, mở quang não của mình ra, gửi cho cậu một phần tài liệu, Trình Diệp nhìn dung lượng vô cùng lớn, hiếu kỳ hỏi "Đây là cái gì?"
Lôi Tu có chút thương hại nhìn Trình Diệp, nói: "Cách thời gian khai giảng của Học viện Hoàng gia còn khoảng hơn một tháng, anh tìm một chút tư liệu tham khảo, em có thể thử làm một chút, hơi nhiều." Là rất rất nhiều, đến mức gửi nãy giờ còn chưa qua.
Cũng không biết hơn một tháng có thể xem xong hay không, càng không cần phải nói đến việc nhớ.
Hơn nữa, nếu như Tiểu Diệp Tử muốn xem hết đống này thì đâu còn thời gian ở cùng hắn, Lôi Tu trước khi tới thiếu chút nữa đã ném đống tài liệu này đi, nhưng nghĩ đến việc này liên quan đến ước mơ của Diệp Tử, không thể làm gì khác hơn là do dự lại do dự, cắn răng một cái liền lấy ra.
Chỉ có điều ——
Tốc độ gửi đi của tinh võng nhanh hơn ngoài đời, dù vậy, dung lượng lớn như vậy cũng phải hơn một tiếng mới có thể hoàn thành việc gửi, dù sao cũng hơn một vạn đề thi.
Có 666 gian lận mà sắc mặt Trình Diệp cũng tái xanh, chửi thầm.
Cậu không biết nên giả bộ vui mừng, hay giả bộ khổ não, cậu liền giật mình ngây ngẩn cả người.
Lôi Tu vì cậu, tìm đề thi, phải vui vẻ, nhưng biển kiến thức này quá lớn rồi, không cẩn thận là sẽ chết chìm ngay lập tức.
Lôi Tu còn tưởng rằng cậu sợ đến cháng váng, xoa bóp khuôn mặt cậu: "Không có chuyện gì, tùy tiện xem thôi, em nhất định..." Hắn muốn nói với sự thông minh và tài trí của Tiểu Diệp Tử nhất định không thành vấn đề, nhưng hắn lại sợ sẽ vô tình tạo ra áp lực cho cậu, không thể làm gì khác hơn là nuốt trở vào, nói, "Tùy tiện thi là được."
Nụ cười của Trình Diệp trở nên đắng chát, cậu mím mím môi: "Tùy tiện thi liền có thể vào học sao?"
Đương nhiên là.. Không thể, Lôi gia bọn họ cho dù có quyền có thế, cũng không thể duỗi 'nanh vuốt' tới Học viện Hoàng gia, Lôi Tu bất đắc dĩ nhìn Trình Diệp, nói: "Anh có thể tìm giáo sư cho em."
Trình Diệp: "Ồ." Nguyên lai cũng không phải không có khả năng!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Hoa Linh Lan