Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 92: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi! (4)




Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đúng!" Bố Lí thấy cậu nở nụ cười, cũng lộ ra một nụ cười ngây ngốc, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, "Vậy tôi về trước, nếu cậu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi Galông qua giúp."

Trình Diệp: "Được." Cậu tính toán, người ở đây đều có thói quen uống máu ma thú để bổ sung năng lượng, nhưng máu ma thú lại rất sệt và có mùi tanh, nếu như không bóp mũi lại cậu ngay cả tới gần cũng không dám, cho nên Trình Diệp muốn đem máu làm thành đậu phụ, bất kể là nấu lẩu hay xào chung với rau đều được, coi như cải thiện được mùi vị, cũng có thể thay đổi vị, không cần phải chịu nỗi khó chịu dính nhớp mỗi khi uống máu ma thú nữa.

Sau khi nghiên cứa ra công thức sẽ giao cho Galông, cậu nhóc tuổi còn nhỏ, ở nhà không có chuyện gì làm có thể làm để bán cho khách vãng lai có lẽ có thể kiếm lời một chút điểm thông dụng.

Haha, cậu thật thông minh.

666: "..." Vâng vâng vâng, Đại Diệp Tử chính là người thông minh nhất trần đời!

Lúc Trình Diệp vào hang động, Lôi Tu đang ngồi ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, tuy rằng Trình Diệp không hiểu lắm, nhưng là mơ hồ biết hắn đang chữa trị cơ thể bị tổn thương, liền yên tĩnh ngồi ở một bên xem xét lại dược liệu.

Thuốc cũng chia thành ba loại thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm, hạ phẩm là loại thuốc rất phổ thông, dược tề sư bình thường cũng có thể chế ra, nhưng thượng phẩm thì lại cần tinh thần lực và năng lực khống chế liều lượng dược liệu vô cùng mạnh mẽ, còn cần trình độ chế thuốc vô cùng thuần thục, thiếu một thứ cũng không được, rất nhiều dược tề sư trung cấp luyện chế thuốc cấp thấp đều chưa chắc có thể chế ra thuốc thượng phẩm.

Nhưng cậu có một buff như 666, chỉ cần có thể tìm đủ dược liệu cần thiết, bất kỳ thuốc gì Trình Diệp cũng có thể chế ra.

Bàn tay vàng này giúp cậu kiếm tiền rất vui vẻ, Trình Diệp vui rạo rực chăm chú với việc chế thuốc, hoàn toàn không phát hiện Lôi Tu đang theo dõi phía sau cậu với ánh mắt dị thường nóng rực.

Trình Diệp chỉ là dược tề sư mới tập tành, cho dù làm ra thuốc tốt cũng không dễ bán, cũng may Trình Diệp có điểm thông dụng, cậu dùng giá cao mua một cái quang não, đăng ký thông tin cá nhân.

Dự định lên internet nặc danh để tiêu thụ, tuy rằng kiếm ít tiền hơn một chút, nhưng an toàn, tính bảo mật cao.

Quang não là một thiết bị công nghệ cao mà trên địa cầu không có, sau khi mở ra trước mặt sẽ sáng lên một khối lập phương giả lập, khá giống phim điện ảnh khoa học viễn tưởng mà trước đây cậu từng xem, chữ trong màn ảnh lóe sáng, Trình Diệp lần đầu tiên nhìn thấy nên cảm thấy rất thần kỳ.

Tác dụng cũng có hơi giống máy vi tính, nhưng so với máy vi tính cao cấp thì cái này lại giống như kỹ thuật thể giới ảo trong game mà người địa cầu luôn tìm kiếm, con người có thể tiến vào tinh võng, trên tinh võng có thể cùng bạn bè xa tận cuối chân trời gặp mặt, thậm chí đụng chạm, bất quá dĩ nhiên không phải bản thân, mà chỉ là dữ liệu giả lập, nhưng cảm quan lại rất chân thực.

Trình Diệp điều chỉnh ống kính quang não cảm thấy rất hứng thú, chưa tới hai tiếng đã nghiên cứu xong toàn bộ chức năng và sự vi diệu của quang não.

Cậu cũng đã nghiên cứu xong đại khái lịch sử của thế giới này, sau đó còn trực tiếp đăng ký tinh võng, tuy rằng cậu là á thư, tuổi tác lại rất nhỏ, cần người giám hộ đứng ra đảm bảo mới có thể đăng ký, nhưng Quặng Thạch Tinh rất đặc thù, đa phần đều là cô nhi, cho nên sự quản lý phân tán, hơn nữa có 666 giúp cậu, Trình Diệp không tốn một chút sức nào liền đăng ký được một cái tài khoản.

Sau khi cài đặt thiết lập hình tượng, mới bắt đầu thiết lập dung mạo thật sự của mình, Trình Diệp để 666 giúp mình thiết kế tạo hình một thanh niên hai mươi hai mốt tuổi phổ thông không bắt mắt, khúm núm đặt ở giữa đám đông liền không ai chú ý tới, cho dù nhìn thấy cũng hoàn toàn không nhớ rõ mặt.

Đăng ký tinh võng xong, nguyên bản thân thể sẽ tiến vào ngủ say, chỉ là tinh thần lực bị thu đến tinh võng, Trình Diệp phát hiện mình hoàn toàn có thể thông qua tinh võng tiến vào không gian tùy thân, liền rất yên lòng lại vui sướng ngủ trong phòng cưới.

666: "..."

Trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ ngũ quan đen gầy nguyên dần dần phai mờ, hiện ra làn da trắng nõn, da thịt trơn mềm, so với tơ lụa còn mềm mại hơn, được nước linh tuyền gột rửa tạp chất, so với "dương chi bạch ngọc" còn tinh khiết hơn.

Đắp chiếc chăn đỏ thẫm lên tận cằm, càng lộ ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cậu, da trắng xinh đẹp, hai mắt tròn tròn khép lại, lông mi dài cong vểnh hơi gom lại, như là một bức họa, so với mỹ nhân ngủ còn cao quý tao nhã hơn.

Cảnh sắc xinh đẹp như vậy, 666 chụp một phát, lưu lại làm kỷ niệm.

Tâm lý Đại Diệp Tử càng ngày càng biến thái, ai biết sau này còn có thể kết hôn hay không, nếu như vẫn luôn làm cẩu độc thân, không, quý tộc độc thân, mỹ cảnh như vậy sẽ không bao giờ được thấy nữa.

... ...

Nháy mắt khi tiến vào tinh võng, trước mắt Trình Diệp xuất hiện một vũ trụ mênh mông, giống như dữ liệu đang được tải, tinh không dần dần rút đi, cảnh tượng trước mặt từ từ rõ ràng, Trình Diệp hít một hơi, trấn định mà được 666 dẫn dắt đi về phía trước.

Bởi vì tinh võng vốn là nơi dựa vào dữ liệu mà vận hành, 666 lại là hệ thống cao cấp, khống chế dãy số dữ liệu này đối với nó dễ như ăn cháo, cho nên Trình Diệp ở đây hoàn toàn có thể hoành hành bá đạo, trắng trợn không kiêng dè.

Trình Diệp: "... Có phải mày có hiểu lầm gì với tao không, tao dù sao cũng là một thiếu niên rất tuân thủ pháp luật."

666: "..." Cậu vui vẻ là được rồi.

Sau khi tra xét bản đồ, Trình Diệp trực tiếp đi tiệm thuốc, cậu tìm một tiệm thoạt nhìn không quá đắt khách, nhưng cũng không phải tiệm vắng tanh, quan sát một lát mới đi tới.

Giống ở địa cầu, tiệm thuốc có treo bảng hiệu, có ba chữ là "Bách Thảo Đường", Trình Diệp 囧 một chút, đi tới cửa, trên cửa cũng dán áp phích quảng cáo, trên đó viết về thuốc chữa trị vết thương ngoài da, có chút cảm giác cổ cổ, mà đúng hơn là... Cũ nát!

Khá giống máy cảm ứng hồng ngoại, cửa tự động mở, Trình Diệp bước qua ngưỡng cửa liền có một người phục vụ mô phỏng đi ra chào đón.

Dữ liệu mô phỏng người phục vụ cũng không quản Trình Diệp mặc đồ rách nát, khách khí dò hỏi: "Xin hỏi ngài muốn mua thuốc hay bán thuốc ạ?"

Trình Diệp quan sát bốn phía của tiệm thuốc một chút, phát hiện trong tủ thủy tinh chất đống những bình nhỏ đầy tinh xảo, bên trong có đủ mọi loại thuốc đủ màu sắc: "Bán."

Người phục vụ gật gật đầu: "Được, mời ngài qua bên này, chúng tôi phải kiểm tra đo lường thuốc."

Vì bảo vệ dược tề sư, loại công tác này đều tiến hành phía sau tiệm thuốc, dù sao dược tề sư cũng có tinh thần lực mạnh mẽ, mà giá trị vũ lực lại không cao, bọn họ đều phải phụ thuộc vào cường giả, người chế thuốc giỏi đa số đều làm việc cho những cường giả, nhưng cũng có vài người đơn độc như Trình Diệp.

Đại khái là trình độ chế thuốc không đến nơi đến chốn, cho nên không tìm được chỗ dựa, nhưng vẫn có chút bản lĩnh, cho nên sẽ dẫn tới không ít người có ý đồ xấu, một khi phản kháng, rất dễ bị thương tới tính mạng, cho nên sự bảo mật này rất quan trọng đối với những dược tề sư cấp thấp.

Sau khi đi vào, tiếp đón cậu lại thành người, hẳn là chủ hoặc là quản lý của tiệm, là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc dù không anh tuấn, nhưng mặt mày ôn hòa, rất dễ mến, chắc là thông qua dữ liệu mô phỏng tạo thành, rất có tính mời chào khách hàng.

Quản sự nhìn thấy Trình Diệp, trước tiên đánh giá cậu từ trên xuống dưới, thấy trên người cậu không có bất kỳ tiềm lực gì, liền đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: "Không biết ngài muốn bán loại thuốc gì, là gửi bán ra hay là..."

"Rất nhiều, tự ngài xem đi." Trình Diệp đem hết thuốc mình chế trong khoảng thời gian này ra để lên bàn, tất nhiên thuốc không thể là thực thể đến tinh võng được, nhưng những thứ này đều là loại thuốc phổ thông, cậu chỉ cần chỉnh thành dữ liệu mang tới là được, dù sao cũng chỉ là thuốc cấp thấp, không sợ dữ liệu bại lộ sẽ bị mô phỏng theo.

Huống hồ cho dù có dữ liệu, nếu không có năng lực khống chế mạnh mẽ, cũng chưa chắc có thể bắt chước được, không phải ai ai trên đường cũng có khả năng là dược tề sư cao cấp.

Tổng cộng khoảng mười bình dữ liệu, không cùng loại nhưng đều là thuốc cấp thấp thượng phẩm.

Cậu cũng muốn luyện thuốc cấp cao, nhưng đáng tiếc không có dược liệu, tinh cầu này quá hoang vu, tài nguyên thiếu thốn.

Chưởng quỹ thấy chính cậu cũng không thèm để ý số thuốc này, càng nghĩ là thuốc không quá tốt, nhưng cho dù là hạ phẩm cũng có thể bán cho vài giống đực cần gấp, dù sao, ông thấy bên trong đống thuốc có rất nhiều thuốc đều là dạng chữa trị vết thương ngoài da, ông gật gật đầu: "Xin ngài ngồi đây chờ tôi một lát, tôi lập tức trở về."

Trình Diệp ừ một tiếng: "Làm phiền rồi."

Sau khi quản sự ra ngoài, liền có người đưa tới một bàn điểm tâm cùng một bình trà, đều là dữ liệu mô phỏng, nhưng ăn vào trong miệng vẫn có mùi vị, tựa hồ là thông qua kích thích trung khu thần kinh.

666: "Tôi nghe nói có không ít giống cái và á thư muốn giảm béo, nhưng không bỏ được tinh thần ham mê ăn uống sẽ lên tinh võng ăn mỹ thực, nhưng mà muốn làm đồ ăn ngon trong tinh võng đủ hương đủ sắc đủ vị như ngoài thực thì rất phức tạp, cho nên giá cả rất cao, chỉ có tiểu thư quý tộc mới có thể mỗi ngày đều ăn nó."

Trình Diệp lườm một cái, cảm thấy đây là gạt bỏ quy tắc mỹ vị, không ăn vào trong bụng làm sao cảm thấy thỏa mãn được?!

666: "..." Không muốn cùng người ăn không mập nói chuyện.

Trình Diệp không ăn không uống, liền ngồi trên băng ghế ngẩn người, không tới năm phút đồng hồ, quản sự bỗng nhiên xông tới, một mặt mừng rỡ cùng kinh ngạc, nếu không phải sợ dọa Trình Diệp, ông đã nhào lên rồi: "Tiên sinh, xin hỏi số thuốc này ngài kiếm được từ đâu?"


Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, cấp tốc tránh ra: "Tôi tự mình chế ra."

"Xin hỏi tiên sinh tên gì, tiểu nhân ánh mắt vụng về, thực sự không thấy được.".

666: "Ông ấy coi cậu thành dược tề sư có tiếng giả làm người tầm thường để dạo chơi."

Trình Diệp lắc đầu: "Không cần hỏi nhiều như vậy, ông chỉ cần nói có thể bán hay không thôi."

Có tài như vậy, có hơi lạnh lùng đương nhiên là bình thường, quản sự nhìn Trình Diệp giống như nhìn bánh bao, Trình Diệp liền cách ông xa một chút, chỉ sợ ông nhịn không được liền nhào lên cắn cậu hai cái.

Quản sự không nghĩ đến một người không đáng chú ý lại làm cho ông chấn động như vậy, sau khi phân tích mười lọ thuốc kia ông bất ngờ vì tất cả đều là thượng phẩm, phải biết tuy rằng là thuốc cấp thấp nhưng để được thượng phẩm thì đúng là chỉ có thể gặp không thể cầu, ngàn vàng khó mua.

Cơ thể vốn có thể chất kháng thuốc, nếu là hạ phẩm, dùng quá nhiều rất dễ bị lờn thuốc, lần sau dùng lại hiệu quả sẽ giảm mạnh, nhưng nếu là thượng phẩm, sự kháng thuốc này cơ hồ có thể hoàn toàn không đáng kể, rất nhiều quý tộc hoặc là người có tiền hoặc gia tộc lớn đều nguyện ý tiêu tốn nhiều tiền để mua thuốc thượng phẩm cho con cháu mình dùng, bằng không sau này sẽ ảnh hưởng rất nhiều lên vũ lực (võ lực).

Những loại thuốc có phẩm chất cao này bất kể là ở đâu cũng sẽ bị mọi người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, ông có tài cán gì mà một lần lại có thể thấy nhiều như vậy.

May mà vừa rồi ông không vì bề ngoài bình thường mà đắc tội với đối phương, quản sự vừa nghĩ liền sợ, những lọ thuốc này nếu lấy ra đời thực sẽ càng khiến nhiều người chấn động hơn, cũng sẽ khiến không ít người đua nhau tranh giành, nếu như vị tiên sinh này nguyện ý gửi thuốc ở đây để bán ra, chưa bàn đến phí gửi, chỉ cần dựa vào số thuốc này, tiệm thuốc của ông có thể vang danh vạn dặm!

Quản sự đầy khẩn trương xoa tay tay: "Xin hỏi ngài tên..."

Vừa nãy Trình Diệp cũng đã có nói qua, hiện tại cậu rất thiếu điểm thông dụng, trên tay nắm chút tài sản lưu động nên tâm lý không hoảng hốt, cho nên hai mắt cậu sáng rực lên không ít: "Mười lọ thuốc này, bán cho ông, ông tự mình xử lý, thế nào?"

Mặt quản sự đều sắp cười nở hoa rồi, ông gật đầu liên tục: "Được được được, vậy Tạ tiên sinh, không biết ngài ra giá bao nhiêu?"

666 đã sớm tra xét giá cả toàn tinh võng, Trình Diệp không chút chột dạ lấy giá cao, cậu còn bổ sung nói: "Giá chỉ có một, không thể thương lượng, nhưng nếu như ông không muốn vậy tôi có thể chỉ bán một phần còn lại sẽ đem đi bán chỗ khác."

Quản sự sốt ruột: "Không không không, tiên sinh, tôi muốn hết muốn hết."

Xem ra Quặng Thạch Tinh thực sự... Quá nghèo, người bên ngoài thật sự rất có tiền, Trình Diệp yên lặng cảm khái một phen, hai bên thương lượng chốt công việc.

Cậu đưa thông tin tài khoàn cho quản sự, chỉ cần đối phương đem tiền đặt cọc gửi trước cho cậu, cậu lập tức gửi thuốc qua bưu điện cho chủ tiệm, vốn dĩ phải gửi hàng qua bưu điện cho chủ tiệm trước mới được thu tiền, nhưng quản sự cắn răng một cái, quyết định vì Trình Diệp mà ngoại lệ, dù sao thuốc tốt như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu.

Trình Diệp lầm bầm: "Người có tiền đều gan to như vậy, ông ta cũng không sợ tao làm giả số liệu."

666: "... Cậu cả nghĩ quá rồi, hiện tại lên mạng đều là tên thật được chứng thực, chủ tiệm nếu trong thời gian quy định ông ấy không có được thứ mình cần, ông ấy chỉ cần báo cáo cậu, cậu có khả năng sẽ bị mời đi uống trà ngay lập tức, hiệu xuất quản lý trị an ở đây cực kỳ cao!"

Trình Diệp: "... Quặng Thạch Tinh có bị che giấu không?"

666: "..." Cậu có ý gì, sẽ không thật sự muốn mang theo tài khoản lẩn trốn đó chứ? Không đến nỗi vậy đâu.

Trình Diệp đột nhiên ngoắc ngoắc khóe môi: "Đột nhiên muốn làm một người xấu!"

666: "..." Thật nghịch ngợm!

Sau khi làm xong mọi thứ, quản sự liền cười theo hỏi: "Không biết tiên sinh, sau này còn chế thuốc có phẩm chất cao như vậy nữa không?"

Trình Diệp suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có thuốc cao cấp hơn thế này, cũng là thượng phẩm!"

Nghe nửa câu đầu quản sự liền muốn gật đầu, tính nói "Cho dù hạ phẩm chúng tôi cũng mua" nhưng lời nói bị câu tiếp theo của Trình Diệp làm cho ông ngay lập tức nghẹn ở trong cổ họng, ông khiếp sợ nhìn Trình Diệp.


Trình Diệp bị ông nhìn đển sởn cả tóc gáy: "Không mua thì thôi." Dọa người như vậy làm cái gì.

Quản sự lắc đầu liên tục, nghẹn đến gương mặt đỏ bừng, nói: "Mua mua mua, ngài mang nhiều mua nhiều mang ít mua ít!"

Trình Diệp: "À, ngày hôm nay không mang, qua một thời gian nữa tôi sẽ tới, nhưng mà đẳng cấp càng cao tôi càng chỉ muốn gửi bán, hơn nữa cũng không chấp nhận đo lường của tinh võng."

Quản sự gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên, tôi tín nhiệm ngài vô điều kiện, nếu như số lượng nhiều tiệm tôi còn có thể tổ chức một buổi đấu giá, chúng tôi chỉ lấy bốn phần ngàn (0,4%) trong đó, không, một phần ngàn tiền hoa hồng." Nếu quả thật có thể may mắn tổ chức buổi đấu giá này, vậy cửa tiệm của ông sẽ một đêm liền nổi tiếng.

Trình Diệp nháy mắt một cái: "Cái này, sau này hãy nói đi." Lão hồ ly này, còn muốn thăm dò xem trên tay cậu có bao nhiêu thuốc, cứ không nói cho ông biết đấy!

666: "..." Bướng bỉnh!

Từ hiệu thuốc đi ra, Trình Diệp xoay người đi đến cửa hàng dược liệu.

Dược tề sư trong thế giới thú nhân giống như là luyện đan sư trong thế giới tu chân, kiếm được rất nhiều tiền, cơ hồ chỉ cần ngồi ở nhà đã có người đưa tiền tới cửa.

Nhưng số tiền và công sức phải bỏ ra cũng vô cùng lớn, không ít người vì luyện chế thuốc mà có thể kéo sập một gia đình vốn giàu có, cho nên rất ít người đi mua dược liệu, còn hạt giống dược liệu, thì lại càng hiếm. Dù sao, dược tề sư cũng sẽ không đi trồng thuốc.

Nhưng Trình Diệp có tùy thân không gian, nếu như dùng nước linh tuyền để trồng dược liệu nhất định sẽ trồng ra không ít dược liệu tốt, cho nên cậu không mua thảo dược hoặc dược liệu thành phẩm mà mua hạt giống thảo dược.

Cậu không bị gò bó bởi năng lực, muốn phối chế thuốc đẳng cấp cao hay thấp đều được, cho nên cần một số lượng lớn hạt giống thảo dược, nhưng chủng loại phong phú, còn muốn đủ từ cấp thấp nhất đến cấp cao.

Nơi này không thể tìm một nơi bình thường như tìm tiệm thuốc, dưới sự chỉ dẫn của 666, Trình Diệp đi đến một cửa hàng dược liệu khá lớn.

Cửa hàng lớn vô cùng, dược liệu và hạt giống được bày tách nhau ra, dược liệu được bày bên trong tủ kính, mà hạt giống lại trưng bày trong những hộc tủ nhỏ giống nhau như tiệm thuốc Đông y [1].

Người mua hạt giống xác thực không nhiều, bên trong thậm chí không có người ra tiếp khách, chờ Trình Diệp đi vào, một nhân viên bên dược liệu mới vội vã chạy tới, trước tiên xin lỗi, sau đó cười híp mắt hỏi cậu có nhu cầu gì cần giúp.

Trình Diệp nói yêu cầu của mình với hắn ta, hắn ta sững sờ, hiển nhiên là không nghĩ tới cậu lại muốn mua số lượng lớn như vậy, suy nghĩ một chút, nói: "Bên trong quả thật có hạt giống cấp thấp đủ theo yêu cầu của ngài, thế nhưng hạt giống cao cấp, chúng tôi không thể tự làm chủ, phải báo lại với quản sự."

Trình Diệp cũng không vội vã, gật đầu: "Được, cậu báo trước đi, xem xem có thể bán bao nhiêu, tôi lần sau lại đến đây mua."

Hắn ta thở ra một hơi, dù sao muốn mua số lượng lớn như vậy khẳng định không phải người bình thường, nếu hắn ta đắc tội sẽ không tốt, cũng may là người dễ nói chuyện, hắn ta cười cười: "Quý khách, chỗ chúng tôi nếu mua số lượng lớn còn có ưu đãi, ngài xem xem muốn mua bao nhiêu."

Trình Diệp liếc nhìn tên thảo dược trên một cái hộp nhỏ, nói: "Tôi muốn hết tất cả các loại hạt giống thảo dược cấp một và cấp hai, còn cấp ba..." Cậu suy nghĩ một chút, nói ra mấy cái tên, "Trước tiên lấy một phần, từ cấp ba trở lên tôi lần sau sẽ lại đến, giá cả tính thế nào?"

Hắn ta trả lời: "Hạt giống cấp một tiệm chúng tôi có 108 loại, nếu mua hết các loại, mỗi loại có ba hạt giống, tất cả hết một ngàn điểm thông dụng, còn hạt giống cấp hai có 88 loại, mỗi bao cũng có ba hạt, tổng hết năm ngàn điểm thông dụng, còn hạt giống cấp ba..." Tính những loại Trình Diệp liệt kê xong, "Những loại ngài muốn tổng cộng hết 3,750 điểm thông dụng."

Haha, vừa lấy được tiền đặt cọc liền bay theo gió, tính đi tính lại cũng chỉ còn dư lại khoảng 700 điểm thông dụng, Trình Diệp cảm thấy đau đầu, nhưng tốt xấu gì cũng còn dư lại 700, phải biết lúc trước trong tài khoản của nguyên chủ căn bản không vượt quá 100 điểm thông dụng, ngay cả dịch dinh dưỡng giá rẻ chỉ tốn 10 điểm thông dụng cũng không mua nổi.

Trình Diệp để lại thông tin cá nhân của mình: "Sau khi thoát tinh võng tôi sẽ gửi trước tiền đặt cọc, mong cậu mau chóng giao hàng."

Hắn ta lập tức tươi cười rạng rỡ: "Được rồi, khách nhân, chỗ chúng tôi còn có thẻ hội viên, ngài có muốn làm một tấm thẻ không, tạm thời chỉ có thể chiết khấu 5 - 9%, nhưng nếu tích đủ nhiều lần mua có thể giảm đến 75%."

Trình Diệp sao cũng được gật gật đầu: "Cũng được."

Chờ trồng ra thảo dược, cậu lại có thể bán thuốc cao cấp hơn, đến lúc đó tiền kiếm về sẽ nhiều hơn, Trình Diệp tính toán một trận, nhân viên cũng mang thẻ hội viên ra, nói: "Đây là thẻ hội viên của ngài, cảm ơn quý khách."

Sau khi thoát khỏi tinh võng, Trình Diệp ra không gian, phát hiện sắc trời đã tối dần, cậu vội vã chạy về, nghĩ tới hôm nay về nhà quá muộn, cậu bước chân đến cửa hàng mua nguyên liệu nấu ăn, dự định mua ít thịt ma thú trở lại, cũng có cớ để che giấu việc mình về trễ.

Lúc Trình Diệp sốt ruột gấp rút lên đường, 666 chợt quát to một tiếng cẩn thận, mặt Trình Diệp biến sắc, thật nhanh né qua một bên, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh dưới chân lảo đảo một cái, cậu lăn khỏi đó đột nhiên từ mặt bên bay đến một cái bóng màu đen.

Cái bóng kia nhào trên đất, phát ra tầng tầng âm thanh nặng nề.

Mà với lực lớn này, nếu như vừa nãy đè lên người Trình Diệp, không bị đè chết cũng sẽ gãy xương toàn thân.

Sắc mặt Trình Diệp nhất thời chìm xuống.

Sau khi cậu tới thế giới này, rất ít khi đi ngu mỏ quặng, ngoại trừ tiếp xúc với Galông và Bố Lí cũng chỉ còn sót lại Lôi Tu, vậy cũng chỉ có thể là kẻ thù của nguyên chủ.

Cậu vốn muốn đứng lên, nhưng cổ chân có chút sưng đau, hẳn là lúc lăn ra bị trật chân, lúc này đứng lên sẽ yếu thế hơn rất nhiều.

Dùng ý nghĩ không gian, trong tay Trình Diệp nhiều hơn một cây dao găm [2], 666 đo lường, đây là dùng hợp kim mới làm thành, tuy nói không đạt tới trình độ chém sắt như chém bùn, nhưng có thể chặt xương cốt một cách dễ dàng, là do Dương Thịnh thả ở bên trong.

Hẳn là sợ cậu đến thế giới khác gặp phải nguy hiểm, cho nên ở trong hầm không gian tồn trữ không ít vũ khí, tất cả đều rất tiện tay Trình Diệp.

666 đã quét hình xong, người mới vừa công kích Trình Diệp là một giống đực, hình thể so với Trình Diệp lớn hơn gấp ba lần.

Tuy rằng Trình Diệp sẽ không thừa nhận mình là "nữ nhân", nhưng thế giới này cậu lại mang thể trạng của "nữ nhân", là một giống đực lại đi đánh lén á thư, thực sự là...

Mặt Trình Diệp tối sầm lại, lúc đang nhớ lại xem đây là ai, bóng đen lảo đảo cũng đã đứng lên.

Cùng lúc đó, một trận cười điên cuồng truyền đến: "Ha ha ha, Trình Diệp, làm sao vậy, bị giống đực kích thích đến run chân không đứng lên nổi?"

Trình Diệp nhíu mày, nhìn thấy mấy người từ chỗ tối đi ra, mà bóng đen kia tự giác đứng ở cuối cùng của đội ngũ, còn bị người vừa nãy phát ra tiếng cười mạnh mẽ trừng mắt một cái, mắng vài câu oắt con vô dụng.

Trình Diệp siết chặt lấy dao găm, cuối cùng cũng nhìn rõ người dẫn đầu nguyên lai chỉ là một thiếu niên như quỷ hoa yêu hóa thành, bên cạnh cậu ta còn có mấy thiếu niên tự mang làn gió thơm (hùa theo bắt quàng làm họ) tuổi tác xấp xỉ nhau, cũng có những giống đực cường tráng.

"Các cậu nhìn cậu ta kìa, mặt mày xám xịt dáng dấp thật là xấu."

"Đúng vậy, không xinh đẹp bằng một ngón tay của Minh Lan..."

Âm thanh 666 mang đầy tức giận: "F**k, bang phái này có mắt không tròng, ngu ngốc sao, nói hưu nói vượn cái gì đây, Diệp Tử của tôi làm sao có khả năng nhìn không bằng cái tên vẻ bùa vẻ quỷ như vậy, tôi f**k, tên kia hơn nửa đêm hoàn toàn có thể đóng vai quỷ hù người đó biết không!"

Trình Diệp: "..." Cảm ơn, cậu không có nhu cầu được đem so sánh với cậu ta.

Bất quá... Minh Lan? Trình Diệp híp mắt một cái, chợt nhớ tới đây đúng là khoản nợ oan nghiệt của nguyên chủ, nhưng mà không phải là món nợ quá lớn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Tủ thuốc Đông y:



[2] Dao găm: