Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 89: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp đi! (1)




Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Nhanh ăn đi." Trong một sơn động đơn sơ đen thui thùi lùi, Trình Diệp giơ nửa miếng bánh ngô khô cứng đưa cho người đang nằm trên giường.

Nam nhân này là cậu gặp được ở trên đường, khuôn mặt cương nghị, anh tuấn suất khí, cường tráng cao lớn, ở một tinh cầu lạc hậu như tinh cầu bọn họ, Trình Diệp vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân đẹp mắt như vậy, chỉ có điều, vị soái ca này tàn phế, hay là kiểu tình tiết người có địa vị cao nhưng bị hãm hại liệt nửa người.

Cậu làm cái xe ba gác, kéo người trở về, tỉ mỉ hầu hạ hơn nửa năm, tay chân của nam nhân đã có thể chầm chậm hoạt động trở lại, như vậy, trong lúc Trình Diệp làm việc đào mỏ, trước khi đi thì đem đồ ăn đặt ở đầu giường, nam nhân sẽ không bị chết đói.

Hắn bị thương rất nặng, bọn họ ở tinh cầu này không có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, cho dù có, Trình Diệp cũng chỉ là một thợ mỏ nhỏ bé không đáng chú ý, mỗi ngày đều bị nghiền ép giá trị thặng dư, căn bản không có điều kiện cho nam nhân chữa bệnh.

Thậm chí, bây giờ cậu rất nghèo, hai người đến bụng cũng không thể ăn no.

Trong tay Trình Diệp là nửa miếng bánh ngô lạnh lẽo, cậu rót một ly nước, đi tới đưa đến trước mặt nam nhân, ăn chút bánh bột ngô rồi uống nước, bánh ngô đi với nước nở ra ở trong dạ dày, cảm giác chắc bụng có thể kéo dài lâu hơn một chút.

"Cậu ăn đi." Nam nhân khó khăn ngồi xuống, dựa vào trên vách tường, một đôi mắt chim ưng ôn nhu như nước mà nhìn chăm chú vào Trình Diệp.

Da mặt Trình Diệp đỏ một chút, dịch ra khỏi tầm mắt của hắn nhỏ giọng nói: "Tôi ăn rồi, anh mau ăn đi." Cậu thật sự ăn rồi, hồi trước khi tới cậu đã bắt giết một con ma thú không tính là nhỏ, ăn cả một cái chân ma thú con nướng, no đến mức không đi nổi, phải đi tiêu thực thật lâu mới trở về.

(*) Bé Lá dám ăn mảnh một mình.

Nam nhân không thể từ chối cậu, cuối cùng đem bánh bột ngô bẻ ra, mỗi người một nửa, nếu cậu không ăn hắn cũng không ăn.

Vốn là chỉ có nửa miếng bánh bột ngô, sau khi bẻ ra thì lại càng nhỏ, Trình Diệp cầm miếng bánh nhỏ, miệng nhỏ cắn một cái chậm rãi nhai, ngẩng đầu liền nhìn thấy tầm mắt của nam nhân vẫn đang nhìn mình chằm chằm, dừng một chút, mặt lại đỏ hơn, cậu ngập ngừng hỏi: "Anhanh cứ nhìn tôi làm gì?"

Nam nhân cười cười: "Cậu rất đẹp, tôi thích nhìn."

"Anh, anh..." Trình Diệp ngồi thẳng người, mắt mèo tròn xoe mở lớn, nhìn nam nhân bờ môi khẽ nhếch, tựa hồ còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu đỏ tươi, càng thêm dụ người.

Mà chính cậu lại không biết gì cả, nắm tóc không biết nên ứng đối ra sao, đơn giản trực tiếp đổi chủ đề hỏi: "Anh vẫn chưa nhớ ra gì sao?"

"Ừm." Nam nhân do dự một chút, gật gật đầu. Sau khi tình lại khỏi cơn mê đầu óc hắn trống rỗng, chính mình là ai, từ đâu tới đây, đến tột cùng tại sao lại xuất hiện ở nơi này, tất cả đều không thể ra. Hắn cảm nhận được trên đầu mình có thương tích, đặc biệt là thương thế sau gáy vô cùng nghiêm trọng, có lẽ là có máu bầm nên ảnh hưởng tới thần kinh trong não bộ, cũng làm cho hắn mất đi ký ức.

Trình Diệp nghe vậy thì sắc mặt cũng có chút ảm đạm, một lần nữa ngồi xuống, miệng nhỏ lại cắn một miếng bánh ngô, suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng: "Không nhớ ra được cũng không sao, anh cứ nghỉ ngơi hồi phục thân thể đi."

Nam nhân không khách khí với cậu, nói: "Tôi biết, ngược lại là cậu, gần đây có vẻ rất bận, đừng quá cực khổ." Tuy nói như vậy, nhưng chính hắn cũng biết, cuộc sống của Trình Diệp nguyên bản rất túng quẫn, một người miễn cưỡng có thể sống tạm, hiện tại nhiều thêm một miệng ăn ăn no chờ chết là hắn, nếu như không tăng ca thêm giờ, có lẽ hai người đều phải chết đói.

Trình Diệp mím mím môi, nỗ lực kích thích ký ức của hắn: "Lúc tôi 'nhặt' được anh, tuy rằng trên người anh không có thứ gì, nhưng chất liệu của bộ quần áo anh mặc trên người còn rất tốt, tôi nghĩ có lẽ anh là người có tiền."

Nam nhân trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu: "Không biết." Thấy cậu căn bản không ăn hết bánh ngô, ánh mắt nam nhân tối sầm, con ngươi xoay chuyển đến mấy lần, tựa hồ đang nghĩ xem nên làm gì để khuyên cậu ăn thêm vài miếng.

Trình Diệp: "..." Tôi thật sự ăn không vô nữa, lại ăn nữa có tin tôi phun ra cho anh xem không!

Không phải cậu không thể ăn bánh ngô, mà là trước khi trở về đã ăn một 'bữa tiệc lớn'.

Bị nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, Trình Diệp bỗng nhiên đứng lên, rót một lý nước sôi để nguội uống một hớp nhỏ, liếm liếm đôi môi khô khốc: "Anh... cứ ở đây nghỉ ngơi đi, nói không chừng rất nhanh liền có thể nhớ lại, tôi ra bên ngoài nhìn xem có thảo dược nào thích hợp không, tôi sẽ hái về nấu canh cho anh uống." Cậu nói xong liền xoay người ra khỏi sơn động, đi có chút gấp gáp, như muốn chạy trốn.

Nam nhân rõ ràng cảm nhận được vừa nãy cậu muốn tự nhủ cái gì, nhưng đến bên miệng liền sửa lại, hắn sờ sờ cằm, có chút ngạc nhiên với suy nghĩ của Trình Diệp.

Hắn nhìn ra, so với từ bản thân, Trình Diệp càng hi vọng hắn có thể nhớ lại, nhưng tuyệt đối không phải do cậu mơ ước cái gì, mà là thật tâm hi vọng mình có thể tìm lại người thân, hoặc là bạn bè, như vậy mới có điều kiện đi chữa trị vết thương trên người.

Hắn tuy rằng có sức khôi phục kinh người, nhưng nếu không được kiểm tra chữa trị từ bệnh viện, thì chỉ có ngoại thương là chuyển biến tốt, nội thương thì Trình Diệp luôn đi tìm vài loại thảo dược để chữa trị cho hắn, nhưng tốc độ lại rất chậm, bằng không hắn đã sớm có thể di chuyển như thường, sẽ không phải như bây giờ, chỉ có thể đứng lên.

Nếu như có thể khôi phục khỏe mạnh, có thể đi mỏ quặng hỗ trợ kiếm tiền, thậm chí còn có thể đi rừng rậm ma thú để săn ma thú, không chỉ có thể trợ giúp việc nhà, giảm bớt việc Trình Diệp phải gánh vác, còn có thể cho Trình Diệp những bữa ăn ngon, người này thật sự quá gầy.

Cũng không bị đói bụng, thậm chí còn có thể tìm loại thuốc cần thiết trợ giúp bản thân có thể tiêu hóa, bằng không dạ dày sẽ chịu không nổi, Trình Diệp không nói nhưng không có nghĩa nam nhân không biết gì cả, cũng biểu thị hoàn toàn không có hứng thú.

Sau khi cậu ra ngoài, cũng không có lập tức đi tìm thảo dược, mà tìm cái gốc cây ngồi xuống, chải vuốt trí nhớ của chính mình, cậu xuyên qua đến thế giới này đã hơn nửa năm, cậu ở thế giới này lục lọi ba ngày mới nhặt được Lôi Tu, dùng thời gian này suy tính, nếu không sai thì còn một hơn năm nữa mới có thể chính thức đi vào nội dung chính của thế giới.

Nói đến thì thế giới này rất mới mẻ, đây là một loại thế giới Trình Diệp chưa từng nghe bao giờ, 666 giới thiệu rằng đây là thế giới thú nhân, người ở thế giới này có bốn loại giới tính, chia ra là nam, á thú, á thư và giống cái.

Nam, tên như ý nghĩa chính là nam nhân chân chính, giống cái thì là nữ nhân, mà á thú và á thư lại vượt qua sự tưởng tượng của Trình Diệp, hai loại giới tính này là những người không khác gì nam nhân là mấy, nhưng so với nam lại nhiều hơn một khả năng đó là sinh con.

Trình Diệp sợ ngây người: "Sinh con, dùng nơi nào để sinh? Làm sao sinh?"

666 thẹn thùng nói: "Còn có thể dùng nơi nào, đương nhiên là nơi nào tiến vào thì ra nơi đó?"

Trình Diệp chỉ cảm thấy hoa cúc căng thẳng, tuy rằng cậu chưa từng thấy nữ nhân sinh con, nhưng nghe đâu phụ nữ bẩm sinh đã có ưu thế này, nhưng mỗi lần sinh con là như một lần đi qua quỷ môn quan, trong truyền thuyết có một loại đau đau gấp 12 lần nỗi đau bình thường đó chính là nỗi đau sinh nở, hiện tại lại là nam nhân sinh con? Hay là dùng chỗ đó sinh... Thật sự sẽ không nứt hoặc là bị trĩ sao, sơ sót một cái sẽ chết người đó.

666 giải thích: "Thế giới này chỉ cần là giới tính có thể mang thai, sinh con đều là ưu thế bẩm sinh, cậu yên tâm, sẽ tự động co lại về như cũ."

Trình Diệp: "..."

Kỹ năng sinh con bị Trình Diệp cực kỳ ghét bỏ, ở thế giới này lại cực kỳ được tôn sùng.

Cũng không phải cứ là á thú hoặc á thư là có thể sinh con, mà là có một chỉ số sinh dục nhất định, chỉ số sinh dục càng cao khả năng mang thai càng lớn, mà ngoại trừgiới tình nam (giống đực), dựa vào vũ lực để so về địa vị, ba loại giới tính khác thì dựa vào khả năng mang thai (chỉ số sinh dục).

Thế giới này chỉ số sinh dục trung bình không cao, người có chỉ số cao quả thực như là sự tồn tại của gấu trúc. Có một loại thiết bị, có thể kiểm tra chỉ số sinh dục của một người, người có chỉ số sinh dục cao đều được bảo vệ nghiêm mật, để phòng ngừa xảy ra bất trắc.

Vì có thể làm cho thú nhân tảo hôn sinh đẻ sớm, bất kể là giới tính gì, sau khi trưởng thành đều có thời kỳ động dục, chỉ sợ có người tính tình lạnh nhạt, lãng phí thời gian thai ghén tốt nhất.

Nguyên chủ hiện tại ở tinh cầu có tên là Quặng Thạch Tinh, có tên như vậy cũng bởi vì tinh cầu này nổi danh sản xuất các loại khoáng thạch, nhưng bởi vì chủng loại khoáng thạch chủng loại không nhiều, cấp bậc lại không cao, cho nên giá trị khai thác rất thấp, dẫn đến tinh cầu này rất lạc hậu.

Bất quá Quặng Thạch Tinh mấy năm cũng đã phổ cập giáo dục, cho nên 90% các công việc đều cần có bằng cấp, không có bằng cấp hoặc khả năng tiếp thu thấp thì chỉ có thể làm cu li bán thời gian để kiếm sống, tỷ như đào mỏ.

Nguyên chủ là cô nhi, Quặng Thạch Tinh không có cô nhi viện, toàn dựa vào vận may mà lớn lên, cho nên Trình Diệp chưa từng đi học cũng không thể đi học, vì vậy chỉ có thể cu li.

Cậu vốn là á thư, là giới tính có chỉ số sinh dục coi như là cao, nhưng bởi vì quanh năm tiếp xúc với phóng xạ của khoáng thạch, sợ là không còn khả năng sinh con, ở trong mắt người khác, cậu được xem là tàn phế.

Nam nhân là giới tính nghịch thiên, thân thể thập phần cường tráng, sức chiến đấu kinh người, trong dữ liệu thế giới nói, nam nhân thậm chí có thể đánh nát một tảng đá lớn, tay không phá vỡ viên gạch, tố chất thân thể mạnh mẽ giúp bọn họ đứng ở trên đỉnh Kim tự tháp, mà những giới tính khác lại có thân thể yếu hơn rất nhiều, chỉ có thể dựa vào giống đực để sinh tồn.

Đặc biệt là á thư và giống cái, có thể nói là thân thể mềm mại đẩy một cái liễn ngã, thể chất cực kì yếu, mà nguyên chủ lại là kẻ tàn phế bên trong những kẻ yếu, bởi vì từ nhỏ đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, quanh năm không nạp đủ chất dinh dưỡng, thân thể vẫn luôn nằm ở trạng thái rìa của khỏe mạnh, so với những người khác ở Quặng Thạch Tinh thì thân hình cậu gầy hơn rất nhiều, sức lực cũng yếu, cho nên mặc dù cậu nỗ lực làm việc cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống tạm bợ, mùa đông tới chỉ cần hơi bất cẩn một chút liền có thể có thể vào mà ra không được, bị đông cứng đến chết.

Năm nguyên chủ mười sáu tuổi thì nhặt được một nam nhân bị thương nặng, không, là một giống đực bị thương nặng.

Nam nhân này thiên chi kiêu tử của Lôi gia - một trong ba gia tộc lớn sống ở Tinh cầu trung tâm, tên là Lôi Tu.

Lôi Tu lúc ở khu săn thú bắt giết con mồi thì bị người phản bội hãm hại, người kia cùng phần tử bất hợp pháp ném hắ vào khu vực cấm địa của khu săn thú, muốn tạo ra cảnh tưởng hắn bị bầy thú hung tàn truy đuổi đến cấm địa, cũng không thể ra ngoài được nữa, đương nhiên, vì xác định hắn nhất định sẽ chết, trước khi tiến vào khu vực cấm địa, Lôi Tu cũng đã bị hành hạ đến gần chết, máu me đầy người không hề có sức chiến đấu, có thể nói là ngay cả một đứa bé có lẽ cũng có thể giết hắn dễ như ăn cháo.

Những người kia tận mắt nhìn hắn kéo dài hơi tàn, sau khi cảm thấy hắn không có cách nào chạy trốn, hơn nữa khu cấm địa một khi đi vào liền không thể đi ra, cho nên liền rời đi, không có chân chính tận mắt nhìn thấy hắn chết.

Mà Lôi Tu, trên người đương nhiên giữ lại một lá bùa bảo mệnh cuối cùng, trong lúc nguy cấp, hắn liền bạo phát tiềm năng vô hạn, hắn miễn cưỡng chạy ra ngoài, nhưng chỉ còn dư lại một hơi tàn, trằn trọc nhiều lần sau đó xuất hiện ở Quặng Thạch Tinh đầy hoang vu này.

Khả năng bởi vì lúc rơi xuống đầu bị thương, sau gáy Lôi Tu để lại vết thương lớn rất nghiêm trọng, mất đi ký ức, biến thành một người với đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nhớ được, lại bị tàn phế, từ cổ trở xuống toàn bộ đều không thể động đậy.

Nguyên chủ thấy Lôi Tu hôn mê, liền nghĩ đến mình năm đó thiếu chút nữa bị đông cứng, chết ở đầu đường, 'cậu' do dự nửa ngày, trơ mắt nhìn Lôi Tu hô hấp dần dần yếu ớt, tái nhợt trên mặt từ từ biến thành trắng bệch, cuối cùng cắn răng mượn cái xe ba gác, đem người chở trở về.

'Cậu' nghèo, không có tiền mua thuốc, càng không có tiền đưa hắn đi bệnh viện chữa trị, chỉ có thể bảo đảm cho Lôi Tu không bị chết đói. May mà Lôi Tu có thể chất đặc thù, tốc độ khép vết thương cũng hết sức kinh người, chưa tới nửa năm, hắn cũng đã khôi phục lại gần như người bình thường, một năm sau đã có thể cùng nguyên chủ đi khu mỏ quặng hỗ trợ, giải quyết vấn đề sinh tồn.

Lại qua nửa năm, Lôi Tu tuy rằng vẫn không thể nào khôi phục ký ức, nhưng năng lực lại khôi phục về thời kì đỉnh cao, ra vào rừng rậm ma thú hoàn toàn tự do, dựa vào việc săn ma thú, bán thịt bán máu cải thiện sinh hoạt, rất nhanh, hai người ngày ngày trôi qua trong yên bình, nguyên chủ cũng cũng khổ tận cam lai, không cần phải lo lắng ăn bữa trước không có bữa sau nữa.

Nguyên chủ là người rất nhu nhược, lại cực kì hướng nội, có chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, không thích nói chuyện lại càng không muốn ra ngoài, mỗi ngày dậy sớm chỉ ra ngoài để làm việc, buổi tối mệt còng lưng lại trở về, vội vã sau khi rửa mặt xong liền đi ngủ, 'cậu' mỗi ngày sáng sớm đặt đủ đồ ăn thức uống trong một ngày ở giường đầu nam nhân, giúp Lôi Tu thuận tiện tự mình lấy dùng, ba ngày lại tắm cho Lôi Tu một lần, ngày qua ngày, tựa hồ đã biến thành thói quen.

Nguyên chủ thật ra là một người có tâm địa vô cùng lương thiện lại ôn nhu, chỉ là sẽ không biểu đạt ra.

Hàng xóm xung quanh đều rất yêu thích đứa trẻ gày gò này, nếu có thể đều muốn giơ một tay ra giúp, nhưng người ở đây đa phần đều rất nghèo, cho nên cũng không có gì để giúp.

Lúc trước nguyên chủ vẫn luôn lo lắng vết thương của Lôi Tu sẽ chuyển biến xấu đi, sợ chính mình gián tiếp hại chết Lôi Tu, mới vừa đưa Lôi Tu về mấy ngày liền cơ hồ không ngủ liên tục chăm sóc hắn, nhưng bởi vì không dám cùng Lôi Tu nói chuyện vẫn luôn trốn trốn tránh tránh, lại sau đó, một thời gian dài, cũng coi như là cùng Lôi Tu có quan hệ thân cận, nhưng một ngày nói chuyện không quá mấy câu.

Bất quá nguyên chủ tuy rằng vóc người khô quắt, gầy trơ xương, thế nhưng gương mặt kia lại hết sức ưu tú, tuy rằng hơi đen, hơi gầy, nhưng một đôi mắt đen sáng lấp lánh, giống như là hai vì sao sáng nhất trong bầu trời đêm, lấp lánh rất có hồn.

Sau khi Lôi Tu từ từ khôi phục, bởi vì báo ơn, cho dù có thể đi nhưng hắn vẫn chọn ở cùng nguyên chủ, bất quá lúc trước bọn họ chỉ có một sơn động, thậm chí ngủ cũng là ngủ cùng nhau, động một chút liền chạm trúng người kia, hiện tại có tiền nhưng liền xây một ngôi nhà gỗ nhỏ, có tới hai phòng!

Nguyên chủ rất thích, cũng rất biết ơn Lôi Tu, từ đó đôi mắt nhìn Lôi Tu luôn sáng lên.

Nhưng chỉ là cảm kích, hoặc là nói sống nương tựa lẫn nhau thời gian dài như vậy đã bồi dưỡng ra tình hữu nghị đồng cam cộng khổ.

Nhưng Lôi Tu không phải, sau khi hắn mất trí nhớ liền biến thành một tờ giấy hoàn toàn trắng tinh, sau khi tỉnh lại người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là nguyên chủ, nguyên chủ liền dùng hết khả năng mà đối xử tốt với hắn, thích nguyên chủ cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng nguyên chủ biết rõ Lôi Tu có bản lĩnh như vậy, căn bản không phải người bình thường, 'cậu' và hắn cách xa một trời một vực, tuyệt đối không phải là người mà loại giun dế như cậu có thể mơ tưởng.

Nếu không phải Lôi Tu gặp đại nạn, cậu căn bản không có cơ hội gặp được người như Lôi Tu, cho nên cậu đối với Lôi Tu lúc trước là đồng tình đáng thương, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại kính nể, lại không có tình cảm, nhưng Lôi Tu lại không buông được, dùng thời gian hai năm chứng minh hắn yêu 'cậu' không đổi thay, cũng biểu thị không cần biết hắn có khôi phục kí ức hay không thì hắn vẫn là chồng 'cậu'.

Ai có thể chịu nổi nam nhân tràn ngập hoocmone nam tính lại nhiệt liệt theo đuổi mình như vậy, nguyên chủ rất nhanh liền đắm chìm trong mộng đẹp do Lôi Tu dệt lên.

Đáng tiếc hai người kết hôn chưa tới hai tháng, người Lôi gia đã tìm tới, Lôi Tu xác thực tuân theo cam kết mang theo nguyên chủ rời khỏi tinh cầu này, nhưng hai người đều không nghĩ tới chính là, thân phận của Lôi Tu mang theo địa vị cực kì lớn, lớn đến mức nguyên chủ vượt qua tưởng tượng của nguyên chủ ngàn dặm, hơn nữa ——

Lôi Tu thế mà lại có bạch nguyệt quang! Còn là một á thú xinh đẹp có chỉ số sinh dục cực kì cao.

Tuy rằng á thư này có vị hôn phu, nhưng á thư này —— là bạch nguyệt quang một cái ván chưa đóng thuyền nên luôn mang theo búa bên mình!

Từ đó, cuộc sống bi thảm của nguyên chủ liền bắt đầu, chân chính biến thành một tiểu đáng thương.

Mà đối tượng nhiệm vụ của Trình Diệp chính là bạch nguyệt quang của Lôi Tu, một bạch liên hoa tên là Bạch Cảnh Kỳ, rộng lượng ôn nhu bao dung lại thâm tình.

Nhìn ánh nắng chiều hoa mỹ nơi chân trời, Trình Diệp đột nhiên cảm thấy một năm này phải trải qua như thế nào đây?

Chẳng lẽ tiếp tục lao tâm lao lực làm bảo mẫu cho Lôi Tu, phải biết cậu lúc trước chỉ là muốn tùy tiện chăm sóc một chút, chỉ cần để 666 tạo ra viễn cảnh cậu chăm sóc hắn cực kì chú đào là được, nhưng thế giới này cũng có tinh thần lực, mà tinh thần lực của Lôi Tu rất mạnh, mạnh đến mức thậm chí 666 một hệ thống có thể làm cho ma thú tự chui đầu vào lưới đều không thể thành công dệt ảo cảnh cho Lôi Tu, cho nên...

Trình Diệp cúi đầu nhìn tay mình, cảm thấy nó đã trở nên thô hơn rất nhiều.

666 cũng đau lòng: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, chờ tôi một lần nữa lấy lại quyền sử dụng không gian, hấp thu linh tuyền, không tới năm phút đồng hồ là lại có thể sử dụng công năng rồi!"

Trình Diệp chậm rãi nheo mắt lại, mới vừa có một nháy mắt cậu thiếu chút nữa đã không nhớ ra Dương Thịnh là ai, chỉ cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc: "Vậy chẳng phải sẽ qua thêm mấy chục năm nữa sao, tao nghĩ với năng lực của Dương Thịnh hẳn là không dễ dàng chết như vậy đâu."

666 cười hì hì: "Thời gian không gian của tôi với cậu không giống nhau, tốc độ thời gian trôi qua với từng người có quy luật khác nhau, lúc chúng ta nhảy ra khỏi thế giới kia, kỳ thực không gian có thể một lần nữa trở lại trên người cậu, nhưng bởi vì không gian thoát khỏi tôi giữ lại thế giới đó, nên tôi đã mượn hệ thống nhảy của Chủ thần, tốc độ của nó tương đối chậm, bất quá tôi đoán phỏng chừng... là tầm hai ngày."

Trình Diệp kỳ thực không hiểu hết, nhưng cũng hiểu sơ sơ, đại khái là 666 có một hệ thống không gian (cánh cửa thần kì) giống Doraemon có thể mở cửa từ thế giời này sang thế giới khác, nhưng không có không gian, nó phải dùng một "Công cụ giao thông" bình thường mới có thể đến đây, cho nên hơi chậm một chút.

Cậu cười theo: "Vậy xem ra cũng thuận tiện." Chờ có không gian, vấn đề này liền thành chuyện nhỏ, ít nhất cậu không cần mạo hiểm đi rừng rậm ma thú lén lút săn thú để ăn, dù sao trên thế giới này vẫ tồn tại sinh vật tinh thần lực còn mạnh hơn cả 666, nếu xui xui đụng phải nó thì thảm rồi.

Hơn nữa, nếu như có không gian tùy thân, cậu liền có thể trồng thảo dược, nghe đâu thế giới này rất chuộng nghề nghiệp này, có thể kiếm rất nhiều tiền, có bàn tay vàng như 666 hỗ trợ, Trình Diệp còn sợ trở thành không trở thành dược sĩ cao cấp được sao, cưới vợ bạch phú mỹ (*), đi lên nhân sinh đỉnh cao đều nằm ngay trong tầm tay.

(*) Bạch phú mỹ: lại ba tiêu chí lấy vợ nha, giàu - trắng - đẹp.

Thảo dược đều có linh tính, 666 cảm ứng một chút, thay Trình Diệp chỉ một phương hướng, thuận tiện đi tới, rìa rừng rậm ma thú có một cái với bông hoa nhỏ màu vàng to bằng móng tay không đáng chú ý, cậu lấy cái xẻng đã sớm chuận bị, dùng sức đâm xuống...

Giống y chang mấy lần trước, đất cứng đến tê cả da đầu, Trình Diệp lườm một cái, lấy hết sức bình sinh, động tác này cậu đã làm qua rất nhiều lần, có thể nói là nước chảy mây trôi, cuối cùng thiên tân vạn khổ mới xới được vùng đất xung quanh thảo dược, đem cả gốc đào lên.

Dược liệu rời khỏi mặt đất, dược tính rất nhanh sẽ biến mát, vì bảo đảm dược tính, chỉ có thể mau chóng biến nó thành thuốc.

Tìm dược liệu xong, Trình Diệp sâu sắc cảm thấy rằng bản thân cậu đi đến thế giới này chính là để chịu tội, thở ra một hơi đứng dậy, thừa dịp dược tính còn chưa tan đi, nấu canh cho Lôi Tu uống, thời gian quá mức khẩn cấp, thảo dược có được rửa sạch hay không cũng không trọng yếu như vậy, cho dù mang theo chút bùn đất, đó cũng là bùn đất có linh tính, ăn vào chỉ có lợi không có xấu.

666: "..." Gần đây Diệp Tử có oán niệm rất lớn nha, chờ tùy thân không gian trở về nó phải trốn nhanh một chút.

Trong sơn động, Trình Diệp hầu hạ Lôi Tu uống thuốc xong, hỗ trợ nhét nhét chăn, lại đột nhiên nghe thấy đối phương hắt hơi một cái, nhất thời có chút nóng nảy: "Làm sao vậy, có phải là buổi trưa đi ra ngoài hít thở không khí bị cảm lạnh rồi không ?"

Lôi Tu: "... Không có chuyện gì, chỉ là ngứa mũi thôi."

Trình Diệp thu liễm lại vẻ mặt lo lắng: "Vậy thì tốt, anh bây giờ thân thể không quá tốt, thời tiết đã dần chuyển lạnh, anh cứ ngốc ở trong sơn động đi." Cậu suy nghĩ một chút, "Sơn động ẩm ướt, buổi trưa anh có thể đi ra ngoài tắm nắng một chút."

Lôi Tu nhìn cậu, cong cong khóe miệng: "Cậu không cần lo lắng cho tôi." Hắn cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Trình Diệp đều đỏ ửng, cau mày nói, "Đây là... Làm sao vậy?"

Kỳ thực tay nguyên chủ vẫn luôn rất thô, tuy rằng thân thể gầy yếu, nhưng bởi vì một mực làm việc nặng, trên tay tất cả đều là vết chai vàng, hiện tại lòng bàn tay của cậu tất cả đều là bong bóng bị mài hỏng sau đó lại hơi nhiễm trùng, thậm chí còn có chút rách da, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.

Trình Diệp vội thu tay về: "Không có chuyện gì, chính là không cẩn thận bị mài ránh da, đây đều là vết thương nhỏ, hai ngày nữa là tốt rồi."

Lôi Tu thấy thế, trên mặt có chút bất đắc dĩ, bởi vì cho dù hắn khuyên Trình Diệp đi bôi thuốc đối phương cũng không nỡ, người này rõ ràng là một á thư, lại trải qua cuộc sống —— rất tùy tâm sở dục.

Bất quá cũng là do điều kiện trong nhà không cho phép, chỉ là nhìn vết thương trên tay cậu... Lôi Tu cau mày, ngày mai còn phải đi mỏ quặng, chẳng phải sẽ rách càng thêm rách sao.

Trình Diệp khẽ cúi đầu, tai hồng hồng : "Anh, anh đi ngủ trước đi, tôi đi thu dọn đồ đạc."

Lôi Tu gấp gáp vội vàng nắm lấy tay cậu.

Trình Diệp giống như là bị điện giật, nhanh chóng hất tay của hắn ra, thiếu chút nữa đánh lên trên người Lôi Tu, Lôi Tu không để ý, cậu lại sợ hết hồn, cảm thấy cậu làm hỏng việc, chôn đầu thật sâu.

Lôi Tu không nói gì. Rõ ràng là cậu cứu hắn, rõ ràng là cậu cho hắn mạng sống lần hai, nhưng vì cái gì cậu luôn e lệ như thế, lại luôn chủ động gánh chịu sai lầm, cứ như hắn bắt nạt cậu vậy.

Trình Diệp so với hắn càng không nghĩ ra được, cậu chỉ muốn Lôi Tu bởi vì cậu đã tỉ mỉ chăm sóc hắn mà thích cậu, lại không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Trong dữ liệu thế giới, nguyên chủ từ chối Lôi Tu hai tháng, cuối cùng vẫn đồng ý, bước một bước vào nấm mồ đau khổ, hiện tại, Trình Diệp tính toán nếu như Lôi Tu tỏ tình, cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể thêm hai tháng, nếu không chờ lúc Lôi Tu hết kiên nhẫn chấp nhận buông tay thì coi như xong.

Đến lúc đó hắn không mang theo cậu đi cùng, nói không chừng còn có thể triệt để cách xa nguôn cơn làm hắn bị tổn thương nữa chứ, vậy thì rất khôi hài ... nếu thế thì ở thế giới này, cậu ngay cả cọng lông của bạch liên hoa cũng chưa kịp thấy mà đã thất bại sao.