Edit: Lạc Lạc
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trình Diệp từ phòng học đi ra, liền thấy Bạch Cảnh Kỳ đang nôn nóng chờ cậu.
Tên này, thật phiền, chẳng lẽ muốn cậu kêu gọi thành một bàn mạt chược, nói rõ ràng trước mặt mọi người?! (*)
(*) Bốn mặt một lời đó.
"Cậu tìm tôi?" Trình Diệp có chút cảnh giác hỏi.
Bạch Cảnh Kỳ đã đợi khoảng hai tiếng, cậu ta cắn răng, nói: "Cậu rốt cục có biết lễ phép hay không, tôi đã chờ cậu lâu như vậy rồi!"
Trình Diệp gật gật đầu, không phản đối nói: "Tôi nhớ là tôi đã nhờ bạn tôi nói với cậu là tôi còn có việc chưa chuẩn bị xong, sợ rằng không thể đến, chính cậu tự mình đợi, mắc mớ gì đến tôi!"
Bạch Cảnh Kỳ chưa từng nghĩ tới cậu dám từ chối cậu ta, bây giờ lại còn dám mạnh miệng, nhìn quanh một vài người đi qua đều liếc mắt về phía bọn họ, đành phải nén giận, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chúng ta đi chỗ khác nói."
Trình Diệp một mặt không hiểu ra sao nhìn cậu ta: "Tôi đã nói với cậu là tôi còn có việc, cậu nói tôi không biết lễ phép, nhưng còn cậu thì sao, cậu muốn một cuộc hẹn thì phải xem đối phương có thời gian rảnh không chứ, cậu làm vậy gọi là thông báo (ra lệnh) cho tôi, cậu dùng tư cách hay danh nghĩa gì để thông báo cho tôi?"
Bạch Cảnh Kỳ nhăn nhăn mày: "Lẽ nào cậu không muốn tâm sự chuyện của Lôi Tu ca ca với tôi sao?"
Trình Diệp lườm một cái, đánh gãy cậu ta: "Chuyện của anh ấy tại sao phải nói với cậu, không cần biết là chuyện gì chỉ cần tôi hỏi anh ấy đều sẽ nói cho tôi..." Cậu dừng một chút, có ý riêng nói, "Bao gồm cả chuyện lúc trước giữa anh ấy và cậu, theo đuổi nhưng bị cậu thẳng thừng từ chối đều đã nói với tôi."
Bạch Cảnh Kỳ cắn răng nghiến lợi nhìn Trình Diệp: "Không thể nào, Lôi Tu ca ca không thể nào nói chuyện riêng tư giữa chúng tôi cho cậu nghe, Trình Diệp, người Lôi Tu ca ca thích là tôi không phải cậu."
"Bạch thiếu, Bạch Cảnh Kỳ!" Trình Diệp đột nhiên gọi cậu ta, Bạch Cảnh Kỳ sững sờ, theo bản năng liền cảm thấy khí thế của mình trở nên yếu hơn cậu, nhưng phải kiên cường chống đỡ, nếu không sẽ mất lợi thế.
Trình Diệp lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: "Đầu tiên, giữa hai người không có chút thân thiết riêng tư nào, thậm chí có thể nói là không có gì, chỉ là anh ấy lúc niên thiếu vô tri mới biết yêu thích cậu thôi, tôi lúc nhỏ cũng không phải là không có người mình thích, thậm chí còn có hai, ba người tôi rất muốn gả cho họ, nhưng bây giờ, tôi là vị hôn phu của Lôi Tu, lại nói, cậu đối với tôi mà nói căn bản không có lực uy hiếp."
Sắc mặt Bạch Cảnh Kỳ nhất thời đen kịt lại, nhìn Trình Diệp nói: "Cậu nói cái gì!"
Trình Diệp cong cong chân mày, ngũ quan nguyên bản mang tính xâm lược nhất thời nhu hòa xuống, cậu đương nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người nói xấu Bạch Cảnh Kỳ, như vậy quá không giữ thiết lập bạch liên hoa, cho nên Trình Diệp cười cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Dù sao cậu cũng không thích Lôi Tu, cậu yêu tam hoàng tử điện hạ đúng không?"
Cậu híp mắt, bỗng nhiên hít một hơi: "Sao, cậu lại không thích tam hoàng tử điện hạ nữa rồi, biến thành thích Lôi Tu? nếu không tại sao nhất định muốn cản trở chuyện của tôi và Lôi Tu, Bạch thiếu, tôi thực sự... nhìn không thấu cậu!"
Bạch Cảnh Kỳ mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy da mặt nóng bỏng, miễn cưỡng trấn định, quyết tâm nói: "Trình Diệp, cậu căn bản không có tư cách gả cho Lôi Tu ca ca, thân phận của cậu không xứng với anh ấy!"
Đáy mắt Trình Diệp toát ra thần sắc bi thương, cậu hơi cúi đầu, tóc mái dài che lại đuôi mắt: "Tôi không có tư cách, vậy ai có tư cách?" Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên ngoan độc lại băng lãnh, đáy mắt chậm rãi đều là trào phúng, "Cậu sao? Nhưng tôi lại không cảm thấy cậu xứng, cậu là vị hôn phu tam hoàng tử điện hạ, không phải sao, còn có... Cậu là Lôi Tu sao, rõ ràng anh ấy không quan tâm chuyện đó, tại sao cậu lại thay anh ấy để ý?"
"Ha ha, cậu ta thì là gì của Lôi Tu? Chỉ là tên ăn trong bát nhìn trong nồi thôi, tiếc tình cảm của Lôi thiếu mang cho cậu ta lòng hư vinh mà thôi." Tống Nham từ bên cạnh đi ra, nhìn dáng dấp đáng thương bị bắt nạt của Trình Diệp, theo bản năng liền kéo tay cậu lại, nhìn về phía Bạch Cảnh Kỳ ánh mắt khinh bỉ lại căm thù.
Trình Diệp vừa nãy đã biết Tống Nham đứng ở phía sau cậu, cho nên cậu mới giả bộ nhu nhược, quả nhiên... tiểu bảo bảo Tống Nham không làm cho cậu thất vọng!
Con ngươi Bạch Cảnh Kỳ đầy bất thiện nhìn Tống Nham, trong lòng cậu ta căm tức, nhưng bởi vì bối cảnh của Tống gia cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ tàn nhẫn mà cắn răng, quay người rời đi.
Trình Diệp nhìn bóng lưng Bạch Cảnh Kỳ, thở ra một hơi, tựa như có chút sợ cậu ta gây phiền phức.
Tống Nham lườm một cái: "Cậu sợ cậu ta làm cái gì, nói cho Lôi thiếu, để cho Lôi thiếu xử lý cậu ta."
Trình Diệp lúng túng cười cười: "Nào có đơn giản như vậy, cậu ta là vị hôn phu của tam hoàng tử điện hạ, vẫn nên bớt trêu chọc thì tốt hơn, lại nói..." Cậu mím mím môi, cảm thấy nói xấu người khác không quá tốt nên không nói ra.
Mà Tống Nham biết cậu tính nói gì, gật gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta là một tên rất phiền phức."
Tống Nham nhíu mày, oán giận: "Nghe nói tam hoàng tử điện hạ..."
Sắc mặt Trình Diệp thay đổi, Tống Nham giật mình, cũng không dám tùy tiện nói loạn.
Trình Diệp ấn ấn huyệt thái dương, hiển nhiên khoảng thời gian này bị đôi phu phu này đến gây phiền phức đến chết rồi, cậu ngập ngừng nhấp nháy môi, cũng không biết là lầm bầm lầu bầu hay là muốn cùng Tống Nham thương lượng: "Nếu không thì tôi xin nghỉ hai ngày, chờ đoạn phong ba trôi này trôi qua rồi đi học, nhưng mà... Vì những chuyện nhỏ nhặt này mà trì hoãn việc học, không hay cho lắm."
Tống Nham cũng cảm thấy vậy thì quá không công bằng cho Trình Diệp, vỗ vỗ vai cậu: "Không cần thiết, cậu chỉ cần cẩn thạn một chút, còn lại có chuyện gì cứ giao cho Lôi thiếu, ngược lại với cậu cũng không quan hệ nhiều lắm, đều là do bọn họ quá phiền phức."
"Tôi..." Trình Diệp liếm liếm khóe miệng khô khốc, cậu thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, chỉ cảm thấy đau đầu khó nhịn, "Lôi Tu, thật sự yêu tôi, nhưng Bạch Cảnh Kỳ, cậu ta lại một lần nữa thích..."
"Không không không, cậu quá ngây thơ rồi, Bạch Cảnh Kỳ chả thích ai cả, cậu ta chỉ yêu bản thân! Cậu đừng cảm thấy hổ thẹn gì cả, quá ngu ngốc." Tống Nham gấp gáp vội vàng cắt ngang cậu, lạnh lùng nói.
Tuyệt đối đừng vì mấy câu nói của Bạch Cảnh Kỳ liền làm hỏng tình cảm hai người, dù sao cậu ta cũng là rất thích cặp Lôi Tu và Trình Diệp.
Người khác đều cảm thấy Trình Diệp may mắn, nhưng cậu ta biết, Lôi thiếu lựa chọn Trình Diệp nhất định là bởi vì Trình Diệp ưu tú.
Trình Diệp, cậu thật sự rất ưu tú! Không cần nói đến thành tích nhập học, chỉ bằng những biểu hiện khoảng thời gian này ở lớp học—— không thấy Lý Tú cũng không dám đến tìm ngược sao!
Tìm cớ gây sự kia mang ý nghĩa tìm nhục nhã! Bị vả mặt vài lần, Lý Tú khoảng thời gian này ở trường học chỉ thiếu sống thu mình và kín tiếng hơn.
"Ừ, tôi biết rồi." Trình Diệp do dự một chút, lại tràn đầy cảm kích nói, "Cám ơn cậu."
Tống Nham còn tưởng rằng Trình Diệp tính tình thánh mẫu, không nghĩ tới cậu ta còn chưa khuyên gì chính cậu đã suy nghĩ minh bạch, ngoài ý muốn nói: "Có gì mà cảm ơn, tôi cũng không làm cái gì, cậu chỉ cần cách cái tên thịnh thế bạch liên hoa Bạch Cảnh Kỳ kia xa một chút là tốt rồi, cậu ta không đơn thuần như cậu tưởng tượng đâu."
Trình Diệp gật gật đầu, nhận ra mình đang làm gì liền hơi hơi mặt đỏ, nhưng khoảng thời gian này cậu cảm thấy Bạch Cảnh Kỳ đúng thật quái quái... Đầu có vấn đề.
Tống Nham che miệng ha ha cười ra tiếng: "Sau này cậu sẽ biết, Bạch Cảnh Kỳ cũng chỉ có gương mặt là đáng xem, hấp dẫn giống đực về mắt nhìn, thực ra đa số giống cái đều có thể nhìn ra, đó không phải là kẻ tầm thường."
Trình Diệp theo bản năng nhíu nhíu mày, không phát biểu cũng không đánh giá.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy cũng tốt, đỡ mất công cậu lại mất công suy nghĩ cách chọc thủng bộ mặt thật của Bạch Cảnh Kỳ.
Trong nhà ăn của trường.
"Trước đây chỉ cảm thấy Bạch Cảnh Kỳ tốt số, hai giống đực ưu tú như vậy đều vì cướp đoạt cậu ta mà tranh chấp không phân cao thấp, trên thế giới này chuyện tốt gì đều sắp bị cậu ta chiếm hết, không nghĩ tới... Còn thật không nhìn ra."
"Đúng vậy, trước đây tôi rất thất vọng về Lôi thiếu, cho rằng Lôi thiếu biết rõ Bạch Cảnh Kỳ yêu Lâm Xán nhưng vẫn muốn đào tường (làm tiểu tam), nhưng bây giờ... Haha, tôi rất hoài nghi lời nói và hành động của Bạch Cảnh Kỳ trước mặt Lôi thiếu không giống nhau, nếu không Lôi thiếu quân tử như vậy làm sao có thể đi đoạt người của người khác, cậu xem, trước khi Lôi thiếu làm nhiệm vụ đã bị cậu ta thẳng thừng từ chối sau đó lại vẫn không ngừng dây dưa."
"Bạch Cảnh Kỳ làm sao có khả năng nhẫn tâm từ chối Lôi thiếu, nhất định là cậu ta nghĩ Lôi thiếu không về được, cho nên mới từ chối, không nghĩ tới Lôi thiếu lại trở về, còn tìm được người trong lòng, không them quan tâm cậu ta nữa cho nên cậu ta sốt ruột ."
"Đúng thế, Bạch Cảnh Kỳ cũng quá không biết xấu hổ, chân đạp hai thuyền còn lại dám đường hoàng nói Trình Diệp không xứng, sao lại không xứng chứ, Trình Diệp đẹp như vậy, ăn đứt cậu ta."
Mặc dù mọi người đố kị Trình Diệp, nhưng càng không ưa Bạch Cảnh Kỳ ra vẻ, cho nên kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, cư nhiên còn có người đồng tình với Trình Diệp.
"Đúng đúng, tôi nghe nói tư chất chế thuốc của Trình Diệp rất tốt, mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất lớp."
"Chẳng trách, tôi nói mà, người Lôi thiếu thích tuyệt đối không tầm thường."
"Trình Diệp cũng quá may mắn rồi, thực sự là nhân duyên ngàn dặm đều được buộc bởi sợi chỉ đỏ, cũng không biết nửa kia của tôi đang ở đâu tinh cầu nào?" Một nữ sinh nói nhỏ.
"Haha, muốn có vận may như Trình Diệp, vậy cũng phải có gương mặt diễm lệ áp đảo tứ phương và thiên phú về chế thuốc như của Trình Diệp, chủ yếu nhất vẫn là khí chất không màng danh lợi và không bao giờ từ bỏ mà luôn nỗ lực tiến lên phía trước nữa, nghe đâu mỗi buổi sáng đều thức dậy lớn để học lý thuyết chế thuốc, buổi chiều thì thực hành chế thuốc, từng giây từng phút đều không lười biếng, nếu là tôi khẳng định không làm được." Một nữ sinh khác cảm khái xong liền hi hi ha ha tự giễu nói, "Tôi chỉ muốn bình thường một chút, ít nhất không phải đối phó với nhiều phiền phức!"
"Aiz, tại sao cậu như vậy, tôi chỉ mơ mộng một chút thôi cũng không được sao? Lại nói gương mặt diễm lệ áp đảo tứ phương, cậu mô tả lố quá đi mất, chỉ là nhìn đẹp mà thôi."
"Haha, xem cậu ăn chanh (ghen tị) kìa, không cảm thấy ê răng à?"
Bạch Cảnh Kỳ nghe mọi người xung quanh bàn tán, đáy mắt căm ghét cơ hồ không ngăn được, trong lòng một mảnh ám trầm.
Từ khi Trình Diệp vào Học viện Hoàng gia, Bạch Cảnh Kỳ tự nhận là không hề làm gì cả, nhưng các mối quan hệ và lời nói khen ngợi đều bị lấy mất, tất cả mọi người lại chỉ bát quái chuyện tình tay ba của cậu ta, Lâm Xán và Lôi Tu.
Rõ ràng chỉ là chuyện sai lầm của ba người, nhưng vì cái gì lại cứ đẩy hết lên người cậu ta.
Trong trường học bàn tán thì thôi cũng bình thường, trên tinh võng mới là một đống hỗn độn, lời thô tục xấu xa gì cũng có, một chậu lại một chậu nước bẩn hết lên người cậu ta, khiến Bạch Cảnh Kỳ cực kì khó chịu.
Bạch Cảnh Kỳ nở nụ cười gằn, nhất định là Trình Diệp. Là cậu ta mua thuỷ quân vấy bẩn mình, lại vẫn luôn xoát độ hảo cảm của mình, nếu không dùng thân phận của cậu ta gả cho Lôi Tu ca ca, chẳng phải là muốn bị mắng chết sao.
Cậu ta nhất định phải thấy chứng cứ gian lận của Trình Diệp, xé rách bộ mặt dơ bẩn của Trình Diệp cho mọi người thấy.
Nhưng Trình Diệp —— xác thực có điều khiển một chút dư luận, bất quá có 666, mọi vết tích đều —— không tồn tại!
***
Lần này Bạch Cảnh Kỳ đã có kinh nghiệm, cậu ta không ở trường chặn đường Trình Diệp nữa, mà đứng ở bên ngoài chờ Trình Diệp, bởi vì gần đây Lôi Tu bận không thể tách ra, Trình Diệp lâu lâu cũng sẽ tự mình đi ra ngoài mua đồ, liền bị Bạch Cảnh Kỳ nắm lấy thời cơ.
Trình Diệp đi ngoài không lâu, liền nhìn thấy Bạch Cảnh Kỳ mang theo mấy người đi tới.
Bạch Cảnh Kỳ khinh bỉ liếc nhìn Trình Diệp, căm phẫn sục sôi nói: "Trình Diệp, cậu không cảm thấy cậu hơi quá đáng sao?"
Xung quanh không có ai quen biết, nhưng có camera, tuy rằng chưa chắc sẽ bị điều tra nhưng Trình Diệp vẫn kêu 666 xoay góc camera đi, mục đích là không để camera quay được mặt cậu, người ngoài nhìn vào lại giống như tư thế muốn rời đi (*).
(*) Như kiểu quay từ sau lưng ấy.
Bạch Cảnh Kỳ sốt ruột, bắt lấy tay cậu: "Cậu đứng lại! Tôi có lời muốn nói với cậu!"
Móng tay bấm vào da cậu có hơi đau, Trình Diệp vung tay ra, tức giận nói: "Cậu lại tìm đến tôi làm gì, tôi không có gì để nói với cậu cả!"
Bạch Cảnh Kỳ nghĩa chính ngôn từ nói: "Tôi không thể trơ mắt nhìn Lôi Tu ca ca bị cậu liên lụy."
Trình Diệp lườm một cái, đây chính là trâu bắt chó đi cày quản việc không đâu trong truyền thuyết à, rõ ràng yêu Lâm Xán, nhưng lại luôn làm ra bộ dáng rất quan tâm Lôi Tu, thực sự là... buồn nôn.
Cậu lùi về sau một bước, thiếu kiên nhẫn nói: "Cậu có bệnh à, chuyện của Lôi Tu liên quan gì đến cậu? cậu cũng thực sự là tiện đến hoảng loạn, lúc Lôi Tu theo đuổi cậu cậu còn chả thèm nhìn anh ấy, bây giờ anh ấy không thích cậu, cậu lại cứ bám vào, chẳng lẽ cậu thích làm tiểu tam? Hay muốn nhìn người khác tranh giành mình?" ánh mắt Trình Diệp nhìn Bạch Cảnh Kỳ mang theo nghi hoặc, lại hơi chút quái dị.
Mặt Bạch Cảnh Kỳ đỏ lên, nói: "Cậu đừng có mà nói hươu nói vượn, tôi chỉ là nhìn không vừa mắt cậu thôi!"
Trình Diệp híp mắt: "Cậu có cái gì tốt và tư cách gì để không vừa mắt tôi, cậu là không muốn Lôi Tu hạnh phúc hay là không muốn Lôi Tu không thích cậu?"
"Cậu không phát hiện ra Lôi Tu ca ca dạo này rất bận sao, đều là bởi vì cậu, anh ấy muốn lấy một tên dân nghèo như cậu, cho nên đâu đâu cũng tạo áp lực cho anh ấy, nếu cậu thật sự yêu anh ấy thì nên chủ động rời đi."
"Đúng rồi, Trình Diệp, cậu cũng không ngẫm lại xem cậu mang đến cho Lôi thiếu bao nhiêu là phiền phức?"
"Thật lòng yêu một người không nhất định phải ở bên người đó, mà là muốn muốn thấy người đó hạnh phúc."
"Sự tồn tại của cậu đã cản ngại con đương tương lai của Lôi thiếu, nếu cậu tự mình biết mình thì cậu nên hiểu rõ, Lôi thiếu chỉ có cưới người có thân phận ngang bằng với anh ấy, mới có thể giúp đỡ được anh ấy trong còn đường tương lai!"
Nghe người bên cạnh Bạch Cảnh Kỳ tôi một lời cậu một lời, sắc mặt Trình Diệp càng ngày càng kém.
Mà đám Bạch Cảnh Kỳ, ai nấy đều vẻ mặt trách cứ nhìn Trình Diệp, giống như Trình Diệp là tội nhân thiên cổ làm Lôi Tu đau khổ vậy.
Mặt Trình Diệp tối sầm lại, hít xâu một hơi, cậu lại xốc lên mí mắt, lạnh lùng nhìn Bạch Cảnh Kỳ: "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đi được rồi chứ?"
Bạch Cảnh Kỳ sững sờ, còn ở trước mặt cậu: "Cậu hoàn toàn không thèm nghe à!"
Trình Diệp bỗng nhiên cười lạnh: "Tôi vì sao phải làm như lời cậu nói, vẫn là câu nói kia, chuyện của tôi và Lôi Tu không thể bị cậu chia cắt, Lôi Tu còn không nói gì, cậu dựa vào cái gì mà quơ tay múa chân trước mặt tôi!"
Bạch Cảnh Kỳ có chút chột dạ, nhưng vẫn không cam tâm cắn răng: "Kkhông phải cậu nói cậu yêu Lôi Tu sao, vậy cậu dựa vào cái gì mà phá huỷ tiền đồ của anh ấy?"
"Tại sao cậu lại khẳng định tôi sẽ phá hủy tiền đò của anh ấy mà không phải là trợ giúp anh ấy, mạng của Lôi Tu là do tôi cứu, không có tôi anh ấy hiện tại đã sớm chết rồi, tôi không kếu anh ấy đem hết tài sản đưa cho tôi đã coi như là rất khách khí..."
"Trình Diệp, cậu quả thực... Không thể nói lý!"
"Sao, Lôi Tu thích cậu thì sẽ không bị hủy tiền đồ, anh ấy còn phải treo mình lên cây chờ cậu à?" Trình Diệp tràn đầy trào phúng nói, cậu liếc mắt nhìn những người khác, cười nhạo nói, "Các người còn tưởng rằng không còn tôi, Bạch Cảnh Kỳ sẽ để cho các người gả cho Lôi Tu? Hãy nói một cách khác, trong lòng Bạch Cảnh Kỳ trừ bản thân cậu ta ra, còn ai có thể xứng với Lôi Tu? Tôi thấy... trong đầu cậu ta là trên thế giới này ai cũng không có tư cách yêu Lôi Tu, ngoài cậu ta!"
"Cậu..." mặt Bạch Cảnh Kỳ đỏ lên, tràn đầy phẫn uất mà nhìn Trình Diệp.
Mấy người bên cạnh Bạch Cảnh Kỳ há mồm đang chuẩn bị phản bác, nhưng bỗng nhiên mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, lui về phía sau.
Lôi Tu xử lý xong công vụ, rất muốn gặp Trình Diệp, liền lợi dụng máy định vị tìm thấy vị trí của Trình Diệp, hắn không nghĩ tới vừa đến đã nhìn thấy Trình Diệp bị bắt nạt.
Tuy nói vuốt mèo cũng coi như sắc bén, nhưng vậy nhất định là vì bị ép quá đáng nên mới lộ móng vuốt.
Đến hắn còn không nỡ nói một câu nặng lời với cậu, lại bị như vậy đối xử, mặt Lôi Tu lập tức đen kịt.
Đối mặt với Trình Diệp, từng người khí thế hùng hổ nhưng đối mặt với Lôi Tu không giận tự uy, Bạch Cảnh Kỳ và bọn họ không nhịn được nhũn chân, đứng đều đứng không thẳng.
Trình Diệp thuận theo tầm mắt của bọn họ quay đầu lại nhìn, vừa lúc bị Lôi Tu ôm vào trong ngực.
Lôi Tu hừ lạnh một tiếng: "Chuyện kết hôn của tôi, vị hôn phu của tôi là ai, chẳng lẽ phải hỏi ý kiến của các người sao? Ai muốn xen vào? Cứ đến tìm tôi, tìm Trình Diệp thì có gì tài giỏi? Sau lưng xuyên tạc, cũng không sợ gió lớn thổi rớt móc treo à?"
Mấy người thiếu niên bị sự uy hiếp của hắn dọa sợ đến run lập cập, biểu tình ai oán của Bạch Cảnh Kỳ còn chưa kịp thể hiện ra, Lôi Tu đã cho cậu một ánh mắt lạnh lẽo, nhất thời cũng không dám nói tiếp nữa.
Lôi Tu cau mày: "Bạch Cảnh Kỳ, nể tình Lâm Xán tôi tha cho cậu lần này, lần sau cậu lại đến quấy rầy vị hôn phu của tôi thì đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình!" Hắn xì cười khinh bỉ một tiếng, "Tôi không đánh giống cái (phụ nữ, á thư), thế nhưng tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là phá huỷ cả một gia tộc, tôi nghĩ, lúc đó Bạch gia đó hẳn là cũng sẽ rất nguyện ý vứt bỏ cậu."
Nói xong hắn ôm Trình Diệp, cúi đầu trong nháy mắt ngũ quan liền biến thành nhu hòa: "Không có sao chứ, có bị dọa không?"
Trình Diệp vẫn còn có chút tức giận, vùi ở trong lồng ngực Lôi Tu trợn mắt giận dữ nhìn Bạch Cảnh Kỳ, thậm chí còn lan đến gần Lôi Tu, lườm một cái nói: "Đều tại anh."
Oanh oanh yến yến, phiền không chịu được, muốn học tập cho tốt cũng không yên!
Lôi Tu cười hắc hắc: "Đúng đúng đúng, vâng vâng vâng, đều tại anh, là anh không xử lý tốt, mấy người này nói ra lời uy hiếp như thế nào, anh sẽ khiến cho bọn họ trải nghiệm thử."
Trình Diệp mím mím môi, tựa hồ có hơi không đành lòng, đáy mắt có ý can ngăn.
Nhưng Lôi Tu không cho cậu cơ hội cầu tình, ngón tay trỏ điểm vào cằm cậu, liếc nhìn bọn họ: "Muốn trách thì trách Bạch Cảnh Kỳ, biết rõ tính khí tôi không tốt, còn vì bản thân mà âm thầm mang theo người đến khiêu khích tôi, đây không phải tỏ rõ bản thân chết còn muốn kéo thêm vài người chịu tội thay sao."
Mấy tên thiếu niên đó vốn còn nhỏ, bị Bạch Cảnh Kỳ nói vài câu não đã toả nhiệt rồi, hiện tại tỉnh táo lại chỉ cảm thấy cả người không khỏe, sợ hãi lại hận chết Bạch Cảnh Kỳ, thậm chí cũng không dám ôm ấp hy vọng răng Lôi Tu có thể hạ thủ lưu tình.
Bạch Cảnh Kỳ nhìn bóng lưng hai người ôm nhau rời đi, đáy mắt tràn đầy căm ghét!
Nếu như trước đây chỉ là chán ghét Trình Diệp, hiện tại lại nồng đậm hận ý.
Hận không thể cầm dao đâm chết Trình Diệp, hận không thể chém Trình Diệp thành ngàn mảnh, không bao giờ có thể tiếp tục xuất hiện trước mặt Lôi Tu ca ca nữa, cũng không thể câu dẫn Lôi Tu ca ca!
Bạch Cảnh Kỳ nắm chặt quyền, theo bản năng đuổi theo, nhưng Lôi Tu lái xe bay tới đây, sau khi hai người lên xe bay liền cấp tốc rời đi, Bạch Cảnh Kỳ liền như cái đuôi nhưng không đuổi kịp, chỉ có thể phẫn hận đứng tại chỗ dậm chân!
***
Trên internet đủ loại lời đồn đãi sôi sùng sục.
Tỷ như, Trình Diệp đòi báo ơn, ỷ lại vào Lôi Tu.
Tỷ như, chân ái của Lôi Tu là Bạch Cảnh Kỳ, nhưng bởi vì Bạch Cảnh Kỳ muốn cùng tam hoàng tử điện hạ kết hôn cho nên Lôi Tu vi tình mà xe Trình Diệp là người lấp chỗ trống.
Tỷ như, Trình Diệp tiếp cận Lôi Tu là có âm mưu từ trước...
Nói chung, không ai nói bọn họ là chân ái.
Trình Diệp vận may quá tốt, hơn nữa Lôi Tu đối xử với cậu tỉ mỉ chu đáo, quả thực có thể nói là cung phụng, cho nên người ghen tỵ nhiều vô số kể, bởi vậy, rất nhiều lời đồn suy diễn.
Tin tức là do Bạch Cảnh Kỳ truyền ra, những người khác không có lá gan chế lời đồn, nhưng bởi vì ngày đó bị Trình Diệp hạ thấp mặt mũi, không chịu được nên cũng đi lan truyền tin đồn.
Ở Lôi gia.
Tống Nham rầu rĩ không vui ngồi ở phòng khách, nâng một ly nước cam thỉnh thoảng uống một ngụm, nhưng đa phần là ngồi thở dài.
Trình Diệp từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy biểu tình của Tống Nham liền cười ra tiếng, hỏi: "Làm sao vậy, đây là sao, uống bằng lỗ mũi à, tâm tình không tốt?"
Tống Nham quay đầu lại, có chút ai oán nhìn Trình Diệp một cái, nói: "Cậu thì tốt rồi, có tài có sắc còn có một giống đực đầy ưu tú thương cậu, Lôi gia ấy mà, ông nội tôi đều chưa chắc có thể vào, hiện tại tôi thế mà lại có thể vào, cậu có muốn biết tối hôm qua trở về cha tôi nhìn tôi với ánh mắt gì không, ta lớn chừng này rồi còn chưa bao giờ nhìn thấy người khác lộ ra ánh mắt như vậy nhìn tôi, càng không cần phải nói đến cha tôi!"
Trình Diệp ngồi ở bên cạnh cậu ta, tiện tay mò ra một cuốn sách, liếc nhìn cười nói: "Cậu rồi cũng sẽ tìm được nửa kia thuộc về mình."
Tống Nham nhìn Trình Diệp, nghĩ thầm cậu căn bản không phải vì chuyện tìm nửa kia, chẳng qua là cảm thấy giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn thế.
Nhưng nghĩ đến Trình Diệp như vậy, liền không thèm nghĩ quanh quanh quẩn quẩn nữa, cũng bình thường trở lại.
Tống Nham có chút âm u, bất quá cũng không kéo dài bao lâu, hít sâu một hơi rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, đầy sức mạnh nói: "Được rôi, bắt đầu học tập đi, ngày hôm nay cậu phải dạy tôi chế được thuốc cấp hai."
Trình Diệp gật đầu: "Được, nhưng cậu cần hết sức tập trung, chúng ta đi tầng hầm đi."
Hai người mới vừa đứng lên, ở cửa đã có người truyền lời nói có khách tới cửa, Trình Diệp ngẩn người một chút: "Cô đi xem xem, Lôi thiếu có phải là ở phía trước viện, nếu như không ở đó tôi cũng không biết ở chỗ nào?"
Truyền lời chính là một tiểu cô nương, từ khi Trình Diệp ở đây vẫn luôn do cô chăm sóc, bởi vì trước đó anh trai cô bị thương nhẹ, là Trình Diệp cho cô một lọ thuốc, cho nên tiểu cô nương có hảo cảm rất lớn với Trình Diệp, tiểu cô nương làm khó dễ mà nói: "Trình thiếu gia, Lôi thiếu đã qua, bất quá khách nhân... Khách chính là Bạch Cảnh Kỳ."