Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở

Chương 44: 44: Ngoan!





“Em muốn gả cho Giang Gia Bảo?” Giang Duy Bảo cũng dừng bước nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Diệp Thanh Vy thật sự không hiểu nổi đầu óc vốn rất thông minh của anh, tại sao có những kiểu suy luận kì lạ như vậy? Không có thời gian giải thích nhiều, cô liền chạy về phía trước.

Dòng người đi lại đông đúc, chỉ thoáng một cái đã không nhìn thấy người kia đâu.
“Sao vậy?” Anh đuổi theo cô, đôi mày nhíu chặt.
“Gia Bảo, em mới thấy cậu ấy!” Lần thứ hai cô nhìn thấy Giang Gia Bảo, không thể sai được: “Cậu ấy sống lại thật rồi!”
“Anh biết chuyện năm đó là cú sốc quá lớn nhưng em không thể như vậy mãi được.” Anh ôm cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về một hướng.
Cô nhìn quanh, vẫn không có hình bóng Giang Gia Bảo.

Có lẽ anh nói đúng, cô còn ám ảnh bởi vụ tai nạn năm ấy.
“Cuối tuần này anh đưa em về quê được không?” Cô muốn thăm mộ Giang Gia Bảo.
Anh gật đầu: “Trước đó đi xem kịch đã.”
Cô khó hiểu nhìn anh, hóa ra hai hôm nữa Giang Tường Lĩnh sẽ tổ chức họp báo, giải quyết chuyện của ông ta và Trần Diệu Linh.

Mấy hôm nay, Giang Duy Bảo hoàn toàn nắm quyền kiểm soát công ty, ông ta lại ở ẩn giống trước, chỉ khác là bây giờ không còn tâm trạng đi du lịch với mấy cô tình nhân nữa rồi.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Vy Vy, lúc hai người ở cạnh nhau, Giang tổng có đáng sợ vậy không?” Ngô Ngọc Nghi thắc mắc.
“Đúng, đúng, Thanh Vy à, cô có thấy áp lực khi vừa làm trợ lý vừa làm bạn gái sếp không?” Phan Thế Kiệt cũng lên tiếng.
“Mọi người yên tâm, Giang tổng công tư phân minh lắm.” Diệp Thanh Vy cảm động vì được đồng nghiệp lo lắng.
Triệu Long thấy Diệp Thanh Vy hiểu sai ý họ, tốt bụng giải thích: “Cô nghĩ nhiều rồi, bọn họ chỉ sợ nếu cô không chịu nổi áp lực mà chia tay giám đốc, cậu ấy sẽ ngày càng đáng sợ thêm thôi.”
Gần cuối năm, ai cũng trở nên bận rộn, đặc biệt là Giang thị.

Bởi vì chuyện của Giang Tường Lĩnh, giá cổ phiếu bị giảm nghiêm trọng.


Những ngày này, Giang Duy Bảo phải liên tục tham dự các cuộc họp cổ đông, anh sắp phát điên với mấy lão già đó.
Sếp áp lực một thì nhân viên áp lực mười, bốn người trợ lý của Giang Duy Bảo hầu như ngày nào cũng phải tăng ca.

Giờ nghỉ giải lao, bọn họ tranh thủ nói xấu lãnh đạo một chút.
“Giang tổng, xem ra thiện cảm nhân viên đối với anh không được tốt lắm.” Diệp Thanh Vy nhìn anh cố gắng nhịn cười, sau đó giả vờ thở dài.
“Ừm, cho nên cần em trấn áp con quỷ dữ trong anh, nếu không cả đám người kia và em không xong đâu.” Anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của mấy người trợ lý, đương nhiên anh không vì chuyện này mà tức giận.

Nhìn thấy ba người họ tốt với cô, trong lòng anh rất vui vẻ, mang cô về bên mình quả là quyết định sáng suốt.
“Anh đó, đừng suốt ngày bắt nạt nhân viên, bọn họ chạy hết thì sao?” Cô sắp xếp lại bàn làm việc, nơi này anh dành riêng cho cô, không ai được thay thế.
“Bọn họ chạy thì còn có em.” Anh nhướng mày nhìn cô.
“Em sao? Em chạy trước rồi.” Diệp Thanh Vy làm mặt quỷ với anh.
Giang Duy Bảo bật cười, nụ cười có chút gian xảo: “Vậy thì anh đành bắt em về, trói lại không cho đi nữa.”
“Giang tổng, chuyện cười của anh lạnh quá!” Cô kéo tay anh: “Mau đi thôi, đừng để Đoàn sư huynh lại khóc vì chờ anh nữa.”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Đường Tuyên căng thẳng nắm chặt tay Diệp Thanh Vy, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ cô hồi hộp thế này.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng đồng ý đi đăng ký kết hôn với Đoàn Huy Vũ.

Diệp Thanh Vy nói rất đúng, anh đã bước nhiều về phía cô rồi, lần này để cô bước đến bên anh.
Mặc dù chỉ là đăng ký kết hôn, Đoàn Huy Vũ vẫn muốn có người làm chứng cho tình cảm của hai người.

Tạm thời không thể cho Đường Tuyên hôn lễ trọn vẹn nhưng anh không muốn để người mình yêu cô đơn trong ngày trọng đại như hôm nay được.

Thế nên anh mới tìm Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy đến đây, hai người họ là bạn tốt của cô và anh.
“Vào trong thôi...” Đoàn Huy Vũ chán nản, cuối cùng ông ấy vẫn không đến.

“Tiểu Vũ!” Vừa bước đến cửa, Đoàn Huy Vũ đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Còn tưởng bố không đến.” Anh tỏ ra thờ ơ, trong lòng thật sự vô cùng vui sướng.
“Vừa rồi có tai nạn nên bị tắc đường, gọi cho con lại không được.” Cuối cùng vị chủ tịch tập đoàn lớn như ông lại phải bỏ chiếc xe hơi sang trọng của mình để đi nhờ xe máy đến đây.
Đoàn Huy Vũ ngại ngùng gãi đầu, hôm nay quá hồi hộp nên anh không chú ý đến pin điện thoại.
Thủ tục không quá phức tạp, rất nhanh Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Chuyện khiến Diệp Thanh Vy buồn cười là người ta đăng ký kết hôn, Giang Duy Bảo lại rất tập trung.

Anh nói quan sát trước, đến phiên bản thân sẽ không căng thẳng.

Hai người kia vừa hoàn tất thủ tục, anh liền kéo cô đi, phía Giang thị hôm nay còn có cuộc họp, phải nhanh chóng quay về thôi.
“Đây là vật gia truyền của con dâu Đoàn gia, do mẹ chồng tặng cho con dâu.” Nói đến đây ánh mắt Đoàn Khiêm thoáng qua một tin đau lòng: “Bố thay mặt bà ấy tặng cho con.”
“Mau cảm ơn bố đi!” Đoàn Huy Vũ thấy Đường Tuyên ngây người liền nhắc nhở.
“Con cảm ơn… bố.” Đường Tuyên đưa hai tay đón nhận món quà từ Đoàn Khiêm, cô còn chưa kịp thích nghi với thân phận mới này.

Hơn nữa, tiếng “bố” kia, đối với cô quá xa lạ.

Từ nhỏ, số lần cô được gọi Đường Ấn Nam, có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Tốt!” Đoàn Khiêm gật đầu hài lòng: “Có thời gian thì hai đứa nhớ về nhà ăn cơm, bây giờ bố phải về công ty.”
“Bố…” Đoàn Huy Vũ gọi ông lại: “Con muốn dọn về nhà, được không?”
“Được!” Đoàn Khiêm không giấu được nụ cười, ông chờ câu nói này đã lâu rồi.
Tài xế của Đoàn Khiêm đã thoát khỏi sự cố kia, đến chờ trước cổng từ lâu.

Nhìn thấy ông bước ra, anh ta nhanh chóng chạy đến mở cửa.


Ngồi trên xe, ông thấy Đoàn Huy Vũ vẫn nhìn về phía mình, sau đó quay sang nói với Đường Tuyên gì đó rồi cười ngây ngốc.
“Bà à, cuối cùng con trai cũng trưởng thành rồi...” Đoàn Khiêm nhìn bức ảnh trong ví tiền, ảnh chụp một người phụ nữ với nụ cười hạnh phúc.
Lúc này chỉ còn lại Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ, cô vẫn có chút ngại ngùng.
“Cái này anh giữ giúp em đi!” Cô đưa lại chiếc hộp nhận từ Đoàn Khiêm.
“Không được, đồ này đều do con dâu Đoàn gia cất giữ.” Anh nghe bố nói, món đồ kia được truyền đến mấy đời rồi, bởi vì mẹ mất sớm nên nó mới nằm trong tay bố anh.
“Nhưng nó quý quá.” Bên trong chiếc hộp là vòng tay được làm bằng ngọc, đối với mấy món đồ này, Đường Tuyên không có nhiều kiến thức.

Cô chỉ biết, nếu được nhà anh truyền đi nhiều đời thì nhất định là đồ quý giá.
“Dù sao thì nó cũng được đặt ở Đoàn gia, em yên tâm nhà anh an toàn lắm.” Nghĩ lại thì sau này hai người sống chung, ai bảo quản thì cũng như nhau thôi.
“Anh nói em mới nhớ, nếu em sống cùng anh thì Vy Vy sẽ làm sao?”
Giá nhà ở thành phố A này rất đắc, căn hộ bọn ở cũng thuộc loại cao cấp.

Tiền lương ở Giang thị tuy nói rất cao nhưng nếu một mình ở nơi như thế, mỗi tháng chẳng còn dư ra bao nhiêu nữa.
“Chuyện này đến lượt em lo sao?”
“Bọn em ở cùng nhau, em không lo thì ai lo?” Đường Tuyên chợt nhận ra: “Ý anh nói là Duy Bảo?”
“Em nói xem?” Hai cô tách ra, nhất định tên nào đó là người vui hơn ai hết.
“Được rồi, chuyện này gặp mặt Vy Vy rồi nói sau.

Chúng ta đi mua nhẫn đã.” Ngoài việc chưa thể tổ chức hôn lễ cho cô, những chuyện khác anh đều cố gắng hoàn thành thật tốt.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Vy Vy…” Giang Duy Bảo cảm thấy trong người mệt mỏi.
“Trà của anh.” Chưa đợi anh lên tiếng, Diệp Thanh Vy đã mang đến một tách trà nóng.
Vừa rồi anh đi họp về, đôi mày lúc nào cũng nhíu chặt lại, cô lập tức ra ngoài pha trà cho anh.

Thông thường mấy cuộc họp thế này, trợ lý đi theo anh sẽ là Triệu Long.
Diệp Thanh Vy hỏi thăm tình hình, nghe Triệu Long nói mấy vị cổ đông kia tìm mọi cách gây áp lực cho anh.


Cô cảm thấy rất tức giận, họa là do Giang Tường Lĩnh gây ra, cuối cùng lại để anh gánh vác tất cả.
Giang Duy Bảo không nói gì, chỉ vòng hai tay qua người cô.

Lúc này, anh chỉ muốn ôm cô thế này thôi, anh mệt rồi, không muốn làm gì nữa.

Bời vì một người ngồi còn người kia vẫn đứng, nên lúc này cả mặt anh đều vùi vào bụng cô.
Diệp Thanh Vy mặc cho anh ôm, cô xoa đầu, lại đau lòng vuốt vuốt tóc anh giống như một đứa trẻ.

Thật sự muốn mang anh đi, rời xa cái chỗ đáng ghét này, bọn họ dám bắt nạt người đàn ông của cô.
“Đợi chuyện này qua đi, chúng ta về quê sống một thời gian được không?” Anh vẫn mệt mỏi dựa vào người cô, thật muốn trở về tám năm trước.
“Được!” Nơi nào không quan trọng, chỉ cần có anh là được.
“Bọn họ ai cũng bắt nạt anh, đều là người xấu.” Giọng nói của anh có chút nức nở.
Diệp Thanh Vy chợt nhận ra, Giang Duy Bảo vậy mà làm nũng với mình.

Trái tim cô càng đau đớn hơn, bao năm qua anh luôn dùng vẻ ngoài lạnh lùng, bình tĩnh để che đi cảm xúc của mình.
Từ nhỏ đã phải gánh vác mọi việc trong nhà, chịu mọi khổ cực, anh chưa từng có tuổi thơ như bao đứa trẻ khác.

Sau khi đến Giang gia, dù điều kiện sống thay đổi, lại phải sống với thân phận của người khác.

Anh sợ Diệp Thanh Vy vì mình mà lo lắng nhưng trước mặt cô, anh thật sự không muốn che giấu cảm xúc của mình.
“Không sao, ai bắt nạt anh, em sẽ đánh họ!”
“Ai hứa với anh không đánh nhau nữa?”
“Tiểu Duy Duy…” Cô hoàn toàn xem anh như một đứa trẻ: “Để chị dẫn em đi ăn kem, có chịu không?”
“Hai cây!” Anh bật cười vì cách xưng hô của cô.
“Em muốn ăn bao nhiêu chị cũng cho hết.” Cô tiếp tục xoa đầu anh.
“Cảm ơn chị Vy Vy.” Tâm trạng anh đã dễ chịu hơn rồi, có cô bên cạnh thật tốt.
“Ngoan quá!”.