Chờ Ngày Tuyết Tan Hoa Nở

Chương 43: 43: Đưa Em Đi





Đường Tuyên đứng trước cổng Đường gia do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Dạo gần đây Đoàn Huy Vũ lại muốn hủy hôn, Võ Thiên Thiên sợ anh vì Đường Tuyên mới làm như thế.

Cho nên bà liền tìm người để gả Đường Tuyên đi, người kia là đối tác của Đường thị, lớn hơn cô mười tuổi, đã từng ly hôn.

Cô không muốn kết hôn, bị người Đường gia sỉ nhục, nói thân phận cô thấp hèn, được gả cho hào môn đã là may mắn lắm rồi.
Một chút luyến tiếc đối với ngôi nhà này cũng không còn, người thân duy nhất của cô là Võ Thiên Thiên, nếu bà đã không xem cô là con, ở lại nơi này còn ý nghĩa gì? Sau khi lấy hết đồ cá nhân của mình đi, Đường Tuyên trả lại thẻ ngân hàng cho Đường Ấn Nam: “Số tiền này, bao năm qua tôi chưa từng dùng đến.”
Ban đầu, sau khi Đường Tuyên rời khỏi Đường gia, Đường Ấn Nam không cho cô một đồng sinh hoạt.

Võ Thiên Thiên ngày đêm cầu xin ông ta, cuối cùng, ông ta cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.

Bao năm qua, cô chưa từng chạm vào chiếc thẻ đó, tiền của họ, cô không cần.
Cô cúi đầu chào Đường Ấn Nam và Võ Thiên Thiên: “Cảm ơn vì đã sinh tôi ra.” Chưa đợi hai người phải ứng, cô đã hiên ngang rời khỏi Đường gia.
“Tuyên Tuyên, con làm gì vậy hả?” Võ Thiên Thiên đuổi theo, kéo cô lại.
“Nếu mẹ muốn đi, con sẽ dẫn mẹ đi cùng.

Nếu mẹ muốn giữ con lại.

Xin lỗi, con không còn là người nhà họ Đường, không còn liên quan đến nơi này.”
“Bốp!” Võ Thiên Thiên tát thẳng vào mặt Đường Tuyên: “Đây là nhà con, ai cho con nói những lời đó?”
“Nhà? Chỉ có mẹ mới xem nơi địa ngục này là nhà thôi!” Tức nước vỡ bờ, cô hét lên.
Vì không chịu được sự thiên vị của Đường Ấn Nam dành cho Đường Hoa, những người con khác của ông ta sau khi trưởng thành đều dọn ra sống riêng.


Chỉ khác với Đường Tuyên, họ được mẹ ủng hộ, còn cô thì không.
Võ Thiên Thiên không ngờ đứa con gái luôn nghe lời của mình hôm nay lại nói những lời như thế.

Tức giận, bà liền giơ tay tát thêm một cái nữa.

Đường Tuyên vốn đứng im chịu đựng cái tát kia nhưng không có cơn đau nào truyền đến như cô tưởng tượng.
“Sao anh ở đây?” Đường Tuyên ngạc nhiên nhìn người vừa xuất hiện, trên gương mặt tuấn tú hiện rõ dấu tay.
“Đến đưa em đi.” Đoàn Huy Vũ ấm áp nhìn cô: “Bố anh đã đồng ý hủy bỏ hôn ước, từ hôm nay không còn ai có thể cản trở chúng ta được nữa.”
“Cậu nói gì?” Đường Ấn Nam vẫn luôn không quan tâm chuyện Đường Tuyên bỏ đi, nghe thấy Đoàn Huy Vũ nhắc đến chuyện hôn ước, mới gấp gáp đi ra.

Khuôn mặt già nua lúc tức giận trông thật đáng sợ.
“Nếu hai người đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ chấp nhận gọi một tiếng bố mẹ vợ.

Nếu không…” Anh nắm chặt tay cô: “Con dâu Đoàn gia, đừng mong bắt nạt.”
“Huy Vũ?” Cô muốn anh buông tay ra, càng vùng vẫy anh càng siết chặt hơn.
Anh mặc kệ tiếng la hét, chửi mắng của Đường Ấn Nam và Võ Thiên Thiên, kéo cô rời đi.

Hai người kia muốn đuổi theo, làm sao đuổi lại hai thanh niên được chứ? Đám người hầu muốn tiến đến ngăn cản, đều bị sát khí và thân phận của anh dọa sợ.
“Anh… anh muốn đi đâu?” Sau khi lên xe, Đường Tuyên nhìn Đoàn Huy Vũ điên cuồng phóng xe lao về trước, không mở miệng nói lời nào.
“Đăng ký kết hôn!” Anh trả lời ngắn gọn, sau đó lại tiếp tục tăng tốc.
Anh điên rồi, cả đèn đỏ cũng không thèm dừng.

Cô thật sự rất sợ, cứ chạy với tốc độ này, sẽ gây tai nạn mất.
“Em không muốn kết hôn!” Dù sao kết hôn không phải chuyện của hai người, càng không phải chuyện có thể quyết định trong lúc nhất thời.

“Em có yêu anh không?” Gương mặt anh vô cùng nghiêm túc.
“Em…” Đường Tuyên do dự, cô đương nhiên yêu anh nhưng chuyện ở Đường gia còn chưa giải quyết xong.
“Vậy được rồi.” Đoàn Huy Vũ tiếp tục lái xe, tốc độ vẫn đáng sợ như vậy: “Bố anh đã đồng ý hủy bỏ hôn ước, em cũng rời khỏi Đường gia, còn do dự gì nữa?”
“Anh chạy chậm lại một chút rồi nói!” Kiểu chạy xe liều chết này của anh, có bao nhiêu lời cô cũng không còn khả năng nói ra.
Anh đánh tay lái, rẽ vào một con đường khác, chiếc xe dần dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.
“Được rồi em nói đi!” Bàn tay anh vẫn siết chặt vô lăng, cố gắng khống chế cảm xúc.
Cô lườm anh, hô hấp khó khăn, cô chưa hết căng thẳng với tốc độ đáng sợ kia: “Em… em chưa chuẩn bị tâm lý.”
Trước đó cô đã hạ quyết tâm phải quên đi anh, bây giờ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cùng anh đi đăng ký kết hôn? Làm sao có thể?
“Anh chỉ muốn tình cảm của chúng ta được pháp luật bảo vệ mà thôi.

Anh đã mang em ra khỏi nơi đó, cả đời này không để ai bắt em trở về nữa.”
Hôm nay anh muốn đến Đường gia để thông báo chuyện hủy hôn, không ngờ tận mắt chứng kiến cô bị người trong nhà đó bắt nạt.

Nếu người đó không phải bố mẹ của cô, anh đã liều mạng với họ rồi.

Giây phút đó, anh đã hiểu được một điều, anh phải mang cô gái này đi, chỉ có anh mới bảo vệ được cô.
“Cho em thời gian suy nghĩ được không?” Đường Tuyên cắn môi, cô cần có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Được.” Ánh mắt Đoàn Huy Vũ trở nên vô cùng dịu dàng: “Chờ em cả đời cũng được.”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Sau khi vợ mất, Đoàn Khiêm cả ngày sống trong đau khổ, bản thân cần phải chăm sóc cho Đoàn Huy Vũ, chỉ có thể cố gắng đứng dậy.

Nhưng mỗi khi nhìn con trai, lại nhớ đến người vợ đã mất, cuối cùng chỉ có thể liều mình vào công việc để quên đi đau khổ.

Ông cứ nghĩ, sắp xếp cho con trai một người vợ môn đăng hộ đối, tìm một ngôi trường tốt, là có thể khiến con hạnh phúc.

Không ngờ, những gì ông làm chỉ ngày càng đẩy Đoàn Huy Vũ ra xa.

Căn nhà này, từ lâu đã không còn giống một gia đình nữa, chỉ còn ông một mình bơ vơ sống qua ngày.
Đoàn Huy Vũ lao vào nhà, đã rất lâu rồi anh chưa về, ngay cả khi trở về từ nước ngoài, cũng không muốn thông báo với người của Đoàn gia.
“Con muốn hủy hôn!” Đoàn Huy Vũ không một câu dư thừa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện này chẳng phải đã nói nhiều lần rồi sao?” Đoàn Khiêm vẫn tiếp tục làm việc, bề ngoài tỏ ra không có gì, thật ra ông rất vui khi thấy con trai trở về.
“Nếu năm đó, ông bà bắt bố lấy người khác, bố sẽ làm sao?”
“Bố mẹ con cũng là có hôn ước từ nhỏ.” Chuyện liên hôn giữa các gia tộc, vốn là điều bình thường xưa nay.
“Nhưng bố mẹ là thanh mai trúc mã, hai người thật lòng yêu nhau, còn con không một chút tình cảm với cô gái kia.” Nhìn Đoàn Khiêm vẫn không quan tâm đ ến mình, Đoàn Huy Vũ hét lớn: “Bố quan tâm con một chút được không?”
Thấy mình có chút lớn giọng, anh hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc: “Từ nhỏ, ai cũng nói con giống mẹ, nhưng có một điểm, con lại giống bố…” Đoàn Khiêm cuối cùng cũng ngước lên nhìn con trai trước mặt.
“Chính là cố chấp và chung tình, cả đời bố chỉ yêu một người.

Con cũng vậy.” Mấy năm nay luôn có người khuyên Đoàn Kiêm đi bước nữa, ông cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Bố, từ nhỏ bố luôn nói muốn tốt cho con, bố có từng hỏi con thích gì, con cần gì chưa?” Thấy ông vẫn im lặng, anh tiếp tục: “Trường học quý tộc, đi du học, người vợ hào môn, chức vị tổng giám đốc, tài sản,… mấy thứ đó con c ần sao? Cái con cần gì chỉ đơn giản là tình cảm, con cần người quan tâm mình, con chỉ cần một người bố bình thường như bao đứa trẻ khác thôi bố à!”
Anh cố hít thở, cố gắng không để bản thân khóc: “Con sẽ kết hôn với cô ấy, đời này ngoài Đường Tuyên ra con không lấy ai khác.

Bố là người thân duy nhất của con, con mong bố có thể ủng hộ.

Nếu không, chỉ hi vọng bố đừng ngăn cản con nữa.”
Anh quay người rời đi, nếu còn ở lại, thật sự không biết mình có thể kiềm chế được những giọt nước mắt này đến bao giờ.

Từ nhỏ anh đã biết bố một mình nuôi anh vất vả, thế nên sau khi lần khóc ở đám tang của mẹ, anh chưa bao giờ khóc trước mặt ông nữa.

Anh luôn cố gắng làm đứa trẻ ngoan, mặc kệ những sắp xếp của bố, chỉ trừ chuyện hôn nhân, anh vẫn muốn mình có thể làm chủ.
Đoàn Khiêm một mình ngồi trầm mặt trước máy tính, ngôi nhà lại trở về yên tĩnh, cô đơn như cũ.


Đoàn Huy Vũ nói đúng, ông luôn làm những chuyện bản thân cho rằng tốt, chưa bao giờ hỏi xem con mình có cần hay không.

Bao năm qua cố gắng, cuối cùng chỉ là một người bố tồi.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Nếu cậu muốn hỏi ý kiến của tớ, câu trả lời là tớ đứng về phía Đoàn sư huynh.” Ánh mắt Diệp Thanh Vy vô cùng kiên định.
“Tớ chỉ sợ…”
“Cậu sợ Đường gia sẽ gây khó dễ cho anh ấy?” Giang Duy Bảo giúp Đường Tuyên nói ra suy nghĩ.
Đường Tuyên gật đầu, thế lực của Đường gia không phải nhỏ, còn có quan hệ với với Trần gia và Giang gia.

Đoàn gia vốn đắc tội với Trần gia, nếu hiện tại xảy ra chuyện với Đường gia, có thể cả Giang gia cũng không thể chung đường.
Mấy năm nay Đoàn Khiêm đều liều mạng vì Đoàn thị, dù ngoài mặt Đoàn Huy Vũ luôn tỏ ra thờ ơ nhưng vẫn rất quan tâm đ ến công ty.

Đây là chuyện cá nhân của cô, không nên liên quan đến người khác.
“Đoàn Huy Vũ không vô dụng như cậu nghĩ đâu.” Giang Duy Bảo vô cùng chắc chắn.
Người khác nhìn vào Đoàn Huy Vũ, chỉ thấy anh ấy là người nóng tính, làm việc thiếu suy nghĩ, thật ra mỗi bước đi đều đã có tính toán từ trước.

Anh ấy muốn kết hôn với Đường Tuyên, tức là đã chuẩn bị toàn bộ con đường về sau cho cả cô và Đoàn gia.
“Tuyên Tuyên, tớ thật sự tin Đoàn sư huynh có thể mang lại hạnh phúc cho cậu.

Anh ấy vì cậu cố bước nhiều bước như vậy, có phải cậu cũng nên một lần bước về phía anh ấy hay không?” Việc kết hôn này kiếp trước không có, vậy cũng tốt, đây là cơ hội để họ ngăn cản bi kịch xảy ra.
“Tớ, tớ...!muốn suy nghĩ đã.” Đường Tuyên vẫn do dự.
“Được rồi, bọn tớ không làm phiền cậu nữa.” Diệp Thanh Vy kéo Giang Duy Bảo ra ngoài đi dạo.
“Hay chúng ta cũng đăng ký kết hôn đi!” Giang Duy Bảo đề nghị.
“Ai nói muốn kết hôn với anh?” Diệp Thanh Vy đỏ mặt lên tiếng, cô biết cái tên này lại mang cô ra đùa giỡn.
“Em không gả cho anh thì gả cho ai?”
“Gia Bảo?” Diệp Thanh Vy chợt dừng chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía trước..