<<Nỗi nhớ mẹ bao nhiêu thì nỗi hận chính bản thân mình bấy nhiêu.>>
Bóng tối chẳng mấy chốc đã tham lam nuốt chửng cả một bầu trời rộng lớn. Thiên Thy lê những bước chân vô định lang thang trên vỉa hè gần con sông Hàn chở đầy gió, mặc kệ cho chúng mạnh bạo thổi bay những vệt tóc ngắn cá tính của cô. Những dòng suy tư trầm mặc vẫn cứ bám lấy Thy kể từ lúc ở bệnh viện về.
Trúc Anh quả là may mắn khi còn có một người mẹ để yêu thương che chở cho mình, để được chăm sóc quan tâm nhau trong những lúc ngã bệnh yếu ớt như thế này. Còn cô thì chẳng có ai cả. Ngước mắt nhìn trời cao với cái thở dài não nề Thiên Thy lại nở một nụ cười cay đắng khiến làn môi mỏng cong lên trông thật khó coi.
Thực ra cái tính ngang ngược bất cần của Thy không phải là tự nhiên mà có, mà đó là do sự thiếu tình thương của mẹ. Chỉ vì không có mẹ dạy bảo, yêu thương như những người khác nên lúc nhỏ cô bé rất hay tủi thân. Lớn lên, những lúc nhớ mẹ cô không còn âm thầm khóc như hồi nhỏ nhưng lại gồng mình lên chịu đựng cái nỗi đau ấy khi thấy ba sống hạnh phúc bên cạnh người đàn bà khác mà quên đi người vợ đáng thương của mình đã ra đi trong bệnh viện khi sinh cho ông một đứa con gái bụ bẫm đáng yêu chính là Thiên Thy đây.
Nỗi nhớ mẹ nhiều bao nhiêu thì nỗi hận chính bản thân mình nhiều bấy nhiêu, nếu như năm ấy không sinh cô ra trên đời thì mẹ đã không chết. Đúng, cô chính là thủ phạm giết chết mẹ của mình khi mới lọt lòng, nếu như mẹ Thy nghe lời bác sĩ không để cô chào đời thì có lẽ bà vẫn đang sống hạnh phúc với người chồng của mình.
Nhưng độc ác hơn là chính người ba của cô vì quá yêu thương vợ nên dù biết rằng Thiên Thy không hề có lỗi trong chuyện này và ngay chính cô là người đau hơn ai hết, thế nhưng ông vẫn không thể dành cho Thiên Thy một tình cảm cha con như bao tình phụ tử khác. Nỗi ám ảnh trong ông quá lớn, cái giây phút Thiên Thy cất tiếng chào đời thì cũng chính là lúc người vợ thương yêu của ông tắt thở. Thật đau đớn thay khi một sinh linh bắt đầu sự sống bằng sự héo tàn của một sinh linh khác. Không có mẹ yêu thương che chở đã vậy lại còn bị chính người cha ruột của mình ghẻ lạnh hắt hủi, Thiên Thy bất cần còn ngang ngược hơn, lạnh nhạt còn thờ ơ hơn, ương bướng còn láo lếu hơn.
Dì ghẻ của cô là một quý bà giàu có, trước kia từng là đối tác của ba cô. Hai người chính thức sống chung với nhau năm Thiên Thy bảy tuổi. Lúc ấy cô bé Thy Thy của chúng ta cũng đã biết đến sự cô đơn khi bị ba xa lánh. Lúc ba dẫn về nhà những người lạ, Thy Thy rất vui, cố bé ấy rất thèm người bởi vì ở nhà em chỉ biết chơi một mình và một mình. Hôm đó ba dẫn về nhà một người phụ nữ và một cậu bé hơn Thy Thy ba tuổi là con trai của của người phụ nữ đó. Qua năm tháng, Thiên Thy đã tự hiểu rằng trong gia đình này vốn không có cô thì hơn. Ngay cả đứa con trai của dì ghẻ là Ngô Tiến Hào cũng được ba của cô yêu chiều và được đổi họ thành Trần Tiến Hào. Mỗi lần nghĩ đến điều đó Thy lại cười nhạt cay đắng, cái nụ cười nhạt nhẽo dành cho chính cô và cuộc đời này.
Chẳng thể nào đếm được cái số lần Thiên Thy tự trách bản thân rằng mình không nên có mặt trên đời này thì hơn. Nhưng đó chỉ là những lúc cô bé ở một mình, còn trước mặt người khác, Thy lúc nào cũng tỏ ra dửng dưng và không bao giờ chịu cúi đầu trước bất cứ ai bất cứ thứ gì và bất cứ nơi đâu. Cái tính cách ấy đã khiến cho không ít người khó chịu khi nhìn thấy cô và tất nhiên trong đó có mụ dì ghẻ của cô – một người luôn xem Thiên Thy là cái gai trong mắt bà. Mặc dù chồng bà luôn tỏ ra ghẻ lạnh đối với con bé ấy nhưng trong thâm tâm ông, bà biết là ông còn thương con bé ấy hơn chính sinh mạng của mình. Vì vậy sau này lỡ như có chuyện gì xảy ra thì số tài sản kia khả năng sẽ thuộc về con bé ấy rất cao chứ không phải là hai mẹ con bà.
- Ê, lâu rồi không thấy đó nha, dạo này tu rồi sao?
Đang chìm trong một mớ suy nghĩ lồng bồng trong đầu bỗng Thiên Thy bị đánh thức trở về thực tại bởi giọng nói nham nhở của một đám thanh niên nhố nhăng đang rú ga hú hét ầm ĩ trên đường đang dừng lại trước mặt cô. Một đứa con gái mặc áo hai dây với chiếc quần ngắn hết cỡ nhả giọng nói chảnh chọe qua đôi môi đỏ chót.
- Nó tu, tao cùi! – theo sau lời nói đầy châm biếm là tràng cười khả ố, nham nhở của đám thanh niên ăn chơi…
- Thôi! Lên xe đi, anh chở, lâu rồi không có em cả bọn cũng mất vui.
- Đua xe tiếp đêêê!!!!!!!!
Ngược lại với đám thanh niên choai choai đang nhao nhao lên đầy hứng thú, Thiên Thy vẫn thản nhiên nhìn bọn chúng với đôi mắt nhàm chán đến khinh khỉnh rồi nhả một câu cũng nhàm chán nốt.
- Biến hết đi… - rồi cô nhóc đưa mắt qua liếc ả buông lời châm biếm lúc nãy với cái trợn mắt đầy thách thức - Cùi đi, tao tu rồi đấy…
- Hơ, mày nói ai cùi hả con kia? – cô ả đang định xuống xe “dằn mặt” cho con bé đang đứng đó với khuôn mặt khinh khỉnh thì…
- Ngồi im dùm cái đi, nhắm đánh nổi nó không mà xuống, nhỏ đó đai đen tekondo đó cưng.
- Thôi kệ nó đi, phượt tiếp tụi bay!
Đám thanh niên một lần nữa lại rồ ga hú ầm ĩ lên thật man rợ, rồi lại phóng xe điên cuồng lao về phía trước. Cô ả lúc nãy ngồi sau xe vẫn còn cố ngoái đầu lại phía sau lấy tay chỉ chỉ trỏ trỏ đầy tức tối.
- Mày coi chừng tao đấy con nhãi..
Tiếng rú điên dại và bóng bọn trẻ ham chơi nhanh chóng khuất dần thành những chấm nhỏ xíu bỏ lại cô nhóc đang đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn lơ đãng nhìn theo, nhếch môi cười nhạt nhẽo.
“Lũ trẻ trâu”