Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 37: Cuộc đời ngoài kia đang đợi chúng ta




Tiếng dương cầm lại ngân lên những âm trầm, bổng. Điệu nhạc da diết, buồn vô hạn. Minh Đăng là thế, những lúc buồn và cảm thấy bất lực, anh sẽ mượn tiếng đàn để nói lên lòng mình. Khuôn mặt ưu tư được những bóng đèn vàng phản chiếu, càng tôn lên nét đa sầu, đa cảm.

Hình ảnh đó đã được Thy thu trọn vào mắt. Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy Đăng ưu tư như thế. Những lúc ấy, Thy chỉ muốn làm điều gì đó cho Đăng giống như những việc anh đã làm cho cô, nhưng không thể.

- Cậu ấy về rồi sao?

Tiếng đàn dứt. Minh Đăng nhẹ quay sang nhìn cô gái đang đứng trước cửa say sưa ngắm anh.

Thy khẽ gật đầu, bước vào phòng khách, nơi có ánh sáng rực rỡ từ chùm đèn vàng. Cô đến gần chiếc đàn, đưa tay vân vê những phím trắng, nhưng tuyệt nhiên không ấn vào chúng.

- Hôm nay anh đi giải quyết vấn đề ổn không?

- Cũng được, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc em xuất hiện trước mọi người. - Đăng nhìn Thy, đôi mắt lộ rõ sự mệt mỏi nhưng vấn cố tỏ ra bình thường.

- Em không quan tâm đến những chuyện ấy. Xuất hiện bây giờ hay sau này đều không quan trọng.

- Yêu một người nổi tiếng có khổ không? – Đăng cười yếu ớt…

- Anh thấy sao? – Thy cũng cười…

- Thấy em thật may mắn chứ sao. – Điệu cười yếu ớt đã được thay bằng một chút tinh nghịch – Đâu phải ai cũng được thần tượng yêu chứ…

Đăng kéo Thy ngồi vào ghế. Khuôn mặt anh cũng bớt đi phần nào nét ưu tư. Mặc kệ cái lườm yêu và cái bĩu môi chế giễu của Thy.

- Cậu em đó vẫn rất quan tâm đến em.

- Anh ghen? – Thy nghiêng đầu hỏi…

Đăng lắc đầu.

- Chẳng có thằng nào ghen mà đi tạo cơ hội cho người yêu nói chuyện riêng với tình địch cả.

Giọng Đăng trầm ấm, như gợi cho Thy nhớ đến sự thắc mắc của mình trong buổi chiều hôm nay. Tại sao anh lại muốn cô nói chuyện riêng với Bảo Duy chứ?

- Cậu Bảo Duy đó có vẻ rất mạnh mẽ, và cũng có cảm tình với em rất nhiều. Ở bên cậu ấy, có lẽ em cũng sẽ được an toàn.

Thy nhăn mặt.

- Ý anh là gì?

- Anh cảm thấy yên tâm khi em ở bên Duy.

- Vậy em ở bên Duy mãi luôn ha! – Thy lườm Đăng cái sắc lẹm.

- Ừ.

Minh Đăng bật cười trước bộ mặt xụ xuống của Thiên Thy. Anh vòng tay qua ôm đôi vai nhỏ bé của cô. Đăng đâu phải thần thánh mà không biết ghen là gì. Thực ra, anh đã ghen với cậu em ấy rất, rất nhiều lần.

Lúc nhìn thấy Thy vô tư nhảy cùng Duy trên đường phố, hay luôn luôn đứng bên cạnh trò chuyện cùng cô trong buổi biểu diễn của anh ở trường. Và nhất là luôn được tự do vui đùa với Thy trên khắp nẻo đường. Anh đã ghen rất nhiều. Những điều đó, cho đến tận bây giờ Đăng vẫn chẳng thể làm được cùng cô. Ngay cả chiều nay, khi thấy cậu em nắm tay Thy kéo đi, Đăng cũng chẳng hề cảm thấy thoải mái chút nào. Nhưng tất cả đều được anh khéo léo giấu đi thật kĩ càng trong đáy mắt màu café buồn.

- Thiên Thy! Anh đang rất sợ, em biết không?

Bỗng Đăng nói nhẹ, nhưng từng lời nói như chất chứa nặng trĩu những nỗi lòng. Đăng đang lo lắng và sợ hãi những điều đang chờ anh ở phía trước.

Anh sợ một ngày nào đó Thy biết anh không đơn thuần chỉ là một nghệ sĩ.

Sợ người cha độc tài sẽ tìm đến Thy và dày vò cô.

Sợ cậu em Bảo Duy kia chính là đứa trẻ anh đang tìm kiếm…

Và nỗi sợ lớn nhất chính là…. sợ mất Thiên Thy.

Đăng cười, tự giễu chính bản thân yếu đuối, sợ đủ điều. Nhưng anh đâu phải là một kẻ vô cảm mà không biết lo, biết nghĩ.

Trong khi ấy, Thiên Thy lại ngáo ngơ trước khuôn mặt và lời nói kì lạ của Minh Đăng, cô chẳng hiểu anh đang nói gì và tại sao đột nhiên lại trở nên lạ lùng như thế… Thy lo lắng:

- Minh Đăng, anh thấy đau ở chỗ nào sao? Có cần nghỉ…

Nhưng Thy chưa kịp nói hết câu, đôi môi nhỏ đã bị Đăng chiếm lấy. Nhẹ thôi! Nhưng rất nồng nàn. Một nụ hôn sâu đậm, chất chứa rất nhiều cảm xúc của Đăng khiến Thy vừa lo lắng, vừa ngây ngất trong men tình của anh… Đôi mắt buồn dần khép lại, tận hưởng vị ngọt của tình yêu.

Vòng ôm siết chặt hơn…

Nụ hôn sâu hơn..

Hai trái tim cùng hoà chung nhịp đập…

Nụ hôn ấy đã phần nào khiến cho lòng Đăng an yên hơn một chút…

“Thiên Thy! Anh thực sự rất sợ mất em”

o0o

- Bảo Duy! Em đang có chuyện gì phải không?

Tiến Hào cố can ngăn cậu em đang tính nóc nguyên một chai Whisky hạng nặng vào bụng. Bảo Duy hôm nay thật lạ, nói anh dẫn đến nơi sang trọng để giải trí để rồi dính lấy thứ nước cồn này.

- Việc làm của anh đến đâu rồi? – Duy chán nản.

- Hoàng Minh làm việc chuyên nghiệp quá, thật khó để đào bới ra điểm yếu… - Tiến Hào thở dài…

- Trong đó, anh có biết ai tên là Minh Đăng không – Duy với ly rượu, nốc hết vào miệng.

- Minh Đăng? Giám đốc điều hành sao?

- Giám đốc điều hành cơ đấy - Duy cười khẩy:

- Không lẽ đó chính là …- Tiến Hào nghi hoặc.

- Phải, hắn chính là kẻ đã cướp đi cha của chúng ta… và cũng là thằng cướp đi người con gái của em. – Giọng Duy nhỏ dần, hơi men đang dần ngấm vào người cậu…

Tiến Hào ngỡ ngàng, hoá ra vị CEO ấy chính là kẻ thù của gia đình anh, vậy mà bấy lâu nay Hào đã thầm thán phục tài năng lãnh đạo của anh ta. Nhưng mấy ngày nay, Hào không thấy giám đốc đến công ty, Thiên Thy cũng không về nhà từ hôm ấy. Hai người họ quả là có quan hệ với nhau…

- Nhưng làm sao họ quen nhau được? – Tiến Hào thắc mắc.

- Anh nói ai? Thiên Thy và gã đó ư? Em cũng đang điên lên vì câu hỏi đó đây… Nhưng dù sao cũng không tệ, nếu như…

“ But if you wanna cry, cry on my shoulder” – Tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Xin lỗi anh có điện thoại, em đợi chút nhé.

Tiến Hào rời khỏi quầy, đứng lên đi ra chỗ khác nghe điện thoại, bỏ lại Bảo Duy vẫn vân vê ly rượu trên bàn. Cậu xoay xoay ly rượu đầy ưu tư, đôi mắt buồn nhưng sáng lên những vệt lửa hận thù, nụ cười méo mó như muốn khóc, tự nói tiếp câu nói còn dang dở.

“ Nếu như lợi dụng Thiên Thy để tiếp cận hắn”

Tiến Hào bỏ về sau khi nhận được cú điện thoại, chỉ kịp dặn Duy vài lời không được uống nữa. Nhưng cậu em nào có chịu ngoan ngoãn vâng lời. Duy vẫn ngồi đó, nốc hết chai Whisky này đến chai Whisky khác, cho đến khi quán đóng cửa, mời cậu về thì cậu đã không còn khả năng tự đứng lên nữa.

….

Trúc Anh vội vàng chạy vào quán vì cuộc gọi lạ từ số máy của Bảo Duy. Cô thấy cậu em đang nằm lăn ra bàn ngủ say giấc.

- Xin lỗi cô, tại tôi thấy cậu ấy say quá nên đành lấy điện thoại gọi đại vào số danh bạ đầu tiên.

- Vâng! Tôi hiểu rồi, cám ơn anh…

Người phục vụ liền giúp Trúc Anh đỡ Bảo Duy ra khỏi quán.

- Cô có cần gọi taxi không?

- À không đâu. Được rồi, cám ơn anh nhiều lắm…

Sau cái nhìn ái ngại dành cho cô gái nhỏ đang cố gắng đỡ lấy thân hình to cao của cậu trai mới lớn, anh chàng phục vụ cũng quay trở lại vào trong quán. Để lại Trúc Anh đang cố vật vã với con người mềm nhũn, say khướt của Bảo Duy.

“PHỊCH”

Cô để Bảo Duy ngồi xuống vỉa hè, vì đỡ hết nổi.

- Bảo Duy! Tỉnh lại đi…

- ….

“ Chát, chát” – Trúc Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mặt cậu em.

- Duy!!! Em bị cái gì mà uống nhiều thế hả? Mới bây lớn mà đã tập tành uống rượu rồi…

- ….

- NGÔ. BẢO.DUY

- Hửh?

Cuối cùng, bao cố gắng của Trúc Anh cũng đã có hiệu lực. Bằng chứng là sau tiếng hét lớn của cô, Bảo Duy cũng lờ đờ tỉnh dậy…

- Em làm cái quái gì mà uống nhiều thế hả? – Trúc Anh tức giận.

Nhưng đáp lại sự quan tâm đến tức giận của cô, chỉ là một giọng nói lè nhè, đầy men rượu.

- Thiên Thy! Chị đi bắt Thiên Thy về đây cho em đi… Em muốn có chị ấy…Bắt về cho em đi…

Sau câu nói lè nhè, Bảo Duy lại gục đầu xuống ngủ, bỏ mặc Trúc Anh với khuôn mặt đơ cứng lại. Cô buồn bã, ngồi sát bên cậu em, nhẹ nhàng đẩy đầu của Bảo Duy vào vai mình. Trúc Anh lúc ấy, chẳng có cảm xúc gì, chỉ thấy thật đắng nơi cuống họng…

Sáng!

Thiên Thy mở mắt sau một đêm dài ngủ ngon giấc nhất từ trước đến giờ. Cô nhìn qua Đăng, anh vẫn đang ôm cô ngủ say sưa. Khẽ mỉm cười, Thy đưa tay nhẹ vuốt dọc sống mũi của chàng trai nghệ sĩ, Minh Đăng lúc ngủ trông thật hiền từ, nhưng vẫn phảng phất nét ưu tư mặc định…

Cô nhẹ nhàng gỡ bỏ vòng ôm của anh để ngồi dậy, nhưng vòng ôm ấy lại siết chặt hơn, không cho cô thoát khỏi.

Đăng dụi dụi mũi vào mái tóc ngắn thơm lạ, lười biếng không thèm mở mắt.

- Đi đâu.?

- Đi học!

- Không cho.

- Em nghỉ ba ngày không phép rồi đấy.

- Mặc kệ!

- Minh Đăng! – Thy nhăn mặt, gằn giọng.

Đến lúc này, Đăng mới chịu mở mắt, nhìn cô người yêu bé nhỏ trong lòng, nở nụ cười tinh nghịch…

- Học hết năm nay thôi. Năm sau lấy chồng.

- Bây giờ anh có buông em ra không hả? – Thy nghiêm nghị trước sự nũng nịu như con nít của Minh Đăng.

- Em đi học ổn chứ? – Đăng bắt đầu nghiêm túc.

- Sẽ không có chuyện gì đâu. Cuộc đời đang đợi ngoài kia, chúng ta phải đối mặt với nó, không thể cứ trốn tránh mãi được…

- Vậy để anh đưa em đi.

- Không được, anh mà đưa đi thì sẽ càng lớn chuyện thôi…

- Mặc kệ.

Nửa tiếng sau. Chiếc BMW đỗ phịch trước cổng trường Hernman.

Mặc dù đã cố can ngăn nhưng Thiên Thy vẫn không thắng được sự bất cần của Minh Đăng, cô cũng đã ăn vạ anh vì không chịu đỗ xe từ đằng xa, nhưng Minh Đăng vẫn chẳng thèm đoái hoài đến.

Đăng xuống xe, rồi đi vòng qua mở cửa xe bên kia cho Thy, ngang nhiên nắm tay cô kéo vào trường trong hàng ngàn con mắt của đám học sinh.

- Lớp em nằm ở đâu?

- Anh đang làm cái trò gì thế hả? Buông tay em ra và đi về ngay…

Thy thỏ thẻ, không dám nói lớn. Cô đang rất ngại. Ngại kinh khủng, ngại đến nỗi không dám ngẩng mặt lên nhìn những con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Trong khi đó, Đăng vẫn cứ thản nhiên như trời xanh, mây trắng, nắng vàng.

- Dắt em vô lớp rồi anh mới về…

- Anh nghĩ sẽ bảo vệ được em như thế này mãi sao? – Thy khó chịu.

- Vậy nên những lúc bảo vệ được thì anh sẽ bảo vệ cho đến cùng.

Yêu Đăng được một thời khá lâu, vậy mà hôm nay Thiên Thy mới biết Minh Đăng rất bướng, và một khi bướng lên thì sẽ chẳng có ai thắng nổi cái tính bướng bỉnh ấy. Kể cả một đứa ngang ngược như Thy.

Cuối cùng cũng đến lớp 12A3. Và trong lớp đang có 2 người. Một nam, một nữ đang ngồi chung một bàn.

- Thiên Thy! – Trúc Anh ngạc nhiên. Bảo Duy cũng ngước lên nhìn hai người mới bước vào lớp.

- Duy! Có thể nhờ cậu luôn ở bên cạnh Thiên Thy trong ngày hôm nay được không?

Đăng nhìn thẳng vào mắt Duy, không chút do dự, kiên định và thẳng thắn đến mức lời nhờ vả như biến thành sự ra lệnh…

- Chỉ trong ngày hôm nay thôi sao? – Bảo Duy nở nụ cười thú vị…

- Không. Những lúc không có tôi bên cạnh, hãy ở bên cô ấy.

Nói rồi Đăng rời đi, không quên vuốt nhẹ mái tóc nâu dẻ của cô người yêu bé nhỏ và mỉm cười nhẹ với cô.

Vừa mới bước chân xuống những bậc thang đầu tiên, Minh Đăng đã nhận được cuộc gọi của người cha độc tài. Đăng không nghe máy, nhưng thở ra một hơi dài. Thiên Thy nói đúng. Cuộc đời đang chờ anh ngoài, và anh phải đối mặt với nó.