Từ Hồng Quân ngồi dựa người trên ghế bành, ánh mắt mơ màng ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp bên ngoài ban công.
Cánh tay anh choàng qua vai, vuốt ve mái tóc đen mềm mượt của cô.
Y Linh ngồi trên đùi anh, nghiêng đầu dựa vào bờ vai rộng.
Ánh nắng bốn giờ chiều ngày chủ nhật êm dịu chiếu vào phòng.
Tấm màn cửa gợn nhẹ theo chuyển động của làn gió trong lành.
Cô như chú mèo nhỏ nép trong vòng tay anh, cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Từ Hồng Quân cúi xuống hôn lên mái tóc của Y Linh, giọng anh nói thật khẽ.
- Anh yêu em.
Cô ngước lên mỉm cười với Hồng Quân.
Ánh mắt anh nhìn cô lúc này thật dịu dàng.
- Y Linh, nói anh nghe, em có yêu anh hay không?
- Em yêu anh.
Anh thích thú ngắm nhìn nét mặt cô ngại ngùng bẽn lẽn.
Hồng Quân đưa tay nựng cằm, giữ cho mặt Y Linh nhìn thẳng vào mắt anh.
- Trong tất cả mọi thứ mà em yêu, em yêu anh xếp thứ mấy?
Y Linh bật cười, không suy nghĩ nhiều mà trả lời anh ngay.
- Em yêu anh nhất trên đời này.
Ánh mắt Từ Hồng Quân nhìn cô rõ ràng đang rất vui nhưng lại giả vờ chau mày.
- Nếu em yêu anh thứ nhất thì em yêu anh nào thứ nhì?
Đôi gò má của Y Linh ửng hồng, vẻ mặt ngây ra vì không lường trước câu hỏi này.
Cô liếc mắt sang ngang, nhìn đi nơi khác, vẻ mặt đắn đo.
- Để em nghĩ thử xem…
Y Linh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang chờ đợi của anh, nói thật chậm rãi.
- Em yêu anh thứ nhất… Em yêu duy nhất một mình anh thôi.
Giọng cô rất đỗi ngọt ngào.
Trái tim Hồng Quân thật sự tan chảy.
Khoé môi anh nở ra nụ cười hạnh phúc.
Xem chừng anh rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Từ Hồng Quân hôn lên đôi môi đang mỉm cười của cô.
Ánh mắt si mê nhìn vào mắt cô không rời nửa giây.
Mặt anh thật sát bên cô, hai chóp mũi chạm vào nhau.
- Anh cũng yêu duy nhất một mình em thôi.
Giọng nói của anh trầm ấm, quyến rũ khiến trái tim cô đập liên hồi.
Lần này là cô chủ động tiến đến chạm môi anh.
Một lần nữa Y Linh lại dựa đầu vào vai Hồng Quân, tìm đến cảm giác ấm áp được anh che chở.
Trong vòng tay anh, mọi bão giông của cuộc đời đều không thể chạm được đến cô.
Ánh mắt Y Linh lơ đễnh nhìn theo đám mây trắng nhuốm màu hoàng hôn đang bồng bềnh trôi qua nơi chân trời.
- Hồng Quân…
Giọng nói ngọt ngào của cô khẽ gọi tên anh.
- Sao thế em…?
Từ Hồng Quân nghiêng đầu, dựa cằm vào mái tóc của cô, chăm chú lắng nghe.
- Em xin lỗi…
Y Linh dừng lại một chút, cổ họng nuốt khan lấy dũng khí.
Lời thú tội không bao giờ là dễ dàng để nói ra.
Cô trở người ngồi thẳng lưng, nhìn trực diện vào đôi mắt anh.
Cô muốn Từ Hồng Quân biết, những lời anh sắp nghe được là những lời hoàn toàn chân thành.
- Dù anh chưa từng thổ lộ, nhưng em biết trong lòng anh luôn có cảm giác bất an về mối quan hệ của chúng ta.
Vì anh đã yêu em nhiều hơn là em yêu anh…
Y Linh tinh ý nhìn thấy một nét u sầu thoáng qua rất nhanh trên mặt Từ Hồng Quân.
Anh vẫn dịu dàng cười với cô nhưng ánh mắt đã ngầm thừa nhận những lời cô nói chính là tâm trạng trong lòng anh.
Đôi tay Y Linh vuốt ve khuôn mặt Từ Hồng Quân, như muốn lau đi sạch sẽ sự buồn phiền.
- …Em muốn anh biết, em thật sự rất trân trọng tình yêu mà anh đã dành cho em.
Chẳng thể nào em tìm được một ai khác yêu em nhiều hơn anh đã yêu.
Em yêu anh…vì tất cả mọi điều anh đã làm để em được là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này… Em…ưm…
Âm thanh tiếp theo chưa kịp phát ra đã bị Từ Hồng Quân nuốt sạch vào miệng.
Lời nói của Y Linh tựa như mật ngọt, tan vào lưỡi, thấm vào tim anh.
Ánh mắt quyến rũ của anh nhìn cô tràn đầy yêu thương.
Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt điển trai của Từ Hồng Quân đẹp đến nỗi Y Linh muốn đắm chìm trong khoảnh khắc này mãi mãi.
Giọng anh trầm khàn, thì thầm với cô.
- Y Linh… Em hứa với anh một chuyện có được không?
Y Linh chớp đôi mắt đang mở to chờ đợi.
- Bất luận ngày tháng sau này có chuyện gì, em và anh sẽ cùng nhau giải quyết.
Em đừng bao giờ buông tay anh.
Chúng ta nhất định không chia tay.
Hứa với anh có được không?
Cô mỉm cười e thẹn gật đầu liền mấy cái.
Đôi môi mềm của Y Linh hé mở đón nhận nụ hôn sâu của Từ Hồng Quân.
Anh hôn thật chậm vì muốn kéo dài nụ hôn thật lâu.
Lưỡi anh cuốn chặt, không để bỏ sót một chút hương vị ngọt ngào nào trong miệng cô.
Môi vừa buông ra đã bị anh ngậm lấy lần nữa.
Anh lưu luyến đến từng hơi thở của cô.
Nụ hôn mỗi lúc lại càng cuồng nhiệt hơn.
Y Linh cảm nhận được hơi thở của Từ Hồng Quân trở nên nặng nề.
Bàn tay anh hư hỏng lần tìm đến vùng ngực đang phập phồng của cô sờ soạng.
Đôi gò bồng đảo nửa kín nửa hở dưới cổ áo khoét sâu càng làm khiêu khích máu trong người Từ Hồng Quân sôi sùng sục.
Đôi mắt sâu của anh lúc này đã nhuộm đầy sắc tình, ma mị nhìn xoáy vào trong đôi mắt cô..