Dù đã rất cố gắng tiết kiệm thời gian nhưng sau khi kết thúc buổi hẹn với đối tác và ghé qua hiệu thuốc, Thái Y Linh nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần sáu giờ chiều.
Cô tranh thủ tạt vào một quán ăn mua hai phần súp rồi về thẳng nhà.
Trên đường đi, Y Linh cứ lo lắng không biết Từ Hồng Quân đang như thế nào.
Cô muốn gọi điện nhưng lại sợ quấy rầy nếu anh vẫn đang ngủ.
Y Linh mở cửa căn hộ, bước vào thật nhẹ nhàng.
Từ Hồng Quân đang ngồi trong phòng khách, trên tay cầm quyển tiểu thuyết màu đỏ của cô.
Tay anh lướt nhanh trên những trang sách, có vẻ chỉ đọc để giết thời gian chứ không phải hứng thú với nội dung bên trong.
Từ Hồng Quân nhận ra cô bước đến liền đặt quyển sách xuống bàn, đứng dậy bước đến ôm chầm lấy cô.
- Không phải em nói khi anh thức dậy là sẽ thấy em ở nhà sao.
Có biết anh đợi em lâu đến thế nào rồi không?
Cô bật cười không thành tiếng, bĩu môi trêu anh:
- Nhớ em đến vậy sao?
Từ Hồng Quân có chút vui mừng lẫn ngạc nhiên, nhất thời đứng hình không phản ứng.
Cô mỉm cười, ánh mắt ân cần hỏi han:
- Anh thấy ổn hơn rồi chứ?
Từ Hồng Quân khẽ gật đầu.
Y Linh cảm nhận được thân nhiệt của anh còn hơi nóng nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn lúc sáng nên cô cũng yên tâm.
Cô đặt mấy thứ trên tay xuống bàn rồi thả người trên sô pha.
Từ Hồng Quân rất nhanh ngồi xuống bên cạnh cô.
- Em hết giận anh rồi có phải không?
Y Linh quay sang nhìn vẻ mặt mong đợi của người đàn ông bên cạnh, nheo mắt nhìn anh đầy ẩn ý:
- Chưa đâu.
Em vẫn còn đang suy nghĩ.
Từ Hồng Quân hiểu được cô đang bật đèn xanh cho việc làm hoà của hai người.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên đó, ánh mắt si tình dịu dàng nhìn cô:
- Em muốn anh phải làm sao đây?
Ngón tay trỏ của cô vân vê một lọn tóc bên tai, nét mặt tỏ ra đang suy nghĩ, chớp nhẹ đôi mắt sáng:
- Hồng Quân, anh thật sự muốn chúng ta quay lại sao?
Chẳng hề đắn đo, anh đã lập tức trả lời ngay:
- Tất nhiên là như vậy rồi.
Anh muốn mỗi ngày đều có em ở bên cạnh anh.
Anh thật sự rất cần em.
Anh ngừng lại hôn lên má cô trước khi tiếp tục thì thầm:
- Y Linh của anh, anh yêu em.
Lời anh nói ra vô cùng chân thành.
Cô vì câu nói của anh mà mỉm cười, vì nụ hôn của anh mà đỏ mặt, vì ánh mắt đắm đuối của anh mà tim cô rung động.
Từ Hồng Quân rất nhanh nắm bắt được tâm lý của cô.
Anh biết bản thân chỉ cần kiên trì sẽ nhận được sự chấp nhận của Y Linh.
Anh lại hôn lên bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt vẫn luôn theo sát biểu hiện trên mặt cô.
- Em có thể vì anh mà quên hết những chuyện trước đây có được không? Mọi điều anh nói hôm nay đều là thật lòng.
Anh hứa sẽ yêu thương và bù đắp cho em.
Y Linh thu lại nụ cười trên mặt, dùng biểu cảm nghiêm túc đối mặt với anh.
- Nhưng nếu em không yêu anh thì sao?
Ánh cười trong mắt Từ Hồng Quân cũng thu về, nét mặt anh trầm xuống, khoảng cách giữa hai đầu lông mày hơi nhăn lại.
Duy chỉ có bàn tay ấm áp của anh vẫn giữ chặt tay cô.
Hai người im lặng quan sát nhau một lúc lâu.
Ánh mắt trực diện như muốn nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì.
Sau một hồi trầm tư, nét mặt Từ Hồng Quân giãn ra, khoé môi cong nhẹ.
Anh vuốt mái tóc của cô, ngón tay lướt từ trên xuống dưới khuôn mặt cân đối rồi cuối cùng nựng nhẹ chiếc cằm thanh tú.
Từ Hồng Quân cất lời, giọng nói dịu dàng trầm ấm:
- Y Linh, anh có thể chấp nhận hiện tại em không thật sự yêu anh, chỉ cần trong lòng em chưa có ai khác, anh nhất định sẽ cố gắng...
Từ Hồng Quân dừng lại một chút kề đến sát mặt cô, hai đầu mũi chạm nhẹ vào nhau.
- Anh sẽ cố gắng chinh phục được em.
Đôi mắt Thái Y Linh đang nhìn anh dần trở nên lấp lánh.
Trái tim cô đang đập đầy thổn thức.
Nét mặt cô thể hiện rõ niềm vui sướng trong lòng.
Cô vòng hai tay qua cổ Từ Hồng Quân, chủ động hôn lên môi anh.
Đôi môi mềm cắn nhẹ môi dưới của anh rồi khẽ buông ra nhưng ngay sau đó liền bị môi anh giữ lại.
Anh ma sát nhẹ với phần môi bên ngoài của cô nhiều lần trước khi tiến đến một nụ hôn sâu hơn.
Hai hơi thở hoà quyện vào nhau ngọt ngào say đắm.
Nụ hôn kéo dài đến vài phút, khi lượng ô xi trong cơ thể tưởng chừng như đã bị rút cạn, cả hai mới lưu luyến ngừng lại.
Từ Hồng Quân ôm Y Linh vào trong lòng mình, giọng anh ấm áp xem chừng đang rất hạnh phúc.
- Cảm ơn em Y Linh.
Cảm ơn em vì đã đồng ý ở cạnh anh thêm một lần nữa.
Nói rồi anh cúi xuống hôn lên mái tóc mềm mượt của cô.
Y Linh mỉm cười, ngoan ngoãn ngồi nép trong vòng tay anh.
Ánh trăng tròn thấp thoáng ngoài cửa sổ như len lén quan sát khoảnh khắc âu yếm lãng mạn của cặp tình nhân.
Y Linh thật muốn tận hưởng cảm giác yên bình này thật lâu nhưng chiếc bụng đói đang bắt đầu sôi sục khiến cô phải nghiêng người ngồi dậy.
- Anh có đói bụng không? Đồ ăn lúc nãy nguội mất rồi, để em đi hâm nóng một chút.
Cô đem hai hộp súp vào bếp, bật mở lò vi sóng, chưa đến mười phút sau đã quay lại phòng khách.
- Anh ăn đi, còn phải uống thuốc nữa.
Món súp của cửa tiệm này rất ngon í.
Từ Hồng Quân mỉm cười, giúp cô đặt đồ ăn xuống bàn.
Cả hai người có vẻ đều rất đói bụng nên chỉ một loáng đã ăn hết sạch.
Y Linh cảm thấy món súp này còn ngon miệng hơn những lần trước cô từng ăn.
Xem ra mĩ vị trên đời không hẳn được tạo thành do cách nêm nếm tinh tế của đầu bếp mà còn do tâm trạng vui vẻ của người thưởng thức món ăn..