Lời của Bạch Bách Tùng không phải là Bạch Mạn Nhu chưa từng nghĩ tới, trên thực tế, những lúc khi chị ở bên cạnh Tô Úc căn bản không có sự khác biệt giữa tuổi tác, bên cạnh cô luôn cảm thấy thoải mái tự nhiên, không có một chút khó chịu nào cả. Chị thích tuổi trẻ phấn chấn của Tô Úc, điểm phấn chấn ấy như đã cảm hóa chị, khiến chị đôi khi cũng quậy phá đùa giỡn, thậm chí thể hiện ra một chút ấu trĩ nhỏ. Mà mỗi lần, Tô Úc đều sẽ quan tâm bao dung tính tình như cô gái nhỏ của chị.
"Bố, Tiểu Úc đã đi Bắc Kinh, là con làm tổn thương em ấy." Bạch Mạn Nhu nghẹn ngào, trên mặt nhớ lại thời gian trước, nụ cười hiện trên môi: "Thật ra từ trước tới nay đều là Tô Úc bao dung con, em ấy chăm sóc chu đáo, vốn là một đứa trẻ tùy hứng hay thích nổi nóng lại vì con mà ngày ngày trưởng thành lên. Bố, bố sợ con bị tổn thương.. Nhưng những tổn thương này đều tự con chuốc lấy, mà Tiểu Úc, rõ ràng khóc thương tâm như vậy, rõ ràng là lỗi của con, nhưng em ấy lại không hề nổi giận với con."
"Bố, con thật sự không hiểu... Tại sao hai người phụ nữ không thể quang minh chính đại ở bên nhau, chỗ này của con rất đau bố biết không? Bố hiểu cảm thụ khi mình khuyên người mình yêu ở bên cạnh người khác sao? Cho dù nó chỉ là thử thôi... Bố, dì Thục Mai dì ấy...."
"Con à, nếu như con thật sự cảm thấy con yêu con bé, con bé cũng yêu con... Thì con đi tìm con bé đi, bên chỗ Thục Mai cứ từ từ đi, bố sẽ giúp con khuyên bà ấy." Bạch Bách Tùng không nỡ để con gái của mình khóc thương tâm như vậy, ông ôm bạch Mạn Nhu vào trong ngực, không ngừng than thở: "Hy vọng duy nhất của người làm bố chính là mong đứa con của mình có thể trôi qua một cuộc sống hạnh phúc, bố vẫn luôn cố gắng lý giải con, tuy rằng không xác định được hai người các con cuối cùng có thể đi được bao xa, nhưng các con hãy cố lên... Đừng khiến ta hối hận quyết định của ngày hôm nay."
"Bố!" Bạch Mạn Nhu khóc lên lần nữa, không phải vì đau lòng, mà là vì mình có một người bố biết thông hiểu như vậy. Nếu lúc trước chị có thể sớm nói ra những lời này với bố, có chăng là sẽ không khiến chuyện đến mức này hay không, có chăng là sẽ không khiến hai người đều bị tổn thương hay không. Bố của chị, người bố nuôi chị yêu chị, giờ phút này, chị cảm thấy không còn nhân vật vĩ đại nào có thể vĩ đại bằng ông, nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ vai rộng lớn của ông.
Có bố ủng hộ, sáng ngày hôm sau Bạch Mạn Nhu thu thập quần áo rời đi thị trấn cổ, ngồi xe lửa đến Bắc Kinh nơi xa lạ. Chị muốn chính miệng nói cho Tô Úc rằng chị yêu em. Ôm ý nghĩ như thế, Bạch Mạn Nhu không có gọi điện thoại cho Tô Úc, trái lại sau khi xuống xe lửa, chị ngồi taxi đến chỗ địa khu Phương Trang. Chị nhớ tới Tô Úc đã từng nói, muốn cùng chị ở trong một ngôi nhà trệt của chỗ địa khu Phương Trang ấy, là chỗ thế giới của hai người các cô.
"Ông ơi, xin hỏi ông có từng thấy một nữ sinh cao cao gầy gầy cột tóc đuôi ngựa? Em ấy đeo kính mắt, gần đây mới thuê nhà ở đây. Con là... là thân thích của em ấy, địa chỉ bị con làm mất ở trên đường rồi. Nếu như ông đã gặp, có thể nói cho con biết sơ sơ rằng em ấy đang sống ở đâu không?" Đi vào phố nhỏ Phương Trang, Bạch Mạn Nhu mang theo quần áo, hỏi thăm cụ ông vừa đi ra từ trong viện.
"Chưa từng thấy." Cụ ông lắc lắc tay, quay người lại đi vào viện nhà mình.
"Bà ơi, xin hỏi bà có từng thấy một nữ sinh cao cao gầy gầy cột tóc đuôi ngựa....." Dọc theo đường đi, Bạch Mạn Nhu gần như là gặp một người thì hỏi một người, có người thật sự từng thấy, tiện tay chỉ vào một hướng đi bảo chị đến bên ấy hỏi một chút. Không biết đi qua bao nhiêu ngõ hẽm, cũng không biết hỏi qua bao nhiêu người, đến khi Bạch Mạn Nhu rốt cục đứng ở đối diện nhà Tô Úc, xác thực là nhà của cô, Bạch Mạn Nhu cảm thấy tất cả mệt mỏi đều đáng giá. Chị gõ gõ cửa bên ngoài viện, đợi rất lâu vẫn chưa có động tĩnh, mãi đến khi người bên nhà đối diện có lòng tốt nhắc nhở chị rằng vào giờ này mỗi ngày Tô Úc đều không có ở nhà, bảo chị đợi thêm vài giờ, chị mới nói tiếng cám ơn, ngồi trước cửa đợi Tô Úc trở về.
Một lần đợi của Bạch Mạn Nhu lại là mấy giờ đồng hồ.
Từ chỗ đào tạo trở về, tiện đường Tô Úc vào siêu thị mua chút thức ăn cùng nước uống bình thường. Lúc mang theo những thứ này về nhà, quả thực Tô Úc không thể tin được con mắt của chính mình, cô nhắm mặt chặt lại rồi mở ra, sau khi xác định đây không phải ảo giác xong thì lại xuất hiện kinh ngạc nhất thời. Cái bóng thật dài đi đến trước mặt Bạch Mạn Nhu, chị ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tô Úc đang xách theo bao lớn bao nhỏ ngây người như phỗng. "Tiểu Úc...." Bạch Mạn Nhu gọi khẽ, định đứng dậy lại bởi vì ngồi quá lâu mà hai chân như nhũn ra, lảo đảo về phía bên Tô Úc.
"Cẩn thận." Tô Úc bỏ xuống túi nilon trong tay, sải đến trước một bước đỡ lấy Bạch Mạn Nhu, không cho chị hôn môi thân mật với mặt đất. Hơi thở quen thuộc một lần nữa bao quanh Bạch Mạn Nhu, chị hơi ngửa đầu nhìn khuôn mặt có hơi gầy gò của Tô Úc, mím mím môi, tựa như hạ quyết tâm thật lớn: "Tiểu Úc, chị yêu em."
Chị yêu em.
Thời gian nói ra câu này có lẽ chỉ cần hai giây đồng hồ, nhưng dũng khí cần thiết để nói ra thì Bạch Mạn Nhu cũng không rõ đã mất bao lâu thời gian rồi. Bởi vì sự rời đi nhất thời của Tô Úc, chị đã suy nghĩ kỹ tâm ý của bản thân mình, yêu cô; vì có bố ủng hộ, chị cũng đã hiểu yêu phải cần tín nhiệm, cũng cần tranh thủ, mà không phải như một mình chị chỉ biết vùi ở trong chăn gào khóc. Lòng của chị từ từ kiên định ở bên trong những giọt nước mắt, bất luận sau này sẽ xảy ra cái gì, lần này chị cũng muốn dũng cảm, lấy ra hết tất cả lòng tin mà chị ẩn giấu, đem chúng nó nguyên vẹn giao cho Tô Úc.
"Chị, chị nghĩ kỹ chưa? Chị thật sự, nghĩ kỹ chưa?" Tô Úc đã quên đáp lại, chỉ biết là cô đã chờ câu nói này thật lâu, lâu đến mức lúc đột nhiên nghe được câu này, cả trái tim đều kịch liệt rung rung lên.
"Nghĩ kỹ rồi, nếu không chị cũng sẽ không đến đây gặp em. Tiểu Úc, chị sẽ không nói lại những lời khiến em thương tâm nữa, chị muốn ở bên cạnh em... Cho dù sau này sẽ gặp phải khó khăn gì, chị cũng sẽ không giống như ngày ấy nói những lời khiến em tổn thương. Chị, sau này chị sẽ không giấu tâm sự nữa... Chị muốn ở bên em, cùng em chung sống." Trời mới biết, lúc Bạch Mạn Nhu nói ra những câu này lại căng thẳng và ngại ngùng thế nào. Chị là một người phụ nữ 35 tuổi, bây giờ lại phải như người trẻ tuổi nói ra những lời buồn nôn này. Thật sự là ngại chết!
"Chị Mạn Nhu, chị nói phải giữ lời. Những câu này em đã nhớ kỹ rồi, sau này không cho phép đổi ý, cũng không cho phép cất giấu tâm sự một mình." Tô Úc chưa cho Bạch Mạn Nhu cơ hội đổi ý, nắm cằm chị lên cúi xuống hôn chặn miệng chị lại. Cũng may lúc này không có ai qua lại, bằng không khuôn mặt của Bạch Mạn Nhu nhất định sẽ đỏ như màu máu tươi.
Đây là một nụ hôn khiến người ta nghẹt thở, hai bên sau khi tách ra cái hôn đều há mồm hít thở dồn dập lấy không khí. Đem thức ăn đặt ở trên mặt đất nhặt lên, Tô Úc kéo tay Bạch Mạn Nhu vào ngôi nhà trệt vui vẻ ấm áp của mình. Cô bỏ đồ vật vào nhà bếp, mang Bạch Mạn Nhu tham quan từng gian phòng, mãi đến khi tới phòng ngủ cuối cùng, Tô Úc đánh bất ngờ đẩy khẽ chị đến trên giường, thân thể đặt ở trên người chị, nói: "Giường này ngủ một người thật sự rất lạnh, chỉ có chị ở đây em mới sẽ không thấy khó chịu." Nói xong, lần nữa hôn lên môi chị, ngay cả quần áo của chị cô đều cởi ra hết. Một câu nói duy nhất bị chặn lại trong miệng, là giọng nói e thẹn hờn dỗi của Bạch Mạn Nhu: "Tiểu Úc! Vẫn chưa tắm mà!"
Hết chương 56.