Trong lòng cất giấu tâm sự không thể nói cho người khác, cho dù cơm nước đầy bàn trước mặt cũng không có khẩu vị. Tô Úc vất vả lắm mới ép mình ăn miếng thịt và rau cải của Bạch Mạn Nhu gắp cho, lại thật sự ăn không trôi nửa chén cơm còn lại. Cô đẩy chén lên một bên, che miệng ngáp một cái, đứng dậy nói: "Mẹ, con ăn không vô... cơm còn dư giữ lại để lát con ăn." Nói xong rồi gãi cằm, lảo đảo trở về phòng mình. Dường như chẳng làm việc gì cả mà Tô Úc lại cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi, ngoài không muốn ăn ra, cô cần nhất chính là ngủ, ngủ một giấc dài thật dài.
Cô ngủ trong phòng mình, còn ba người trong phòng khách thì lại tiếp tục ăn trưa. Tiền Thục Mai liếc nhìn chén cơm còn dư của Tô Úc, thân là mẹ cô, Tiền Thục Mai rất hiểu rõ lượng cơm ăn của Tô Úc, ngày thường cho dù ăn không nỗi cỡ nào cũng nuốt hết một chén cơm vào bụng. Hôm nay cô mới ăn có mấy ngụm đã nói ăn không vô, hơn nữa cặp mắt sưng như quả hạch đào ấy, rõ ràng chính là đã xảy ra chuyện gì rồi. "Mạn Nhu nè, con biết Tô Úc nó bị làm sao không?" Ăn ít như thế, không phải có tâm sự thì là cái gì?
"Việc này.... con cũng không rõ, hẳn là ngủ nhiều quá cho nên không thấy ngon miệng chăng." Bạch Mạn Nhu vẫn đang ăn cơm, chị đương nhiên biết Tô Úc bị như vậy là vì cái gì, nhưng chuyện này là thuộc về hai người - chị và Tô Úc, nếu bị Tiền Thục Mai biết được, không ồn ào ngất trời mới là lạ. Miễn cưỡng ăn sạch chén cơm của mình, Bạch Mạn Nhu cầm chén đến nhà bếp rồi lại trở về: "Dì Thục Mai, bằng không.... con qua xem em ấy một chút nhé."
"Được, con đi xem một chút đi. Con đến nói chuyện với Tiểu Úc một chút, nếu dì qua bên nó lại phỏng chừng nó chê dì càm ràm. Nếu bởi vì chuyện công việc thì con nhớ cẩn thận khuyên nhủ nó, vừa mới làm việc ai chẳng từng áp lực, qua một thời gian sẽ bình thường lại thôi. Tính tình đứa nhỏ này hay buồn rầu, trong lòng có tâm sự gì cũng chưa bao giờ nói với thân làm mẹ nó. Nó đi học bị người ta bắt nạt cũng thế, chỉ giấu ở trong lòng không nói, sau này phát sốt ầm ĩ đến nửa đêm, làm dì sợ đến mức đưa nó đi bệnh viện, bác sĩ bảo là bị nóng phổi nặng, vô hai bình nước biển mới hạ sốt." Tiền Thục Mai thở dài, lại gắp chút rau dưa đến trong chén mình nhưng lại chưa ăn: "Đứa nhỏ này rất ít khóc, dì chỉ sợ nó giống lần trước, nén lửa trong lòng rồi lại nóng phổi nặng cái gì gì nữa!"
Nóng phổi nặng.... phát sốt?!
Trong lòng Bạch Mạn Nhu lộp bộp một tiếng, làm gì còn chịu nghe Tiền Thục Mai dông dài. Trước đây chị từng nghe tính khí buồn bực của Tô Úc, chỉ là không nghĩ tới bởi vì cái tính khí này mà sẽ tổn thương đến cơ thể. Không định ở lại phòng khách tiếp tục nghe Tiền Thục Mai giảng giải lịch sử nhi đồng của Tô Úc, Bạch Mạn Nhu ngay cả chào hỏi cũng không chào, trực tiếp đẩy cửa phòng khách ra. Theo lễ phép, chị trước đứng ở gian phòng Tô Úc gõ cửa mấy cái, sau đó đẩy thẳng cửa vào, đi về phía Tô Úc đang nằm lỳ ở trên giường nửa ngủ nửa tỉnh.
"Tiểu Úc, em đã ngủ chưa?" Bạch Mạn Nhu ngồi quỳ ở trên giường khẽ gọi Tô Úc, chị lắc lắc cơ thể Tô Úc, đau lòng vuốt ve gò má của cô.
"Chưa ngủ, có điều em đang định ngủ." Giọng nói của Tô Úc rầu rĩ cùng với tiếng thở dài.
"Tiểu Úc...." Bạch Mạn Nhu chuyển tới trước mặt Tô Úc rồi ôm cô, cô đột nhiên run rẩy làm Bạch Mạn Nhu thương tiếc không thôi. Ngón tay cái lau những giọt nước mắt tràn ra của Tô Úc, Bạch Mạn Nhu cứ ôm cô như thế, nói: "Có lúc chị thật sự hết cách với em, lúc chưa gặp em đã nghe dì Thục Mai nói em thích suy nghĩ lung tung, còn hay nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Thế nhưng, có một số việc em nhất định phải cho đối phương một ít thời gian, không đúng sao? Em nói em yêu chị, muốn ở bên chị, em có từng nghĩ đến chị đối với đồng tính nữ phản cảm hay không, có nghĩ đến chị sẽ trực tiếp đem chuyện này nói cho dì Thục Mai sao? Vả lại, em còn trẻ tuổi như thế, làm sao chắc chắn được em sẽ yêu chị cả đời đây? Chị không giống em, có bao nhiêu lần tình yêu thất bại cũng chẳng sao, chị đã từng có một hôn nhân thất bại, chị không chịu được bị rời bỏ thêm lần nào nữa. Những việc này, em có từng thay chị nghĩ đến sao?"
"Chị Mạn Nhu, em yêu chị chính là yêu chị. Em.... mặc kệ chị nói sao, em đã không còn nhỏ.... em thật sự muốn ở bên chị cả đời, Em, từ lúc bắt đầu thích chị thì em đã nghĩ như vậy rồi, em có thể kiếm tiền nuôi chị và mẹ.... em, chị Mạn Nhu.... Thật sự em không biết nếu chị từ chối em, em sẽ làm thế nào.... em thật sự...." Tô Úc có chút nói không nỗi, cô biết Bạch Mạn Nhu đang lo lắng cái gì, nhưng cô lại không biết làm thế nào mới làm cho Bạch Mạn Nhu có lòng tin với mình. Nếu như lời thề có ích, cô thật sự muốn thề trước mặt Bạch Mạn Nhu, để ông trời chứng kiến ngoài Bạch Mạn Nhu ra, cô sẽ không thích bất luận người nào, cũng sẽ không tùy tiện rời bỏ chị.
"Những việc này chị đều hiểu. Tiểu Úc, em cho chị chút thời gian để chị suy nghĩ.... đối với em và chị đều tốt mà. Đồng ý với chị, đừng suy nghĩ lung tung có được không? Em như vậy, chị thật sự không biết làm sao.... chị sẽ đau lòng, chị sẽ khó chịu."
"Chị Mạn Nhu, em không có suy nghĩ lung tung.... em chỉ là vô cùng mệt mỏi mà thôi, có lẽ tế bào não hoạt động hơi nhiều." Tô Úc không muốn nói ra những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, cô sợ sau khi nói ra rồi Bạch Mạn Nhu sẽ cảm thấy cô quá trẻ con, vì thế sẽ trực tiếp từ chối cô.
"Vậy.... dù sao em cũng đừng một mình đoán mò, cho chị thời gian nghĩ rõ ràng." Bạch Mạn Nhu không biết nên khuyên nhủ cô thế nào, nói đến nói đi chỉ có thể lặp lại những chuyện này.
"Em biết, em sẽ cho chị thời gian cùng không gian đầy đủ. Em không còn là đứa nhỏ, em nói yêu chị thì chính là yêu chị, sẽ không bởi vì những chuyện này mà không còn yêu chị nữa." Tô Úc miễn cưỡng nhếch môi, giương lên một nụ cười tương đối khó coi, cô có thể nhịn đến nội thương nhưng không thể để cho người mình yêu khó chịu theo cô.
"Thật là một đứa ngốc." Bạch Mạn Nhu xoa bóp gương mặt của cô, ôm cô vào trong lòng ngực mình. Hơi thở ấm nhuận phun lên trên cổ của chị, gương mặt Bạch Mạn Nhu hơi khô nóng lên bởi vì hơi thở vô ý của Tô Úc. Chị không biết mình nên làm thế nào với Tô Úc bây giờ, thời điểm đối mặt với Trâu Húc, thời điểm đối mặt với bố mẹ chồng, lý trí chị đều là ngấm ngầm chịu đựng, bây giờ thay đổi thành Tô Úc, chị hoàn toàn không biết những lý trí ngày ấy của mình chạy đi nơi nào, chị chỉ biết mình không chịu nỗi bộ dáng của cô như vậy, tim sẽ đau theo, sẽ khó chịu; so với hiện tại, chị càng yêu thích Tô Úc hay đùa nghịch với chị ngày xưa.
Những ngày nghỉ, thời gian đều trôi qua thật nhanh, mặc kệ bạn gặp chuyện xấu cỡ nào vào cuối tuần, bạn cũng phải chỉnh sửa tâm tình của bạn, đón chào thời gian làm việc đến. Chuông báo di động thủy chung vang vọng ở một thời điểm nào đó, con mắt Tô Úc gần như đã hết sưng, cô giẫy giụa rời khỏi ổ chăn, thay đổi một bộ trang phục thoải mái. Vẫn không có tâm tình ăn cơm như trước, Tô Úc cầm cái bánh tiêu trên bàn rời khỏi nhà, ngậm nó đến trạm xe buýt rồi ngồi xe buýt đến thành phố T.
Đồng nghiệp dù sao cũng không phải người nhà, dù cho khuôn mặt bạn tiều tụy cỡ nào cũng rất ít người nhìn ra được. Hiếm có người đặc biệt yêu bát quái như chị Trương, thấy Tô Úc không giống như ngày đầu làm việc liền nhanh chóng chạy tới hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Phần quan tâm của đồng nghiệp trong này làm lòng Tô Úc ấm hơn, cô chỉ là cười bảo không có chuyện gì liền tiếp tục vùi đầu vào tài liệu phiên dịch trong tay.
Buổi trưa, Tô Úc chỉ ăn mấy ngụm cơm liền bảo no rồi, này cũng không phải là cô cố ý giở tính trẻ con rồi ngược đãi bản thân, thật sự là tính cách của cô như thế, chỉ cần trong lòng có tâm sự thì liền ăn không ngon. Ăn được vài ngụm thì dạ dày bắt đầu đau, căn bản là ăn không vô thức ăn ở bên ngoài. Không ăn cũng không đói bụng, Tô Úc mua chai nước suối của chủ quán rồi ừng ực uống sạch, trái lại lại khiến dạ dày ngày càng đau đớn.
Chị Trương sau khi sinh con thì lượng cơm ăn vô cùng nhiều, chị ta thấy Tô Úc chỉ đụng vào mấy ngụm cơm liền bảo ăn không nổi nữa, liền lấy thức ăn mà cô không đụng tới bỏ vào phần cơm của mình, vừa ăn vừa khen ngon lành. Hành động này nếu đổi lại là người khác thì khẩu vị khẳng định sẽ mở ra, đáng tiếc ở trong mắt Tô Úc lại cảm thấy dạ dày càng ngày càng khó chịu, đành phải lên tiếng chào hỏi với chị Trương rồi trước về công ty nằm úp sấp lên bàn.
Buổi trưa không có khẩu vị thì buổi tối lại càng không, Tô Úc không muốn khiến mọi người ở nhà lo lắng, đành phải gọi điện thoại về nhà bảo ăn cơm bên ngoài cùng đồng nghiệp. Mà thực tế là cô như bình thường đi xe buýt trở về thị trấn cổ, một người ngồi ở trên chiếc thuyền cũ mặc kệ gió lạnh thổi qua, ước chừng ở nhà đã ăn xong cơm tối mới chậm chạp lắc lư về nhà. Ngôn Tình Sủng
Hết chương 33.