Chỗ Nào Không Đúng

Chương 99: Đệ tử bình phàm




Cung Thiên Trọng chạy so với thỏ còn nhanh hơn.


Hắn chạy đi thật lâu thật lâu, vẫn không an toàn, dù cho linh lực thực nhanh liền cạn, vẫn tiếp tục chạy.


Yến Phi cũng đang liều mạng chạy theo sau Cung Thiên Trọng.


Khi Cung Thiên Trọng vừa mới bắt đầu rời đi, Yến Phi còn may mắn chính mình tránh được một kiếp, nhưng chờ sau khi bình tĩnh lại gã mới cảm thấy không đúng, Cung Thiên Trọng cũng sợ hãi đền muốn chạy trốn bảo mệnh, gã lưu lại không phải là chờ chết sao?
Vì thế Yến Phi cũng đang chạy.


Phía trước không thể đi, Lan Hải chưởng tôn vừa mới đi qua, phía sau lại không thể trở lại, tiếp viện của Đại Nhật Tiên Tông phái tới chắc chắn cũng dọc theo đường này tới.


Phía bên trái rừng cây chính là sông Chử, Chử giang mênh mông, sóng nước dữ dội, rộng ít nhất cũng ba trăm dặm, vô số yêu tộc sinh hoạt ở trong đó, gã là một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ cũng không dám trực tiếp bay qua mặt sông, thực dễ dàng bị thủy yêu từ phía dưới bắt lấy kéo vào trong nước.


Yến Phi tự hỏi một hồi, chỉ có thể đen mặt cắn răng đuổi theo Cung Thiên Trọng.


Gã một bên chạy một bên vừa cân não, nếu Cung Thiên Trọng lại muốn bóp chết gã, gã có nên trực tiếp quy phục hay không?


Nhập ma môn nhiều năm như vậy, Cung Thiên Trọng trước sau đè trên đầu gã, Yến Phi trong lòng không tình nguyện, nhưng mạnh được yếu thua, đại trương phu có thể co có thể duỗi, cúi đầu thì cúi đầu đi! Có mệnh mà sống sót quan trọng hơn.


Một đôi sư huynh đệ ma môn này chạy thật sự dúng thời điểm.


Bởi vì hai canh giờ ngay sau khi Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi liều mạng chạy trốn, Diệp Vô Cấu một đường không nghỉ liền đuổi lại đây.


Mấy ngày lên đường làm nàng nhìn qua phong trần mệt mỏi, tóc dài đen nhánh cũng trở nên hỗn độn một chút, bất quá thần sắc của nàng càng thêm lạnh lẽo một chút, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, giống như có thể chém nhỏ hết thảy.


Một thể hệ sư huynh đệ tỷ muội lưu lại giữ nhà của Đại Nhật Tiên Tông chỉ có bốn người bọn họ, đại bộ phận đều ngã xuống trên con đường vấn đạo, còn lại mấy người cùng thế hệ đều chu du bên ngoài, tin tức cũng không có.


Lan Hải chưởng tôn là sư đệ của Diệp Vô Cấu, mấy năm này nàng lâm vào tâm ma không thể tự kiềm chế, không chỉ mang đến phiền toái cho Bạch Anh chưởng tôn, còn để cho Lan Hải chưởng tôn cùng Linh Nguyệt chưởng tôn phải đi thu dọn cục diện rối rắm của nàng.


Diệp Vô Cấu ngoài miệng không nói, nhưng đều ghi tạc trong lòng.


Mấy trăm năm tháng ở chung, quan hệ của bọn họ nhìn như đạm mạc bình thường, lại có ràng buộc không thuộc về thân tình.


Thời gian truy tung càng dài, Diệp Vô Cấu càng cảm thấy Lan Hải chưởng tôn lần này thật sự dữ nhiều lành ít, cho nên tâm tình của nàng đã ác liệt tới cực điểm, nếu lúc này Cung Thiên Trọng cùng Yến Phi đụng phải, nói như vậy nhất định sẽ bị thiêu thành tro bụi.


Nhưng vào lúc này, ở một nơi rất xa, tiếng gần thật lớn đột nhiên phát ra.


Đôi mắt Diệp Vô Cấu trợn tròn, cơ hồ không lưu lại bất luận động tác dư thừa nào, cả người hồng quang đại phát, đẩy tốc độ lên nhanh nhất, hóa thành một đạo sao băng nhằm đến nơi đó.


Thời gian trôi ngược lại nửa canh giờ trước.


Lan Hải chưởng tôn võ trang hạng nặng đuổi theo tung tích của Tiêu Thâm Thủy, cuối cùng nhìn thấy Tiêu Thâm Thủy nửa người ngâm trong nước ở bên cạnh Lâm Trạch.


Lan Hải chưởng tôn hơi hơi híp mắt, ông cẩn thận dừng lại bước chân, phóng ra thần thức, quan sát khắp nơi một chút, không phát hiện bất luận manh mối gì.


Chính là trong lòng ông vẫn như cũ căng chặt một sợi cảnh báo, tổng cảm thấy giây tiếp theo nguy hiểm sẽ đem ông cắn nuốt.


Lan Hải chưởng tôn đứng ở trên Luân Hồi Đài, do dự một chút, giơ tay hướng đến Tiêu Thâm Thủy đang nằm trong nước, giây tiếp theo thân thể Tiêu Thâm Thủy liền nhè nhẹ bay lên.


Lan Hải chưởng tôn khống chế Tiêu Thâm Thủy bay đến hướng Luân Hồi Đài.


Trong lúc này tinh thần của ông cũng căng chặt, không dám có một tia chậm trễ.


Thẳng đến khi Tiêu Thâm Thủy dừng ở trên Luân Hồi Đài, chung quanh vẫn như cũ không phát sinh chuyện gì.


Lan Hải chưởng tôn nhíu mày nhìn Tiêu Thâm Thủy gần trong gang tấc, dưới chân dẫm nhẹ một cái, Luân Hồi Đài liền tản ra một trận ánh sáng nhu hòa, Tiêu Thâm Thủy nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở mắt.


Lan Hải chưởng tôn nhìn chằm chằm Tiêu Thâm Thủy.


Sau khi tỉnh lại ánh mắt Tiêu Thâm Thủy có một tia trống rỗng cùng mờ mịt, giây tiếp theo hắn hoàn hồn, khi nhìn đến Lan Hải chưởng tôn chóp mũi đau xót, mở miệng liền mang theo tiếng nức nở: "Sư phụ.............."


Lan Hải chưởng tôn nhẹ thở ra một hơi trong lòng, ông không có khom lưng tới gần, bạch quang Luân Hồi Đài thả ra vẫn sáng ngời bắt mắt như cũ.


Tiêu Thâm Thủy chống đất tựa hồ muốn đứng lên, Lan Hải chưởng tôn mới vừa nói một câu: "Ngươi........."


Một đạo kiếm quang đột nhiên xuất hiện trước mắt.


Cơ hồ giống như là phản xạ có điều kiện, những điểm trắng trên trường bào màu đen trên người Lan Hải chưởng tôn nháy mắt ngưng tụ thành một cái trận phát phức tạp cùng lúc đó trong không khí hiện ra một chút kim quang, trực tiếp xuyên qua ấn đường của Tiêu Thâm Thủy!


Tiêu Thâm Thủy phun ra một búng máu, hắn lộ ra tươi cười vui sướng.


Hắn đích xác không thể tự bạo, nhưng hắn có thể lấy ý chí của mình lựa chọn thời cơ đánh lén Lan Hải chưởng tôn, cũng chết trên tay Lan Hải chưởng tôn.


Thiên Quý lão nhân giấu mình ở chỗ tối sách một tiếng, lựa chọn của Tiêu Thâm Thủy vượt ra ngoài ý liệu của lão, rõ ràng đã được cứu trợ, lại như cũ lựa chọn tử vong, cái này làm cho ám thủ lão che dấu không thể phát động!


Một khi đã như vậy vậy thì tự mình động thủ đi.


Nghĩ đến đây, Thiên Quý lão nhân trở tay kháp một cái quyết, hơi nước bốn phía dần dần tăng lên, từng đợt sương mù nhè nhẹ xuất hiện trong không khí.


Sương mù dày đặc buông xuống.


Nhưng mà Lan Hải chưởng tôn căn bản không chú ý tới những cái đó.


Toàn lực chú ý của ông đều đặt trên người Tiêu Thâm Thủy.


Cứ việc ấn đường bị phá, còn bị trận pháp trên trường bào của Lan Hải chưởng tôn đánh trúng, nhưng bởi vì Tiêu Thâm Thủy còn ở trên Luân Hồi Đài, bạch quang kia đang trì hoãn thần hồn sắp tiêu tán của Tiêu Thâm Thủy.


Lan Hải chưởng tôn nhìn Tiêu Thâm Thủy, nghe lời Tiêu Thâm Thủy nói ra, thân thể hơi run rẩy rất nhẹ.


Thanh niên mặc trường bào màu nâu chật vật mà kề bên tử vong, khóe môi hắn chảy máu, lại cười đến vui vẻ cực kỳ.


"Sư phụ, cuối cùng có thể nhìn thấy người, thật sự là quá tốt."


Cái người được xưng là người hiền lành của Tinh Hải phong nói như thế.


"Đem ta thiêu đi, ma tu động tay động chân với ta, ta không biết khi nào thì sẽ mất đi khống chế, đến cả tự bạo cũng không làm được.............."


Hắn vươn tay, muốn bắt lấy tay áo của Lan Hải chưởng tôn, trên ngon tay đều là vết máu cùng sưng tấy, mấy ngày nay liều chết giãy giũa, cuối cùng vẫn vô dụng như cũ.


"Sư phụ, trở về đi, thực xin lỗi, đệ tử vô pháp kế thừa y bát của người."


"Ta không thông minh, tốc độ tu luyện chậm, làm cho ngài mất mặt."


Khóe mắt thanh niên rơi xuống nước mắt trong suốt, đôi mắt đen lại vì nước mắt mà càng thêm sáng ngời, phảng phất linh hồn đang thiêu đốt.


"Mấy năm nay nhận được sự coi trọng của người, đệ tử thực hổ thẹn."


"Bất quá có thể tránh cho người bị ám toán, ta còn có chút tác dụng đi?"


Hắn cười lại khóc lóc.


"Cùng với có thể trở thành đồ đệ của người........."


".........Thật là tam sinh hữu hạnh s"


Tiêu Thâm Thủy nhìn ân sư trước mặt thật lâu, nói xong một câu cuối cùng của nhân sinh.


"Ta mang lại cho người nhiều phiền toái như vậy, có thể bái người làm sư phụ, được người djay dỗ, thật sự là.............."


"Vạn phần cảm tạ."


Tiêu Thâm Thủy cả đời bình phàm đến không thể tưởng tượng.


Thân là một đệ tử đích truyền trong ba phong Đại Nhật Tiên Tông, hắn bày mưu tính kế không bằng Trần Húc Chi, thực lực không mạnh bằng Sóc Nguyệt, nhưng hắn là một người có nhân duyên tốt nhất trong ba phong.


Thế cho nên sau khi hắn qua đời, Lan Hải chưởng tôn nhiều năm cũng khong thu thêm bất luận đồ đệ nào.


Giờ phút này nhìn đến Tiêu Thâm Thủy mỉm cười bước vào tử vong, Lan Hải chưởng tôn hoàn toàn cứng lại rồi, ông đột nhiên ôm lấy Tiêu Thâm Thủy, lớn tiếng nói: "Trầm Thủy!! Trầm Thủy!! Tỉnh lại!! Ngươi tỉnh lại cho ta!!!"


Luân Hồi Đài phảng phất như cảm nhận được sự phẫn nộ cùng nôn nóng của chủ nhân, bạch quang phát ra càng thêm sáng ngời, dù cho sương mù bốn phía càng thêm nồng đậm, lại vẫn có thể chiếu sáng chung quanh như cũ.


Tay Lan Hải chưởng tôn run rẩy, trên người đột nhiên toát ra một ngọn lửa nhỏ, ngay sau đó càng có thêm nhiều ngọn lửa xông ra, khóe mắt ông có nước mắt xẹt qua, giây tiếp theo đã bị ngọn hỏa diễm hừng hực hóa thành khói nhẹ.


Lan Hải chưởng tôn chậm rãi buông ra thi thể của Tiêu Thâm Thủy, cả người giống như ngọn núi lửa sắp phun trào, lực lượng dữ dằn mãnh liệt điên cuồng kích động, ông đứng thẳng thân thểm con ngươi màu đen một khắc nàu thế nhưng biến thành màu đỏ vàng!


"Không thể tha thứ..........."


"Không thể tha thứ!!"


Ầm vang ——!


Một đám mây hình nấm phóng lên thật cao, đám mây màu xám đậm cuốn đầy luồng khí mãnh liệt phun trào, trong chớp mắt, ngọn lửa màu đỏ vàng đem phạm vi trăm dặm trong Lâm Trạch đều bốc hơi lên!


Thiên Quý lão nhân không còn chỗ ẩn thân, lão cũng khinh thường không thèm trốn, lão nhân bay nhè nhẹ xuất hiện trước mặt Lan Hải chưởng tôn, trong tay lão cầm một cây quải trượng, cười tủm tỉm mà nhìn Lan Hải chưởng tôn trước mặt.


Lão tán thưởng nói: "Thật là ngọn lửa xinh đẹp."


"Tinh Hải phong đúng là nơi tốt."


Lực lượng thần hồn của tu sĩ Tinh Hải phong so với hai phong khác thì càng kéo dài hơn, thậm chí còn tự mang đặc tính khép lại, nếu có thể cướp lấy lực lượng thần hồn của Lan Hải chưởng tôn, lại kết hợp với Nguyên Thủy Âm Liên, luyện hóa thành Ma Dục Cao sẽ càng có hiệu quả đi?


Nghĩ đến đây, Thiên Quý lão nhân không hề dừng lại, lão nâng tay lên, ngọn lửa đỏ vàng thổi quét mà đến chợt bị phân cách thành hai nửa.


Lan Hải chưởng tôn giơ tay phất về hướng Luân Hồi Đài, tiểu đài ba tầng phảng phất giống như linh thú, trực tiếp nuốt thi thể của Tiêu Thâm Thủy vào trong, đối mặt với quải trượng rơi xuống, Lan Hải chưởng tôn giao gai tay vào nhau, khoa tay múa chân ra một tư thế cổ quái.


Giây tiếp theo ngọn lửa đỏ vàng đột nhiên ngưng tụ lại thành một người khổng lồ sáu tay, trong tay người khổng lồ cầm một cái rìu lớn cùng khiên tròn, thẳng tắp đón nhận lấy quải trượng rơi xuống.


Nhưng dù cho ngươi khổng lồ kia dáng người nguy nga, cây quải trượng kia nhìn qua không có gì khác với khúc gỗ bình thường, khi hai người va chạm vào nhau, bên bị đánh bay lại là Lan Hải chưởng tôn!


Chênh lệch trên cảnh giới không phải là chỉ cần phần nộ là có thể đền bù.


Dưới thân Lan Hải chưởng tôn có Luân Hồi Đài, có thể nhanh chóng bổ sung linh lực, nhưng phẩm chất linh lực của ông so sánh với Thiên Quý lão nhân, liền chênh lệch như giấy dai cùng với da trâu, nhìn qua thì tương tự, nhưng khoảng cách trong đó lại giống như lạch trời.


Lan Hải chưởng tôn bị một quải trượng này đánh cho khó huyết cuồn cuộn, nếu không có Luân Hồi Đài phía sau làm hậu thuẫn, ông chị sợ trực tiếp bị đánh hộc máu.


Ông nhận ra đây là ai.


"Thiên Quý............"


Lão tổ Hóa Thần duy nhất của ma môn, một kẻ từ sớm mấy trăm năm trước đã không còn để ý tới thế sự.


"Vì sao?" Lan Hải chưởng tôn áp chế phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì sao muốn mọi cách tính kế Trầm Thủy? Hắn chỉ là một tu sĩ cấp thấp!!"


"Vì sao?" Thiên Quý lão nhân cười nhạo, lão nhàn nhạt nói: "Vì để đi qua thiên lộ."


Lan Hải chưởng tôn sửng sốt: " Thiên lộ?"


"Tiêu Tĩnh Hải, Tiêu Thâm Thủy là con nối dõi cuối cùng của Tiêu gia ngươi, ngươi tuy rằng giấu thật sâu, nhưng còn quá non." Thiên Quý lão nhân nói: "Tu sĩ tu luyện đến cảnh giới của chúng ta này, có hai dạng khác biệt là quyết không thể từ bỏ."


"Một là con cháu huyết mạch hoặc là truyền thừa tông môn."


"Một cái khác, chính là con đường thành tiên thành ma."


Giờ khắc này, sau lưng Thiên Quý lão nhân không còn vẻ câu lũ, khuôn mặt bình thường bình phàm của lão có vẻ lãnh lệ thâm thúy.


"Từ sau khi tổ sư khai phá Đại Nhật Tiên Tông phi thăng, ngươi có biết phiến đại lục, thế giới này, có bao nhiêu nhiêu người tu đạo? Lại có bao nhiêu người có thể phi thăng?"


Lão nói.


"Không có ai."


"Một người cũng không có."