Chỗ Nào Không Đúng

Chương 92: Diệu kế.




Sau khi Cung Thiên Trọng rớt tuyến, Trần Húc Chi trầm mặc thật lâu.


Nhưng thật ra Giản Thành đầy đầu mờ mịt, hắn hỏi Trần Húc Chi: "Cung Thiên Trọng sao lại đột nhiên rời đi? Hắn bên kia đã xảy ra chuyện?"


Trần Húc Chi phức tạp liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, cũng không nói một lời cắt đứt liên hệ.


Giản Thành: "..............."


Hắn nhịn không được ôm tiểu Kim, run bần bật: "Ta có phải lại nói sai cái gì rồi không?"
tiểu Kim: OVO?


Trần Húc Chi thu hồi thần hồn, y nhìn danh sách tiểu tổ đội của Giới Luật Đường trong tay, xem nửa ngày không vào chữ nào.


Có người, là trời sinh trở thành lãnh đạo, hắn không chỉ hiểu nhân tâm, lại biết học hỏi, cũng thẳng tắp hướng đến mục tiêu của mình.


Cứ việc đã sớm biết rõ chuyện này, chính là giờ khắc này Trần Húc Chi cũng không nhịn được sinh ra cảm giác phức tạp với Giản Thành.


Giản Thành có đôi khi quả thật xuẩn đến khó có thể nhìn thẳng, rất nhiều thời điểm Trần Húc Chi đều muốn vạch ra sọ não của Giản Thành, nhìn xem bên trong có bao nhiêu não.


Nhưng mỗi khi Trần Húc Chi nghĩ như vậy, Giản Thành đều sẽ trong lúc lơ đãng bày ra một mặt khác, hắn trầm ổn, hắn bình tĩnh, hắn ra thủ đoạn, thái độ hắn làm việc........... Trần Húc Chi giơ tay che mặt.


Người như vậy, nếu không thành công, quả thật không có thiên lý.


Thậm chí Trần Húc Chi có chút kinh ngạc phát hiện, y kỳ thật cũng bội phục cùng tin tưởng Giản Thành, nếu không y cũng sẽ có chuyện gì cũng nghĩ đến Giản Thành, cho dù là xem danh sách tiểu tổ của Giới Luật Đường, cũng muốn nghe kiến nghị từ Giản Thành.


Trong bất tri bất giác, y kỳ thật đã tán thành năng lực lãnh đạo của Giản Thành.


"Hạo Dương thượng tiên sao?"


Trần Húc Chi thở dài, có chút thất bại, lại có chút muốn nhận mệnh, nếu Giản Thành thật sự có thể tiếp tục như vậy, vậy chính mình coi như là chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, nhìn Giản Thành trở thành Hạo Dương thượng tiên danh dương đại lục, kỳ thật cũng không có gì.


Đến lúc đó chính đạo có chính mình, ma môn có Cung Thiên Trọng, Giản Thành trở thành minh chủ tu sĩ đại lục, quả thực là kịch bản tiêu chuẩn trong tiểu thuyết.


Chính mình vai ác này không chỉ không có đánh với Giản Thành, thậm chí còn trở thành tiểu đệ của Giản Thành, chính mình trong quá khứ khẳng định không nghĩ đến đi?


Tưởng tượng như vậy có chút mất mặt a.


Trần Húc Chi một lần nữa sửa sang lại tư liệu ở trước bàn.


Còn có Giản Thành cư nhiên đi dâng hương cho cha mẹ Cung Thiên Trọng? Biểu tình Trần Húc Chi có chút thối, chẳng lẽ bọn họ kết bái thành huynh đệ?


Trong lòng Trần Húc Chi ê ẩm, y cự tuyệt thừa nhận loại cảm xúc này, chỉ cho là thời gian mình xem tư liệu quá dài buồn đến khó chịu.


Y lạnh mặt rời đi Giới Luật Đường, đi đến Lãm Nhật Các.


Đứng trước Lãm Nhật Các, y vỗ vỗ mặt, đánh lên tinh thân, đối với Tân bá ra đón, lộ ra một nụ cười ấm áp nhất quán.


"Thiếu gia, ngài muốn gặp chủ nhân?" Tân bá trực tiếp mời Trần Húc Chi vào trong phòng: "Chờ một lát, ta đi bẩm báo một tiếng."


Trần Húc Chi cười gật đầu: "Phiền toái Tân bá."


Trần Húc Chi ở đại sảnh chờ vài phút, Tân bá liền đi tới thông báo: "Chủ nhân ở hoa viên nhỏ phía sau chờ ngài."


Khi Trần Húc Chi tiến vào hoa viên nhỏ, nhìn thấy chính là một bộ hình ảnh hòa thuận vui vẻ.


Diệp Vô Cấu mặc một bộ váy dài thúy lục sắc dựa nghiêng trên ghế quý phí, tiểu sư muội Bạch Nguyệt Liên đang ngồi ở kia chơi cùng với mấy con bướm, sư phụ nhà mình ngồi ở án thư tựa hồ đang vẽ tranh.


Bước chân Trần Húc Chi tức khắc dừng lại, y đứng ở dưới hành lang, không có lui lại.


Một lát sau, Bạch Anh chưởng tôn buông bút trong tay, quan sát một hồi, mới cười nói với Trần Húc Chi: "Húc Chi tới."


Trần Húc Chi lúc này mới tiến lên hành lễ: "Kiến qua sư phụ." Y hướng về phía Diệp Vô Cấu hành lễ: "Kiến qua sư bá."


Bạch Anh chưởng tôn tâm tình nhìn qua thực không tồi, ông cư nhiên có tâm tình trêu chọc Trần Húc Chi: "Ngày thường ngươi đều là trực tiếp tiến vào, như thế nào hôm nay còn để người thông báo?"


Trần Húc Chi cười tủm tỉm nói: "Sư phụ cùng sư bá ở chung hài hòa, đệ tử sao có thể còn tùy tiện tiến vào?"


Nếu là gặp được hai người làm vận động hài hòa nào đó, Trần Húc Chi cảm thấy mình nhất định sẽ bị Diệp Vô Cấu cho một chưởng chụp bay.


Y giải thích một câu sau đó liền nói: "Sư phụ, đệ tử lần này tới có một số việc muốn xin chỉ thị của ngài cùng sư bá."


Bạch Anh chưởng tôn nhướng mày: "Như thế nào? Giới Luật Đường có người ngáng chân ngươi?"
Trần Húc Chi lập tức lắc đầu: "Ba vị chấp sự đều phi thường hiền lành, tương trợ rất nhiều cho đệ tử."


Ba gia hỏa kia đều có thể dễ chịu làm việc dưới tướng Diệp Vô Cấu lâu như vậy, sao có thể là ngốc tử? Trần Húc Chi cũng không có hứng thú mới vừa thượng vị liền đá rớt đối phương, như vậy có vẻ chính mình quá xuẩn.


"Đệ tử lần này tới là muốn nói............." Trần Húc Chi cẩn thận liếc mắt nhìn thoáng qua Diệp Vô Cấu đang trêu đừa Bạch Nguyệt Liên một cái, y nhẹ giọng nói: "Sư phụ cùng sư bá khi nài cử hành đại điển bạn lữ đây?"


Lời này vừa nói ra, không chỉ Bạch Anh chưởng tôn, ngay cả Diệp Vô Cấu cũng nhìn về phía Trần Húc Chi.


Bị hai bị tu sĩ địa vị cao nhìn chằm chằm, sau lưng Trần Húc Chi không tự giác mà toát ra mồ hồi lạnh, trên mặt y vẫn tươi cười trấn định như cũ: "Sư phụ, sư bá loại xưng hô này tuy rằng cũng thân cận, nhưng đệ tử dù sao cũng là đồ đệ của ngài, nếu có thể xưng hô sư bá là sư nương, vậy chẳng phải càng tốt?"


"Hơn nữa tiểu sư muội năm đó từng lén hỏi qua đệ tử, nương của nàng ở đâu, hiện giờ thần trí tiểu sư muội chưa tỉnh, như trẻ con hồn nhiên, tương lai khẳng định sẽ hỏi lại vấn đề này một lần, cái này đệ tử làm sao trả lời?"


"Còn nữa..........." Trần Húc Chi lộ ra tươi cười lấy lòng: "Đệ tử mới tiếp nhận Giới Luật Đường, cũng cần làm ra thành tích đúng không?"


Bạch Anh chưởng tôn nghe được lời cuối cùng có chút dở khóc dở cười: "Tiểu tử thúi, ngươi là mượn cơ hội tổ chức đại điển bạn lữ để khống chế Giới Luật Đường sao?"


Trần Húc Chi nghe xong liên tục xua tay.


"Đệ tử nào dám có vọng tưởng như vậy? Chỉ là ba vị chấp sự cùng đệ tử đều không có thời gian cùng con đường để hiểu biết nhau, nếu sư phụ cùng sư bá tổ chức đại điển, dù là ta hay Giới Luật Đường chắc chắn đều đồng tâm hiệp lực, đệ tử có cái cớ dung nhập Giới Luật Đường."


"Sư bá mới là đường chủ Giới Luật Đường, đệ tử chỉ là ở bên trong rèn luyện, điểm này đệ tử chưa từng quên."


Một phen nói hết lời, Trần Húc Chi cúi đầu thúc thủ mà đứng, nhìn qua cực kỳ kính cẩn.


Bạch Anh chưởng tôn trầm ngâm một lát, ông nói với Trần Húc Chi: "Vi sư đã biết, ngươi đi về trước đi."


Trần Húc Chi kính cẩn mà hành lễ rời đi.


Y vừa ly khai, Diệp Vô Cấu liền cười nhạo nói: "Hắn nhưng thật ra khá gian xảo."


Bạch Anh chưởng tôn không cho là đúng: "Húc Chi tính tình khéo đưa đẩy chút cũng tốt, ngươi với ta quá mức kiên cường, nếu không cũng sẽ không nháo nhiều năm như vậy."


Diệp Vô Cấu rũ mắt, nàng duỗi tay dờ dờ khuôn mặt kiều nộn của Bạch Nguyệt Liên, trong lòng thở dài một tiếng.


Bạch Anh chưởng tôn đi đến bên cạnh Diệp Vô Cấu, ông nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, hiện giờ hết thảy đều qua đi, tuy rằng chúng ta vô pháp trở lại như trước, nhưng ngăn cách cùng trở ngại mấy năm nay cũng đều đã qua."


Bạch Anh chưởng tôn nắm tay Diệp Vô Cấu, ông nhìn nữ tử tư dung vũ mị thanh lệ trước mặt, mỉm cười.


"Sư tỷ, ngươi có nguyện ý kết làm bạn lữ của ta không?"


Nam nhân tóc xám vẫn tuấn lãng như hơn trăm năm trước, chỉ là nhiều thêm một chút tang thương cùng nặng nề, trong lòng Diệp Vô Cấu trăm mối ngổn ngang, thiên ngôn vạn ngữ nảy lên trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại một chữ: "Được."


Chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông muốn kết hôn.


Bạn lữ là Vô Cấu đường chủ thanh danh không tốt chút nào!!


Tin tức này trong vòng một canh giờ, nháy mắt truyền khắp phạm vi thế lực của Đại Nhật Tiên Tông.


Trần Húc Chi hiến nhiều sức nhất cho tốc độ truyền bá tin tức này, sau khi y được lời khẳng định của Bạch Anh chưởng tôn, nhanh chóng bay trở về Giới Luật Đường, hao phí đại lượng linh mạch, mở ra truyền tống trận cự li ngắn, đem tin đồn phát ra.


Sau đó y quang minh chính đại đưa ra kiến nghị với Sóc Nguyệt.


"Sư phụ cùng sư nương sắp thành hôn, Linh Nguyệt sư thúc cùng Lan Hải sư thúc còn ở bên ngoài, chuyện này sao được?" Trần Húc Chi nói: "Nhanh chóng thông tri cho hai vị sư thúc, lập tức hồi tông môn!"


Nhìn xem? Đây không phải có lý do liên lạc hai vị chưởng tôn sao?


Trần Húc Chi vòng một vòng lớn, mạo hiểm có nguy cơ bị sư phụ nhà mình trợn trắng mắt, cũng muốn tác hợp cho sư phụ cùng sư bá thành hôn, mục đích chính là cái này!


Đây là biện pháp nhanh nhất, sẽ không dễ bại lộ nhất, lại đường hoàng nhất!


Dù cho ma môn biết, cũng chỉ cảm thấy thời cơ quá kém, mà không có người nào mật báo.


"Còn có đệ tử đích truyền của ba phong cần phải hỗ trợ tiếp khách khi ở đại điển, Tiêu sư huynh đâu? Hắn chạy đi đâu mất rồi? Nhanh chóng tìm người về!!"


Đệ tử tông môn xuất ngoại du lịch, trong tình huống bình thường là sẽ không có người tra xét hành tung, nhưng hiện giờ chưởng môn của tông môn muốn cử hành đại điển bạn lữ, đúng là thời khắc toàn bộ đệ tử cần phải hồi tông môn, tra rõ hành tung của đệ tử cùng với thời khắc liên lạc.............. loại sự tình này quả thực bình thường.


Thậm chí bao gồm Giản Thành đang còn ở Dương thành, hắn cũng cần phải nhanh chóng trở về.


Cũng may Giản Thành ở bên ngoài bỏ lỡ đại điển thu đồ đệ, hiện tại chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, đến cả ngoại môn hay lý danh đều không phải, hắn dù cho vắng mặt cũng không có vấn đề.


Nhưng là Tiêu Thâm Thủy là thủ tịch đệ tử của Tinh Hải phong. Cần phải lập tức lăn trở về tông môn.


Toàn bộ Giới Luật Đường đều nhanh chóng hành động.


Một bên khác kết hôn là cấp trên trên đỉnh đầu bọn họ Vô Cấu đường chủ, giờ phút này Giới Luật Đường là trăm triệu lần không dám làm ra bất luận sai lầm gì.


Trần Húc Chi đưa ra mệnh lệnh rõ ràng yêu cầu tra xét hành tung của đệ tử đích truyền, cùng với thông tri cho chưởng môn của các tông môn phụ thuộc, để cho bọn họ chuẩn bị tốt lễ vật tới đây dự lễ, cho nên cả ba vị chấp sự của Giới Luật Đường đều chấp hành mệnh lệnh này.


Có một số việc sở dĩ sẽ bị che dấu, chỉ là bởi vì không được coi trọng.


Một khi các bộ liên quan đều hoạt động, những hỏa mù ma môn tung ra liền lập tức bị phá tan.


Tiêu Thâm Thủy mất tích.


Đệ tử phụ trách tình báo của Giới Luật Đường còn đang ngẩn người, cho rằng tình báo phía mình có vấn đề.


Lại cẩn thận tra một lần, nơi cuối cùng Tiêu Thâm Thủy xuất hiện, lộ tuyến hành tung của Tiêu Thâm Thủy, thời gian Tiêu Thâm Thủy liên hệ cùng tông môn, nơi khi Tiêu Thâm Thủy chặt đứt liên hệ cùng tông môn, phụ cận nơi đó có khả năng có đánh nhau...........


Má ơi, đệ tử đích truyền Tinh Hải phong Tiêu Thâm Thủy hình như bị ma môn giết!!
Trần Húc Chi có được tình báo xác thực đầu tiên.


Sau khi lấy được tình báo, y hạ mệnh lệnh thứ hai.


"Lập tức hợp tác cùng Huyễn Thiên Bộ, tra rõ vị trí của Lan Hải chưởng tôn." Ngữ khí Trần Húc Chi nghiêm túc mà lạnh băng: "Tiêu sư huynh nếu như đã chết, cảm xúc của Lan Hải sư thúc, nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, nếu ma môn lợi dụng điểm này, sư thúc làm ra phán đoán sai lầm, liền phiền toái."


Ba vị chấp sự nghe xong đều bất động thanh sắc, đại chấp sự chậm rì rì nói: "Hợp tác cùng Huyễn Thiên Bộ mà nói............ càn được đường chủ cùng chưởng môn cho phép mới được."


"Đây là tất nhiên." Trần Húc Chi gật đầu: "Giao cho ta đi, ta hiện tại liền đi tìm sư phụ cùng sư nương."


Y nhìn ba vị chấp sự: "Cái khác liền nhờ chư vị."


Nói xong Trần Húc Chi gật đầu với ba người, rời khỏi Giới Luật Đường.


Ba vị chấp sự nhìn bóng dáng rời đi của Trần Húc Chi, trao đổi ánh mắt với nhau.


Mặc kệ Trần Húc Chi hoài tâm tư gì, ít nhất đầu óc không ngu, cũng coi như có đảm đương.


Đại chấp sự trở tay đè lên tình báo trước mặt, thấp giọng nói: "Nếu Trần Húc Chi nắm chắc đạt được cho phép như vậy, chúng ta cũng không thể để y coi thường."


Hai chấp sự khác đồng thời gật đầu, lộ ra tươi cười nhè nhẹ.


Nếu Trần Húc Chi ở chỗ này, nhất định sẽ cảm thấy tươi cười này có chút quen mắt.


Lúc trước khi Diệp Vô Cấu ở Sầm thành không chút do dự phóng hỏa thiêu thành, lộ ra chính là loại tươi cười làm người sởn tóc gáy này.