Chỗ Nào Không Đúng

Chương 9: Xui xẻo.




Sau khi Diệp Vô Cấu rời đi Đại Nhật Tiên Tông, lập tức đi vào trong thành thị gần Đại Nhật Tiên Tông nhất.
Thành chủ tất cung tất kính tiếp đãi Diệp Vô Cấu.
Làm tu sĩ Nguyên Anh trong Đại Nhật Tiên Tông, lại từng luyến ái cùng Bạch Anh chưởng tôn, còn chưởng quản Giới Luật đường của Đại Nhật Tiên Tông, địa vị của Diệp Vô Cấu ở Đại Nhật Tiên Tông vô cùng cao.
Nàng đến làm cho thành chủ vô cùng kinh sợ, sợ mình làm bại lộ cái gì bị vị cô nãi nãi này phát hiện ra, bởi vậy tới cửa hưng sư vấn tội.
Diệp Vô Cấu chỉ nói hai việc.
Một việc là Đại Nhật Tiên Tông có ma tu lẻn vào, thế lực trong phạm vi tông môn toàn bộ bắt đầu thực thi cơ chế ngoại tùng nội khẩn tuần tra, tra rõ tu sĩ ngư long hỗn tạp trong thành, giảm bớt nguy cơ gặp bất trắc của tông môn đệ tử.
Lần này đối phương đoạt xá là một tạp dịch, vật lần sau thì sao? Ai có thể đảm bảo lần sau gặp xui xẻo chỉ là một tạp dịch, có thể là một đệ tử đích truyền được coi trọng trong tông môn thì sao?
Một vấn đề khác là về việc truy nã Giản Thành.
Diệp Vô Cấu tất nhiên từng nhìn qua bộ dáng của Giản Thành, Hà Minh từng xử lý mâu thuẫn giữa Giản Thành với Trương Hổ đã thi triển hồi quang thuật trước mặt Diệp Vô Cấu, Diệp Vô Cấu đã sớm rõ ràng chân tướng, về khuôn mặt Giản Thành, thủ pháp bắt lão hổ của Giản Thành, cùng với biểu tình biến hóa khi chờ xử lý việc này, trong lòng Diệp Vô Cấu đều biết rõ.
Thân là đường chủ Giới Luật đường, Diệp Vô Cấu tất nhiên không phải cái bình hoa gì, ngược lại nghiệp vụ của nàng vô cùng thuần thục, tâm tư kín đáo, hoàn toàn bất đồng với tính tình nàng lộ ra bên ngoài.
Sau khi phát truy nã xuống, kế tiếp xử lý bố trí hảo, Diệp Vô Cấu bắt đầu chờ tin tức.
Giờ phút này Giản Thành chính là đang ở Lâm Vân sơn mạch đào ba thước đất ở sâu trong sơn mạch tìm tài liệu, tất nhiên không có khả năng có tình báo của hắn.
Nhưng thật ra tin tức Trần Húc Chi cùng Hoa Điệt xuất ngoại du lịch, tin tức trước tiên đi đầm lầy Vân Vụ truyền tới trên bàn Diệp Vô Cấu.
Sau khi Diệp Vô Cấu nhìn đến tình báo cười ha ha.
Đầm lầy Vân Vụ là nơi tu luyện của tu sĩ Kim Đan kỳ, hai cái tiểu gia hỏa này còn chưa có tiến giai Kim Đan đâu, liền muốn đi đầm lầy Vân Vụ?
Nếu nói Trần Húc Chi đi còn miễn cưỡng cho qua, Hoa Điệt kia chính là khôi hài.
Trần Húc Chi là Trúc Cơ hậu kỳ, đích xác cần tìm cơ duyên kết đan, Hoa Điệt? Hắn mới Trúc Cơ sơ kỳ, cách Kết Đan còn lâu đâu!
Diệp Vô Cấu lười biếng dựa nghiêng trên nệm mềm, không chút để ý lướt qua tình báo trên tay, khi ánh mắt của nàng dừng lại trên một hành chữ trong đó, thình lình ngây dại.
Diệp Vô Cấu tinh tế xem xét phân tư liêu này, càng xem sắc mặt càng trầm, cuối cùng bỗng nhiên đứng dậy, sau khỉ đi qua đi lại trong phòng, thình lình rút ra phần tình báo này, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Cái gọi là nhân sinh trên đời tám chín phần mười không như ý.
Mỗi cái tu sĩ đều sẽ có một vài túc địch đánh không chết hoặc là không thể đánh chết, nếu bản thân tu sĩ là một vị nữ tử quốc sắc thiên hương, như vậy dám ruồi bọ nhớ thương thịt thiên nga tre già măng mọc liên tục xoát độ tồn tại trước mặt thiên nga, chính là một việc vô cùng bình thường.
Sau khi tình duyên của Diệp Vô Cấu bà Bạch Anh chưởng tôn kết thúc, người theo đuổi đông đảo, có tu sĩ có thể cẩn thận lễ nghi, trong lời nói sẽ không quá mức lộ liễu mạo phạm, sau khi nàng bày tỏ không muốn đàm luận chuyện tình cảm, sẽ trực tiếp từ bỏ.
Nhưng cũng sẽ có một ít kẻ ngu xuẩn ỷ vào có trưởng bối trong nhà hậu thuẫn, lì lợm la liếm mà đuổi theo nàng mà chạy khắp đại lục, giết cũng giết không xong, đánh đi............ đáng chết trên người đồ đê tiện có pháp khí hộ thân của trưởng bối ban cho, thuần túy dựa vào linh khí rót vào cũng coi như thuần hậu, dù cho đánh lên trong chốc lát cũng không có kết quả gì, quả thực làm người ta nổi điên.
Tỷ như cái bảo bối cục cưng của Thái Tố Cốc này.
Tu sĩ trong Thái Tố Cốc am hiểu luyện đan, mặc dù Đại Nhật Tiên Tông có luyện đan sư của chính mình, cũng cần chọn mua phần lớn đan dược từ Thái Tố Cốc, hai tông môn thường xuyên lui tới, giữa tu sĩ bái phỏng giao lưu nhau là bình thường.
Thái Tố Cốc có một vị đại luyện đan sư Nguyên Anh hậu kỳ, vị đại sư này lấy đan nhập đạo, thậm chí có thể lấy tu vi Nguyên Anh chế ra đan dược mà lão tổ Hóa Thần cần, cho nên dù cho tu vi hắn hơi thấp, tu sĩ Hóa Thần cũng sẽ cùng hắn luận giao ngang hàng.
Vị đại luyện đan sư này nơi nào cũng tốt, duy chỉ có con nối dõi không có, thời trẻ chỉ có một nữ nhi, sau khi nữ nhi ngã xuống lưu lại một tiểu tôn tử, vị luyện đan sư kia tức khắc đem tiểu tôn tử phủng trong lòng bàn tay, sợ xảy ra chút vấn đề.
Linh dược tùy tiện ăn, Linh khí tùy tiện cấp, dù tâm tính không theo kịp tu vi cũng không sao, mỗi ngày ăn đan dược củng cố tâm cảnh, dùng Linh khí trợ giúp vượt qua tâm ma, lại quản không cho ra ngoài, liền đủ an toàn.
Đợi đến khi tiểu tử này lớn lên, sau khi tu vi cũng miễn cưỡng đủ xem, liền ồn ào muốn xuất cốc lang bạt.
Đại luyện đan sư rầu thúi ruột, chào hỏi với các đại lão tông môn cùng với ngưu nhân giới tán tu, sau khi thỉnh mọi người chiếu cố tôn tử nhà mình, tất cả không tha mới thả tôn tử ra ngoài, để hắn tới đại lục hành tẩu.
Bất quá mới mấy tháng, tôn tử của đại luyện đan sư liền lang bạt ra một thanh danh lớn như vậy, người ta đạt cho ngoại hiệu: Cục cưng bảo bối.
Thời gian dài, thanh danh này liền truyền tới yêu nhân ma giáo bên kia, cũ cưng bảo bối liền trở thành một kho đan dược di động, trở thành kỳ ba mà yêu nhân ma giáo nhìn thấy liền nhất định sẽ đánh cướp.
Yêu nhân ma giáo cũng rất thú vị, bọn họ phát hiện mỗi lần đánh cướp cục cưng bảo bối, chỉ cần không thương tổn tiểu tử này, qua một đoạn thời gian, túi càn khôn rỗng tuếch của tiểu tử này đã được vị gia gia đại luyện đan sư kia lại nhét đầy.
Này...........
Ân, rất tốt, thiếu đan dược liền đi đánh cướp tiểu tử này, ánh mắt phải nhìn lâu dài, muốn kinh doanh, cần phải học cách nhẫn nhịn.
Chính đạo nhìn ở phân thượng đại luyện đan sư nên sẽ không tìm cục cưng bảo bối gây phiền toái, yêu nhân ma giáo không còn đan dược liền đi đánh cướp không có ý định gây tổn thương tính mạng cho cục cưng bảo bối, năm dài tháng rộng, tiểu tử này cũng coi như là một nhân vật tung hoành khắp đại lục mọi người đều biết.
Một khi phát hiện không ai tổn thương hắn sau khi thấy bốn phương đều là người quen, tiểu tử này bắt đầu đi gây chuyện khắp nơi.
Cái gọi là thực sắc tính dã, lần nọ gặp được Diệp Vô Cấu chém giết cùng một ma tu, giữa đầy trời máu tươi, Diệp Vô Cấu một thân váy dài đỏ, mái tóc đen bay múa theo gió, tươi cười lạnh lùng làm rung động lòng người, cục cưng bảo bối tựa như thấy người trời, đối với Diệp Vô Cấu liền nhất kiến chung tình.
Sau đó Diệp Vô Cấu liền phát hiện cục cưng bảo bối cách một đoạn thời gian đều tới Đại Nhật Tiên Tông, nàng liền yêu cầu rời tông môn để tránh những ngày đó.
Thực phiền toái.
Lúc này đây cũng như vậy, Diệp Vô Cấu đầu tiên ở thư phòng thành chủ phát hiện danh sách giao lưu đệ tử, vừa thấy tên cục cưng bảo bối ở trên đó, nàng lập tức phất tay áo rời đi.
Lại tiếp tục như vậy, nàng sẽ tức đến điên!
Bên này Trần Húc Chi cùng Hoa Điệt một bên du lịch tu luyện, một bên đi đến đầm lầy Vân Vụ nơi ở của Huyền Sơ Xà.
Hai người đi đi dừng dừng, tốc độ không nhanh không chậm, thường thường bái phỏng một số môn phái phụ cận, lại tham gia một vài hội đấu giá ở trong thành, kết thêm một vài bằng hữu, trao đổi một chút tin tức truyền lưu ở đại lục, ngược lại cũng có thêm thu hoạch, tăng lên một ít tu vi tâm cảnh.
Mặc kệ là Trần Húc Chi hay Hoa Điệt, hai người đều là thiên chi kiêu tử trong tông môn, kiến thức rộng rãi, đối với một ít linh dược cùng linh khí đều không có lòng mơ ước, cũng không có nhu cầu mãnh liệt, lời nói cử chỉ đều là một bộ phong tư đệ tử đại tông môn, tức khắc khiến cho không cho ít người chú ý, tỷ như những ma tu hằng năm đều đối nghịch với đạo tu.
Trần Húc Chi cùng Hoa Điệt vẫn chưa thay đổi hình dạng, làm đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông, bọn họ tự nhiên nằm trên danh sách săn giết của ma tu, chỉ là bọn họ không nghĩ tới, còn chưa chân chính rời khỏi phạm vi thế lực của Đại Nhật Tiên Tông, ma tu đã đánh tới cửa.
Thực kiêu ngạo a.
Chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt, Trần Húc Chi cùng Hoa Điệt không địch lại đối phương, cuối cùng hai người tách ra chạy trốn, ma tu đuổi theo Hoa Điệt là Trúc Cơ kỳ, đuổi theo Trần Húc Chi là Kim Đan kỳ.
Trần Húc Chi lại nguy hiểm hơn một chút.
Theo lý thuyết là vậy.
Vừa lúc Diệp Vô Cấu bởi vì tránh né cục cưng bảo bối dây dưa, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông, nhân lúc tạm thời không có mục tiêu gì, Diệp Vô Cấu liền ôm theo tâm lý quỷ dị 'ta muốn nhìn xem hai sư huynh đệ như thế nào đi tìm chết', dựa theo vị trí của Trần Húc Chi trong báo cáo, một đường đuổi lại đây.
Vì thế ma tu Kim Đan kỳ xui xẻo vừa lúc rơi vào trong tay Diệp Vô Cấu.
Diệp Vô Cấu tươi cười dữ tợn, trực tiếp xé sống ma tu kia.
---- ý trên mặt chữ, Diệp Vô Cấu chủ yếu luyện một đôi tay tiên kiều bá mị, ngón tay thon dài nhỏ nhắn nhìn vô cùng mỹ lệ, thời điểm xé người cũng rất mỹ lệ.
Dù cho Trần Húc Chi không phải lần đầu tiên nhìn thấy, lại cũng bị cả kinh mà lui về sau vài bước.
"Diệp sư thúc!"
Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất.
Hắn phun ra một búng máu, chịu đựng không nổi.
Diệp Vô Cấu vẻ mặt ghét bỏ liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái, một tay bắn vào miệng Trần Húc Chi một viên thuốc, một tay khác bắt được ma tu Kim Đan đang muốn chạy trốn.
Mới qua vài hơi thở, kim đan nhiễm máu ở bên ngài cái xác liền xuất hiện vô số vết nứt, giống như là hạch đào bị đập vỡ, rắc rắc rắc, kim đan vỡ vụn thành từng mảnh, cuối cùng hóa thành tro bụi, biến mất.
Biểu tình Diệp Vô Cấu thay đổi, giống như hỗn hợp giữa kinh ngạc cùng hưng phấn, như là nhìn thấy chuyện gì thú vị, trong tươi cười nhiều ra một tia cuồng nhiệt cùng kích thích.
"Thật là hiếm lạ, mấy cái tông môn ma tu liên hợp lại, muốn trong vòng ba đến sáu tháng tập thể cùng săn giết đệ tử đích truyền của đạo tu chúng ta." Diệp Vô Cấu dung bí pháp biết được tin tin từ kim đan của ma tu kia, hứng thú nừng bừng nói: "A nha, này thật đúng là quá tốt, nếu tên đê tiện kia chết trong tay ma tu, thực tốt?"
Tất nhiên là nói tới cục cưng bảo bối.
Trần Húc Chi vội vàng tiêu hóa đan dược Diệp Vô Cấu đưa, đang trong trạng thái tâm vô tạp niệm, hoàn toàn không nghe được Diệp Vô Cấu lầm bầm.
Tròng mắt Diệp Vô Cấu xoay chuyển, nụ cười bất hảo lập tức chuyển thành vẻ nho nhã dịu dàng xinh đẹp, nàng giơ tay xoa xoa sợi tóc bên tai, dáng người tú mĩ, lặng yên rời đi.
............. hoàn toàn quên đi Trần Húc Chi đang chữa thương cần có người hộ pháp.
Chờ tới lúc hai canh giờ sau, Trần Húc Chi mở mắt ra, liền nhìn thấy một mảnh hỗ độn ở nơi giao chiến, trừ bỏ chính y không còn ai khác.
........Diệp sư thúc đâu?
Trần Húc Chi sợ hãi cả kinh, y, y cư nhiên chữa thương ở thời điểm không có ai hộ pháp!!
Vạn nhất có người tới, một chưởng chụp chết y, y cũng không biết chết như thế nào!!
Trần Húc Chi bất chấp dừng lại, cũng lười nghĩ xem Diệp sư thúc ở đâu, y lập tức bay nhanh rời đi hiện trường.
Một canh giờ sau, Trần Húc Chi tìm được một nơi không có bóng người trong rừng cây, nhìn nhìn khắp nơi, đào một cái hầm ngầm, bố trí trận pháp xong, chui đi vào.
Hắn lúc này mới bắt đầu tinh tế mà toàn diện chữa thương.
Ma khí của ma tu tương khắc với linh lực của tu sĩ, ma tu Kim Đan kia thực lực mạnh hơn so với y, giờ phút này ma khí còn sót lại nơi miệng vết thương mang đến phiền toái rất lớn cho Trần Húc Chi, Trần Húc Chi tiêu tốn non nửa tháng, mới áp chế xuống ma khí trong cơ thể.
Sau này còn cần điều dưỡng từ từ tu vi mới có thể bình phục hoàn toàn.
Trần Húc Chi thở dài, vận số năm nay thật không may mắn.
Không, xác thực phải nói từ sau khi Giản Thành tiến vào Đại Nhật Tiên Tông, hắn vài lần bày kế cũng không thành công, còn phát hiện sự thất Giản Thành lại là trọng sinh.
Trần Húc Chi nhổ nước miếng, mắng vài câu trong lòng, sau đó khôi phục bình tĩnh.
Không thể từ bỏ!
Nếu từ bỏ, vận mệnh của chính mình sẽ biến thành cái gì đây?
Trong mắt Trần Húc Chi hiện lên một tia thần sắc nghiêm nghị, từ túi càn khôn lấy ra một bộ chiến giáp.
Sau khi thay chiến giáp, Trần Húc Chi thế nưng biến thành một tiểu thiếu niên mười một mười hai tuổi.
Đây là bộ chiến giáp y lấy từ bàn tay vàng tương lai của Giản Thành, sau khi thấy rõ công dụng của bộ chiến giáp, Trần Húc Chi lại nhờ Bạch Anh chưởng tôn hỗ trợ luyện chế một phen, tăng lên phần lớn công dụng của chiến giáp ---- rốt cuộc năm tháng tu luyện của tu sĩ dài lâu, biến trẻ lại vài tuổi, căn bản không có hiệu quả gì.
Nhưng hiện tại sao...........
Nhìn tiểu thiếu niên trong thủy kính, Trần Húc Chi vừa lòng gật đầu, rời đi nơi ẩn thân của chính mình
================================
Tác giả cố lời muốn nói:
Giản Thành: Ta cải trang, thành lão gia gia.
Trần Húc Chi: ta cũng cải trang, thành tiểu thiếu niên.
-----------------
Hai người bọn họ đều sẽ không nhận ra bộ dáng đối phương, bởi vì cái linh khí kia sẽ căn cứ người sử dụng mà tự thân tiến hành ngụy trang theo trình độ nhất định.