Chỗ Nào Không Đúng

Chương 44: Hạ quyết tâm




Ngô Thanh Nhi vốn tưởng rằng mình rất khó đi vào giấc ngủ.
Nhưng không nghĩ tới, đầu nàng vừa dính lên gối, buồn ngủ liền tràn đến, nàng cơ hồ là nháy mắt liền ngủ.
Sau khi ngủ nữ hài cuộn tròn thành một cục, giống như tiểu thú không có cảm giá an toàn, ở trong chăn lăn thành một đoàn.
Trong lúc ngủ mơ, Ngô Thanh Nhi hoảng hốt thấy được gia gia mất tích, phụ thân đột tử cùng mẫu thân chết thảm, máu tươi nhiễm đỏ đôi mắt nàng, nước mắt tràn ra mãnh liệt.
Gia gia của Ngô Thanh Nhi là tu sĩ, nhưng hài tử của ông lại không kế thừa linh lực của ông, chỉ một người bình thường, cho nên gia gia Ngô Thanh Nhi đem hài tử nuôi thả ở giới phàm tục, tùy ý đối phương cưới vợ sinh con, trải qua sinh hoạt của người bình thường, cho đến khi Ngô Thanh Nhi sinh ra.
Ngô Thanh Nhi cách đại kế thừa thiên phú của gia gia, bẩm sinh có được tứ linh căn, ở trong mắt tu sĩ tứ linh căn không được xem là linh căn tốt gì, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với ngũ linh căn, hơn nữa tu sĩ nhà bọn họ chỉ tu là đạo bói toán, so với linh căn, thiên phú bẩm sinh đối với linh khí, khí vận, thuật tính càng quan trọng hơn.
Ngô Thanh Nhi hoàn mỹ kế thừa điểm này, cho nên nàng thành tu sĩ.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, trước đó vài ngày Ngô Thanh Nhi mới tiến giai lên luyện khí tầng năm, miễn cưỡng xem như tu sĩ luyện khí trung tầng, trong nhà đột nhiên xuất hiện hai ma tu.
Trong nháy mắt khi nhìn đến bọn họ, trước mặt Ngô Thanh Nhi liền bị máu đỏ bao trùm, nàng nhìn đến bọn họ mang theo sát khí cùng máu tươi mà đến.
Nàng không chút nghĩ ngợi lập tức để cha mẹ chạy trốn, cũng dũng cảm chắn ở phía trước.
Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.
Thực lực của nàng quá thấp, may mà gia gia của nàng đột nhiên xuất hiện, cứu nàng.
Ngô Thanh Nhi cho rằng có gia gia ở đó, một nhà bọn họ liền an toàn, nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ ác mộng lúc này mới bắt đầu, nàng tận mắt nhìn thấy đối phương bắt lấy cha mẹ uy hiếp gia gia, nàng không biết gia gia nói gì đó, chỉ biết khi gia gia nói xong, đối phương nháy mắt cuồng nộ, trực tiếp giết cha mẹ nàng.
Ngô Thanh Nhi hoàn toàn choáng váng.
Gia gia nàng dùng hết pháp lực cuối cùng tiễn nàng đi, Ngô Thanh Nhi đầu cũng không dám ngoảnh lại, chỉ biết liều mạng chạy.
Gia gia trước đó, từng truyền âm cho nàng.
Nàng nhất định có thể được cứu, nhất định sẽ, người cứu nàng có thể nhất định có thể giúp nàng báo thù, có thể ném ngã toàn bộ đại lục, là người trong thiên mệnh.
"Thiên mệnh đương phá, lưỡng nghi đương phân."
"Thanh Nhi, ngươi nhớ kỹ, chờ ngày sau nhất định phải..........."
Nhất định phải làm gì? Thanh âm cuối cùng của gia gia thực nhẹ thực nhẹ, nàng cũng không thể nhớ được.
------------------------------------
Trần Húc Chi thực đau đầu.
Từ sau khi gặp Giản Thành, ấn tượng của y đối với Giản Thành liền liên tục thay đổi.
Từ ban đầu là đại năng hóa thần chuyển thế trọng sinh, biến thành lão bánh quẩy giang hồ đa mưu túc trí kinh nghiệm phong phú, lại đến lãnh tụ vung tay hô to người theo như mây, mang theo tu sĩ luyện khí đánh ma tu.
Nhưng mà đủ loại ấn tượng tốt đẹp từ sau khi rời khỏi bí cảnh liền đột nhiên biến mất.
Nói rõ bồi y về nhà một chuyến, biến thành mang nữ nhân đến nhà y; gặp cháu gái mình một lần, liền bại lộ cháu gái từ nhà cũng là một trong những hồng nhan tri kỷ của Giản Thành trong quá khứ; rõ ràng quyết định muốn biết rõ mục đích của Ngô Thanh Nhi, Giản Thành hiện tại lại vô cớ sinh khí, lý do tức giận là vì y cười với Ngô Thanh Nhi, không cười với Giản Thành?!
Trần Húc Chi: Có một câu đmm không biết khi nào thì không cần dùng =  =
Giản Thành còn đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ngươi chính là phân biệt đối xử! Cười với Ngô Thanh Nhi thì giống như một đóa hoa hướng dương, còn đối với ta thì trừng mắt lạnh lẽo còn hố ta!"
Trần Húc Chi hít sâu một hơi, y còn đang nỗ lực giải thích: "Ngươi không phải muốn biết mục đích của Ngô Thanh Nhi từ miệng nàng sao? Tình huống của nàng với ngươi là không giống nau."
Giản Thành ngạnh cổ nói: "Như thế nào không giống nhau? Ngươi không muốn biết chuyện đã xảy ra sao?"
Trần Húc Chi: "Không muốn biết a." Y ngoài cười nhưng trong không cười: "Hay là ngươi nói với ta, cháu ta là gả cho ai ha?"
"................." Giản Thành lập tức héo, hắn gục đầu xuống không hé răng, nhìn đáng thương cực kỳ.
Trần Húc Chi nhìn bộ dáng khổ sở kia của Giản Thành, lại bất đắc dĩ, y nói: "Người khác cười với ngươi chưa chắc là chuyện tốt, trừng mắt với ngươi cũng chưa chắc là chuyện xấu, nếu như thật sự ghét ngươi, ít nhất biểu tình của đối phương là chân thật, nếu đối phương là làm bộ, ngươi cũng có lý do trở mặt a.
Giản Thành thình lình ngẩng đầu nhìn Trần Húc Chi: "Ngươi trước đó từng nói, nữ nhân càng xinh đẹp càng gạt người."
Trần Húc Chi không rõ nguyên nhân: "Ngô, ta từng nói như vậy."
Giản Thành chỉ chỉ Trần Húc Chi: "Dựa theo cách ngươi nói, nam nhân càng xinh đẹp cười rộ lên càng dễ nhìn, có phải càng gạt người hay không?"
Trần Húc Chi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tán đồng nói: "Không sai, chính là đạo lý này."
Sau khi y nói xong đột nhiên phản ứng lại, cái gì gọi là nam nhân càng xinh đẹp cười rộ lên càng gạt người?
Giản Thành cười ha ha, vèo một cái chạy mất, Trần Húc Chi giận đến chạy như bay ra ngoài: "Giản Thành?! Có giỏi ngươi đứng lại đó cho ta!"
Trận khôi hài này lấy Giản Thành mang theo cái đầu heo xin lỗi mà kết thúc.
Bất quá dù cho biến thành đầu heo, Giản Thành vẫn như cũ thật cao hứng, cười không khép được miệng.
Bởi vì dựa theo cách nói của Trần Húc Chi, cảm xúc y toát ra đối với Giản Thành đều là ý nghĩ chân thật, không có chút nào lừa gạt.
Ai, đây còn không đáng cao hứng sao?
Sau khi Trần Húc Chi đánh Giản Thành một trận, vung tay áo đi phủ đệ quốc sư của Lâm quốc.
Quốc sư Lâm quốc là một vị đệ tử Kim Đan của Đại Nhật Tiên Tông, Trần Húc Chi đưa lên bái thiếp, thực nhanh đã được mời vào.
Một phen tâm tình, vị tu sĩ Kim Đan họ Lâm này đầy miệng đáp ứng, sẽ chiếu cố toàn bộ người nhà của Trần Húc Chi chuyển đến kinh thành, Trần Húc Chi chớ có lo lắng.
Sau khi giải quyết việc trong nhà xong, Trần Húc Chi rời đi phủ đệ quốc sư.
Y bước chậm trên đường phố kinh thành, nhìn đám người rộn ràng náo nhiệt, cảm thụ được cảm giác náo nhiệt đã lâu, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác dị dạng,
"Đại nương, hôm nay thu hoạch như thế nào a?"
"Còn hành, bánh đường sáng nay đều bán hết."
"Quả lê này bán thế nào?"
"Hồ lô đường! Hồ lô đường!"
"Một cái đùi thịt heo sau, giảm giá a."
"............."
Trần Húc Chi đứng trong một đám người, đủ loại âm thanh như nước chảy xẹt qua trong lòng, đột ngột lâm vào cảnh giới ngộ đạo.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên trong óc Trần Húc Chi, hoặc là nói trong thanh âm này tự nhiên mang theo linh lực, trực tiếp xuyên qua cảnh giới ngộ đạo của y.
"Ai? Đùi thịt heo này của ngươi bán thế nào?" đây là thanh âm của Giản Thành, hắn đĩnh đạc nói: "Tính, giá cả cao chút không soa cả, lấy cho ta một ít, làm thành xâu thịt nướng, cho nhiều hồ tiêu cùng thì là, biết không?"
"Được a! Một cái đùi này để cho ngài?" đồ tể cao hứng cực kỳ: "Lại cho ngài thêm chút nước thì thế nào? Bà nương trong nhà nấu ngon lắm, khi ăn uống một ít cho có hương vị!"
"Lấy hết cho ta đi!" Giản Thành ha ha cười, hắn lấy ra nửa lượng bạc ném cho đồ tể, sau đó đọt nhiên quay đầu nhìn qua giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, liền nhìn thấy Trần Húc Chi đang đứng trên đường phố.
Đôi mắt Giản Thành đột nhiên sáng ngời lên.
"Ai? Sư huynh ngươi cũng đang................"
Nói còn chưa dứt, Giản Thành liền trợn tròn mắt.
Trên người Trần Húc Chi còn linh khí thanh triệt bất giác phát ra khi ngộ đạo, chỉ tiếc hiện tại cảm giác ngộ đạo đã bị xâu thịt nướng của Giản Thành đuổi đi.
Giản Thành: ".............................."
Hắn ngao một tiếng liền xoay người chạy!
Trần Húc Chi: "..........."
Trần Húc Chi diện vô biểu tình nhìn Giản Thành giống như thỏ trong nháy mắt liền biến mất, chậm rì rì đi đến trước đồ tể đang trợn mắt há mồm.
Y thong thả ung dung nói: "Nướng xong chưa?"
Đồ tể đột nhiên phản ứng lại: "Nga! Ngài, ngài chờ một lát, lập tức liền xong, hoặc là ngài nói địa chỉ, tiểu nhân một lát nữa đưa qua cho ngài? Bán xong cái đùi này tiểu nhân cũng muốn đóng cửa, vừa lúc đưa cho ngài."
Trần Húc Chi gật gật đầu, báo vị trí của khách điếm hiện đang tạm thời ở, lại cho mấy đồng tiền làm phí đưa đồ.
Đồ tể ngàm ân vạn tạ, thu lấy đồng tiền, ra sức nướng thịt.
Trần Húc Chi cũng không đi tìm Giản Thành, y trực tiếp về khách điếm.
Ngô Thanh Nhi đã tỉnh ngủ, đang lo sợ, khi nhìn thấy Trần Húc Chi mới nhẹ nhàng thở ra.
Trần Húc Chi ôn hòa trấn an nữ hài: "Ta ra ngoài làm việc, thuận tiện hỏi thăm một chút, chùa miếu phụ cận kinh thành hương khói thịnh nhất là Lâm Vân Tự, tương truyền là nơi quốc chủ Lâm quốc cư trú lúc tuổi già, cũng có không ít người hoàng thất xuất gia ở đây, phẩm cách càng cao, đêm nay ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai, ta mang ngươi đi Lâm Vân Tự, lập bài vị cho cha mẹ thân nhân của ngươi."
Ngô Thanh Nhi nghe xong ngẩn ra, nước mắt bất giác liền rơi xuống.
Tuy nói nàng không thành tâm bái Trần Húc Chi, nhưng lời nói cùng cử chỉ của Trần Húc Chi cho nàng trấn an cùng ủng hộ cực lớn, trong lòng Ngô Thanh Nhi nửa hổ thẹn nửa kiên quyết, nàng hạ quyết tâm phải hảo hảo trợ giúp Trần Húc Chi, nhất định phải làm cho Trần đạo hữu đứng trên đỉnh của đại lục!
Ngô Thanh Nhi vừa hạ quyết tâm, đang muốn mở miệng, điếm tiểu nhị liền lại đây gõ của, nói có đồ ăn đưa đế.
Trần Húc Chi lập tức để người mang lên, đúng là xiên nướng đồ tể mang tới.
Đồ tể này thực thành thật, không chỉ tặng nước cùng xiên thịt heo, còn tặng hai cây hồ lô đường!
Trần Húc Chi thuận thế đem thức ăn để trước mặt Ngô Thanh Nhi: "Ăn một chút gì đi, trước đó vài ngày làm khổ ngươi, sau này có ta ở đây, ngươi cứ an tâm."
Chóp mũi Ngô Thanh Nhi đau xót, nàng gật đầu thật mạnh, văn nhã lại cực nhanh ăn.
Trần Húc Chi cười cười, y cầm lấy hồ lô đường, cắn một ngụm, ngô, hơi ngọt, hoàn toàn không thể so sánh với rượu ngon tiên quả.
Nhưng mà cây hồ lô đường này lại ẩn chứa lòng cảm ơn giản dị của đồ tể, Trần Húc Chi thậm chí còn có thể nếm ra tâm thành kính của tiểu thương rạng sáng mỗi ngày ngao chế nước đường là thành hồ lô đường.
—— hy vọng hôm nay có thể bán thêm một cây, đứa trẻ trong nhà có thể đi học thêm được mấy ngày.
Thế gian chúng sinh toàn bận bận rộn rộn, nhưng mà mặc kệ là tu si hay là người phàm tục, đều có một lòng giản dị mà nỗ lực, dù cho mục tiêu đạt đến không giống nhau, nhưng trong quá trình đó hiện lên mềm dẻo cùng kiên cường lại không khác.
Ăn ăn, linh lực quanh thân Trần Húc Chi lần thứ hai sôi trào lên, Ngô Thanh Nhi sửng sốt, hít ngược một hơi khí lạnh.
Oa! Không hổ là người trong thiên mệnh! Ăn một cây hồ lô đường cũng có thể ngộ đạo!
Nàng si ngốc nhìn Trần Húc Chi, người như vậy còn không gần nữ sắc, nếu không phải nàng dùng thân phận nữ hài tiếp cận, chỉ sợ sớm đã bị lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.
Đúng vậy, cũng chỉ có tu sĩ có tâm hồn thương xót như vậy, rồi lại có thể coi hồng nhan như bạch cốt, sẽ không bị dụ hoặc, mới có thể một đường tu đạo hướng về trước, cuối cùng đứng trên đỉnh tu sĩ.
Thành tiên.
Giản Thành ở bên ngoài vò đầu bứt tai nửa ngày, cuối cùng vẫn là lắp bắp trở lại.
Ai, lại phá vỡ cơ duyên ngộ đạo của sư huynh, hắn, hắn thực sự không phải cố ý a!
Sư huynh chỉ sợ lần này thật sự sinh khí đi? Đều lười đến đánh hắn!
Giản Thành gục đầu xuống trở lại khách điếm, quyết định phải dùng hết mọi biện pháp làm cho Trần Húc Chi nguôi giận.
Nhưng chờ đến khi hắn tiến vào phòng, liền nhìn thấy toàn bộ thân người Ngô Thanh Nhi cơ hồ đều dựa trên người Trần Húc Chi, trong tay nàng còn cầm xiên thịt heo, ngoài miệng thập chí còn có dầu!
Mà Trần Húc Chi đang ăn xiên hồ lô đường trong tay, còn cắn nửa cái trong miệng!!
Quan trọng nhất chính là, xiên thịt heo là dùng tiền của hắn mua!!
Giản Thành lại một lần nữa tức điên.