Chỗ Nào Không Đúng

Chương 37: Áo gấm về làng.




Không trung xanh lam như tẩy.
Nơi đây là một chỗ sơn địa, nơi xa là ruộng bậc thang mênh mông vô bờ, một cái sông nhỏ gần trong gang tấc.
Một nữ tử mặc váy dài màu xanh gập ghềnh chạy vội.
Nàng vừa chạy, còn vừa hộc máu.
Khi nàng vọt tới bên bờ sông, rốt cuộc lộ ra một nụ cười.
Nữ tử nhanh chóng chìm xuống sông, trước khi hôn mê nàng lấy ra mấy ngọn thi thảo nắm trong lòng bàn tay, sau đó nàng cái gì cũng không biết.
Nước sông không nhanh không chậm chảy xuôi, mười lăm phút sau, hai đạo hắc quang dừng ở bờ sông.
Hắc quang tán đi, lộ ra hình người, đây lại là hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ!
Bọn họ mặc phục sức của đệ tử Quy Nguyên Tông, khi ánh mắt dừng ở trên nước chảy róc rách, đồng thời nhíu mày.
"Nàng vào nước."
"Ngô Thanh Nhi một khi vào nước thì cả ngươi và ta cũng không thể bắt được nàng."
"Không sai, tuy rằng nàng mới luyện khí tầng năm, nhưng lại kế thừa khả năng thuật tính của vị tiền bối kia, giỏi nhất là đạo xu lợi tránh ma quỷ."
Hai ma tu Quy Nguyên Tông ngươi một lời ta một câu nói nửa ngày, cuối cùng hai mặt nhìn nhau, ai đều cũng không muốn là kẻ đầu tiên nói ra lời từ bỏ.
Sau một lúc lâu, ma tu sáng người tương đối chắc nịch thực tùy tiện chỉ chỉ nước sông: "Không bằng chúng ta theo hạ du nước sông truy tung đi."
Một kẻ khác lập tức cao hứng nói: "Vậy nghe sư huynh!"
Sư huynh: ".............."
Hai ma tu xuôi theo dòng sông xuống hạ du truy tung, nhưng mà thực nhanh bọn họ liền không thể không ngừng lại.
Bởi vì trên đường truy tung, bọn họ nghe được hai nông dân đang tán gẫu, nói là trong thôn phụ cận có một nữ tu giống thiên tiên tới.
Nữ tu kia đẹp tới không thể tưởng tượng, còn đặc biệt ôn nhu, nàng nói chính mình tới xem bệnh từ thiện, mời người có quái bệnh từ làng trên xóm dưới tới nàng kia xem bệnh, nàng miễn phí chẩn trị.
Sau khi hai ma tu nghe được lời này lập tức ngừng lại.
Toàn bộ đại lục tu sĩ nguyện ý chẩn trị cho người thường chỉ có y tu Thái Tố Cốc, nhưng y tu đó có lòng nhân từ, khi xem bệnh cho bệnh nhân đều tận lực chọn dược thảo thường thấy nhất, cứu vạn dân từ trong ốm đau, dù cho bị không ít tông môn lên án, nhưng cũng vì Thái Tố Cốc mang đến rất nhiều lời khen ngợi.
Đối với y tu như vậy, tu sĩ giống như ma tu đều không chỉ động tòm phiền toái, đương nhiên, nếu giữa bọn họ có yêu hận tình thù gì đó, đó lại là một chuyện khác.
Sư huynh tiến lên dùng ảo thuật đối với nông dân.
"Bên cạnh người giống tiên nữ kia có những người khác sao?"
Những y tu như vậy bên người nhất định sẽ có hộ vệ, huống chi là nữ y tu giống như thiên tiên!
nông dân nói: "Có, bên người có hai tiên trưởng giống như thiên tiên đồng hành."
Ai, lời nói nông dân thô bỉ, chỉ biết dùng tiên nhân tới hình dung tiên nhân.
Lời vừa nói ra, hai tên ma tu tức khắc mặt mày hớn hở.
Sư huynh nói: "y tu Thái Tố Cốc! Hình như y tu có thể ra chữa bệnh từ thiện đều là Trúc Cơ kỳ."
Sư đệ nói: "Đúng vậy! Hộ vệ đi theo bên người y tu trúc cơ không phải trúc cơ mà là Kim Đan kỳ."
"Bọn họ đều mang bên người đan dược cường lực."
"Giống như rùa đen không dễ đánh."
"Ngô, chúng ta gặp phải cường địch."
"Địch nhân rất cường đại, còn nhiều hơn một người so với chúng ta, cho nên..........."
Hai ma tu trăm miệng một lời: "Chúng ta trở về đi!"
Bọn họ chạy so với thỏ còn nhanh hơn, vèo một cái đã không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó, lật qua tầng tầng lớp lớp ruộng bậc thang, cách nơi đây chừng năm mươi dặm có một thị trấn nhỏ.
Trấn nhỏ gọi Ngũ Hà trấn, phụ cận là nơi giao nhau của hai đại đạo, đây là một thị trấn bên cạnh mảnh rừng núi ruộng bậc thang, cũng là trấn nhỏ gần nhất sau khi ra khỏi thành trì, cho nên tương đối giàu có và đông đúc.
Ngũ Hà trấn nói lớn không lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, nhưng dù vậy, loại sự tình như tiểu nhi tử của Trần gia phía đông Ngũ Hà trấn mười mấy năm trước rời đi hôm nay đột nhiên trở về, vẫn là trong vòng mười lăm phút truyền khắp toàn bộ thị trấn, cũng khiến cho mọi người oanh động.
Lúc ấy tiểu nhi tử của Trần gia là được tiên nhân mang đi a!
Đó chính là tiên nhân!
Hiện giờ mười mấy năm qua đi, Trần gia tiểu nhi tử có phải cũng biến thành tiên nhân hay không?
Cư dân trấn trên đều nghị luận sôi nổi.
Mà nhân vật trung tâm được nghị luận Trần Húc Chi lúc này đang trầm mặt nửa quỳ trước mặt một phụ nhân, thành thành thật thật dập đầu thỉnh an.
"Nương, Húc Chi đã trở lại."
Một nữ tử khuôn mặt phúc hậu ngồi ở phía trên, sau khi nàng nhìn đến Trần Húc Chi, đôi mắt trừng đến lớn, môi run nhè nhẹ, nháy mắt khi tiếng nương Trần Húc Chi nói ra, nước mắt nơi khóe mắt lão phụ nhân liền rơi ra.
"Con của ta a ------!"
Nàng trực tiếp lao xuống từ trên giường nệm, lảo đảo ôm lấy Trần Húc Chi, khóc lớn lên.
Thị nữ cùng hai nữ tử quần áo tương đối đẹp đẽ vội vàng từ bên cạnh tiến lên khuyên giải, trong đó một nữ tử mặc váy dài xanh ngọc vừa đi đến đỡ lão phụ nhân, vừa lấy khăn lau khóe mắt.
"A nha, tam thúc khó khăn lắm trở lại, nương cao hứng mới phải, hôm nay thật là một ngày đại hỉ, nương chớ có kích động."
Một nữ tử khác mặc một chiếc váy dài màu canh thẫm liên thanh gọi tỳ nữ, : "Thúy Cầm, mau phái người đi thông tri lão thái gia, còn có lão gia cùng nhị gia ở cửa hàng, hôm nay tam gia trở lại, chúng ta rốt cuộc đoàn viên, mau kêu phòng bếp trước tiên chuẩn bị chút thức ăn bưng lên, lại chọn mua thêm mấy thứ, giữa trưa hôm nay chúng ta muốn mở đại yến!"
Hai nữ tử một người khuyên giải lão phụ nhân, một người thu xếp bố trí, phân công hợp tác, thực nhanh liền ổn định trường hợp hỗn loạn xuống, có nha đầu dọn một cái ghế cho Trần Húc Chi, lão phụ nhân lại trực tiếp kéo Trần Húc Chi đến ngồi bên người.
Nàng thương tiếc vuốt ve gò má Trần Húc Chi, ôn nhu nói: "Con của ta, mấy năm nay ngươi chịu khổ."
Trần Húc Chi hơi hơi mỉm cười, y nói: "Vẫn tốt, sư phụ đối với ta thực tốt, nương không cần lo lắng."
Y có thể cảm giác được một mảnh tâm từ mẫu mà lão phụ nhân đối với y, dù cho y tuổi nhỏ rời nhà, cảm tình đối với vị phụ nhân này không sâu, nhưng giờ phút này tình cảm lão phụ nhân bùng nổ vẫn làm cho y xúc cảnh sinh tình, nhớ tới mẫu thân trong quá khứ, lại nhìn nhìn lão phụ nhân trước mặt, thanh âm của Trần Húc Chi không tự giác thấp xuống ba độ, thái độ nhu hòa không thể tưởng tượng.
Sau khi lão phụ nhân nghe lời này liền muốn khóc, Trần Húc Chi vội vàng khuyên giải, nói hảo một vài lời, mới làm cho lão phụ nhân miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.
Lão phụ nhân chỉ vào nữ tử mặc váy xanh thẫm bên tay trái nói: "Đây là đại tẩu ngươi Lưu thị."
Trần Húc Chi nhìn nữ tử này thật sâu, nữ tử này khuôn mặt thanh tú, giữa mày lộ ra một cỗ lanh lẹ cùng hào phóng, khóe môi hơi có nếp nhăn, vừa nhìn liền biết là người hay cười.
Đây là thân thích mà Giản Thành quanh co ba bốn đường cong?
Y cười nói: "Kiến qua đại tẩu."
Lão phụ nhân lại chỉ chỉ nữ tử mặc váy dài màu xanh ngọc bên tay phải: "Đây là nhị tẩu ngươi Khương thị."
Trần Húc Chi lại nói: "Kiến qua nhị tẩu."
Nhị tẩu Trần Húc Chi khuôn mặt thanh tú, lại nhiều hơn Lưu thị ưu nhã cùng quý khí.
"Đúng rồi, đại ca nhi, nhị ca nhi còn có đại tỷ nhi đâu? Còn đang đi học sao? Nói với tiên sinh một chút, khóa hôm nay nghỉ trước." Sau khi lão phụ nhân phát tiết cảm xúc liền vẫn luôn cười, nàng nắm chặt tay của Trần Húc Chi, hỏi Lưu thị bên người: "Để cho bọn nhỏ nhanh lại đây gặp Húc Chi."
Lưu thị cười gật đầu: "Đã sớm để người đi gọi, có lẽ lập tức liền tới."
Lão phụ nhân nắm lấy tay Trần Húc Chi lải nhải: "Tiểu tử ngươi thật nhẫn tâm, vừa đi liền chính là nhiều năm như vậy, thế nhưng không có chút tin tức nào, ta còn tưởng rằng ngươi không về được!"
Trần Húc Chi cúi đầu thành thật nhận sai: "Là ta sai rồi."
Nghe xong Trần Húc Chi nhận sai, lão phụ nhân lại nói: "Ai, ngươi cũng không dễ dàng, ta cũng nghe người ta nói qua, nhóm tiên trưởng đều yêu cầu rất cao, không dễ dàng được trở về nhà, ngươi cũng có khó xử của ngươi, chỉ cần ngươi mạnh khỏe, nương liền an tâm rồi."
Trần Húc Chi nhìn biểu tình trong nụ cười có chứa ưu thương của lão phụ nhân, trong lòng than nhỏ, trên mặt cười nói: "Ân, ta nghe nương, nhất định sẽ mạnh khỏe."
Nhưng vào lúc này, bên ngoài có nha đầu giơ mành truyền lời: "Lão phu nhân, đại phu nhân, phu nhân, lão thái gia cùng đại gia nhị gia đã trở lại!"
Vì thế lại một trận rối ren.
Khi Trần Húc Chi đang ứng phó với cha mẹ đời này, Giản Thành đang xoay quanh ở Ngũ Hà trấn.
Sau khi Trần Húc Chi dùng pháp thuật biến mái tóc đỏ của mình thành tóc đen, khuôn mặt cũng tiến hành tu chỉnh, sợ khiến cho quá nhiều người chú ý, Giản Thành cũng biến ảo thân hình, nhìn qua chỉ giống như một người thường.
Khi hắn đi trong Ngũ Hà trấn, chỉ lo chú ý đến phế tích của Trần gia, khi biết được đại phu nhân của Trần gia Lưu thị còn có họ hàng trên đời liền lập tức rời đi, nhưng thật ra còn chưa có cẩn thận đi qua Ngũ Hà trấn.
Giò phút này nhìn một cái, tức khắc phát hiện một ít dấu hiệu không giống bình thường.
Ngũ Hà trấn lưng dựa dãy núi, ở nơi giao nhau của hai dòng sông, bên trái là đất rừng, bên phải là ruộng bậc thang, phía trước là quan đạo bình nguyên bằng phẳng, địa thế hơi cao, là một phúc địa phi thường tốt, mà vị trí nơi đại trạch Trần gia càng là nơi giao hội linh khí tốt nhất Ngũ Hà trấn.
Ở trong mắt tu sĩ Giản Thành bực này, toàn bộ linh lực tràn ra từ dãy núi sau lưng theo nước sông chảy về phía Ngũ Hà trấn, sau đó ở đại trạch Trần gia gặp nhau, theo bình nguyên chảy về tứ phía.
Nơi chung linh dục tú như vậy, trách không được sẽ dựng dục ra được người như Trần Húc Chi.
Sau vài giây Giản Thành cảm khái, đột nhiên ánh mắt ngừng lại một chút, hắn hơi hơi nhíu mày, thân hình vừa chuyển liền biến mất.
Giản Thành lặng yên không một tiếng động đi tới sông nhỏ bên ngoài Ngũ Hà trấn.
Hắn nhìn kỹ mặt sông.
Trên mặt sông nước gợn lăn tăn, sắc xanh như ngọc, ngẫu nhiên có một con cá lao ra mặt nước thổi bong bóng, nhìn qua thực bình thường.
Sau giây lát Giản Thành trầm mặc, phải ra một cái thở dài thật sâu.
Hắn nhìn nhìn mọi nơi, sau khi không phát hiện có người khác, giơ tay kháp quyết, đầy ngón tay có một chút ánh sáng màu xanh lóe lên, hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, một đạo hồng sắc đột nhiên xuất hiện bên người hắn, giây tiếp theo, một nữ tử mặc váy dài màu xanh liền xuất hiện trong đạo hồng sắc, phảng phất như cầu vồng đem nàng đưa ra khỏi mặt nước, sau đó đặt trước mặt Giản Thành.
Giản Thành nhìn nữ tử, thần sắc có chút dại ra.
Hắn tất nhiên biết nữ tử này, hoặc là nói nữ tử này cũng là một trong những hồng nhan tri kỉ của hắn, nàng họ Ngô, tên là Ngô Thanh Nhi.
Nhưng mà Ngô Thanh Nhi xuất hiện trướ mặt hắn năm đó dáng người nhỏ xinh, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, rõ ràng rõ ràng vẫn là một nữ hài mười bốn mười lăm tuổi!
Nhưng mà hiện tại nữ tử này vừa nhìn liền biết là đã thành niên được không?
Chẳng lẽ đây là tỷ muội Ngô Thanh Nhi?
Không đúng, Ngô Thanh Nhi nói cả nhà bọn họ đều bị ma tu giết chết, có thù không đội trời chung với ma tu.
Nàng chỉ nói tới bốn người, gia gia nàng, ba ba nàng, mụ mụ nàng, chính nàng, còn lại đều không có.
Vậy nữ tử trước mặt này là ai? Chẳng lẽ đây là mẫu thân Ngô Thanh Nhi?
Giản Thành đánh đánh miệng, nhớ tới ô long giữa Bạch Nguyệt Liên cùng Diệp Vô Cấu, tức khắc sinh ra ý tưởng kính nhi viễn chi đối với nữ tử này.
Ngô, giao cho Trần sư huynh đi.
Nhà y không phải ở đây sao!
=====================
Tác giả có lời muốn nói:
..............Mọi người mau ra xem, Ngô Thanh Nhi đời trước chủ động tìm Giản Thành, nói dối tuổi 23333333