Chỗ Nào Không Đúng

Chương 3: Xảo ngôn như hoàng *




*Khoa môi múa mép.

"Hôm nay thật là quá xui xẻo!" Đệ tử ngoại môn thách đấu cùng Giản Thành tức muốn hộc máu trở lại sân viện chính mình, oán giận nói với đồng môn đi bên cạnh: "Bất quá là một nữ tử phàm nhân, thế nhưng lại gặp phải loại chuyện xui xẻo này?!"
"Giản Thành kia rốt cuộc là ai? Vì sao Bạch sư tỷ chống lưng cho Giản Thành kia?"
"Sư huynh chớ có sốt ruột, tên kia có lợi hại đến mấy cũng chỉ là kẻ tạp dịch chưa từng tu luyện, dù cho hắn là thiên phú dị bẩm trong vòng ba ngày tiến giai lên luyện khí tầng một, nhưng sư huynh là luyện khí tầng bốn a!"
"Không sai, sư huynh đối phó với một tiểu tử tạp dịch, còn không phải là dễ như trở bàn tay?"
Tên sư huynh họ Lưu nghe vậy, lông mày luôn nhíu chặt cũng buông lỏng ra một ít, hắn gật gật đầu: "Đa tạ chư vị sư huynh đệ giúp đỡ, nhưng mà vẫn nên tìm hiểu tên Giản Thành kia một chút."
Lưu sư huynh nhìn về phía những người xung quanh: "Xin nhờ các vị sưu huynh."
"Không thành vấn đề."
Mấy cái ngoại môn đệ tử sôi nổi đi tìm hiểu, rất nhanh sau đó toàn bộ tin tức về Giản Thành liền tới.
Giản Thành, nam, năm nay tròn mười bốn tuổi, xuất thân từ Giản gia Ung thành, là trưởng tử của gia chủ Giản gia.
Đến đại điển thu đồ đệ năm nay có biểu hiện xuất sắc, tuy rằng không có tu vi, lại ngay lúc nguy cơ lại xuất hiện, bày ra thực lực lãnh đạo cùng tổ chức, dẫn dắt rất nhiều đệ tử cùng nhau đột phá cửa ải khó khăn, cũng khiến cho trưởng bối trong tông môn chú ý.
Đầu năm nay, thiên tài có tư chất tu luyện tốt cẩn thận vẫn có thể tìm được, nhưng đệ tử có tâm tính tốt, khả năng lãnh đạo cùng khả năng phát triển cường đã thiếu lại càng thiếu, sau khi Giản Thành bày ra loại thiên phú này, dù cho linh căn của hắn kém một chút, tông môn cũng tính toán thu hắn làm ngoại môn đệ tử.
Tính toán.
Nhưng cuối cùng Giản Thành vẫn trở thành tạp dịch.
" Ấy, thực kì quái a, vì sao hắn lại trở thành tạp dịch?" Lưu sư huynh xem tư liệu đến đâu đầu: "Chẳng lẽ do hắn đắc tội người nào?"
Có một vị sư huynh nói nhỏ: "Tất nhiên là do đắc tội người, hắn đắc tội nội môn Đại sư huuynh!"
"Oa! Hắn một cái tạp dịch vừa mới vào tông môn cư nhiên đắc tội nội môn đại sư huynh? Đắc tội như thế nào?"
"Ngẫm lại Bạch sư tỷ?"
"Nga, nga! Nga!! Ta đã hiểu!"
Lưu sư huynh kia bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại hút một ngụm khí lạnh: "Ngươi là nói Giản Thành cái con cóc ghẻ kia muốn ăn thịt thiên nga, coi trọng Bạch sư tỷ?"
"Trách không được nội môn đại sư huynh sẽ biếm Giản Thành kia làm tạp dịch, xứng đáng."
Lưu sư huynh tâm động: "Nếu gia hỏa này đắc tội đại sư huynh, vậy nếu chúng ta động chút tay chân, ngược lại sẽ không có vấn đề gì.'
"Gian lận?" Một đệ tử khó hiểu nói: "Sư huynh là muốn......."
"Hiện tại hắn vẫn chỉ là một kẻ tạp dịch, dù cho ta chưởng chết hắn cũng không có việc gì, nhưng nếu như hắn trở thành đệ tử tông môn, ta liền không thể động thủ."
Một đệ tử khác tán thưởng nói: "Không hổ là Lưu sư huynh a, nhưng mà các ngươi không phải là ước chiến sao?"
"Cho nên không thể là ta tự mình đi." Lưu sư huynh tròng mắt vừa chuyển, này ra một ý hay.
Ẩn ở nơi tối Hoa Điệt nhìn Lưu sư huynh kia thay quần áo tạp dịch, thật cẩn thận mò vào tiểu viện nhỏ, nhịn không được nở nụ cười.
Ngoại môn đệ tử đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, tên Lưu Tắc này..... trừ bỏ háo sắc bên ngoài, ngược lại cũng có thể dùng.
Cùng lúc đó, trong Tam Khê Các, Trần Húc Chi đang thắt tấm lụa đỏ cho một con thỏ cấp một.
Đây là một con Nguyệt Nha Thố, con thỏ chỉ nhỏ băng bàn tay, một bàn tay là có thể bế lên.
Toàn thân con thỏ màu thuần trắng, đôi mắt màu đỏ phiếm ra ánh sáng mỹ lệ, hai lỗ tai thật dài vung vẩy, sau mông là một cái đuôi lông xù, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Trần Húc Chi chỉnh nơ của tấm lụa một chút, nên đem nơ ở trên đầu, hay là treo trên cổ đây?
Nhưng vào lúc này, một con linh điểu màu vàng xuất hiện trước mặt Trần Húc Chi, Trần Húc Chi sửng sốt, hắn ra pháp quyết, thực nhanh xuất hiện một lão giả dáng người thấp bé ở gác mái trước.
Trần Húc Chi xuống lầu nghênh đón.
"Tân bá, ngài sao lại tới?"
Lão giả trước mặt bộ râu hoa râm này, mặc một bộ trang phục tôi tớ nâu đất là quản sự của Bạch Anh chưởng tôn Đại Nhật Tiên Tông, lão đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, cho dù chỉ là một quản sự của Bạch Anh chưởng tôn, nhưng đối với Trần Húc Chi vẫn đáng tôn kính như cũ.
Tân bá nhìn Trần Húc Chi, trong lòng than thở, đại đệ tử của chưởng môn nhà mình càng lớn càng thêm phong tư sâu sắc, chỉ tiếc tiểu thư bị một cái tạp dịch mới nhập môn lừa.
Tân bá do dự một chút, thấp giọng nói: "Là lão nô tự chủ trương, chỉ là tiểu thư nàng......"
Trần Húc Chi sửng sốt, hơi nhíu mày: "Tiểu sư muội làm sao vậy?"
Tân bá nói: "Hôm nay ngoại môn xảy ra một chút chuyện, sự tình là như thế này."
Tân bá đem sự việc giữa ngoại môn đệ tử cùng tạp dịch nói lại một lần, sau khi nói xong hắn nói: "Lão gia đã biết chuyện này, đem tiểu thư đi trách cứ một lần, cũng cấm túc tiểu thư, tiểu thư khóc rất lợi hại."
Trần Húc Chi nháy mắt hiểu rõ, nguyên lai Tân bá kêu y qua để giúp?"
Hắn rũ mắt, tâm niệm xoay nhanh, thực nhanh liền nghĩ ra biện pháp; "Ta hiểu được, bất quá sư phụ làm sao biết được? Ta còn chưa biết được tin tức, sư phụ liền......"
Tân bá thở dài nói: "Là đường chủ Giới Luật đường  phái người đưa tin cho lão gia, lão gia mới biết được."
Trần Húc Chi làm bộ kinh ngạc: "Giới Luật đường? Tiểu sư muội phạm đến giới luật gì? Nàng chẳng qua chỉ cho tạp dịch kia một lọ tụ khí đan mà thôi, tiểu sư muội chẳng lẽ bị ghi tội?"
Tân bá lắc đầu: "Việc này thì không có, bất quá sau khi xem thư thì thực tức giận, cho nên........"
Trần Húc Chi nói: "Ta hiểu rồi, mấy ngày nay tiểu sư muội nguyên bản giận ta vì ta an bài Giản Thành làm tạp dịch, ta liền chuẩn bị một con Nguyệt Nha Thố mà sư muội muốn từ lâu, ngài chờ một lát, ta mang theo Nguyệt Nha Thố đi gặp sư muội."
Tân bá nghe vậy trong lòng được an ủi, hắn khom lưng thật sâu: "Phiền toái người, Húc Chi thiếu gia."
Chỗ ở của Bạch Nguyệt Liên là trên lầu Minh Nguyệt sau Lãm Nhật các của chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, nếu muốn tới tìm Bạch Nguyệt Liên, vậy tất nhiên phải bái kiến chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông trước.
Trần Húc Chi ôm con thỉ kia đi vào trong Lãm Nhật các, Tân bá đứng lại ở trước cửa, Trần Húc Chi tiến đến gõ cửa.
"Đệ tử Trần Húc Chi, kiến qua sư tôn."
Sau một lúc, một thanh âm uy nghiêm vang lên: "Tiến vào."
Trần Húc Chi tĩnh tâm ngưng thần, chậm rãi tiến vào, đi vào liền thấy một người nam nhân mặc bạch y ngồi giữa chủ tọa, đầu đội phát quan, khuôn mặt nam nhân gầy ốm, môi mỏng tế mục, một đầu tóc xám nhạt buông sau lưng, tựa hồ mới vừa tức giận xong, trên dưới toàn thân đều tản ra uy nghiêm làm người phải giật mình.
Đây là chưởng môn Đại Nhật Tiên Tông, Bạch Anh.
Khi Bạch Anh chưởng tôn nhìn đến Trần Húc Chi thần sắc hoãn lại, khi ánh mắt dừng lại trên con thỏ trong ngực Trần Húc Chi kia, thần sắc mới tốt lên lại nhanh chóng sinh khí.
Trần Húc Chi cung kính quỳ gối: "Kiến qua sư tôn."
Bạch Anh chưởng môn hừ một tiếng, không nói chuyện.
Trần Húc Chi tự mình đứng dậy, trước tiên đem con thỏ đặt bên cạnh bàn trà, sau đó cười đi đến sau lưng Bạch Anh chưởng môn, thủ pháp thành thạo bắt đầu xoa ấn bả vai cho Bạch Anh chưởng môn.
"Không biết là vị sưu đệ sư muội nào lại chọc cho sư phụ sinh khí?"
Trần Húc Chi phi thường hiểu tính tình của Bạch Anh chưởng môn, thông qua xưng hô liền có thể phát hiện tiểu kỹ xảo của hắn, xưng hô sư tôn thể hiện sự kính phục, xưng hô sư phụ càng có cảm giác thân mật, giờ phút này mặt mày hắn lại mang theo ý cười, ngữ khí nhu hòa lại không mất thân cận kêu Bạch Anh chưởng tôn là sư phụ, lập tức kéo lại khoảng cách giữa hai người.
Chứng cứ chính là Bạch Anh chưởng tôn đã nhắm mắt lại, mày nhíu chặt hơi buông ra.
Hắn mở miệng: "Hừ! Là tiểu tử Tân Ất kia kêu ngươi tới?"
Tân Ất là tên của Tân bá.
Trần Húc Chi cười nói: "Tân bá chỉ là lo lắng cho ngài."
Bạch Anh chưởng môn tiếp tục hừ lạnh: "Lo lắng cho ta? Là lo lắng cho nha đầu kia đi!"
Trần Húc Chi đồng dạng tiếp tục cười: "Xem ngài nói kìa, nếu không phải tiểu sư muội là nữ nhi của người, Tân bá sao sẽ lo lắng cho nàng?"
"Nàng nếu không phải nữ nhi của ta, ta đã sớm đuổi nàng khỏi tông môn!" Nhắc tới nữ nhi, lửa giận trong lòng Bạch Anh chưởng môn lại một lần nữa đốt lên: "Để cho nàng đi ngoại môn thành thành thật thật tu hành, chờ sau khi lên trúc cơ lại tiến nhập nội môn, thế nhưng lại lại giỏi, không hảo hảo tu luyện ngược lại đi tìm tiểu tử tạp dịch kia, bị liên quan đến sự tình tranh giành tình cảm, quá mất mặt!!"
Tuy rằng tuyên bố với bên ngoài là Tiểu Như quấy nhiễu ngoại môn đệ tử, nhưng sự tình rốt cuộc như thế nào sao có thể giấu người đứng đầu một tông môn?
Trần Húc Chi ngữ khí ôn hòa nói: "Do tiểu sư muội tuổi còn nhỏ, loại sự tình này tương lại sẽ lại phát sinh, so với sư muội trong tương lai bị bên ngoài mê hoặc, không bằng đặt trước mắt nhìn càng an toàn, hơn nữa Giản Thành kia nếu có thể dùng được, vậy thì cấp cho tiểu sư muội một tôi tớ thôi."
"Sư muội dần lớn lên, trừ bỏ thị nữ thường ngày hầu hạ, cũng nên chuẩn bị một vài tôi tớ."
Trần Húc Chi dăm ba câu liền coi Giản Thành thành tôi tớ, hắn còn nói: "Nếu Giản Thành kia biết được, cũng sẽ cao hứng đi, được trở thành tôi tớ của sư muội, lấy tính cách mềm lòng thiện lương của sư muội, ở trên phương diện tu luyện chắc chắn trợ giúp hắn rất nhiều, hắn nếu như có lương tâm, sẽ không phản chủ."
Bạch Anh chưởng môn nghe xong trầm ngâm thật lâu, miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng, châm chước một hồi mới nói: "Cũng được, trước xem tâm tính của Giản Thành kia đi."
Đồ đệ nói không sai, nữ nhi đã nhiều tuổi, trước mặt răn dạy có lẽ kết quả sẽ ngược lại, không bằng đưa Giản Thành kia đến bên người nữ nhi, trước định ra khế ước chủ tớ, có mình ở đây, Giản Thành kia còn có thể gây rối?
"Kỳ thật đệ tử cũng khá tò mò, hắn là một kẻ ngũ linh căn, thế nhưng nói muốn trong ba ngày trở thành luyện khí, ngược lại thật làm cho người ta không thể tin tưởng a."
Trần Húc Chi đào một cái hố còn chưa đủ, hắn tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Đệ tử tuy là song linh căn, năm đó cũng phải tiêu phí hết năm ngày trời mới có thể tiến vào luyện khí, nếu Giản Thành kia thật sự có thể trong vòng ba ngày tiến vào luyện khí......"
Ngữ khí y càng thêm mềm nhẹ, buông xuống trong mắt ác ý không chút nào che giấu: "Không bằng thật sự thu Giản Thành kia làm đệ tử đích truyền đi!"
Bạch Anh chưởng môn hơi híp mắt, lặp lại nói: "Thu làm đệ tử?"
"Đúng vậy." Trần Húc Chi thuần lương vô cùng nói: "Không chỉ có thể hòa hoãn quan hệ giữa người cùng với tiểu sư muội, còn có thể có thêm một đồ đệ, vì tông môn tăng thêm lực lượng, người......"
"Đủ rồi!" Bạch Anh chưởng môn đột nhiên mở miệng trách cứ: "Càng nói càng kỳ cục!"
Trần Húc Chi lập tức yên lặng quỳ cuống, cúi đầu nhận sai.
Nhìn đại đệ tử ngoan ngoãn thuần lương quỳ gối trước mặt, Bạch Anh chưởng môn trong lòng nghĩ nghĩ liền nổi lên phiền chán.
Một cái tiểu tử không biết toát ra từ nơi nào, trực tiếp hấp dẫn đi lực chú ý của nữ nhi bảo bối, còn làm cho nữ nhi cùng mình khắc khẩu, này thì thôi, ném đến ngoại môn làm tạp dịch, có thể nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, tạp dịch kia thế nhưng gây ầm ĩ, không ngờ câu dẫn nữ nhi, thậm chí còn có khả năng đem đại đệ tử mình dốc lòng dạy dỗ mười năm đạp dưới chân, trong ba ngày luyện khí? Tiểu tử kia thực cuồng vọng a, nếu hắn có thể lấy tạp linh căn trong vòng ba ngày liền tiến vào luyện khí, vậy chẳng phải vô sô nội môn đệ tử đều bị hắn đạp dưới chân?
Đệ tử có năng lực như thế, không ngờ ở Đại Nhật Tiên Tông bọ họ làm tạp dịch, nếu để tông môn khác biết được, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ?
==================================
Tác giả có lời muốn nói: 
Đại lừa dối!