Chỗ Nào Không Đúng

Chương 230: Váy hạ chi thần




Khi Cung Thiên Trọng nhận được nhiệm vụ thành lập tông môn Giản Thành giao cho, cả người đều không tốt.


Hắn trước đó khuyến khích Giản Thành thu nạp ma tu, kỳ thật chính là muốn nhiều thêm một vài con đường tình báo, thuận tiện lại thu phục thêm mấy đồng liêu nhị ngũ tử vậy không thể tốt hơn.


Kết quả trăm triệu lần không nghĩ tới, Giản Thành một bước đúng chỗ, trực tiếp đào nhiều góc tường như vậy còn tính toán khai tông lập phái.


"Ngươi chính là vị trưởng lão đệ nhất của Quá Huyền Tiên Tông chúng ta!" Giản Thành dùng cái danh hiệu này trấn an Cung Thiên Trọng: "Tóm lại nhanh chóng lập ra một cái tông môn, dù sao ngươi lưu lại tông môn cũng không có việc gì làm, chậm rãi cân nhắc đi."


Cung Thiên Trọng tức đến hộc máu.


Cái gì gọi là hắn không có việc gì làm?


Bất quá giây tiếp theo hắn nghĩ lại nghĩ, hắn, hắn thật đúng là............. thật sự không có chuyện gì quan trọng để làm.


Muốn nói hắn hiện tại hẳn là hảo hảo tu luyện tăng lên thực lực, nhưng không chịu nổi hắn là chuyển thế trùng tu, trước khi thân thể hoàn toàn phát dục thành hình, gân cốt đủ sức chịu đựng, hắn đều không cần lo lắng vấn đề tu luyện.


Chỉ chờ sau khi thân thể có thể cất chứa linh lực của Kim Đan kỳ, là hắn có thể một bước tiến giai Kim Đan.


Cung Thiên Trọng tốt xấu gì cũng là tu sĩ Quy Nguyên Tông tỉ mỉ bồi dưỡng, hắn nghĩ nghĩ, mất thời gian mấy ngày một lần nữa tạo ra một bộ phương pháp liên lạc.


"Lại nói tông môn gì đó, ngài nếu là muốn thu nhận nhân thủ, quả nhiên vẫn là phương pháp liên lạc quan trọng nhất, chỉ cần có thể liên hệ lẫn nhau, liền tính là người một nhà, dù cho không cho nhau được bất luận chỗ tốt nào, nếu như cùng lâm vào hiểm cảnh, cũng có thể có cái tên tuổi hỗ trợ cho nhau."


Còn về chuyện hỗ trợ lẫn nhau là càng giúp càng rối hay là thật tình hỗ trợ, đó lại là một chuyện khác.


Giản Thành nghe Cung Thiên Trọng giải thích một chút nguyên ký của phương pháp liên lạc, hơi tự hỏi một chút, liền đem biện pháp này cải tiến, nhanh chóng chế ra bản 2.0, cũng đặt tên là Hắc Chỉ Giáp ( aka móng tay đen)


Cung Thiên Trọng: "......................"


Sau khi hắn đệ trình phương pháp sử dụng, trên tay người sử dụng liền sẽ xuất hiện một đường tuyến nhỏ, như vậy có thể phân biệt đồng môn, nhưng lại bị Giản Thành cải tiến một cái, dây nhỏ không còn, móng tay trong suốt liền biến thành móng tay đen = =


"Không chỉ có thể biến đen, còn có thể nóng lên, suy xét đầy đủ đến tình huống mang bao tay." Giản Thành tương đối vừa lòng: "Quan trọng nhất chính là chỉ tu sĩ tu luyện Thái Huyền Kinh mới có thể sử dụng, hoàn mỹ!"


Sau khi Giản Thành cải tiến phương pháp, xoay ngươi liền giao cho các tiểu đệ ở cứ điểm ma tu.


Đại pháp Hắc Chỉ Giáp này rất là kỳ diệu, không chỉ có thể thông qua Hắc Chỉ Giáp để liên hệ trong phạm vị nhất định, quan trọng nhất chính là phương pháp này sử dụng không phải là linh lực, mà là dùng sinh mệnh lực mỗi người đều có.


Cứ như vậy, dù cho linh lực của tu sĩ có bị giam cầm, đồng dạng vẫn có thể sử dụng Hắc Chỉ Qua đại pháp truyền tin tức ra ngoài!


Vì thế nháy mắt móng tay đen trở thành thời thượng tân thời của đám ma tu thậm chí để che dấu móng tay đen, rất nhiều ma tu đơn giản cho thêm đủ loại sơn móng đầy màu sắc trên ngón tay, càng đừng nói nữ tu ma môn còn ở trên đó vẽ đồ án tinh xảo mỹ lệ.


Khi Giản Thành đang cẩn trọng mà mê muội đào góc tường, Phiếm Vân Kiếm Tôn mang theo Sóc Nguyệt cùng với đám đệ tử Thái Thanh Kiếm Các rốt cuộc đi tới Thái Tố Cốc.


Thái Tố Cốc ở Bắc Trung bộ đại lục, nơi này nơi nơi đều là đồi núi cùng sơn cốc thấp bé, thỉnh thoảng có hồ nước điểm xuyết trong đó, từng khối ruộng bậc thang trồng đầy loại linh cốc cùng linh dưỡ, giữa núi hoa tươi sáng lạn, phong cảnh tú mỹ, cho dù là ngọn gió ập vào trước mặt, cũng tựa hồ càng thêm nhu hòa lưu luyến.


Cốc chủ Thái Tố Cốc danh hào là Nhứ Hồng, tu sĩ cùng thế hệ gọi hắn là Nhứ Hồng chân nhân, là một người nói chuyện thong thả ung dung, làm gì cũng chậm rì rì, giống như bị con lười bám thân.


Hắn mặt trắng không râu, mặc một kiện trường bào màu xanh lục, trên đầu đội phương khăn màu xanh lục (Tự đội nón xanh luôn ), trên tay mang nhẫn ban chỉ màu xanh lục, bên hông treo ngọc đái làm từ thúy ngọc, phía dưới còn có một cái ngọc bội bát quái màu lục, cả người đều xanh mượt.


Nhứ Hồng chân nhân nhận được tin tức Phiếm Vân Kiếm Tôn tới đây, mang theo trưởng lão trong cốc tới nghênh đón.


Thái Tố Cốc sở sĩ kém hơn Thái Thanh Kiếm Các cùng Đại Nhật Tiên Tông một bậc, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Thái Tố Cốc không có tu sĩ Hóa Thần.


Cho nên đối với chuyện Phiếm Vân Kiếm Tôn đích thân tới, trên dưới Thái Tố Cốc coi trọng cực kỳ.


Phiếm Vân Kiếm Tôn trước kia chưa từng gặp qua Nhứ Hồng chân nhân.


Ông cùng Nhứ Hồng chân nhân cách nhau bối phận, không chỉ có cách biệt tu vi cảnh giới giữa Nguyên Anh cùng Hóa Thần, còn có ngăn cách giữa thời đại, lúc Nhứ Hồng chân nhân mới sinh ra, Phiếm Vân Kiếm Tôn cũng đã là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, chờ khi Nhứ Hồng chân nhân xuất môn du lịch, Phiếm Vân Kiếm Tôn đã sớm thành định hải thần châm của Thái Thanh Kiếm Các, khó thấy người.


Lần này ở trước cửa cốc của Thái Tố Cốc, Phiếm Vân Kiếm Tôn áp xuống kiếm quang, vừa đáp xuống đất liền nhìn tháy trước mặt đứng một người xanh mượt, lại xanh thăm thẳm như sơn cốc bốn phía, thật giống như là sơn cốc bốn phía, thật giống như Nhứ Hồng chân nhân, thế cho nên Phiếm Vân Kiếm Tôn câu đầu tiên sau khi đáp xuống chính là...............


"Ngươi cũng quá xanh rồi đi?"


Nhứ Hồng chân nhân tính tình đặc biệt tốt, nghe câu nói có hàm nghĩa vi diệu như vậy (ý ổng là bị đội nón xanh đó), hắn cư nhiên dùng ngữ khí chậm rãi, mang theo đầy nhịp điệu nói: "Tương hợp với non xanh nước biếc, chính là biểu tượng của đạo tự nhiên mà ta tín ngưỡng."


Sau đó vị cốc chủ xanh mượt này tiến lên, cung cung kính kính mà hành lễ, thanh âm không cao không thấp, ngữ khí mang theo tiết tất như cũ: "Tại hạ Nhứ Hồng, suất lĩnh trưởng lão Thái Tố Cốc, kiến qua tiền bối."


Phiếm Vân Kiếm Tôn làm giá ừ một tiếng, một trưởng lão Nguyên Anh bên cạnh ông tiến lên hàn huyên cùng Nhứ Hồng chân nhân.


"Nhứ Hồng đạo hữu, đã lâu không gặp."
Nhứ Hồng chân nhân nhìn người tới, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lẹn: "Nguyên lai là Đoạn Kiếm đạo hữu, chư vị đường xa mà đến, mời vào."


Đoàn người của Phiếm Vân Kiếm Tôn ở Thái Tố Cốc dàn xếp xuống.


Làm thế nào nói chuyện hợp tác cùng Thái Tố Cốc cung với làm thế nào để mở đại hội minh ước là nhiệm vụ của Đoạn Kiếm chân nhân của Thái Thanh Kiếm Các, mục đích Phiếm Vân Kiếm Tôn tới Thái Tố Cốc là vì tàng thư điển tịch.


Làm một đại tu sĩ Hóa Thần của siêu cấp tông môn khác, muốn lật xem điển tịch bí tành của tông môn khác, đây là một chuyện thực thất lễ hơn nữa còn sẽ bị trùm đánh.


Nhưng ai bảo Thái Tố Cốc không có tu sĩ Hóa Thần đâu?


Phiếm Vân Kiếm Tôn trừ bỏ thái độ đối với Thanh Minh chân nhân tốt hơn một chút, hiện tại lại thêm một kỳ ba Giản Thành, đối mặt với tu sĩ khác, tính tình của Phiếm Vân Kiếm Tôn không tốt hơn thế nào.


Ông trực tiếp tìm tới chưởng môn Thái Tố Cốc Nhứ Hồng chân nhân, dò hỏi vị trí tàng thư các, cũng nói thẳng lão tử muốn xem.


"............." Nhứ Hồng chân nhân tuy rằng trên mặt vẫn một bộ dáng hiền lành, trong lòng cũng đã bắt đầu cmn.


Đây là nguyên nhân hắn không thích giao tiếp cùng tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các, bởi vì họ quá bá đạo!


Dù cho tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông cũng bá đạo, nhưng so với bá đạo, tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông càng có chút bệnh tâm thần, Thái Tố Cốc bọn họ nhiều y tu ôn nhu như nước vừa xuất mã, cơ bản đều có thể thu phục, nhưng mà Thái Thanh Kiếm Các.............


Hừ! Tu sĩ Thái Thanh Kiếm Các đều chú định là cẩu độc thân cả đời! Cùng bản mạng linh kiếm trải qua cả đời đi!


Thân là cốc chủ Thái Tố Cốc, Nhứ Hồng chân nhân đương nheien không thể liền như vậy đáp ứng yêu cầu của Phiếm Vân Kiếm Tôn.


Hắn đầu tiên là lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó lại giống như khó xử mà lắc đầu thật khẽ, tê một tiếng, theo bản năng mà duỗi tay nâng chén trà, sờ sờ chung trà bóng loáng, lông mày chậm rãi nhăn thành chữ bát đảo ngược, một bộ dáng buồn rầu bất đắc dĩ, thở ngắn than dài, lại cứ một câu cũng không nói.


Phiếm Vân Kiếm Tôn mặt lạnh nhìn bộ dáng của Nhứ Hồng chân nhân, đồng dạng không nói chuyện, bất quá thực nhanh trong lòng ông liền đề cao đánh giá với Nhứ Hồng chân nhân.


Bởi vì cốc chủ cả người xanh mượt này cư nhiên diễn như vậy mười lăm phút!


Suốt mười lăm phút, Nhứ Hồng chân nhân chính là chưa hề nói ra một chữ, hắn thông qua biểu tình khuôn mặt cùng tứ chi, từ toàn phương vị nhiều góc độ đều ám chỉ cho Phiếm Vân Kiếm Tôn kiên quyết không đồng ý loại sự tình nhìn xem tàng thư các này.


Phiếm Vân Kiếm Tôn đột nhiên cười.


Tuy nói là ông cười, nhưng trên khuôn mặt hơi tròn, đôi con ngươi hơi hẹp dài kia cũng không có chút ý cười nào.


"Nếu cốc chủ cũng không phản đối, như vậy liền định rồi, lão phu lát nữa liền đi tàng thư các."


Ai bảo ngươi không nói lời nào!


"..........." Nhứ Hồng chân nhân nội tâm hận không thể đem lão mập mạp trước mặt quăng ngã trên mặt đất đạp thêm mấy cái, nhưng suy xét đến chênh lệch tu vi giữa hai bên, hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại.


Nhứ Hồng nghẹn một bụng khí, nói từng chữ từng chữ như là băng: "Tàng thư các của Thái Tố Cốc chúng ta pha tạp, cũng không dốc lòng theo kiếm đạo, đối với tiền bố cũng vô dụng."


"Hữu dụng hay không là từ lão phu nói."
Phiếm Vân Kiếm Tôn nhàn nhạt nói: "Nếu không, lão phu vì sao lại đi theo tiểu tử Đoạn Kiếm kia cùng nhau tới?"


Hai mắt ông như điện, giống như là lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, nhìn thẳng vào Nhứ Hồng chân nhân.


"Mục đích lão phu tới đây chính là muốn tìm đọc một vài thứ, hy vọng cốc chủ có chuẩn bị tâm lý."


Nhứ Hồng chân nhân sửng sốt.


Hắn lần này không diễn kịch, đôi mày dài mà mỏng gắt gao nhăn lại, Nhứ Hồng chân nhân sau khi trầm ngâm thật lâu, mới ngân nga nói: "Không biết tiền bối muốn tìm đọc cái gì? Tại hạ thân là cốc chủ, đối với tàng thư các rất là hiểu biết, có lẽ có thể trợ giúp tiền bối rút gọn thời gian cùng phạm vi tìm kiếm."


Phiếm Vân Kiếm Tôn lúc này mới vừa lòng, ông nói: "Ta phải biết sự tình của vị tiền bối trích tiên tử kia của Thái Tố Cốc các ngươi."


Ba chữ trích tiên tử vừa ra khỏi miệng, Phiếm Vân Kiếm Tôn liền phát hiện biểu tình của Nhứ Hồng chân nhân bắt đầu vặn vẹo.


Vị cốc chủ vẫn luôn trầm ổn thong dong này lần đầu tiên thay đổi sắc mặt.


Hắn ý vị thâm trường mà nhìn Phiếm Vân Kiếm Tôn, chậm rãi hỏi: "........Ngài cũng là tới tế điện Vân tiên tử sao?"


Phiếm Vân Kiếm Tôn nghe xong lập tức nhạy bén mà nhướng mày, ông hỏi: "Cũng? Còn có người khác tới tế điện nàng?"


Nhứ Hồng chân nhân nháy mắt đem Phiếm Vân Kiếm Tôn phân loại đến váy hạ chi thần của vị trích tiên tử Thái Tố Cốc kia.


Cốc chủ xanh mượt phát ra tiếng thở dài: "Nói cho tiền bối cũng không sao."


Trưởng bối đánh nhau hắn liền tao ương, hắn tội gì vị lão tổ Hóa Thần này đó mà dấu diếm.


"Kỳ thật không riêng tiền bối tới tế điện, tiền bối Hóa Thần bên ma môn kia cũng từng nhiều lần tới tế điện Vân tiên tử."


"...... ha?" Phiếm Vân Kiếm Tôn cầm lòng không được mà lộ ra thần sắc kinh ngạc, miệng ông khẽ nhếch, phảng phất nghe được việc không thể tưởng.


Tiền bối Hóa Thần bên ma môn kia.....?


Thiên Quý? Thiên Quý nhiều lần tới tế điện Vân tiên tử?


Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo a!!


Có thể tu luyện đến Hóa Thần đều không phải là ngốc tử, kết hợp tới tin tức có được lúc ở Vong Ngữ Thiên Khanh, ngẫm lại Cửu Phượng chân nhân từng nói qua một chuyện phong ấn, Phiếm Vân Kiếm Tôn cơ hồ liền nhận định, Thiên Quý lão nhân chạy đến Thái Tố Cốc tế điện trích tiên tử, kỳ thật là vì tìm kiếm phong ấn!!


Nghĩ đến đây, Phiếm Vân Kiếm Tôn một khắc cũng không ngồi yên.


Ngữ khí ông nghiêm khắc cực kỳ: "Thiên Quý ở chỗ nào tế bái trích tiên tử? Ta cũng phải đi!"


Bộ dáng sốt ruột này của ông, làm cho Nhứ Hồng chân nhân hiểu lầm càng sâu.


Cốc chủ cả người xanh mượt ho khan một tiếng, đột nhiên cảm thấy một thân xanh lục này của mình kỳ thật rất hợp với Phiếm Vân Kiếm Tôn.


Ai, không nghĩ tới Phiếm Vân Kiếm Tôn cư nhiên cũng từng mê luyến Vân tiên tử a!


"Địa chỉ ở đây."


Nhứ Hồng chân nhân từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc giản giao cho Phiếm Vân Kiếm Tôn, sau đó dùng tốc độ nhìn như thong thả kỳ thật là nhanh chóng bay vào một cái rời đi.


Phiếm Vân Kiếm Tôn tiếp nhận ngọc giản, kinh ngạc nhìn thoáng qua Nhứ Hồng chân nhân chạy trối chết, sau đó đưa thần hồn nhập vào ngọc giản, nhanh chóng quét qua một lần.


Trong ngọc giản là một tấm bản đồ đơn giản, đánh dấu nơi cuối cùng trích tiên tử biến mất, cùng với.......... những việc cần lưu ý.


Nguyên lai vị trích tiên tử này trước khi tiêu tán, có tình cảm với lam nhân khắp thiên hạ, sau khi chết đi có thể không được thanh tịnh, vì thế thiết lập quy tắc tế bái.


Nàng chỉ nhận nữ tu dâng hương = =


Nam tu dừng bước.


Phiếm Vân Kiếm Tôn: ".............."


==================


Tác giả có lời muốn nói:


Vì sao Thái Tố Cốc thực lực không mạnh lại có thể đứng hàng tông môn nhất lưu?


Bởi vì có một nữ tu để lại vô số lam nhân tri kỷ che chở Thái Tố Cốc.