Chỗ Nào Không Đúng

Chương 206: Tiên cung 2




"Ai, bên này một chút, bên này một chút!!'


Giản Thành giống như là bọ chét nhảy tới nhảy lui trên quảng trường bạch ngọc.


Ầm!


Một tiếng gầm gừ thật lớn cùng với ngọn lửa phun trào, hung hăng và va chạm ở trên quảng trường.


Giản Thành nhanh chóng vọt sang bên cạnh, ký lục xuống ngọc giản, sau đó trở tay mà ném vào trong tay Thanh Minh chân nhân đứng ở xa nhất.


Thanh Minh chân nhân cẩn thận đối chiếu với trận đồ: "Ta nhìn thấy trận văn lặp lại, cơ bản có thể phân rõ ra một phần nhỏ trận đồ phù văn."


Phiếm Vân Kiếm Tôn ở giữa không trung bay múa, giờ phút này trong tay ông cần không phải là bản mạng trường kiếm, mà là một bộ ba thanh tiểu kiếm.


Ba thanh tiểu kiếm đều là màu trong suốt, giống như là lá liễu uyển chuyển nhẹ nhàng bay múa ở giữa không trung, bày thành một kiếm trận huyền diệu, không chỉ chặn lại công kích của hai con rồng, còn xảo diệu mà đem công kích của long yêu dẫn tới vị trí của Giản Thành.


Phiếm Vân Kiếm Tôn lớn tiếng nói: "Còn muốn đánh không? Có thì nhanh lên a!"


Hai con rồng đen đỏ: = =+


Ầm ——!


Tiểu kiếm nửa trong suốt bị lực đánh cường đại đánh nứt một vết, tức khắc kiếm trận xuất hiện một lỗ hổng, hai ngọn lửa đen đỏ quấn lấy nhau, xoay thành hình chữ S mãnh liệt hướng đến chỗ Giản Thành!


Đúng lúc nháy mắt Giản Thành sắp rơi xuống, quanh thân không có một chỗ tiếp, mắt thấy sắp bị đánh trúng, thân thể Giản Thành đột nhiên quỷ dị mà co thành một đoàn, giống như quả bóng ục ục lăn bay!


Thanh Minh chân nhân nhanh chóng tiến lên, trở tay một chưởng, ngọn lửa đỏ vàng từ hư không mà ra, trong thời gian ngắn liền hóa thành một đạo vách tường rắn chắc chắn trước người Giản Thành, đồng thời đem cột sáng cự long đánh qua đánh bay.


Thanh Minh chân nhân vẻ mặt ghét bỏ: "Phiếm Vân! Ngươi khống chế kiểu gì thế!?"


Phiếm Vân Kiếm Tôn nhíu mày, ông thu hồi ba thanh tiểu kiếm nửa trong suốt, từ giữa không trung dừng ở trước người Thanh Minh chân nhân, thần sắc nghiêm túc: "Lực độ phản kích càng lúc càng lớn."


Từ lúc bắt đầu thực lực Kim Đan, dần dần biến thành Nguyên Anh, thẳng đến vừa rồi, hai con long yêu rít gào hợp lại với nhau, uy lực kia có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần!


Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tam Tài Hối Linh trận của Phiếm Vân Kiếm Tôn vận tốc quay không kịp, lúc này mới làm cho trận pháp bị phá.


Tâm Thanh Minh chân nhân chìm xuống.


Phải tới sao?


Ông nhanh chóng đem ngọc giản phân cho Giản Thành cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn, hai người nhìn lướt qua ngọc giản, đem toàn bộ phù văn ghi tạc trong lòng, giây tiếp theo, tiếng gầm rú thật lớn đột nhiên vang lên.


Ba người đồng thời bay lên, bọn họ ở giữa không trung từ xa nhìn cung điện trước mặt, đồng thời chấn kinh rồi.


Trên hai cây cột trước đại điện xuất hiện vết nứt, răng rắc một tiếng, cây cột tròn trịa hoàn toàn nứt toạc, mảnh vụn văng khắp nơi.


Hai con long yêu không chút do dự phóng lên cao, chính là khi bọn nó vọt tới một nửa, lực hút mãnh liệt chợt xuất hiện, toàn bộ linh lực trong cơ thể long yêu chớp mắt biến mất không còn một mảnh!


"Gào ——!"


Hai con long yêu không cam lòng mà phát ra gào rống, nhưng mà cái này cũng không có tác dụng mọe gì, bọn chúng vốn là hướng đến chỗ Giản Thành, giờ phút này tiến lên một nửa, thân hình bắt đầu tiên tán, cuối cùng hóa thành hai cái vảy rồng, từ giữa không trung rơi xuống.


Giản Thành theo bản năng mà duỗi tay bắt lấy, đem hai cái vảy đen đỏ chộp vào trong tay.


Chính là Giản Thành trăm triệu lần không nghĩ tới, nháy mắt khi hai cái vảy này rơi vào trong tay, liền hóa thành từng đợt khói nhè nhẹ, lực hút thật lớn truyền đến, vài sợi khói còn sót lại thế nhưng cũng bị hút về!?


Giản Thành theo bản năng ngẩng đầu, hắn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, nguyên lai không biết từ khi nào, đại điện trước mặt cư nhiên biến thành một cái lốc xoáy hút linh lực!


Cùng lúc đó, đại điện khí thế to lớn chậm rãi biến ảo bộ dáng, giữa rường cột chạm trổ phảng phất xuất hiện một tầng băng tinh nửa trong suốt.


Thực nhanh, tầng băng tinh này bao trùm toàn bộ cung điện, cũng bắt đầu đồng hóa màu sắc của mái ngói cùng vách tường đại điện.


Trong thời gian ngắn, cung điện thật lớn biến thành băng cung.


Băng tinh nửa trong suốt tản ra hàn khí làm người giật mình, không biết từ khi nào mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu lặng yên không một tiếng động biến mất, tầng mây dày nặng áp xuống, bốn phía tối tăm mà lạnh lẽo.


Phiếm Vân Kiếm Tôn đột nhiên thất thanh nói: "Nhìn trắc điện!"


Thanh Minh chân nhân cùng Giản Thành vội vàng nhìn lại, sau đó đồng thời trợn tròn đôi mắt.


Màu trắng tuyết vô cớ xuất hiện, bao trùm phía trên trắc điện hai bên quảng trường, khi chính điện hóa thành băng cung, trắc điện cư nhiên đang chậm rãi kéo dài?!


Đúng! Chính là giống như tờ giấy chậm rãi kéo dài, sau đó biến mỏng, băng tinh bao phủ lên, giữa mấy hơi thở kết cấu kiến trúc gian trắc điện liền biến mất, thay vào đó là khối băng dài mà to rộng!


Khối băng này vô cùng lớn, trải dài đến hành lang, cắn nuốt xà ngang cùng mặt đất, kéo dài tới bên chính điện, nối tiếp với nhau.


Mà chính điện ở trước mặt cũng chậm rãi kéo dài, chỗ hổng thật lớn nguyên bản làm cửa không ngừng dài ra, dài ra, dài ra...........


Giống như là một con rắn thân hình thon dài, kéo thẳng thân thể, ngẩng đầu ưỡn ngực vọt về trước.


"Đây là............"


Thanh Minh chân nhân không ngừng lui về sau, nhưng khi ông thối lui đến đại môn tiên cung, lại phát hiện đại môn cùng tường thành nguyên bản đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là mây mù cuồn cuộn mênh mang bất tận!


Ầm ——!


Tiếng động dồn dập như vạn mũi tên bắn ra đồng thời phát ra, khối băng thật lớn trước mặt đột nhiên nứt toạc, vô số băng tinh phiếm ngũ quang thập sắc văng ở khắp nơi, giống như gió lốc băng sương, gió lốc cường đại mà lăng liệt thổi quét hết thảy, đem toàn bộ tồn tại bao gồm đám người Giản Thành đều đưa lên trời!


Di? Mây đen dày nặng trên bầu trời đâu?


Ai nha! Cũng bị phong sương băng hàn này thổi mất nha!


"A a a a ——!"


Giản Thành ôm đầu, đem toàn thân co thành một quả cầu, theo cỗ cường lực này đánh vào xoay tròn trên bầu trời.


Thẳng đến khi Thanh Minh chân nhân tay mắt lanh lẹ một chưởng chụp qua, đem Phiếm Vân Kiếm Tôn thân hình cũng vô pháp ổn đinh trực tiếp đạp bay, Giản Thành mới cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn lăn thành một đoàn, va chạm ở trên một khối băng vỡ ra, cuối cùng mới thanh tỉnh lại.


So với Giản Thành cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn chật vật, Thanh Minh chân nhân ứng đối khá thành thạo.


Thân ảnh ông hoặc sáng hoặc tối, ánh sáng chiết xạ cùng phản xạ ở quanh thân trở thành vũ khí tốt nhất, giữa thân hình chớp động, bí thuật quang cùng huyễn bí truyền của Huyễn Nguyệt phong phát huy đến tận cùng, thân ảnh thản nhiên tự đắc của Thanh Minh chân nhân lại biến ảo nhảy lên tránh khỏi khối băng liên tiếp, không chịu một tia ảnh hưởng.


Giản Thành vuốt cái đầu đầy u của mình, vẻ mặt hâm mộ.


"Vì sao ta không............."


Thanh Minh chân nhân cười mị mị nói: "Thân là tu sĩ Hóa Thần có thể bí pháp tam phong, sau khi trở về hảo hảo tiến tu đi!"


Khóe miệng Giản Thành phát đắng, trong lòng ủy khuất.


—— Hu, đời trước Diệp Vô Cấu không nói qua với mình!


Phiếm Vân Kiếm Tôn lau mặt, ông không rảnh phản ứng đôi tổ tôn bên cạnh này, mà nhìn con quái vật khổng lồ không thể tưởng tượng ở nơi xa.


"Uy uy uy, đây là nói giỡn đi?"


Tảng băng thật lớn trải qua lần rung động vừa rồi, đã rơi xuống rất nhiều khối băng vô dụng, rốt cuộc lộ ra gương mặt thật.


Cánh chim thật lớn hơi rung động, khối băng tinh tế tinh xảo phác họa ra tầng tầng lông tơ tinh tế trên linh vũ, cần cổ thon dài trắng nõn chậm rãi duỗi thẳng, quanh cái cổ quấn đầy băng tinh cùng bông tuyết, thỉnh thoảng nổi lên u minh chi hỏa nhè nhẹ, ngọn lửa màu tuyết từ lúc ban đầu còn đình trệ, trong thời gian ngắn liền bắt đầu nhảy lên với tần suất nhanh hơn, tỏ rõ chủ nhân ngọn lửa đang chậm rãi sống lại.


Nguyên lai đây cư nhiên là một con Băng Phương ngủ say!


Chính điện là thân, trắc điện là cánh, cửa điện là đầu, toàn bộ tiên cung đều là thân hình của Băng Phượng, nói trước sau đều ngủ say ở chỗ này, chỉ là biến ảo thành tiên cung mà thôi.


Phiếm Vân Kiếm Tôn trong lòng dâng lên một cỗ nghĩ lại mà sợ.


"Nếu như chúng ta vừa rồi đi vào.........."


Vậy bọn họ liền tính là trực tiếp tiến vào bụng con Băng Phượng này đi?!


Giản Thành xoa đầu, hắn nhanh chóng nói: "Hiện tại không phải là thời điểm nghĩ mà sợ đi?!"


Hắn chỉ vào con Cửu U Băng Phượng kia: "Nó hình như muốn tỉnh!"


Theo lời Giản Thành nói rơi xuống, cái đầu nguyên bản giấu ở dưới cánh rốt cuộc lộ ra, nháy mắt nhìn thấy gương mặt thật của con Cửu U Băng Phượng này, mặc kệ là Giản Thành hay là Thanh Minh chân nhân cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn, bọn họ nháy mắt đã bị hai mắt của nó hấp dẫn.


Con Băng Phượng này, không có mắt.


Hoặc là nói đôi mắt của nó bị người tươi sống đào ra, chỉ còn lại hốc mắt đen nhánh.


Ba người đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh.


Giây tiếp theo, Băng Phượng hoàn toàn tỉnh lại, hai cánh nó mở ra, giơ thẳng lên trời kêu to.


"Lịch ——" (méo biết viết sao để tả nữa, chẳng lẽ 'chíp chíp')


Tiếng kêu thanh lãnh giống như là sóng âm, trực tiếp đem tất cả băng lăng đang bay trên không trung đều chấn vỡ, tạo nên vô số vụn băng như gợn sóng gào thét nhằm về phía bốn phương tám hướng!


Ba người vội vàng dùng các thủ đoạn ứng đối Băng Phượng gào rống.


Phiếm Vân Kiếm Tôn không dám lại dùng tiểu kiếm nửa trong suốt ngăn cản, ông lập tức rút ra bản mạng trường kiếm, kiếm quang thanh triệt như nước, kiếm khí tứ tán bốn phía quỷ dị thu nạp lại một đường, ngưng lại một chút, trong chớp mắt phóng lớn, hình thành một tiểu thuẫn mỏng như cánh ve, chắn trước người Phiếm Vân Kiếm Tôn.


Thanh Minh chân nhân hai tay vung một cái, ngọn lửa đỏ vàng hóa thành gợn nước, ngược hướng bao lấy ông, khi sóng âm băng lăng mà Băng Phượng gào thét ra đánh vào ngọn lửa, ngọn lửa đỏ vàng lấy tần suất mắt thường nhìn không thấy nhanh chóng lay động, không ngừng triệt tiêu lực lượng sóng âm, cuối cùng khi cỗ lực lượng này vọt tới trước mặt Thanh Minh chân nhân, đã bị trừ khử không sai biệt lắm.


Nhưng thật ra Giản Thành, phương pháp hắn ứng đối là đơn giản nhất.


Hắn cư nhiên trực tiếp co lại vào bên trong đỉnh ba chân!


Nháy mắt khi sóng âm va vào đỉnh, giống như trống chiều chuông sớm, ầm một tiếng, sóng ấm băng sương nửa trong suốt này nhấc lên cuộn sóng như đụng vào biển đá ngầm, hoa văn khắc bên ngoài đỉnh ba chân đột nhiên rộ ra bạch quang mãnh liệt.


Tựa hồ là bởi vì Băng Phượng công kích đánh thức ý thức phản kích tự động của đỉnh, hoa văn khắc bên ngoài viên đỉnh giống như vật còn sống, linh động mà xoay quanh mặt đỉnh.


Nhật nguyệt sao trời, con sông xuyên núi, hoa điểu trùng cá................ hoa văn khắc trên đỉnh rốt cuộc rõ ràng lên, giống như nhị thập hoa chương của đế vương (mười hai bài thơ của đế vương: chỉ những thứ mỹ lệ), uyển chuyển nhẹ trôi trên mặt đỉnh, nháy mắt khi hoa văn này kéo đủ mười hai vòng, toàn bộ không gian tựa hồ đều đọng lại, thiên địa đều yên tĩnh, giống như đang chờ đợi cái gì.


Đinh ——————


Viên đỉnh ba chân phát ra tiếng động chấn động linh hồn.


Giản Thành từ viên đỉnh dò đầu ra, vẻ mặt mộng bức.


"Sao vậy?" Cái đỉnh này sao lại tự mình vang lên?


Hắn vừa mới phát ra nghi vấn, liền đột nhiên phát hiện Băng Phượng cách đó không xa đột nhiên quay đầu.


Hốc mắt đen nhánh kia của nó đột nhiên đối diện Giản Thành, giống như lăng lăng mà [nhìn] Giản Thành.


Giản Thành theo bản năng mà rụt cổ.


Giây tiếp theo, Băng Phượng một lần nữa vươn thẳng lên trời mà rít gào.


Chẳng qua lúc này đây trong tiếng gào rống tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận.


"Đường Minh Hòa ——!!!"


Băng Phượng mở ra hai cánh, vô số băng lăng nháy mắt quay lại.


"Ta muốn giết ngươi ——!!"


=====================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Nguyên lai tổ sư gia đã sớm qua đời cũng hố ta!