Chỗ Nào Không Đúng

Chương 204: Tránh khỏi




"Oa —— "


Giản Thành đứng ở đỉnh núi Thiên Khanh, nhìn cảnh sắc ở nơi xa, không khỏi kinh ngạc cảm thán.


"Cư nhiên thật sự là cái gì cũng không thấy!!"


Ba người vốn tưởng rằng khi vượt qua Thiên Khanh sơn, có thể bằng vào độ cao nhìn vào Vong Ngữ Thiên Khanh, nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, khi bọn họ bước lên đỉnh núi mới phát hiện, vị trí của Vong Ngữ Thiên Khanh bị bao phủ bởi một tầng mây mù thật lớn mắt thường cùng thần hồn đều nhìn không thấu.


Phiếm Vân Kiếm Tôn hơi do dự một chút, ông nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi điều tức.


Giản Thành không rõ nguyên do, Thanh Minh chân nhân thấp giọng nói: "Phiếm Vân Kiếm Tôn tu luyện đồng thuật (bí thuật dùng tới mắt), bất quá phải đợi khi bình minh, sử dụng khi thái dương chưa mọc lên hết, hiệu quả mới mạnh nhất."


Giản Thành hiểu rõ, hắn không nói chuyện nữa, đứng ở một bên lẳng lặng chờ.


Thời gian trôi qua, màn đêm qua đi, ngày thứ hai, nắng sớm hơi lóe, có đàn chim bay qua, thanh phong quất qua gò má, sương sớm mờ mờ, đúng thời khắc âm khí tiêu tán, dương khí dần dần kéo lên.


Vạn vật sống lại, sinh mệnh bốn phía sống động lên, Giản Thành nhắm mắt lại, giữa hoảng hốt có thể cảm nhận được khí âm của vô số sinh mệnh nhỏ bé lại mênh mông, cùng với khí dương chậm rãi tăng lên trong cơ thể, làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác không nói rõ.


Liền vào giờ phút này, trên bầu trời, một mạt ánh sáng mặt trời chợt từ đường chân trời nhảy ra, mạt kim quang này quá mức lộng lẫy, dù cho cảnh giới tu sĩ Hóa Thần như Giản Thành, tại nháy mắt này cũng nhịn không được hơi hơi che mặt, để tránh ánh mặt trời kim sắc bao phủ đại địa này.


Thanh Minh chân nhân từ tốn nói: "Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông ta, cũng không thể vào lúc này mất mặt a."


Giản Thành sửng sốt, lúc này mới phát hiện hai mắt Thanh Minh chân nhân cư nhiên cũng biến thành vàng kim, không, phải nói đôi con ngươi kia đang hấp thu cái gì.


Mà đứng ở trước Thanh Minh chân nhân một bước Phiếm Vân Kiếm Tôn càng là đôi tay đang đánh pháp quyết huyền diệu, quang mạch ở bốn phía phảng phất như rượu nhưỡng kim sắc lấy một loại quy luật vận động chậm rãi tiến vào trong mắt Phiếm Vân Kiếm Tôn.


Giản Thành trong lòng tấm tắc không thôi, hắn đột nhiên cảm thấy bí thuật mình nắm giữ tựa hồ có chỗ thiếu.


.............Đến lúc luyện một bộ đồng thuật.


Giản Thành nghĩ như vậy, hay mình cũng khai phá một bộ? Chính là khai phá ra để làm gì?


Giản Thành thình lình nhớ tới ngữ khí của Trần Húc Chi khi nhắc tới Thái Huyền Kinh....... từ từ a, Cung Thiên Trọng cũng luyện bí thuật hắn khai phá ra, chính là sư huynh lại không có, sư huynh nếu nghĩ đến đó, có thể sinh khí hay không?!


Không được, cần phải khai phá ra một bộ đồng thuật! một bộ đồng thuật chỉ có hắn cùng sư huynh mới có thể dùng!


Thanh Minh chân nhân nhìn thanh niên tóc đen ở bên cạnh lâm vào trầm tư, cho rằng Giản Thành có ngộ đạo, không khỏi nội tâm cực kỳ vui mừng.


Tuy rằng Giản Thành tựa hồ có chút ngốc bạch ngọt, có thể tại thời khắc mấu chốt rớt dây xích, nhưng thực lực của hắn mạnh a!


Chỗ Giản Thành còn thiếu hụt có thể từ các sư huynh sư tỷ đồng môn hỗ trợ, đây không phải ý nghĩa của tông môn sao?


........... vị lão tổ Hóa Thần của Đại Nhật Tiên Tông này hoàn toàn không nghĩ tới, hậu bối nhà mình giờ phút này đang tự hỏi một vài bí thuật để rải cẩu lương = =


Không đến mười lăm phút, thái dương hoàn toàn đi ra từ chân trời, chậm rãi mọc lên.


Phiếm Vân Kiếm Tôn không hề hấp thu mạt quang mang kim sắc kia, ông nhắm mắt lại, ngón tay liên tục chuyển động, dao động linh lực quanh thân trở nên sắc bén mà có tính xuyên thấu mãnh liệt.


Giây tiếp theo, ông đột nhiên mở mắt ra, xa xa nhìn về hướng đông.


Nháy mắt khi Phiếm Vân Kiếm Tôn mở mắt ra, giống như hai thanh lợi kiếm đâm mạnh ra, quấy động thiên địa phong vân.


Toàn bộ quá trình [nhìn] giằng co không đến vài giây, Phiếm Vân Kiếm Tôn liền nhắm mắt lại.


Thanh Minh chân nhân vội vàng nói: "Làm sao vậy?"


Phiếm Vân Kiếm Tôn giơ tay xoa xoa khóe mắt: "Có ghèn mắt."


Thanh Minh chân nhân: "........."


Ông bắt đầu xắn tay áo.


Phiếm Vân Kiếm Tôn vừa mở mắt, liền thấy được Thanh Minh chân nhân nắm tay lại.


"A nha Thanh Minh ngươi thật quá đáng, ta không phải chỉ đùa một chút thôi sao!"


Thân hình ông vội vàng né tránh nắm tay Thanh Minh chân nhân, hi hi ha ha vài tiếng, thần sắc nghiêm túc lên.


"Chúng ta gặp phiền toái tựa hồ thực lớn."


Thanh Minh chân nhân lúc này mới thu tay lại, ông nói: "Nói như chúng ta là bị dọa sợ lắm."


Giản Thành cũng nói: "Ngài nhìn thấy cái gì?"


Còn giả vờ bị ghèn mắt để che dấu bị đồng thuật phản phệ?


Phiếm Vân Kiếm Tôn buông tay, lộ ra đôi mắt hơi hơi đỏ lên, ông nói: "Ta thấy được một dãy cung điện thật lớn."


"Bên trong có nhiều kiến trúc, đình đài lầu các, hành lang cầu thủy tạ chỗ nào cũng có, ở giữa trồng quỳnh hoa tiên thảo, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy linh thú ở trong đó nhàn nhã hành tẩu." Ngữ khí Phiếm Vân Kiếm Tôn dị thường ngưng trọng: "Tựa như tiên cung trong điển tịch."


Không đợi Thanh Minh chân nhân mở miệng, Giản Thành liền dùng ngữ khí phi thường khẳng định nói: "Đó là giả."


Thanh Minh chân nhân cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn sửng sốt, hai người nhìn Giản Thành.


Giản Thành nói: "Khi ta cùng Thu Vũ Lạc tiến vào Cửu Trọng Thiên, từng phát hiện một cái Linh khí hoàn toàn hỏng, ta từng thử suy đoán qua cái Linh khí kia, giống như là một bức tranh cuộn một tấc vuông trời đất sông núi, còn sót lại trên bức tranh dường như là vẽ cung điện khí phái của tiên nhân."


Thanh Minh chân nhân hít ngược một hơi khí lạnh: "Ngươi là nói cảnh tượng Phiếm Vân nhìn thấy là giả?"


Nếu như Phiếm Vân Kiếm Tôn tới đây một mình, sau khi dùng bí thuật thấy rõ bộ dáng ở bên trong, tất nhiên sẽ dựa theo con đường đi trong cung điện, đây tất nhiên là rơi vào trong tay địch.


Phiếm Vân Kiếm Tôn kinh ngạc mà nhìn Giản Thành, ông lại nhịn không được đi xem Vong Ngữ Thiên Khanh bị mây mù thật lớn bao phủ ở bên kia, bĩu môi nói: "Thật là khó lòng phòng bị."


Ông hỏi: "Nếu ta cho rằng đó là tiên cung, có thể rơi vào trong Linh khí đó hay không?"
Giản Thành giật mình, hắn cẩn thận nhớ lại, năm đó khi hắn phát hiện Linh khí giống như cuộn tranh vẽ sông núi, Linh khí kia sớm đã rách tung tóe, so với vải rách còn không bằng.


Như vậy, tựa hồ giống như là bị phá từ trong ra a.


Buồn cười lúc ấy mình còn tưởng rằng Linh khí kia là linh lực vận hành bên trong không đủ, cho nên bị hủy, còn cảm khái đáng tiếc một câu.


Giản Thành thở ra một hơi dài, hắn nói: "Đời trước cuộn tranh là bị người cho nổ từ bên trong." Dừng một chút, hắn bổ sung: "Mà ta cũng không biết Thái Thanh Kiếm Các còn có một vị kiếm tu Hóa Thần."


Phiếm Vân Kiếm Tôn trợn tròn đôi mắt, thân hình hơi béo tựa hồ chợt thấp đi vài phần.


Thanh Minh chân nhân nhìn nhìn Giản Thành, lại nhìn nhìn biểu tình vặn vẹo của Phiếm Vân Kiếm Tôn, ho khan một tiếng: "Một khi đã vậy, chúng ta đi vào như thế nào mới thích hợp đây?"


Ông trực tiếp mang ra cái đề tài này.


Giản Thành lại nói: "Liền đi vào như vậy thôi."


Hắn chép chép miệng, một bộ dáng nóng lòng muốn thử.


"Ta nghiên cứu qua cái ngoạn ý cấm chế này, vẫn luôn tò mò bên trong rốt cuộc vận hành như thế nào, có mấy chỗ điểm mấu chốt vẫn không thông suốt, hiện giờ khó có được nhìn thấy vật thật, đương nhiên phải hảo hảo nghiên cứu một phen!"


Giản Thành trong lòng tò mò đến hỏng rồi, trên mặt nỗ lực banh trụ: "Hơn nữ, chúng ta chỉ có làm bộ không phát hiện vấn đề, địch nhân mới có thể thoải mái hào phóng mà xuất hiện, cũng bớt cho chúng ta phải tìm kiếm, đúng hay không?"


Thanh Minh chân nhân cùng Phiếm Vân Kiếm Tôn liếc nhau, Thanh Minh chân nhân nói: "Ngươi có nắm chắc có thể từ trong tiên cung thoát ra?"


Giản Thành thản nhiên nói: "Không nắm chắc."


Thanh Minh chân nhân & Phiếm Vân Kiếm Tôn: "..............."


Giản Thành sang sảng cười: "Tiên lộ từ từ, đâu có thể mỗi lần đề nắm chắc? Hơn nữa, ta đi đến hiện tại, một lần cũng chưa từng nắm chắc."


"Nhưng ta vẫn như cũ ở chỗ này."


Khóe môi thanh niên tóc đen cong lên, thanh âm không lớn, lại mang theo lực lượng kỳ dị.


"Như vậy là đủ rồi."


"A Diệp không thấy?" trong Thái Thanh Kiếm Các, đang vùi đầu cùng Sóc Nguyệt sửa sang lại điều khoản Thu Vũ Lạc kinh ngạc mà nhìn sư muội ở trước mặt: "Chuyện khi nào?"


"Buổi chiều ngày hôm trước." Nữ kiếm tu kia vẻ mặt hổ thẹn: "Đã nhiều ngày Thu sư huynh vẫn luôn mang chúng ta đi làm nhiệm vụ, ngày hôm trước chúng ta phá hủy một cái xà quật, không nghĩ tới thời khắc cuối cùng, xà yêu Kim Đan kia sau khi tự bạo cũng không biến mất, ngược lại biến thành mấy chục thậm chí mấy trăm con tiểu xà yêu, Thu sư huynh đoạn đuôi cho chúng ta, mấy người chúng ta chạy trốn trước."


Nữ tu cúi đầu, khóe mắt có nước nói: "Chúng ta ở chỗ an toàn đợi hồi lâu cũng không thấy Thu sư huynh, liền mời sư huynh trong cứ điểm cùng đồng hành, tiến đến tra xét, kết quả xà quật kia trừ bỏ đoạn kiếm của Thu sư huynh không còn vật gì khác, ngay cả thi thể xà yêu cũng không thấy!"


"Chúng ta lo lắng Thu sư huynh gặp nguy hiểm, cho nên lập tức gấp gáp trở về tìm tỷ."


Sắc mặt Thu Vũ Lạc trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, tay nàng nắm chặt quyển trục, gân xanh nổi lên, miễn cưỡng trấn định nói: "Ta cùng A Diệp là song bào thai, ta không cảm giác được hắn xảy ra chuyện."


Nữ tu kia liên tục gật đầu: "Cho nên mới nói không thấy, chúng ta cũng cảm thấy có thể là Thu sư huynh còn đang chạy trốn, tỷ cùng Thu sư huynh từ trước đến nay đều tâm hữu linh tê, có lẽ có thể nhanh chóng tìm được hắn."


Thu Vũ Lạc lập tức đem toàn bộ công văn trước mặt đẩy ra, nàng nói với Sóc Nguyệt: "Xin lỗi, nhưng việc này trước phiền toái ngươi cùng Khang sư đệ."


Sóc Nguyệt một bộ thần sắc lý giải, nàng xung phong nhận việc: "Nếu không ta cũng tới hỗ trợ đi?"
Thu Vũ Lạc quả quyết cự tuyệt, nơi này dù sao cũng là đại bản doanh của Thái Thanh Kiếm Các, nhiều sư huynh sư tỷ có thể hỗ trợ như vậy, còn không đến mức phải thỉnh Sóc Nguyệt cũng ra tay.


Nữ tử đầu bạc nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa hỏi nữ tu kia: "Nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi là gì? Quyển trục nhiệm vụ đâu? Địa điểm nhiệm vụ..............?"


Thanh âm dần đi xa, Sóc Nguyệt nhìn bóng dáng rời đi của Thu Vũ Lạc, nói với Khang Xuân Tiền: "Thu tỷ tỷ thật là đáng tin cậy."


Khang Xuân Tiền cười gật đầu: "Ân, mọi người thực kính nể Thu sư tỷ, nếu không phải vì huyết mạch của nàng đặc thù, chưởng môn đời kế tiếp không phải nàng thì không thể."


Sóc Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nàng hỏi Khang Xuân Tiền: "Xin lỗi, nếu ta có chỗ mạo phạm còn thỉnh thứ lỗi, chỉ là ta rất tò mò, theo lý quý phái lấy kiếm lập tông, hẳn là đối với phân cách giữa người với yêu cũng không có quá nhiều yêu cầu cứng nhắc đi?"


Khang Xuân Tiền nghĩ nghĩ nói: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thái Thanh Kiếm Các ta rốt cuộc cũng là môn phái đỉnh cấp vì nhân tộc, việc liên quan đến nhân đạo truyền thừa, há có thể dễ dàng thay đổi ?"


Sóc Nguyệt giật mình, nàng theo bản năng mà lặp lại: "Nhân đạo truyền thừa........."


Khang Xuân Tiền nói rất chậm, tựa hồ cũng đang tự hỏi: "So với Yêu tộc trời sinh trời nuôi, sau khi sinh liền có thực lực cường đại, truyền thừa đi liền với huyết mạch, Nhân tộc chúng ta muốn có được lực lượng, cần phải bất khuất kiên cường, trải qua thiên chuy bách luyện, bước qua đủ loại gian nan hiểm trở, mới có thể lấy nhất kiếm trảm tà ma, bảo hộ sư huynh sư tỷ trong tông môn, bảo hộ lê dân bá tính một phương."


"Nếu chưởng môn là yêu, Yêu tộc thọ mệnh dài lâu, lại theo tuổi tác tăng trưởng, thực lực cũng sẽ dần đề cao, cứ thế mãi tông môn có thể bị Yêu tộc khống chế, Nhân tộc ta tương lai liền có thể phải chịu áp chế, thậm chí rơi vào hoàn cảnh càng thêm bất kham."


Thanh niên khuôn mặt hơi non nớt dù cho cười có chút ngây ngô, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, nhưng lời nói ra lại có khí độ cùng phong thái của nhất phái tông sư.


Sóc Nguyệt sau khi trầm mặc thật lâu, nàng nói: "Cho nên ngươi không ủng hộ Thu tỷ tỷ trở thành chưởng môn sao?"


Khang Xuân Tiền nhẹ nhàng ân một tiếng, hắn lại nhỏ giọng nói: "Nếu sau khi sư tỷ trở thành chưởng môn rồi thức tỉnh huyết mạch, mặc kệ thân phận Yêu tộc này dẫn dắt chúng ta trảm yêu trừ ma, hay là không màng tông môn, thiên về phía Yêu tộc, đối với sư tỷ mà nói đều là một loại bất đắc dĩ cùng lưỡng nan."


"Vậy quá nặng nề đối với sư tỷ." Khang Xuân Tiền cười nói: "Chúng ta đều tận lực tránh kết quả như vậy.'


Sóc Nguyệt lẳng lặng mà nhìn Khang Xuân Tiền, nàng rũ mắt, trong lòng cười khổ.


Đúng vậy, tất cả mọi người đều tận lực tránh.


Cho nên nàng thân là thủ đồ Huyễn Nguyệt phong, lại thích tu luyện, cũng không quản lý mọi việc của Huyễn Thiên Bộ.


Bởi vì nàng cũng là yêu.