Chỗ Nào Không Đúng

Chương 186: Phục




Trường kiếm giống như ngọn lửa xuất hiện trong nháy mắt, Giản Thành nhịn không được mỉm cười.


Sau đó tươi cười của hắn đọng lại, nguyên lai một tia xanh sẫm vốn dĩ linh động trên thân kiếm kia đã biến thành thuần đen, mà một chút thuần đen kia giờ phút này biến thành người tí hon, đôi tay đang ôm ngực, một bộ hùng hổ mà trừng hắn.


Nhìn dáng vẻ này đừng nói là làm chim bồ câu gọi cho Cung Thiên Trọng, tiểu hắc Kim sẽ bùng nổ trước.


"..............Tiểu Kim?'


Giản Thành không xác định hỏi.


Tiểu hắc Kim a một tiếng, cao lãnh cực kỳ.


Nó nói: "Ta là kiếm linh của đại ca!'


Giản Thành: "........sau đó?"


Tiểu hắc Kim: "Hiện tại thành của ngươi."


Giản Thành: ".............ngạch, có gì khác nhau sao?' dù sao cũng là hắn cùng sư huynh xài chung!


Tiểu hắc Kim tựa hồ đối với đáp án này thực vừa lòng, sau đó nói sinh khí nói: "Thực giỏi, nếu đây là địa bàn của ta, lão ô quy ở bên kia là chuyện gì?"


Giản Thành: "........................"


Hắn hậu tri hậu giác phát hiện, tựa hồ bởi vì nguyên nhân đánh thứ Hỗn Độn Ấn, Hỗn Độn Ấn tự động tiến vào thần hồn rèn luyện, lão ô quy phong ấn trong Hỗn Độn Ấn cũng hóa thành một linh trong thần hồn hắn.


Giản Thành giờ khắc này cơ trí cực kỳ.


Hắn nói với tiểu hắc Kim: "Đại ca đều phải có tiểu đệ."


Giản Thành chỉ vào lão ô quy đang co vào trong mai rùa kia nói: "Ta tìm tiểu đệ cho ngươi, ngươi cứ việc xem nó như bóng đá đi!"


Lão ô quy co thành quả bóng: "................."


Tiểu hắc Kim tựa hồ giật mình, người tí hon nghiêng đầu, vòng qua Giản Thành đi nhìn mai rùa đen.


Tử phủ trong thần hồn của Giản Thành đã sớm hóa thành bàn âm dương ngư, ở trên bàn âm dương như lão ô quy kia tựa hồ rất nhỏ, nhưng so sánh với tiểu hắc Kim chỉ lớn bằng ngón cái, vẫn là lớn hơn nhiều.


Tiểu hắc Kim cẩn thận đánh giá một chút, tựa hồ đối với hình thể thực lớn của lão ô quy thực vừa lòng, nó lúc này mới ngúng nguẩy, rụt rè nói: "Đây cũng không quá tệ."


Tiểu hắc kim kiêu ngạo nói: "Đem vương bát đản này giao cho ta đi, ta sẽ làm cho nó biết ai là lão đại!"


Sau đó tiểu hắc Kim ở trong ánh mắt không thể tưởng tượng của Giản Thành mà hóa thành hắc tuyến, chậm rãi bay tới bên cạnh mai của lão ô quy, theo mai rùa đen chui vào.


Không tới vài giây, lão ô quy liền ngao mà bắt đầu nhảy nhót.


Giản Thành: "..............."


Giản Thành yên lặng đốt ngọn nến cho lão ô quy, sau đó thu hồi Hỗn Độn Ấn, phóng thần hồn ra ngoài.


Hôn mê lâu như vậy, nên tỉnh.


Sau đó mới tỉnh, liền thiếu chút nữa nghênh đón bàn tay của sư tỷ nhà mình.


Giản Thành sau khi nghe Sóc Nguyệt miêu tả, đầy mặt không thể tưởng tượng: "Quả Quả nàng là nửa yêu?"


Sóc Nguyệt đồng dạng trừng Giản Thành: "Đó là biểu muội của ngươi! Ngươi mấy ngày nay cùng nàng luyện tập điệu vũ hiến tế, ngươi cũng không phát hiện sao?"


Giản Thành cảm thấy mình thực oan uổng: "Ta sao có thể phát hiện? trừ bỏ ngày đó rớt xuống sông, ta liền tay của nàng cũng chưa từng chạm qua!!"


Hắn trong sạch!!


Sóc Nguyệt thực không hình tượng mà ném cái đại đại xem thường qua.


Nàng nhẫn xuống tính tình nói: "Cự quy kia đâu? Đại ấn hai màu đen trắng kia là chuyện gì? Còn có sơn dân này, đây rốt cuộc là chuyện gì?"


Giản Thành xoa xoa huyệt thái dương: "Cái ấn kia là nương ta để lại cho ta, dùng để trấn áp cự quy kia, nhóm sơn dân không có chuyện gì, ném bọn họ lại đây là được rồi."


"Còn về sơn trại..........." hắn đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía một mảnh hỗn độn, vài ngọn núi hoàn toàn biến mất, dòng nước cắt đứt, lão ô quy kia chỉ là tỉnh lại lật người, liền đè phiến sơn địa này thành một tiểu bình nguyên = =


Giản Thành thực vô trách nhiệm nói: "Dù sao cũng không còn, sư tỷ ngươi nói làm sao bây giờ?"


Sóc Nguyệt bị tức đến lật ngửa.


Mắt thấy Sóc Nguyệt sắp bị chọc giận đến điên rồi, Giản Thành vội vàng giải thích.


Sự tình phải bắt đầu nói từ n năm trước, năm đó Đại Nhật chân nhân tổ sư gia của Đại Nhật Tiên Tông bọn họ, cũng chính là Đường Minh Hòa cùng các đại lão Hóa Thần của Yêu tộc kết làm đồng minh, cùng nhau đối phó với địch nhân ngoại lai, địch nhân kia là Thực Nhất tộc có ghi lại ở Lam Sơn bí cảnh.


Quá trình chiến đầu cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng mà Đường Minh Hòa ở sau trận chiến làm một chuyện phi thường thiếu đạo đức, hắn lén lút mà hố đồng minh Yêu tộc, đem nhưng đạo lão Yêu tộc đó đều phong ấn.


Hỗn Độn Ấn trong tay Giản Thành chỉ có một phần tư, nhưng cũng không đại biểu năm đó Đại Nhật lão tổ chỉ đem Hỗn Độn Ấn phân thành bốn phần!


Vị Đại Nhật lão tổ này đem Hỗn Độn Ấn phân thành vài phần, trong đó một phần lớn nhất chính là chủ ấn một phần tư này.


Vì một phần tư chủ ấn này bảo tồn lực lượng mạnh nhất, cho nên mặc dù không có Hỗn Độn Ấn tự mình trấn áp, lão ô quy xui xẻo đản vẫn như cũ bị đè ở trong Trọng Sơn Lĩnh không xoay người được.


Mà chủ ấn một phần tư của Hỗn Độn Ấn này, đã bị tổ sư khai phái lưu lại trong tông môn, thành truyền thừa trong Đại Nhật Tiên Tông.


Ngày nọ tháng nọ năm nọ, một tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông mang theo Hỗn Độn Ấn tới Trọng Sơn Lĩnh du lịch, hơi thở trên Hỗn Độn Ấn đánh thức lão ô quy bị bắt ép ngủ ay.


Lão ô quy tâm độc tay đen, âm thầm thả ra một tia thần hồn, cùng hậu duệ của Yêu tộc phía đông Trọng Sơn Lĩnh, đem tu sĩ kia xử lý, cướp đi cái Hỗn Độn Ấn này.


Lão ô quy vốn tưởng rằng sau khi có được Hỗn Độn Ấn là có thể cởi bỏ phong ấn, kết quả nó trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, trên Hỗn Độn Ấn có ngọn lửa phi thường cường hãn, vừa lúc khắc chế lực lượng của Yêu tộc bọn họ.


Bất đắc dĩ, lão ô quy chỉ có thể đem Hỗn Độn Ấn này giao cho sơn dân ở tại phụ cận phong ấn, cũng nói cho bọn họ, chỉ cần liên tục hiến tế mấy năm, nó Sơn thần này có thể phù hộ cho mấy người sơn dân.


Nhóm sơn dân liền bắt đầu lục tục hiến tế.


Mỗi một lần hiến tế, những sơn dân đó cũng không phát hiện, kỳ thật lực lượng linh hồn của bọn họ đang bị lão ô quy cướp mất một phần, dùng để nung khô Hỗn Độn Ấn, đồng thời trợ giúp lão ô quy khôi phục thực lực.


Lão ô quy vì gia tăng số lượng hiến tế, còn rất đen tối mà thêm một cái mánh lới thủy thần, để gia tăng hấp thụ lực lượng linh hồn.


Lão ô quy này còn thực hiểu biết phải phát triển liên tục, biết không thể dùng một lần ăn xong đám sơn dân này, dù sao năng lực sinh sản của người phàm cũng cực mạnh, tế thủy trường lưu mới là chính đạo ~


Liền như vậy qua vô số năm tháng, rốt cuộc mấy năm gần đây, lão ô quy phát hiện phong ấn sắp buông lỏng!


Lão ô quy cao hứng hỏng rồi!


Sau đó cha của Giản Thành tới.


So sad.


Giản gia chủ muốn trộm đi Hỗn Độn Ấn, lão ô quy đương nhiên không vui, nó hận không thể chụp chết Giản gia chủ.


Bất quá mệnh Giản gia chủ chưa tuyệt, đụng phải Quá Sơn, còn cùng Quá Thủy ăn nhịp với nhau, âm thầm cuỗm đi Hỗn Độn Ấn.


Nhưng làm cho lão ô quy tức điên.


Nó vốn đang chờ phong thân tình giữa nhân loại, có thể làm cho Quá Thủy ở đại tế hai mươi năm mang theo Hỗn Độn Ấn trở về, nhưng trên thực tế thì sao?


Nghe xong lời nhắn của Quá Thủy với Giản Thành, lão ô quy lại một lần nữa thừa nhận ánh mắt mình quá kém, không chỉ bị Đường Minh Hòa đâm một lần, vô số năm tháng sau cư nhiên còn bị cha mẹ của Giản Thành đâm một lần.


Mẹ nó tức giận nha!


Mà lần này càng xui xẻo, vốn dĩ lão ô quy ôm ý nghĩ thực sự không được thì liền ăn thần hồn của những sơn dân đó làm tinh thần hăng hái lao ra, kết quả nhi tử Giản Thành của Giản gia chủ tới rồi ~


Không chỉ linh hồn của sơn dân sắp đến miệng không còn, chính nó còn thành tiểu đệ của một cái kiếm linh?!


Đậu!


Đương nhiên Giản Thành vẫn chưa nói hết cho Sóc Nguyệt, hắn chọn lựa góp nhặt, chuyện về cha mẹ cùng Đường Minh Hòa không có nói, chỉ nói ô quy này bị Hỗn Độn Ấn trấn áp, sự tình đã giải quyết.


Sóc Nguyệt đen mặt, rất muốn đánh Giản Thành một trận, bất quá suy xét đến còn có nhiều sơn dân mất ý thức cần xử lý như vậy, nàng hừ một tiếng, cho Giản Thành một ánh mắt ngươi chờ cho ta, liền vén tay áo lên, bắt đầu lừa dối sơn dân.


Nên nói Sóc Nguyệt không hổ là đại sư tỷ đích truyền của Huyễn Nguyệt phong, năng lực lừa dối người là nhất đẳng.


Nàng nói với sơn dân như vậy.


"Vị Sơn thần cùng Thủy thần lần này các ngươi cung phụng phi thường vừa lòng với lần hiến tế này."


"Lực lượng hiến tế lần này làm cho bọn họ phát hiện cơ hội vũ hóa thành tiên, hiện giờ bọn họ đã phi thăng thành tiên, không còn ở giới này nữa!"


"Vì cảm tạ cống hiến của các ngươi, bọn họ đem sơn thủy vùng phụ cận này đều san bằng, để lại cho các ngươi một mảnh đồng ruộng diện tích rộng lớn."


"Tương lai các ngươi có thể ở tại đây trồng trọt hoa màu, nuôi heo dưỡng dê, không bao giờ gặp nạn đói!"


"Đây là ban ân Sơn thần Thủy thân để lại cho các ngươi."


"Các ngươi sẽ nghênh đón sinh hoạt hoàn toàn mới."


"Để không cô phụ chờ mong của hai vị thần linh với các ngươi, các ngươi cần phải nỗ lực a ~"


Nhóm sơn dân cảm động rối tinh rối mù.


Tam sơn trại từ nay trở đi, sơn dân liền thành nông dân, Trọng Sơn Lĩnh nơi này liền nổi tiếng gần xa là thôn thần linh ban ân.


Đối với biến hóa này, Giản Thành chỉ có thể: "................"


Bội phục bội phục.


Sóc Nguyệt thu phục thôn dân cùng sơn dân phụ cận sơn trại, lại giấu không được Quá Sơn.


Nam nhân phảng phất cùng đại sơn hòa hợp nhất thể này sau khi tỉnh lại, liền đi tìm Giản Thành.


"Sơn thần thật sự đi rồi?"


Đối mặt với đại cữu bị mẹ mình hố, Giản Thành chột dạ rất nhiều cùng với áy náy.


Hắn nghĩ, có nên giúp giúp đại cữu.


Hắn gật đầu: "Thật sự đi rồi."


Đi không thể lại đi hơn, còn bị hắn nhốt ở Hỗn Độn Ấn!


Quá Sơn thở ra một hơi dài, ông cười như không cười mà đánh giá cháu ngoại.


"Chậc, mặc kệ nói là đi rồi hay thật sự thành tiên, dù sao không trở về nữa là được."


Giản Thành sửng sốt, hắn thật cẩn thận hỏi: "Ngài tựa hồ biết chút gì đi?"


Quá Sơn hắc một tiếng, thành thật kéo ra vài vò rượu trái cây không biết từ đâu ra.


Chính ông mở một vò, đưa cho Giản Thành một vò.


Giản Thành không hỏi là cái gì, sau khi mở ra liền trực tiếp uống.


Rượu vừa vào cổ họng, tức khắc một cỗ hương vị thuần hậu nhập thẳng đáy lòng, trong cay độc lộ ra lạnh lẽo, giống như thanh tuyền cùng dòng suối uốn lượn của Trọng sơn, rõ ràng là rượu ngon làm người say mộng, lại càng uống càng tỉnh.


Tâm tình Giản Thành phức tạp cực kỳ, hắn không muốn cười, nhưng mà lại cười.


Quá Sơn nhìn biểu tình của Giản Thành, hắc hắc cười.


"Hương vị không tồi đi? Nương của ngươi lưu lại."


Giản Thành sửng sốt.


Quá Sơn sâu kín nói: "Cô nương trong núi đều có một hai tuyệt kỹ, nương ngươi cũng không ngoại lệ."


Giản Thành lẩm bẩm nói: "Ta chưa bao giờ biết.........." dừng một chút, hắn bổ sung nói: "Ta là nói nàng chưa từng nhưỡng rượu qua."


Quá Sơn lấy ra cái tẩu thuốc mẻ của mình, thật sâu mà hít một ngụm, phun ra một vòng khói lớn.


"Bởi vì ở bên người, nương ngươi sẽ không thấy nhàm chán, liền không rảnh đi ủ rượu đi."


"Nương ngươi từ nhỏ liền hướng tới bên ngoài núi, mỗi lần nói đến chuyện bên ngoài, đôi mắt nàng đều đặc biệt sáng." Chậm rãi nói: "Quá thị làm hiến tế nhiều năm như vậy, luôn có người tương tự như nương ngươi vậy."


Đối với biểu tình quẫn bách của Giản Thành, Quá Sơn nhàn nhạt nói.


"Chẳng qua nương ngươi thành công mà thôi."


Quá Sơn thở dài nói: "Sau khi nương ngươi đi rồi, ta liền cân nhắc chuyện đại tế này."


"Quá thị khó thoát cái chết, nhưng tổng phải có lưu lại."


Giản Thành nghe đến đó trong lòng vừa động, hắn nhớ tới huyết mạch bán yêu của Quá Quả Quả, yết hầu có chút khô.


"Ngài là nói............ Quả Quả?"


Quá Sơn gật đầu: "Nương Quả Quả là Yêu tộc."


Hán tử giản dị bị hố trong lòng Giản Thành nói như vậy: "Ta chính là thật vất vả mới tìm được một Yêu tộc nguyện ý sinh oa oa cho ta."


Giản Thành: "..........."


==================


Tác giả có lời muốn nói:


Quá Sơn: Ta cũng không thể kém hơn muội muội đúng không?