Chỗ Nào Không Đúng

Chương 16: Khâm phục.




Ban đêm Vọng Đoạn sơn như là một con cự thú đang nằm úp, tản ra hơi thở nguy hiểm.
Đập vào mắt là tầng tầng thâm lâm tối đen nhìn không thấy mặt, đám sương nhàn nhạt phiêu đãng bốn phía, khi thì sền sệt, khi thì mờ nhạt, nhè nhẹ từng đợt, nhìn rất mông lung.
Loại sương mù này mang theo một tia màu đỏ sậm, khi hô hấp sẽ có khí của dị chủng loang lổ dũng mãnh chui vào kinh mạch, ảnh hưởng linh lực cùng vận dụng lực lượng thần hồn.
Trên người Giản Thành và Trần Húc Chi đều khoác một cái áo choàng làm từ nô lung, ít nhiều có thể ngăn cản một chút khí dị chủng ăn mòn.
Giản Thành đi ở phía trước, Trần Húc Chi đi theo phía sau hắn, vì phòng ngừa hai người đi lạc, Trần Húc Chi lấy ra từ túi càn khôn một cái Linh khí dạng dây thừng, giao cho Giản Thành.
Cái này là Trần Húc Chi trước đây lấy được từ thành thị nào đó, dây thừng này gọi là Định Hướng Thằng, đằng trước dây thừng có một viên cầu nhỏ, chỉ cần đem linh lực cùng máu của người hoặc đồ vật muốn đuổi bắt đưa vào trong viên cầu, lại kích phát linh lực, Định Hướng Thằng này có thể chỉ ra phương vị của mục tiêu, cũng tự mình tiến đấy cuốn lấy đối phương.
Nghe có vẻ thật cao cấp đi? Kỳ thật tật xấu đặc biệt nhiều, đầu tiên phạm vi trước sau phải ở trong trăm mét, tiếp theo dây thừng này chất lượng quá kém, thậm chí một cái hỏa cầu của tu sĩ luyện khí kỳ cũng có thể thiêu đứt, cuối cùng chính là hiệu quả định hướng của dây thừng này đôi khi không nhạy = =
Tỷ như tại trong rừng rậm này là chướng khí có tác dụng che chắn, dây thừng này liền vô pháp định hướng.
Bất quá đại bộ phận Linh khí trên người Trần Húc Chi đều được y luyện hóa qua, chỉ có mấy cái Linh khí mới mua ở thành thị sau khi rời khỏi tông môn còn chưa kịp luyện hóa, vừa mới nãy lấy ra dùng.
Hai người đều để lại linh lực ở quả cầu đằng trước dây thừng, phân biệt cột trên cổ tay, cố hết sức phòng ngừa khả năng đi lạc.
Cây cối bốn phía rất cao, đường kính cũng lớn, Trần Húc Chi nhìn ra ít nhất cũng hai mét trở lên, cây cối thật lớn này đó như là một bức tường, sinh trưởng lung tung, trên thân cây cối quấn quanh các loại thực vật loại dây leo, những thực vật này là cây lớn mà mỏng, không cẩn thận chạm vào một chút, quần áo trên người liền bị vẽ ra một lỗ hổng, dị thường sắc bén.
Ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mắt, bốn phía đen nhánh một mảnh, ánh trăng căn bản vô pháp xuyên thấu tán cây, nhưng nơi Trần Húc Chi đi qua thường thường sẽ có một ít điểm sáng.
Đây là nhóm yêu thú sinh hoạt tại khu rừng sâu này.
Tỷ như cấy nấm nhỏ sẽ sáng lên, tỷ như bọ ngựa lay lay hai cái càng có thể phát sáng, tỷ như dơi bay chỉ hoạt động về đêm, tỷ như xà yêu quấn quanh trên nhánh cây vẫn không nhúc nhích........... có chút con sâu nhỏ sẽ phát ra âm thanh, có thanh âm trong trẻo dễ nghe, có ngắn ngủi nghẹ ngào, Trần Húc Chi cùng Giản Thành giống như là khách không mời mà đến xâm nhập vào một thế giới không biết, bị những sinh vật này chăm chú nhìn vào, quan sát, ẩn núp, cũng tùy thời tập kích.
Trần Húc Chi an tĩnh như kê, đem Đồng Nguyên Quyết vận đến cực hạn, hết sức chăm chú quan sat bốn phía, đồng thời bước chân nhẹ nhàng đi theo lão nhân phái trước, sợ mình bị lạc.
Tập trung vận chuyển lực lượng thần hồn như thế, thực nhanh trán Trần Húc Chi liền xuất hiện mồ hôi.
Giản Thành như có cảm giác, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.
Sắc mặt thiếu niên không phải thật tốt, sắc mặt trắng bệch, môi chuyển xanh, Giản Thành do dự một chút, nhìn nhìn khắp nơi, đột nhiên bước chân vừa chuyển, đi đến một phương hướng khác.
Bị dây thừng lôi kéo Trần Húc Chi không phát hiện lộ tuyến biến hóa, thẳng đến khi bọn họ đi vào một gốc cây thật lớn, Trần Húc Chi mới phản ứng lại.
Giản Thành buông lỏng dây thừng trên cổ tay ra, từ trong tay áo lấy ra một vật nhỏ màu đen, hắn cầm trong tay quơ quơ trước gốc cây, sau đó đột nhiên ném về phía trước.
Giây tiếp theo, một cơn gió nhẹ phất qua, nhưng mặc dù Trần Húc Chi chăm chú nhìn xem, những vẫn không nhìn thấy gì như cũ.
Nếu không có cơn gió nhẹ phất qua má, y thậm chí không biến có cái gì chạy qua.
Giản Thành tạm dừng trước đại thụ vài giây, sau đó hắn đột nhiên duỗi tay, đẩy ra thứ gì, hắn xoay người vẫy vẫy tay về phía Trần Húc Chi, ý bảo y đuổi kịp.
Trần Húc Chi đầy đầu mờ mịt, y không cảm giác được nguy hiểm, lão nhân trước mặt này cũng không có lý do công kích y đúng không?
Y đi theo.
Giây tiếp theo liền đụng đầu.
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Giản Thành duỗi tay bắt lấy cánh tay Trần Húc Chi, để cho Trần Húc Chi khom lưng, Trần Húc Chi một tay che lại cái trán, khom lưng đi về phía trước hai bước, sau đó cảnh sắc trước mắt đột biến!
Bên ngoài là màu sắc tối đen như mực, nhưng mà ở trong gốc cây này lại lớ sáng.
"Đây là một loại thực vật có thể sáng lên, gọi là Tinh Hoa, khi gặp nguy hiểm liền sẽ hết sức phát sáng, chợt lóe chợt tắt, ý đồ dọa địch nhân lui." Giản Thành đã ngồi trong hốc cây, hắn cẩn thận mà tránh đi đầm lầy bên trong hốc cây, ngồi ở vị trí gần cửa động: "Lại đây ngồi một lát đi."
Trần Húc Chi ngửa đầu nhìn từng điểm ánh sáng ở trên lỗ trống thân cây, nhẹ giọng nói: "....Thật không thể tưởng tượng."
Giản Thành ừ một tiếng, hắn cũng ngửa đầu nhìn áng sáng bốn phía: "Đây là sào huyệt của một con dạ thử (chuột đêm), ta dùng một quả Hồng Sơn Quả hối lộ nó, đem nay cái sào huyệt này thuộc về chúng ta, trước bình minh chúng ta cần phải rời đi."
Trần Húc Chi phản ứng lại: "Vừa rồi ngươi ném đi chính là Hồng Sơn Quả? Ngươi đã chuẩn bị trước?"
Giản Thành không thèm để ý nói: "Trước khi lên đường ngẫu nhiên phát hiện, thuận tay hái xuống."
Trần Húc Chi trầm mặc.
Giản Thành còn đang nói: "Kỳ thật Vọng Đoạn sơn chính là một tòa bảo khố, rất nhiều linh vật sinh trưởng ở đây, có một vài thiên địa linh dược buổi tối mới xuất hiện, nếu thực lực chúng ta đủ, có thể cướp đoạt không ít thứ tốt.
Trần Húc Chi ngồi ở bên người Giản Thành, nhìn Giản Thành từ trong tay áo lấy ra một ít đồ vụn vặt lung tung rối loạn.
Giản Thành cầm lấy một cành cây rất dài giống như là bụi gai, dùng móng tay vuốt một cái, nhánh cây lập tức lộ ra một cái miệng, một loại chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra.
Hắn đem cành cây cho Trần Húc Chi: "Uống một ít đi, đầy là Minh Thủy Chi, linh dược có thể giảm bớt mệt nhọc của thần hồn."
Trần Húc Chi sửng sốt, hắn tiếp nhận nhánh cây kia, dựa vào ánh sáng nhạt tinh tế trên vỏ cây vừa nhìn, kỳ quái nói: "Cùng với Minh Thủy Chi ta nhìn thấy không giống nhau a."
Lời tuy như vậy, nhưng y vẫn tiếp tục uống trước khi đối phương trả lời.
Giản Thành thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên một tia ý cười, hắn nói: "Minh Thủy Chi mà thành thị buôn bán đã qua xử lý, chỉ để lại cành cây có hiệu quả mạnh nhất, phần thân giữa bị bỏ đi, cho nên ngươi không nhận ra."
Chất lỏng màu trắng vào miệng lạnh lẽo, phảng phất một chậu nước lạnh tưới từ trên đỉnh đầu xuống, Trần Húc Chi tức khắc cảm thấy tinh thần run lên, vốn dĩ đại não phát trướng cũng được xoa dịu, cả người thoải mái rất nhiều.
Giản Thành tiếp tục nói: "Trực tiếp uống như vậy có hơi tổn hại dược hiệu, nếu có thể phối với dược liệu khác luyện chế thành đan dược hiệu quả sẽ càng tốt, nhưng hiện tại phương pháp hữu hạn, chỉ có thể ăn như vậy."
Hắn vừa nói, một bên cầm lấy một vành khác, sau khi vuốt tùy ý uống một chút, sau đó liền buông xuống.
Tốt xấu cũng là đại năng hóa thần, cũng không thiếu lực lượng thần hồn, hắn khuyết thiếu chính là dược phẩm gia tăng linh lực.
Nghĩ đến đây, Giản Thành hỏi Trần Húc Chi: "Trên người ngươi có đan dược tụ khí đan linh tinh không? Linh lực của ta có khả năng không quá đủ."
Trần Húc Chi nghe xong liền lập tức nói: "Ta có không ít."
Y lấy ra cực phẩm tụ khí đan Bạch Anh chưởng tôn cho.
Giản Thành sau khi nhìn thấy liền sửng sốt, nhớ tới tụ khí đan Bạch Nguyệt Liên đưa cho, không khỏi suy nghĩ: "Tụ khí đan phẩm giai tốt dù có ra giá cũng không có người bán, nhìn dáng vẻ của tiểu bằng hữu ngươi bối cảnh không tệ a."
Có lẽ thiếu niên này là đệ tử của tông môn phụ thuộc Đại Nhật Tiên Tông? Nếu không sao có thể lấy được đan dược bên trong Đại Nhật Tiên Tông?
Giản Thành thật ra không nghĩ tới thiếu niên này là đệ tử của Đại Nhật Tiên Tông, bởi vì hắn cơ hồ nhận thức sư huynh đệ cùng sư tỷ muội cùng thế hệ với hắn.
Trần Húc Chi lại nói: "Ta thật ra mong muốn có thể được như ngài vậy, ở trong hiểm cảnh vẫn thành thạo, thong dong chắc chắn."
Giản Thành giật mình, lộ ra một nụ cười ôn hòa cực kỳ, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể."
Hắn ông cụ non nói: "Người trẻ tuổi đều muốn một bước lên trời, trở thành đại năng thực lực cường hãn, lịch duyệt phong phú, kinh nghiệm mười phần, bất quá trên đời đâu có chuyện tốt như vậy đau?"
Ngẫm lại chính mình đời trước oai phong một cõi, bất quá kết quả là công dã tràng.
"Tương phản, duy trì tâm tư ban đầu của mình khi bước lên tu luyện không thay đổi, mặc kệ gặp được bất luận dụ hoặc gì cũng không quên một cỗ rung động khi lần đầu tiên lúc ban đầu dẫn khí nhập thể, chăng sợ phát triển chậm một chút cũng không sao." Giản Thành giơ tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên: "Đến lúc mưa mưa gió gió, đã có trưởng bối cùng người có thực lực cao chắn ở phía trước."
Trần Húc Chi nghiêng đầu, y nhìn lão nhân bên người, lão nhân này trong tươi cười tang thương lộ ra lộ ra bình tĩnh cùng thong dong, tuy rằng soái ngây người, nhưng cũng cực kỳ bi thương.
Y nghĩ như vậy, cũng nói ra như vậy: "Như vậy chẳng phải là quá bi thương?"
"Bi thương?" Giản Thành nghi hoặc nhìn Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi nói: "Ta nói một người mang trên lưng chờ mong của mọi người gì đó, như vậy quá bi thương, quá không công bằng."
Giản Thành lẳng lạng nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt nhu hòa, hắn khẽ ừ một tiếng: "Nếu như ngươi cho là như vậy, vậy vẫn duy trì ước nguyện ban đầu của hiện tại, mau chóng trưởng thành đi."
Trần Húc Chi nắm tay: "Đây là tất nhiên!"
Ăn một viên tụ khí đan, Giản Thành lập tức nhập định.
Hắn vẫn chưa bố trí trận pháp gì, tựa hồ hoàn toàn xem thiếu niên trở thành đồng bọn, liền như vậy trực tiếp nhắm mắt chìm sâu vào trình tự điều tức.
Trần Húc Chi một bên hỗ trợ cảnh giới, một bên không dấu vết quan sát lão nhân.
Hắn ban đầu cho rằng lão nhân là đại năng ma môn, sau lại cảm thấy hắn là bạn bè trong quá khứ của Diệp sư thúc, hiện tại xem ra......... chằng lẽ đúng như lời y nói, hắn là chuyển thế trọng sinh? Hay là nói hắn đoạt xá sai mục tiêu, thành một lão nhân?
Nếu là chuyển thế trọng sinh, vì sao thảm như vậy?
Nhìn xem vương bát đản trong tông môn, lại nhìn nhìn lão nhân này, thật là trời xanh đui mù.
Nếu là đoạt xá.....
Lão nhân chẳng lẽ muốn đoạt xá mình?
Trần Húc Chi rối rắm không thôi, y thật sự không muốn thừa nhận trưởng giả được y tôn kính trong lòng mang ý xấu, mặc kệ là dạy hắn pháp quyết, hay là nói cho hắn kinh nghiệm nhân sinh, thái độ lão nhân đều bình thản thong dong, trong sáng như trí giả quá tẫn thiên phàm.
Y thực khâm phục người như vậy.
"Thành......" Trần Húc Chi vò đầu, trong nguyên tác tựa hồ không có ẩn sĩ cao nhân họ thành, đạo hào cũng không có.
..........Nga, tên Thành thì thật ra có một kẻ = =
Trần Húc Chi tự giễu cười, hẳn không phải là Giản Thành đi?
Sao có thể?! Tên hỗn đản Giản Thành kia hiện tại khẳng định đang vây quanh tiểu sư muội đâu!
=====================
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Húc Chi ra khỏi tông môn đã bị ma môn truy như cún, cũng không biết lệnh truy nã của tông môn, chia buồn.