Chỗ Nào Không Đúng

Chương 153: Mang đi






Trần Húc Chi rời tông môn, đi một chuyến đến phường thị.


Đệ tử Giới Luật Đường an trí cho Sầm Kiến Tuyết không biết một nhà này có lai lịch gì, nhưng suy xét đến hài tử kia họ Trần.........ngô, hắn đơn giản tìm một viện ở trong phường thị cho đám người Sầm Kiến Tuyết cư trú.


Vị trí biệt viện Giới Luật Đường ở phường thị thật tốt, bên ngoài còn bao phủ trận pháp, trong viện cũng có ba cổng vào, cũng đủ có đám người Sầm Kiến Tuyết cư trú.


Thời điểm Trần Húc Chi tới, Lý tu sĩ vừa lúc đi dạo phường thị cùng Lưu lang, Sầm Kiến Tuyết một mình ở nhà chiếu cố hài tử.


Nhìn thấy Trần Húc Chi, Sầm Kiến Tuyết không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.


"Kiến qua Trần tiền bối."


Tuy rằng sau khi sinh vẫn luôn lên đường, bất quá thân thể Sầm Kiến Tuyết ngược lại cũng không quá đáng ngại nàng chung quy đã bước vào con đường tu luyện, dọc theo đường đi đệ tử Giới Luật Đường cho nàng không ít linh đan diệu dược, giờ phút này nhìn lại so với trước khi mang thai càng thêm mỹ lệ vũ mị, thậm chí còn nhiều thêm một tia nhu hòa cùng từ ái mẫu tính.


Trần Húc Chi đánh giá Sầm Kiến Tuyết trước mặt, nữ tử mặc một thân váy dài màu đỏ, phía trên mặc áo ngắn vạt chéo màu nguyệt bạch, tóc dài búi ở sau đầu, làm thành búi tóc phụ nhân, bên trên cài một cây trâm gỗ có chút thô ráp, dù cho ăn mặc đơn giản, lại như cũn không dấu được phong tư cùng nhan sắc của nàng.


"Thoạt nhìn ngươi khôi phục không tồi." Trần Húc Chi giơ tay nâng Sầm Kiến Tuyết dậy, y ngồi xuống, cười nói: "Trước đó sau khi về tông mon đã bị sư phụ bắt bế quan, nhưng thật ra sơ sót các ngươi, xin lỗi."


Sầm Kiến Tuyết vội vàng nói: "Tiền bối không cần xin lỗi, nếu không có tiền bối hỗ trợ, một nhà chúng ta chỉ sợ cũng đa chết ở Tây Nguyệt Quốc."


Trần Húc Chi mỉm cười: "Cũng vậy, chúng ta không cần hàn huyên như vậy, trực tiếp đi thẳng vấn đề."


"Ta nghe đệ tử nói ngươi muốn gặp ta, không biết có chuyện gì quan trọng?"


Sầm Kiến Tuyết hít sâu một hơi, nàng tận lực hòa hoãn ngữ khí, bằng phẳng mà mềm nhẹ nói: "Tiền bối mang một nhà chúng ta tới nơi này, tránh đi ma tu trả thù, một nhà chúng ta đều tâm tồn cảm kích, chỉ là cứu cấp không cứu nghèo, hiện giờ ta cùng thúc thúc đều trở thành tu sĩ, Mộ Thành đứa nhỏ này cũng may mắn được tiền bối thưởng thức, tương lai tiền đồ vô lượng, cho nên ta nghĩ ở trong phường thị tìm một nghề, chậm rãi kinh doanh."


Sầm Kiến Tuyết chính là nghe thúc thúc nhà mình nói qua, hết thảy tu sĩ thực lực cường hãn thời gian bế quan cùng thực lực của họ có quan hệ trực tiếp, thực lực tu sĩ càng mạnh thời gian họ bế quan càng dài, lần này là bọn họ may mắn, Trần Húc Chi thực nhanh liền xuất quan, vậy tiếp theo thì sao?


Không thấy bạn tốt của thúc thúc nhà mình ngụy trang thành lão nhân tên là Thành Hạo, cũng bị bắt bế quan đến nay chưa ra sao?


"Chỉ là phu quân ta là người thường, ta lo lắng hắn ở trong phường thị không thể tìm được công việc, hơn nữa.................." mặt Sầm Kiến Tuyết hiện ưu sắc: "Đây dù sao cũng là phường thị tu sĩ hay lui tới, phu quân ta chỉ là người thường, nếu có gì vạ nhất........."


"Còn có Mộ Thành đứa nhỏ này, không biết ngài có an bài gì không?"


Trần Húc Chi tự hỏi một hồi: "Ta đại khái minh bạch lo lắng của ngươi."


Y nhìn về phía Sầm Kiến Tuyết: "Lại nói tiếp hiện giờ ngươi là tu sĩ, Lưu lang kia bất quá là nam tử phàm tục, mấy chục năm sau hắn đều hóa thành bạch cốt, mà ngươi như cũ duy trì bộ dáng hiện tại, giữa các ngươi có ngăn cách thật lớn, có sự khác biệt giữa hai giới, ngươi xác định muốn cùng hắn tiếp tục như vậy tiếp sao?"


Sầm Kiến Tuyết nghe vậy hơi hơi cúi đầu, nàng giơ tay xoa xoa sợi tóc hai bên, trên mặt toát ra biểu tình ôn nhu cùng hạnh phúc.


"Vấn đề này thúc thúc cũng từng hỏi ta."


"Nói thật, bước lên con đường tu luyện đối với ta mà nói hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không phải lúc trước Lưu lang che trước người ta, ta sớm đã chết." Sầm Kiến Tuyết kiên định mà nói với Trần Húc Chi: "Nếu có thể luôn ở bên nhau với Lưu lang, dù cho trăm năm sau hắn quay về với bụi đất, ta chết cũng không hối tiếc."


Nàng vốn là một phàm nhân, đột nhiên có được lực lượng, sao đó thì sao?


Hạnh phúc của nàng vốn rất nhỏ, trượng phu, nhi tử, người nhà........ cả đời nữ nhân còn không phải là những thứ đó hay sao?


Sầm Kiến Tuyết cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm, người nhà tuy rằng tất cả đều đi rồi, nhưng thúc thúc đã trở lại, nhà chồng tuy rằng tàn nhẫn, nhưng trượng phu đối với mình thật tốt, nhi tử dù cho sinh non, nhưng được đại năng coi trọng, tương lai nhất định có thể trở thành tu sĩ, tung hoành một phương, nàng còn cầu gì hơn?


Chỉ cầu hiện thế an ổn thôi.


Mong ước lớn nhất hiện tại của Sầm Kiến Tuyết, chính là tìm một nơi non xanh nước biếc, làm buôn bán nhỏ, cùng Lưu lang an an ổn ổn sinh hoạt, đợi nhi tử hơi lớn một chút liền đưa nó đi tông môn tu hành, chỉ cần nhi tử ngẫu nhiên trở về nhìn bọn họ, càng thấy mỹ mãn.


Nghe xong suy nghĩ cùng yêu cầu của Sầm Kiến Tuyết, Trần Húc Chi không khỏi tấm tắc trong lòng không thôi.


Y giữa hoảng hốt nhớ lại từng nghe nói qua một câu, lý do anh hùng cùng vĩ nhân được tôn vinh cùng lấy danh hào, cũng không phải bởi vì anh hùng cùng vĩ nhân là mục đích bọn họ hướng tới, mà là đối mặt với sinh hoạt cùng hiện thực cực khổ, ở trong mài giũa từng chút từng chút một trở thành anh hùng cùng vĩ nhân được mọi người tán tụng.


Cái danh hào này cứ việc dễ nghe, cứ việc vinh quang, lại chứa đầy cực khổ cùng gian nan, bi thống cùng bất đắc dĩ.


Sầm Kiến Tuyết có thể ở trong nguyên tác trở thành thái phu nhân của thành trì một phương, có thể thấy được trí tuệ cùng năng lực của nàng.


Nhưng mà hiện tại nữ tử này lại nói cho Trần Húc Chi, nàng không cầu đại phú đại quý, cũng không cầu bễ nghễ một phương, chỉ cầu luôn luôn mạnh khỏe, cùng người âu yếm bạc đầu giai lão.


Trần Húc Chi nhịn không được thở dài.


Y nghĩ nghĩ nói: "Các ngươi vẫn là ở tại phường thị đi."


Đối với ánh mắt khó hiểu của Sầm Kiến Tuyết, Trần Húc Chi giải thích: "Thể chất của ngươi thích hợp trở thành lô đỉnh nhất, nếu ở nơi khác bị người theo dõi, cũng là một chuyện phiền toái, nhưng thật ra ở lại phường thị, ta có thể cho chủ quản phường thị trông coi ngươi."


"Trong phường thị cũng có việc người phàm có thể làm, tỷ như chăm sóc hoa cỏ linh dược vân vân, chỉ cần định kỳ tưới dược thủy là được, hoặc là đi tửu lâu làm đầu bếp cũng được, bất quá suy xét đến vấn đề an toàn của các ngươi, vẫn là các ngươi tự mình mở một cửa hàng đi."


Trần Húc Chi thực nhanh liền nghĩ ra biện pháp: "Các ngươi có thể dưỡng một ít linh thảo cấp thấp, tuy rằng bán không được giá cao, nhưng đối với các ngươi mà nói không lỗ vốn như vậy là đủ rồi."


"Thúc thúc ngươi........... ngô, ta nhưng thật ra có thể đề cử cho hắn tiến vào ngoại môn Đại Nhật Tiên Tông, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn Đại Nhật Tiên Tông, hắn có thể nhận được tài nguyên của tông môn phân phát, lấy trình độ tiết kiệm của hắn, tài nguyên được phát hẳn là đủ cho hắn chậm rãi tu luyện." Trần Húc Chi nói: "Còn về ngươi, ngươi nếu ở trên tu luyện không nóng nảy, nhưng thật ra có thể chậm rãi điều dưỡng thân thể, thuận tiện xử lý chuyện cửa hàng là được."


Trần Húc Chi cho Sầm Kiến Tuyết một ít linh thạch, lại cho nàng một khối ngọc giản, ngọc giản là bách khoa toàn thư về tất cả các loại linh dược cấp thấp.


"Về cửa hàng mà nói............." Trần Húc Chi do dự một chút, đơn giản nói: "Ta quay lại trực tiếp cho ngươi một cái, ngươi tiếp tục kinh doanh là được."


Lúc trước khi Trần Húc Chi mới tiến giai Trúc Cơ, liền ở phường thị mở một cửa hàng nhỏ, cũng thuê người hàng ngày chăm sóc, không cầu kiếm tiền, chỉ cầu có con đường tiêu thụ —— y lúc ấy còn tính toán tiêu diệt cơ duyên của Giản Thành, hữu dụng thì lưu lại, vô dụng thì bán lấy tiền đâu.


Sau khi dàn xếp xong cho một nhà Sầm Kiến Tuyết, trọng điểm liền tới.


Trần Húc Chi nói: "Để ta gặp Mộ Thành."


Sầm Kiến Tuyết gật gật đầu, đi vào phía sau ôm hài tử đến.


Trải qua gần một tháng điều dưỡng, tiểu oa nhi đã thoát khỏi thời kỳ yếu nhược ban đầu, nhìn qua mượt mà đáng yêu.


Nó mắt đen tóc đen, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, mắt hạnh, nhìn qua có vài phần bóng dáng của Sầm Kiến Tuyết, trên người bọc tã lót, khi Sầm Kiến Tuyết đem hài tử đặt trên giường, tiểu oa nhi lập tức cười khanh khách, cũng hướng đến chỗ Trần Húc Chi bò a bò.


Trần Húc Chi nhịn không được mỉm cười.


Y duỗi tay ôm lấy hài tử.


Nháy mắt ôm lấy hài tử, một cỗ cảm giác huyết mạch tương liên đột nhiên sinh ra = =


Trần Húc Chi: "....................."


Đúng rồi, lúc tước Giản Thành từ nơi của y lấy huyết huyền đi, trên huyết huyền còn có tinh huyết cùng thần hồn của Cung Thiên Trọng, còn có một chút tinh huyết của Trần Húc Chi.


——Nếu không Trần Húc Chi làm thế nào khống chế Cung Thiên Trọng?


Trần Húc Chi nhịn không được tinh tế đánh giá, đánh giá như vậ, khóe miệng giật càng lợi hại.


Mặt mày tiểu oa nhi giống Sầm Kiến Tuyết, cái mũi giống Lưu lang, nhưng thật ra hình môi cùng cằm phát dục, nhìn như thế nào cũng thấy có bóng dáng của mình.


Trách không được đệ tử Giới Luật Đường liền não động, cho rằng đứa nhỏ này là của mình, nếu không phải Trần Húc Chi biết rõ lai lịch của đứa nhỏ, y thậm chí cũng sẽ hiểu lầm!


Trần Húc Chi một bên đùa với oa nhi, một bên hỏi Sầm Kiến Tuyết: "Hài tử mấy ngày nay có dị thường gì không?"


Sầm Kiến Tuyết lắc đầu, trên mặt nàng tràn đầy tươi cười, ôn nhu cực kỳ: "Thành nhi vẫn luôn thực ngoan, cũng không khóc nháo, là một hài tử ngoan."


Cái tay trêu đùa hài tử của Trần Húc Chi dừng lại, cũng không khóc nháo?


Y nhịn không được cẩn thận quan sát oa nhi, chẳng lẽ ký ức của Cung Thiên Trọng đã bắt đầu thức tỉnh rồi?


Trần Húc Chi dùng linh lực kiểm tra một lần, thực nhanh liền phủ nhận suy đoán của mình, mới sinh ra không bao lâu tiểu oa nhi phát dục chưa hoàn toàn, vô pháp thừa nhận ký ức khổng lồ cùng thần hồn, không thấy Bạch Nguyệt Liên hiện tại vẫn là tiểu cô nương nhe răng sao? Được Diệp Vô Cấu nuôi đến ngây thơ hồn nhiên, cười đáng yêu cực kỳ.


Nhưng đứa nhỏ này cũng không thể dưỡng ở bên người Sầm Kiến Tuyết.


Cung Thiên Trọng sau khi chuyển thế là đơn linh căn thuộc tính thủy, tư chất thực tốt, hơn nữa hắn là chuyển thế trọng sinh, nếu nuôi hài tử ở phường thị, người nhiều mắt tạp, vạn nhất đứa nhỏ này bị người ôm mất, vậy phiền toái.


"...........Nói thẳng đi." Trần Húc Chi nhìn về phía Sầm Kiến Tuyết: "Ta muốn đem hài tử mang đi, hơn nữa trước khi hài tử có đủ thực lực, cần phải che dấu quan hệ của nó với vợ chồng các ngươi."
Sầm Kiến Tuyết sửng sốt, biểu tình hiền hòa trên mặt tức khắc cứng đờ.


Nàng yên lặng nhìn hài tử, sau khi trầm mặc thật lâu, đột nhiên cúi mặt, nâng tay áo lau đi nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.


Nàng miễn cưỡng cười nói: ".............Ta minh bạch ý tứ của ngài, Thành nhi quá ưu tú, là chúng ta không bảo hộ được nó."


Trần Húc Chi thở dài, y nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa hài tử đến bên cạnh Sóc Nguyệt sư tỷ, ngươi cũng biết nàng, nàng sẽ định kỳ cùng ngươi gặp mặt."


Trần Húc Chi chính mình vội như cẩu, đã thật lâu không trở về Tam Khê Các, đem hài tử đặt ở bên cạnh mình, nuôi mà không dạy thì có ý nghĩa gì? Còn không bằng để ở bên Sóc Nguyệt.


Sầm Kiến Tuyết nghe xong cười càng thêm sáng lạn, chỉ là nước mát như thế nào cũng không ngăn được, nàng duỗi tay ôm lấy hài tử, thật cẩn thật dán vào gò má hài tử, sau một lúc lâu, nàng hít sâu một hơi, đem hài tử giao cho Trần Húc Chi.


Dù cho trên mặt nàng còn lưu nước mắt, cũng đã có thể lộ ra tươi cười thanh thoát với Trần Húc Chi.


"Như vậy sau này Thành nhi liền phiền toái ngài." Nữ nhân dứt khoát quả quyết này nói: "Từ nay về sau, nó không phải hài tử của ta."


"Cũng không cần nó tới gặp chúng ta, càng không cần Sóc Nguyệt tiền bối tới đây."


Trần Húc Chi kinh ngạc mà nhìn Sầm Kiến Tuyết, y nhịn không được nói: "...........Không cùng trượng phu ngươi thương lượng một chút sao?"


Sầm Kiến Tuyết lắc đầu: "Không cần, Lưu lang chung quy là người thường, đứa nhỏ này sẽ làm hắn nhớ tơi gia tộc cùng cha mẹ đã qua đời."


Cười lạnh bên miệng nữ tử chợt lóe rồi biến mất: " Tuy rằng ta đối với cha mẹ chồng có nhiều oán hận, nhưng bọn họ đối với Lưu lang vẫn là không tồi, dù sao bọn họ đều đã qua đời, ta hà tất làm chi Lưu lang không cao hứng?"


Có lẽ người nam nhân này có chỗ không tốt, nhưng khi sống chết trước mắt, hắn thực hiện lời hắn hứa.


——Bọn họ kết làm vợ chồng, đồng sinh cộng tử.


Nàng rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Mặc kệ Thành nhi sau này biến thành dạng gì, nó đều là từ trong bụng ta bò ra, trong thân thể nó có một nửa huyết mạch của ta, nó có thể có được nhân sinh càng xuất sắc."


"Vậy là đủ rồi."


====================


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Thành: Ánh mắt ta trước kia cũng khá tốt....