Dương Thần nhìn ông muốn nói gì đó lại không thể mở miệng.
Cậu thật sự không biết phải làm thế nào.
Cuộc sống cậu cứ như một thước phim vậy, nó cứ biến chuyển không hồi kết khiến cậu nghẹt thở vô cùng.
Người mà cậu...luôn gọi là ba là mẹ cuối cùng lại là kẻ thù hại cậu nhà tan cửa nát....
Rốt cuộc, ông trời đang muốn làm gì? Cớ sao đến tận bây giờ mới cho cậu biết được sự thật bị chôn vùi trong quá khứ?
Cắn chặt môi mình.
Dương Thần thoáng rơi vào trạng thái mơ hồ.
Thật thật giả giả, đâu là thật đâu là giả? Cậu....hình như không phân biệt được nữa rồi...
Cúi đầu che đi sự mông lung nơi đáy mắt.
Dương Thần bỗng cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng choàng qua vai mình.
Khẽ ngẩng mặt liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phạm Thụy Nghi.
Mắt cậu có chút ươn ướt, vừa muốn khóc lại vừa chẳng muốn để nước mắt phải rơi.
Phạm Thụy Nghi nhìn cậu không nói gì, chỉ để mặt cậu áp vào lồng ngực của mình.
Sau đó dùng ánh mắt trao đổi với bác sĩ Hàn.
Hàn Lâm còn có điều muốn nói, nhưng thấy tình trạng của cậu không ổn đành chỉ có thể lau nhanh nước mắt rồi đi ra ngoài chừa lại khoảng không riêng tư cho cậu và Phạm Thụy Nghi.
Cạch!
- Tôi đã nói rồi, không cần phải luôn tỏ ra mạnh mẽ.
Ít nhất là trước mặt tôi...
Phạm Thụy Nghi đẩy nhẹ vai Dương Thần, sau đó dùng tay mình giúp cậu lau nước mắt.
- Mọi chuyện thật sự là vậy sao?
Cậu mơ hồ lẩm bẩm.
- Ừ, quả thật em không phải là con ruột của bọn họ.
- Anh....!biết được từ khi nào?
- Chuyện này....phải kể đến lúc Hàm Ưng theo dõi Dương Mỹ Lệ.
Trong lúc vô tình thì biết được.
Cũng không biết là bà ta cố tình hay là vô ý để Hàm Ưng phát hiện.
- Em chưa tiếp nhận nổi cũng không có gì là lạ Thời gian còn rất dài, em cứ bình tĩnh trước đi.
- Bác sĩ Hàn đó, em thấy được sự chân thành trong mắt ông ấy...
Dương Thần nhìn ra ngoài cửa.
Nhớ lại dáng vẻ ban nãy của ông.
Khi nhắc đến hai người kia, trong đôi mắt của ông luôn hiện rõ sự đau buồn và mất mát.
- Chỉ là mọi thứ bất ngờ quá...
- Chút nữa....em có muốn đi thăm ba mẹ mình không?
"......"
Cậu im lặng, thừa hiểu rõ hắn đang nói đến ai.
Qua khoảng chừng một phút thì mới chậm rãi gật đầu.
Cạch!
- Bác sĩ Hàn.
Phạm Thụy Nghi và cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy Hàn Lâm đứng đợi sẵn.
- Hai người tính đi đâu sao?
Ông nhìn cả hai rồi hỏi.
Nhưng ánh mắt thì vẫn luôn đặt trên gương mặt của Dương Thần.
Thằng bé đúng là rất giống với anh Viễn.
Chỉ có thần sắc là như đúc ra từ khuôn với chị Hân.
- Chúng tôi định đi thăm hai bác.
Phạm Thụy Nghi thấy cậu vẫn im lặng liền dịu dàng nắm lấy tay cậu rồi nhìn ông đáp.
- Vậy....A Thần...
Hàn Lâm nghi hoặc nhìn cậu.
.
||||| Truyện đề cử: Oan Gia "Thối" (Đẻ Thuê Cho Tổng Tài) |||||
Thấy cậu vẫn im lặng suy nghĩ, ông chỉ có thể thở dài.
Sau đó ngỏ ý đi cùng với cả hai.
...........
Nghĩa trang Hàn gia.
- Đó là mộ của hai anh chị...
Hàn Lâm cầm một cây nhang, sau đó quỳ xuống nói.
- Anh, chị, hóa ra A Thần của chúng ta vẫn còn sống! Hôm nay lần đầu tiên em gặp nó, anh chị xem có phải càng lớn càng giống với anh hay không?
Ông vừa nói, nét mặt cũng thể hiện sự vui mừng.
Nhưng rất dễ nhận ra, giọng nói của ông lại có gì đó buồn bã đến lạ.
Dương Thần nhìn ông, sau đó lại nhìn về hai tấm hình trên mộ.
Khi đôi mắt chạm lấy gương mặt của Lương Viễn, cậu đã không kiềm được mà bất ngờ.
Quả thật....cậu và người đàn ông đó rất giống nhau!
- A Thần?
Cảm thấy bàn tay mình bị siết nhẹ, Phạm Thụy Nghi liền đánh mắt sang cậu.
- Sao vậy? Lại muốn khóc nữa sao?
Hắn giúp cậu sửa lại mái tóc, sau đó quan tâm hỏi.
- A Thần, chú biết cháu rất khó chấp nhận sự thật này.
Nhưng nó vốn đã là định sẵn rồi.
Lại đây, thắp cho ba mẹ cháu một nén hương!
Hàn Lâm biết cậu mông lung cũng có chút phiền muộn.
Sống chung với nhau bao nhiêu năm trời.
Gọi là cha là mẹ cũng đã hết hai mươi năm.
Bây giờ lại biết rằng bản thân vốn không phải là con ruột, ba mẹ thật sự lại bị kẻ kia sát hại.
Nếu có thể tiếp nhận nhanh chóng thì thế giới này đã không có đau thương, mất mát.
Dương Thần nhìn ông, thấy ánh mắt chân thành và tràn đầy sự yêu thương của một trưởng bối.
Cậu chậm rãi gật đầu.
Sau đó cầm lấy nén nhang quỳ xuống dập đầu.
Ba, mẹ...con vẫn bình an, kiếp sau, hai người phải thật hạnh phúc.....
..............
Tối đó...
- Vẫn chưa ngủ sao?
Phạm Thụy Nghi đứng sau lưng cậu chống tay lên cái ghế cậu ngồi khẽ hỏi.
- Em còn chút thứ cần phải làm xong.
Cậu qua loa đáp, sau đó nhanh chóng soạn tiếp nội dung trên máy tính.
- Lại suy nghĩ gì nữa rồi phải không?
Phạm Thụy Nghi xoay cái ghế của cậu khiến cho cậu đối diện trực tiếp với mình.
Sau đó quỳ một chân xuống nhìn cậu hỏi.
- Không có..
Cậu đảo mắt, tránh đi ánh nhìn trực tiếp của hắn.
- Mỗi lần nói dối đều sẽ né tránh tầm mắt của tôi.
A Thần, đừng tưởng tôi không biết.
Hắn nhanh gọn vạch trừng lời nói dối vụng về của cậu.
- Là chuyện ban sáng vẫn chưa nghĩ thông sao?
- Cũng không phải...chỉ là em bỗng có chút suy nghĩ mà thôi..
- Suy nghĩ gì?
- Nếu như hai người đó không quen biết ba....Dương Quyền Triết thì liệu những bất hạnh này có xảy ra hay không?.