Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 7: 7: Lợi Dụng





Bốp! Xoảng!
- Lại nữa rồi....
Những người giúp việc nhìn nhau thở dài, ánh mắt lo lắng hướng về căn phòng cuối dãy hành lang.
..........
- Chết tiệt! Tại sao thằng khốn đó lại có thể xoay sở được mọi thứ chứ?
Dương Quyền Triết trút giận lên những thứ đồ vật trong phòng.

Ánh mắt tựa loài thú dữ bị giam giữ nhiều ngày chỉ chờ đợi thời cơ vồ chết con mồi bản thân nhắm đến.
- Em đã nói với anh bây giờ không phải thời gian thích hợp để ra tay.

Chỉ tại anh cố chấp không chịu nghe lời em nói!
Người phụ nữ bắt chéo chân nhìn Dương Quyền Triết cau mày nói.
- Vậy thì em bảo anh phải làm gì? Chờ cho Dương Thừa Hiên kia leo lên đầu chúng ta khiến chúng ta không còn đường lui thì mới là thời gian thích hợp?
Dương Quyền Triết ánh mắt lộ rõ sự tức giận, hai bàn tay cũng siết chặt lại cứ như muốn rỉ máu.
- Nếu anh muốn công ty cũng như kế hoạch của chúng ta mau chóng sụp đổ thì cứ làm theo những gì mình muốn!

Người kia dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hờ hững nói.
- Vậy em nói xem, bây giờ nên làm gì mới phải?
Nhìn thái độ đó của người kia, Dương Quyền Triết cũng chẳng có biểu hiện gì gọi là tức giận.

Hắn ta bình tĩnh, ánh mắt chăm chú lắng nghe người kia trả lời.
- Lùi một tiến hai!
- Nói rõ ràng!
- Tạm thời anh cứ việc án binh bất động, để cho bọn họ yên ổn một chút.

Dù sao sự tranh chấp này không phải ngày một ngày hai là có thể kết thúc.
Người phụ nữ chóng cằm nói.
- Bao lâu?
- Hmmm khoảng chừng mười mấy năm!
- Dương Mỹ Lệ! Não em có vấn đề rồi phải hay không?
Dương Quyền Triết tức giận hét lớn.
- Người có vấn đề là anh chứ không phải em!
Dương Mỹ Lệ chậm rãi đáp, sau đó cau môi lên nở nụ cười nhàn nhạt.
- Không phải.....trong tay anh đang có một quân cờ rất hữu dụng sao?
- Ý em là....Phạm Thụy Nghi?
- Bingo! Chính xác!
Dương Mỹ Lệ búng tay, ánh mắt lộ rõ sự tán thưởng.
- Anh đừng tưởng em không biết ý định của anh, người như anh sẽ không bao giờ nảy sinh lòng thương cảm vì bất kỳ ai, cho nên lý do anh chấp nhận để thằng nhóc đó ở lại biệt thự này không phải cũng là vì chính mình sao? Và nếu em đoán không lầm thì thời hạn để làm việc đó là khi thằng nhóc đó tròn 18 tuổi!
Dương Mỹ Lệ thích thú nói ra suy nghĩ của mình.
- Quả nhiên, trí thông minh của em không phải là bình thường.

Em nói đúng, lý do mà con trai của nhà họ Phạm được ở lại đây chỉ đơn giản vì nó là một quân cờ.


Một quân cờ có thể giúp chúng ta hoàn thành những mục tiêu đã định sẵn!
Dương Quyền Triết sửa lại cổ áo, ánh mắt hơi nhếch lên nhìn về phía Dương Mỹ Lệ.
- Chậc! Chậc! Nếu để thằng nhóc đó biết bản thân đang sống trong tay của kẻ thù thì không biết nó sẽ nghĩ như thế nào? Thật đúng là khiến người khác tò mò a!
Dương Mỹ Lệ hào hứng nói, ánh mắt cũng lộ rõ sự thích thú.
- Dạo này....!tình trạng của mẹ ổn chứ? Bà ấy có căn dặn gì không?
Bất chợt Dương Quyền Triết đổi chủ đề, giọng nói cũng có thể dễ dàng nhận ra đã nhẹ hơn vài phần so với trước đó.
- Mẹ vẫn ổn, chỉ có điều tính khí đôi lúc sẽ lại nóng nảy, nhiều khi lại gọi tên của người đàn bà kia!
- Người đàn bà kia?
- Chính là Hoàng Kỷ Hạ!
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Dương Quyền Triết bỗng nhiên biến đổi.

Sụ thù hằn và căm phẫn dễ dàng hiện rõ trên gương mặt gian xảo ấy.
- Tại sao lại liên quan đến bà ta? Mẹ gần một năm nay đều chẳng hề tiếp xúc với cái tên đó!
- Sao mà em biết! Nhưng mà chắc anh cũng hiểu mẹ chúng ta ghét cay ghét đắng Hoàng Kỳ Hạ kia thế nào, có lẽ là do đã thấm vào xương nên dù không có tác động gì cũng sẽ đột nhiên nhớ tới.
Dương Mỹ Lệ suy tư rồi nói.
- Theo em nói thì sức khỏe của mẹ vẫn chưa có gì gọi là ổn, vì vậy em nhớ phải chăm sóc cho bà ấy thật tốt!
Dương Quyền Triết nghiêm túc nói.
- Đương nhiên, đó là trách nhiệm của em mà! À phải rồi, còn một chuyện em chưa nhắc anh nữa!
- Chuyện gì?
- Tuy đôi lúc mẹ có chút không tỉnh táo nhưng những lúc bình thường đầu óc của bà ấy vẫn rất minh mẫn.


Bà ấy có nói thế lực của bên chị dâu không phải dạng gì tầm thường cho kham vì vậy anh nhất định không được làm mất lòng chị ấy!
- Cái đó anh đương nhiên hiểu....chỉ là Ninh Thủy Nhi kia càng lúc càng phiền phức, cứ thích nói đạo lý lảm nhảm.
Dương Quyền Triết xoa trán, ánh măt lộ rõ sự chán nản.
- Là phụ nữ chắc chắn sẽ thích sự mềm mỏng, anh chỉ cần quan tâm chị ta nhiều hơn một chút chắc hẳn sau này chị ta sẽ nghe theo anh răm rắp.
Dương Mỹ Lệ nói xong liền nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy đeo túi xách chuẩn bị rời đi.
- Em còn việc phải làm nên đi trước, những điều em nói với anh không có vô bổ đâu!
Nói xong liền mở cửa rời đi.
.........
"Một quân cờ có thể giúp chúng ta hoàn thành những mục tiêu đã đặt sẵn!"
"Chậc! Chậc! Nếu để thằng nhóc đó biết bản thân đang sống trong tay của kẻ thù thì không biết nó sẽ nghĩ như thế nào? Thật đúng là khiến người khác tò mò a!"
"Người....người phụ nữ khi nãy...khi nãy là ai? Những lời....những lời chú Quyền Triết nói....những lời chú ấy nói...rốt cuộc...rốt cuộc...."
Tiểu Nghi thơ thẫn bước trên hành lang, bên tai cứ không ngừng vang lên những thanh âm của hai người lúc nãy.
Cảm giác này thật khó chịu....cứ như bản thân bị xoay vòng trong hố đen mà chính bản thân mình lại không hề nhận ra....