Cho tôi ly khác.
Tạ Hàm Ưng không để ý đến ánh mắt lo lắng của người kia mà lên tiếng.
Y bây giờ chỉ muốn uống rượu mà thôi.
- Không cần đâu, bây giờ tôi sẽ đưa anh ấy về.
Rượu còn chưa kịp chuẩn bị thì Tạ Hàm Ưng đã bị người kia kéo đi.
Y có chút loạng choạng, giọng nói cáu gắt mà quát lớn.
- Cậu làm cái quái gì vậy hả?
Người kia nhíu mày, không quan tâm đến y khó chịu mà vẫn nắm chặt tay muốn kéo y lên xe của mình.
- Mẹ nó! Cậu bỏ ra cho tôi!
Rầm!
Đang vùng vẫy thì bỗng tấm lưng y va vào chiếc xe sau lưng.
Người kia không nói gì, chỉ siết chặt lấy hai tay Tạ Hàm Ưng.
Ánh mắt vẫn không di chuyển mà đặt trên khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu.
- Làm cái quái gì vậy...
Y có chút chật vật muốn thoát ra.
Hành động của cả hai thu hút khá nhiều sự chú ý của những người xung quanh.
Y thì làm gì có tâm trạng để ý ánh mắt của kẻ khác, và tên nhóc còn lại cũng chẳng rãnh mà đối hoài đến những kẻ không quan trọng.
- Em đưa anh về nhà!
Nói xong, liền không để cho y có cơ hội kháng cự mà đã thô bạo mở cửa xe đẩy y vào bên trong.
Tạ Hàm Ưng cảm thấy khó chịu nhưng cuối cùng vẫn ngồi im không làm gì.
Đầu y bây giờ có chút đau, cả tâm trạng cũng y như bị chó cắn.
Ngồi một lát thì lại bắt đầu có chút buồn ngủ.
Rồi cứ thế, y thiếp đi lúc nào không hay.
...........
Cạch!
Người kia dìu Tạ Hàm Ưng vào nhà.
Sau đó bước vào phòng của bản thân rồi mở cửa dịu dàng đặt y lên giường.
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra...
Người kia khẽ hỏi, bàn tay vô thức đặt trên gương mặt trắng trẻo.
Mấy ngày nay không liên lạc được với anh ấy, khiến cậu lo lắng vô cùng.
Ban nãy, thì vô tình bạn của cậu gửi ảnh đi chơi đến, ai mà ngờ lại thấy được Ưng Ưng....
- Phạm Thụy Nghi....tên khốn kiếp nhà cậu...
Bàn tay đang lướt nhẹ khẽ dừng lại.
Ánh mắt người thanh niên bỗng phủ một lớp băng lạnh giá.
Phạm Thụy Nghi? Người đó là ai? Tại sao anh ấy lại gọi tên của hắn?
Nghĩ đến cái tên đó là nguyên do khiến y ra nông nỗi này, người kia liền không khỏi tức giận và nảy sinh ghen tuông trong lòng.
Bàn tay vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên thô bạo mà niết lấy đôi môi hồng hào rồi đặt một nụ hôn đầy sự chiếm hữu lên đó.
Ưng Ưng, anh là của em....là của em mà thôi!
............
Mấy ngày sau...
- A Thần, tớ có mang mấy cuốn truyện đến cho cậu nè!
Diệp Khả Như mỗi ngày đều như thường lệ mà đến thăm Dương Thần.
Sau lần gặp mặt Tạ Hàm Ưng, có thể nói tình trạng của Dương Thần có biến chuyển tốt hơn.
Cậu không còn thất thần hay giống như xác chết không sức sống.
Đôi lúc cậu sẽ trả lời cô, sau đó thì im lặng coi phim không nói gì.
Biểu hiện như vậy, coi như đã tốt lắm rồi...!
- Cảm ơn cậu.
Dương Thần khẽ đáp lại cô.
Sau đó tiếp tục đưa mắt về phía màn hình tv.
- Cậu rất thích xem chương trình này sao?
Diệp Khả Như mỉm cười ngồi xuống cạnh cậu.
Dạo gần đây, lúc nào cô cũng thấy Dương Thần xem chương trình này cả.
- Ừm, nó rất hay.
Cậu nhẹ giọng nói.
Diệp Khả Như cũng không quấy rầy cậu mà dời tầm mắt sang màn hình giống cậu.
Đây là chương trình về các bạn nhỏ và ba mẹ của mình.
Mỗi tập đều xuất hiện những gia đình khác nhau.
Vừa đáng yêu lại vô cùng ấm áp!
Xem một chút Diệp Khả Như như bị cuốn vào chương trình vui nhộn.
Còn Dương Thần thì vẫn im lặng xem phim nhưng đôi mắt lại ánh lên gì đó lạ thường.
Cứ như, cậu đang từ chướng trình ấy để tìm kiếm một thứ gì đó.
Thứ mà cậu luôn mong ước, luôn mong cầu nhưng mãi mãi không cách nào biến nó thành sự thật.
.............
Đêm hôm ấy...
- Anh tiểu Nghi...
Dương Thần nhìn chiếc vòng trên tay, trên đó còn có khắc tên của cậu kèm theo một hình trái tim nhỏ.
Tâm trạng lúc này vừa nặng nề lại vừa có chút gì đó thả lỏng.
Nếu chính tay anh ấy đeo nó cho cậu thì thật tốt...
Nhưng mà có lẽ cả đời này cậu cũng không có cái phúc đó.
Nghĩ như vậy, nước mắt lại không kiềm được mà nhẹ nhàng rơi xuống.
Khẽ đưa tay lau vội.
Cậu vội vàng lấy một nụ cười.
Lại khóc nữa rồi? Yếu đuối như vậy, sẽ khiến anh ấy và mẹ không an lòng...
Chậm rãi xoay người sang một bên, cậu nhắm mắt cố gắng đưa bản thân vào giấc ngủ.
Ước gì, trong giấc mơ của cậu sẽ có thể nhìn thấy họ...như vậy thì thật tốt biết bao...
............
- A Thần, hay là....!chúng ta đi nơi khác đi!
Diệp Khả Như có chút lưỡng lự mà nói với cậu.
Bữa tiệc này do Dương Quyền Triết tổ chức, nếu bảo Dương Thần rời đi thì sẽ rất vô lễ.
Nhưng dù vậy, cô cũng hiểu nếu ở lại đây, cậu ấy sẽ chẳng có chút vui vẻ gì.
- Không sao, tớ ổn mà!
Dương Thần cười cười, vẻ mặt như không có gì xảy ra.
Cậu cũng không biết bản thân mấy ngày nay rốt cuộc trải qua như thế nào.
Chỉ nhớ rằng sáng hôm nay dì của cậu gọi đến bảo rằng ba sẽ tổ chức một bữa tiệc.
Nghe xong lời ấy, tâm trạng của cậu lại có chút lạnh lẽo.
Mẹ của cậu vừa mất không bao lâu vậy mà bây giờ chồng bà ấy lại đang tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn.
Như vậy...không phải quá tàn nhẫn hay sao?.