Em biết bản thân thật sự rất ích kỷ, nhưng em không muốn phải tự đơn phương nữa....anh tiểu Nghi...chúng ta có thể hay không?
Dương Thần kiên định đưa ra lời đề nghị.
Và câu nói của cậu làm cho hắn không biết phải làm gì cho kham.
- Tôi và cậu có quá nhiều thứ khác biệt.
Từ lâu đã là người dưng ngược lối.
Cơ thể hắn dần thả lỏng, giọng nói lạc quẻ mất đi cảm xúc.
Hắn không thể mềm lòng được.
Kế hoạch chủa hắn vẫn còn đang dang dở.
Hắn không thể để cảm xúc chi phối bản thân.
Chưa kể đến....hắn không xứng với cậu...kẻ như hắn, tay dính máu chẳng ít, cậu lại là người lương thiện, ở bên hắn cậu chỉ bị nhuốm bẩn và đau khổ..
- A Thần, mọi thứ vốn đã định sẵn rồi, tại sao cậu còn cố chấp làm gì chứ?
Hắn gọi cậu bằng cái tên quen thuộc.
Tưởng chừng cậu sẽ rất hạnh phúc nhưng trái tim lúc này lại từng chút đổ vỡ....
- Không có gì là định sẵn cả! Người cố chấp là anh mới đúng....tại sao...hức...tại sao, anh lúc nào cũng chỉ tự làm theo ý mình....tại sao anh luôn muốn định đoạt tất cả mọi thứ?
Dương Thần không kiềm chế cảm xúc được nữa rồi.
Cậu cứ thế phẫn uất đến mức nghẹn ngào.
Lúc nào cũng vậy, lúc nào anh ấy cũng sẽ tìm ra lý do để cự tuyệt cậu....
Nghe thấy tiếng nức nở, Phạm Thụy Nghi tự hỏi bản thân có đau lòng hay không? Và sự thật là trong lòng hắn đang nhói lên một cách ầm ĩ...
Hắn hít một hơi sâu.
Lấy khăn giấy trên bàn sau đó xoay lại mà đưa cho cậu.
- Cậu nên nghỉ ngơi đi.
Thấy bàn tay đưa ra trước mặt.
Không biết trong lòng suy nghĩ gì, Dương Thần khẽ nhắm mắt, sau đó nhón lên hôn vào môi người đối diện.
Nếu anh chán ghét em thì hãy đẩy em ra...
Cảm nhận sự ấm áp nơi đôi môi lạnh lẽo, Phạm Thụy Nghi bất động không phản ứng được gì.
Lí trí hắn mắc bảo phải đẩy cậu ra xa, để cậu dẹp đi mộng tưởng ngu ngốc.
Nhưng trái tim hắn...lại không nói vậy...nó muốn níu kéo cậu, muốn ôm lấy cậu, muốn cảm nhận sự ngọt ngào trên đôi môi đó...
Chết tiệt!
- Anh tiểu Nghi....em yêu anh...
Khoảnh khắc hai đôi môi tách rời, sợi dây tơ bồng ẩn hiện cứ như vậy lại càng thêm chặt chẽ.
Cậu tiếp tục rướng người, kéo hắn vào một nụ hôn ngọt ngào khác.
Không cần biết mai này ra sao....anh có là người thế nào, có căm ghét hay oán bận em đi nữa, em vẫn sẽ không bao giờ buông tay anh...
Lần này cơ thể Phạm Thụy Nghi cũng không còn căng cứng.
Hắn rũ mắt, suy nghĩ thật kỹ sau đó dang vòng tay ôm chặt lấy cậu cùng nhau đắm chìm vào cảm giác ngọt ngào, cấm kỵ.
Hắn có lẽ là điên rồi nhưng...mai này....dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn cũng không muốn đánh mất người con trai này...
Dương Thần, là tôi kéo em vào vũng lầy nhơ nhuốc...em có nguyện ý, cùng tôi sa đọa hay không?
.............
- A Thần, con mau ăn đi, canh này bổ lắm đó! Ăn nhiều mới tốt cho sức khỏe!
Ninh Thủy Nhi vui vẻ đem chén canh cá đến trước mặt cậu.
Bà đã làm theo lời bác sĩ nêm các loại nguyên liệu bổ dưỡng phù hơp tốt cho cậu.
Nhìn cậu có phần xanh xao, bà càng cảm thấy tự trách.
Kẻ làm mẹ này đúng là thật thất bại...
- Cảm ơn mẹ...!
Cậu cười cười, sau đó nhận lấy chén canh nóng hổi.
Hương vị này thật sự rất ngon.
Sự ấm áp lan tỏa cả cuống họng khiến trong lòng cậu càng như được ôm ấp.
- A Thần....dọn về nhà được không con?
Ninh Thủy Nhi mím môi, ánh mắt thỉnh cầu nhìn cậu hỏi.
Thằng bé ở ngoài một mình, làm sao có thể an toàn và tự chăm sóc cho chính mình cơ chứ?
- Mẹ à...trở về đó rồi sẽ như thế nào?
Cậu mút một muỗng canh đưa vào miệng, sau đó nhàn nhạt lên tiếng.
"......"
Ninh Thủy Nhi im lặng, bà ta hiểu rõ ý của cậu là gì...
Trở về rồi, nếu cậu vẫn tiếp tục chống lại Dương Quyền Triết thì kết quả cũng chẳng có gì thay đổi...
- Xin lỗi con...mẹ đúng là vô dụng...
Giọng bà ta khẽ run, khuôn mặt đôi ba nếp nhăn mang đầy ưu tư đau khổ.
Cớ gì bản thân lại trở thành một người như vậy? Đến cả người bà ta yêu thương nhất cũng không cách nào dang tay bảo vệ....
- Con ổn mà, mẹ thật sự không cần lo đâu!
Cậu cười cười, muốn vơi đj sự phiền muộn trong lòng mẹ mình.
Mấy năm nay, à không từ lúc cưới ba của cậu, chắc hẳn bà ấy đã chịu khổ rất nhiều.
Chuyện năm đó....phải chăng bà ấy cũng không thể tự mình làm chủ....
- A Thần...
Thấy cậu làm ra vẻ không có chuyện gì càng khiến Ninh Thủy Nhi phiền lòng.
Lúc nào thằng bé cũng như vậy, có chuyện gì cũng đều một mình tự chịu đựng, tự giải quyết.
Nụ cười của thằng bé vốn là mang nét vui tươi hạnh phúc nhưng cớ sao mỗi khi bà nhìn thấy thì đa số chỉ toàn là sự miễng cưỡng giả tạo?
Rốt cuộc mọi thứ đều không thể vẹn toàn như ban đầu, tất cả đều đã vặn vẹo, bóp méo đến một mức lệch xa quỹ đạo vốn có...
............
Vài ngày sau...
- Ắt xì!
Dương Thần xoa xoa mũi, vừa ngẩng đầu tìm khăn giấy thì đã nhìn thấy Phạm Thụy Nghi đưa tới trước mặt..